Hương Mật Tựa Khói Sương

“Thủy Thần e rằng đã nhận nhầm rồi, Cẩm Mịch chẳng qua chỉ là một tinh linh linh lực kém cỏi, trời sinh trời dưỡng, không cha không mẹ, hèn mọn như con ong con kiến, sao có thể với tới tiên thượng?”

Thủy Thần cúi đầu nhìn ta, hồ nước trong veo nơi đáy mắt không hiểu vì sao bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào như nước thủy triều lên, một hàng lệ nóng tràn mi rơi xuống vạt áo của ta, “Mịch nhi, con đã chịu nhiều oan ức rồi… Ta thẹn với Tử Phân, uổng là cha của con, cho dù hôm nay con không thừa nhận người cha này, ta cũng chẳng trách con…” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng cánh tay lại càng siết chặt ta vào lòng.

Ta ngoan ngoãn tựa đầu trên vai y, không tránh không giẫy, giọng buồn bã: “Cũng không phải là Cẩm Mịch không thừa nhận, chỉ là, Cẩm Mịch linh lực nông cạn, dù cho hiện tại con 「©xmydux.」 lừa mình dối người tin vào điều này, thì Thủy Thần làm thế nào để thuyết phục chúng sinh trên đời này rằng một Quả tinh như Cẩm Mịch lại là hậu nhân ruột thịt của Hoa Thần và Thủy Thần đây? Về lâu dài miệng đời khó che đậy, ngày sau tất sinh ra rắc rối.”

Qua vai Thủy Thần, ta thấy Trường phương chủ đang nhíu mày lườm ta, ta liền khụt khịt vùi đầu rúc vào lòng Thủy Thần, Thủy Thần một mặt ôm ta thật chặt, hình như cực kỳ hạnh phúc, mặt khác đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc ta đầy yêu thương, chậm rãi nói: “Mịch nhi chớ có lo lắng, nguyên thần của con hiện tại có lẽ là bị Tử Phân dùng Già Lam Ấn phong tỏa, vì vậy chân thân hiện giờ cũng không phải là thân thể thực sự, đợi cha đến chỗ Như Lai Thánh Phật ở Tây Thiên cầu xin giải thuật thì có thể đưa Mịch nhi của ta trở về chân thân vốn có.”

Một mình ta độc lai độc vãng hơn bốn ngàn năm, cũng chưa từng cảm thấy bản thân thiếu thốn thứ gì, nhưng được y ôm thân thiết như vậy, ta bỗng giật mình, chỉ cảm thấy mặc dù bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, song cả mùa xuân phảng phất như thu nhỏ lại trong vòng tay ấm áp này. Ta nhìn tuyết đọng ngoài song cửa mỉm cười trong vô thức, một nụ hoa vàng từ giữa những hạt tuyết trắng lấp lánh run rẩy đâm chồi nảy lộc, đón gió lạnh quật cường nở bung.

Tiếng ‘cha’ kia sao mà êm ái quá, ta khe khẽ lặp lại trong miệng: “Cha… Cha…”

Vòng tay đang ôm lấy ta bất chợt run rẩy kịch liệt.


Bỗng nhiên, như một đêm gió xuân ùa về, cái lạnh giá ngập trời của trận tuyết lớn chợt vô tung vô ảnh, chung quanh trời quang đồng biếc, hoa nở vô thanh.

Trường phương chủ nhìn bọn ta, viền mắt đỏ hồng, Ngọc Lan phương chủ chắc là cát bay vào mắt, liên tục lấy tay áo lau lau khóe mắt.

“Mịch nhi… Mịch nhi ngoan…” Thủy Thần lại lên tiếng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào, không nén nổi vui mừng, “Chỉ cần Mịch nhi thích, đừng nói là linh lực, cho dù dốc hết những gì cha có cũng không ngại.”

Chớ dại cường công, mềm mỏng chiếm lấy. —— Lời Hồ Ly Tiên nói quả nhiên câu nào cũng là chân lý, đối phó với nam nhân, một chiêu chết người này vừa tung ra, quả nhiên là đánh đâu thắng đó, già trẻ đều áp dụng được. Ta lén lút mừng trộm trong lòng.

“Chỉ có điều, hỏa dương khí cực thịnh xung khắc với bản thể trên người Mịch nhi hiện tại, không biết từ đâu mà ra?” Thủy Thần chuyển đề tài, lo lắng không yên, vẻ mặt sốt ruột nói: “Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, bây giờ việc cấp bách là tìm ra người đã truyền linh khí thu hồi lại nghịch phản chân khí này.”

“Hỏa dương khí? Chẳng lẽ là do Thiên Đế đêm qua truyền thụ?” Ta buột miệng.


“Thiên Đế? !” Trường phương chủ trừng mắt nhìn ta, “Ngọc Lan! Đêm qua là muội trông nom Cẩm Mịch, chuyện này giải thích thế nào đây?”

Ngọc Lan phương chủ quay sang Trường phương chủ quỳ sụp xuống. Ta vội nói: “Việc này vốn không liên quan đến Ngọc Lan phương chủ, là Thiên Đế đưa hồn phách con vào Thái Hư Huyễn Cảnh, tiện thể cho con năm ngàn năm linh lực.”

“Y và ngươi đã nói những gì?” Trường phương chủ hung dữ nhìn ta, ta rụt người vào trong lòng Thủy Thần, nhưng lại thấy sắc mặt Thủy Thần cũng đăm chiêu suy nghĩ.

“Y nói… y nói… y nói y cũng là cha của con.” Ta nuốt nước miếng cái ực cuối cùng cũng phun ra một câu trọn vẹn, hơi thở Thủy Thần trên đỉnh đầu bỗng như nghẹt lại.

“Nực cười!” Trường phương chủ cười lạnh, hai mươi ba vị phương chủ còn lại cũng sôi lên vì giận, bộ dạng của Đinh Hương tiểu phương chủ giống như hận không thể đem người kia ra rút gân bẻ xương ngay lập tức, “Nếu không tại y! Chủ thượng sao lại hồn phi phách tán, ôm nỗi hận mà chết? ! Nói y là kẻ thù giết mẹ ngươi cũng không quá đáng!”

“Đinh Hương!” Trường phương chủ mở miệng ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa.


“Ngươi nói cái gì? Đinh Hương, ngươi nói cái gì?” Thủy Thần sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kềm chế được mà run lẩy bẩy, “Tử Phân rốt cuộc vì sao lại ra đi? Bốn ngàn năm rồi, các ngươi rốt cuộc còn muốn giấu diếm ta cho đến khi nào?”

“Chủ thượng vì sao ra đi ư? Nói ra, Thủy Thần tiên thượng năm xưa cũng có góp phần, có thể nói là công lao cũng không ít! Hôm nay, muội cho dù vi phạm lời thề đã lập khi xưa trước mặt tiên chủ tự hủy nguyên thần, cũng phải nói rõ chân tướng cho Cẩm Mịch!” Đinh Hương tiểu phương chủ đẩy Trường phương chủ ra, “Nam tử trong thiên hạ đều là lũ bạc tình! Hôm nay Cẩm Mịch đã lớn khôn, thì hết người này tới người khác đều muốn ăn sẵn, vác mặt tới đòi làm cha sao! Ngài có biết năm xưa tiên chủ vì bảo vệ hài tử này đã dùng hết toàn bộ tu vi hộ thể không? Đúng rồi, là tôi hồ đồ rồi, Thủy Thần làm sao mà biết được? Lúc Cẩm Mịch cất tiếng khóc chào đời, cũng là khi tiên chủ nhắm mắt, chính là đêm mà Thủy Thần rước dâu, tiên thượng xuân phong đắc ý, ngắm hoa đào còn không đủ thời gian, làm sao rảnh rỗi mà hoài niệm đến người xưa?”

Thủy Thần cả người run rẩy, ngũ lôi oanh đỉnh, một luồng khí lạnh thấu xương lan tỏa, vòng tay đang ôm lấy ta「©xmydux.」 buông lơi, đột ngột đứng dậy, “Tiết sương giáng Thiên Nguyên năm hai mươi vạn tám ngàn sáu trăm mười hai (208612),… chứ không phải là Hạ Chí Thiên Nguyên năm hai mươi vạn tám ngàn sáu trăm mười ba (208613), ngươi muốn nói Hoa Giới đã giấu diếm cái chết của Tử Phân đối với bên ngoài suốt gần một năm… ?” Thủy Thần ba hồn sáu phách mất hết, tự nói với chính mình: “Tử Phân nói nàng chưa bao giờ thích ta… Tử Phân nói nàng từ trước đến nay chỉ có tình cảm với Thiên Đế… Tử Phân bức ta kết hôn với Lâm Tú…”

Đinh Hương tiểu phương chủ che mặt, khóc không thành tiếng.

“Hai mươi bốn vị phương chủ năm xưa đều đã lập lời thề trước tiên chủ, Thủy Thần tiên thượng đừng nên chất vấn nữa, chuyện năm đó, lão hủ có biết sơ sơ chút ít, tiên thượng có muốn nghe lão kể rõ ngọn nguồn?” Một cái bóng màu cam xoay tít rồi hiện ra chắn trước mặt Đinh Hương phương chủ, chăm chú nhìn kỹ, chính là lão Hồ chuyên gia nghe lén.

Thủy Thần không nói một lời, an tĩnh đến đáng sợ.

“Khi xưa thái tử Thiên Tộc (cha của Húc Phượng) không biết dùng cách nào đã từng bước lừa được trái tim của tiên chủ, tiên thượng chắc là rõ ràng hơn lão hủ; mà, tiên Thiên Đế (ông nội của Húc Phượng á) trước khi di thế (truyền ngôi) đã đính ước công chúa điểu tộc là Phượng Hoàng cho y làm vợ. Gặp lúc lục giới rối ren, thái tử Thiên Tộc vì ổn định thế cục, đã thực hiện hôn ước liên minh với Điểu Tộc tiêu diệt Ma Giới tính phản nghịch lại Thiên Đế kế vị. Tiên chủ trái tim tan nát, Thiên Đế tay nắm quyền cao nhưng bản tính phong lưu không đổi, vẫn dây dưa tiên chủ, muốn nạp tiên chủ làm Trắc Phi, tiên chủ không chấp nhận chịu nhục, cự tuyệt không theo.


Thủy Thần tiên thượng nhân ái lương thiện, đối đãi với tiên chủ mười mấy vạn năm vẫn như một ngày, tiên chủ đối với tiên thượng lâu ngày sinh tình, vốn là một chuyện tốt đẹp quay đầu ghìm cương trước vực thẳm, ai ngờ, Thiên Đế sau khi biết chuyện liền nổi cơn thịnh nộ, cưỡng ép sỉ nhục tiên chủ, tiên chủ muốn nhảy xuống Vong Xuyên tự hủy nguyên thần nhưng lại bị Thiên Đế dùng pháp thuật ngăn cản, giam cầm trong Tê Ngô Cung. Mặt khác, Thiên Đế âm mưu chỉ hôn tiên thượng với Phong Thần.

Thiên Hậu bản tính gian xảo, việc làm của Thiên Đế bị bà ta nhìn ra manh mối nên ghi hận trong lòng, sau đó nhân lúc tiên chủ đang hôn mê, hạ Độc Hỏa thiêu đốt linh nguyên ngũ tạng của tiên chủ. Tiên chủ mặc dù trốn thoát, nhưng nguyên thần đại thương, tự biết thời gian không còn nhiều thiên mệnh đã đến, nên mới đối xử lạnh nhạt với Thủy Thần tiên thượng, đẩy tiên thượng ra xa, mong tiên thượng và Phong Thần sau khi kết hôn có thể lãng quên nàng, tận hưởng hạnh phúc mỹ mãn.

Tiên chủ không muốn Đào Đào giẫm lên vết xe đổ của mình, cố ý ra lệnh cho hai mươi bốn vị phương che giấu kỹ thân thế của nàng, dùng Tỏa Linh Trâm áp chế dung mạo thiên nhân của nàng, còn giam lỏng Đào Đào một vạn năm trong thủy kính, lệnh cho lão phải luôn luôn canh giữ, đâu ngờ…” Lão Hồ ngửa mặt lên trời thở dài, nỗi chua xót bất tận không nói nên lời.

“Giang Nam sinh tử mộc, hoa thơm nở rực trời… Tử Phân, Tử Phân, lên trời xuống đất, nhưng sư huynh biết đi đâu tìm muội?” Thủy Thần rã rời lệ tuôn ướt áo, thủy tinh vụn vỡ khắp nơi.

Ta vỗ trán não nề, không thể ngờ, ta lại thực sự là hậu nhân của Thủy Thần và Hoa Thần, “Thủy Tính Dương Hoa” hình như là một từ không được tốt đẹp gì cho lắm… (thủy tính dương hoa = lẳng lơ) :lol:

Lại nghĩ đến chuyện, trong vở kịch thân thế lên voi xuống chó của ta, hóa ra diễn viên chính đóng vai phản diện lại là cha mẹ của Phượng Hoàng, sau này có thể mượn việc này để lừa gạt tên Điểu nhi kia tiếp rồi. 「©xmydux.」

Lời dịch giả: Ở đây đặc biệt nói rõ, bạn Bồ Đào đã từng ăn tuyệt tình đan, cho nên trên thực tế là một người lạnh nhạt không có tình cảm! Mọi người đừng trông mong nàng đặc biệt hiểu được cái gì là tình thân. Tình thân và tình yêu như nhau, đều là tình, cho nên cũng đều bị đoạn tuyệt như nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui