Tà áo xanh rêu bước ra khỏi y quán, cất gói thuốc vào trong người, Thiên Tâm ung dung thong thả nâng bước trở về thuyền. Cả ba người gặp nhau tại quán cơm gần bến cảng, dùng bữa xong liền quay trở về thuyền. Vừa mới lên thuyền, cả ba người đứng đơ ra như ba bức tượng, quét mắt một vòng khắp con thuyền. Trên thuyền là một cảnh tượng khó tả, đồ đạt bừa bộn khắp nơi, nồi thịt được nấu từ đêm qua cũng bị ai đó chén sạch sẽ.
Lệ Hoa và Nghĩa Hiệp ngơ ngác nhìn nồi thịt trống rỗng trên bếp. Đây là lần đầu tiên cả hai người gặp phải trộm, mà còn là tên trộm đói đến mức ăn luôn cả nồi thịt của họ.
Cả ba người kiểm tra tư trang một lượt, Lệ Hoa hỏi Thiên Tâm: “ Anh Tâm, anh có mất thứ gì quan trọng không?”
Thiên Tâm trả lời “ Không có, Lệ Hoa thì sao?”
Lệ Hoa lắc đầu, nàng cúi người gom nhặt từng món đồ trên sàn, Nghĩa Hiệp phụ giúp dọn dẹp một tay, tiện thể dựng lại cái kệ gỗ bị ngã.
Thiên Tâm đi một vòng khắp con thuyền. Cẩn thận quan quát từng vị trí ngóc ngách, hắn dừng bước chân, ánh mắt chăm chú nhìn vào dòng chữ được viết bằng nước trà nóng: ‘ Nồi thịt hơi mặn, lần sau ít muối lại.’
“ Lần sau sao?” Thiên Tâm nhếch miệng thích thú nhìn dòng chữ trên bàn gỗ. Tên trộm này thật to gan lớn mật, chẳng những lên thuyền của hắn, ăn đồ của hắn, còn không biết thẹn mà nấu một bình trà nóng nhấp nháp nữa chứ.
Nghĩa Hiệp đứng cạnh Thiên Tâm, vẻ mặt tức tối: “ Chẳng lẽ chúng ta để mặc cho hắn tát quái sao?”
“ Hắn sẽ đến đây vào đêm nay, chúng ta chuẩn bị đón tiếp khách quý thôi.” Thiên Tâm giảo hoạt nhìn về phía bến cảng tấp nập người qua lại. Đêm nay chắc hẳn sẽ là một đêm vô cùng thú vị.
Trăng nửa đêm trên đầu nhánh cây, sóng mây dào dạt nơi trời cao. Không gian tối đen bao trùm cả một trấn, bao trùm cả những con thuyền đang neo đậu tại bến cảng.
Có một bóng đen như ẩn như hiện tại bến cảng, thân ảnh hóa thành sợi tơ mềm luồng lách qua từng góc khuất, không một tiếng động trèo lên con thuyền nhỏ được chắp vá bằng nhiều miếng ván gỗ khác nhau. Ngay trước gian bếp nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng mở nắp nồi đất, hai con ngươi trắng toát quan sát nguyên con gà hầm bên trong nồi. Một giây hiểu ngụ ný, kẻ đột nhập xoay người tính tẩu thoát, lại bất ngờ bị một cái lưới đánh cá giăng sẵn trên đầu trùm xuống tóm gọn. Ánh sáng được thắp lên, Nghĩa Hiệp lao đến khống chế tên trộm đang cố sức vùng vẫy trên sàn, Lệ Hoa cầm đèn dầu đi đến đứng bên cạnh Thiên Tâm.
Thiên Tâm ngồi xổm chống cằm nhìn người, ngay từ đầu hắn vẫn luôn đứng trong gian bếp này, chỉ là trò trốn tìm hắn chơi quá giỏi, khiến cho cả tên trộm cũng chẳng thể phát hiện có người tứ hai tồn tại ở đây.
“ Tôi nghe nói có một siêu trộm tuổi trẻ tài cao, chưa từng có cơ quan nào mà hắn chưa phá được.” Thiên Tâm đánh giá tên nằm trong lưới một lượt, lại nói tiếp, “ Cướp của giàu chia nhà nghèo. Chỉ cướp kẻ tham, không cướp người tốt. Chắc hẳn là đang mô tả người ở trước mặt tôi nhỉ, phải không, Bóng Ma?”
Bóng Ma là biệt hiệu mà người đời đặt cho hắn, cũng giống như tác phong làm việc của hắn, đến không thấy bóng dáng, đi không lưu dấu vết, ẩn hiện tựa như bóng ma. Bóng Ma ngồi xếp bằng trên sàn, vẻ mặt chẳng mảy may sợ hãi, ngẫu hứng cùng Thiên Tâm: “ Đúng thì sao, không đúng thì sao?”
Thiên Tâm trả lời: “ Đúng thì đúng, không đúng thì không đúng. Anh Hiệp, tôi vừa mới tìm cho anh một bao tải thịt, anh thoái mái sử dụng nhé.”
Bóng Ma đánh rùng mình một cái, hoang mang nhìn gương mặt nam tử bên cạnh. Khớp tay kêu rắc rắc, Nghĩa Hiệp khởi động cánh tay cùng bả vai, đáp lời: “ Yên tâm, không chết là được.”
Con thuyền trôi trên sông vắng, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi. Lệ Hoa đứng ở đầu thuyền, lo lắng nhìn về phía đuôi thuyền, hỏi Thiên Tâm: “ Anh Tâm, chúng ta có nên cản hai người họ không, em sợ anh Hiệp ra tay nặng quá, sẽ đánh chết người thật đấy.”
Thiên Tâm không trả lời nàng, chỉ đưa mắt nhìn dòng nước tĩnh lặng dưới thuyền. Hắn cần chiêu mộ Bóng Ma, nhưng trước hết phải để Nghĩa Hiệp sảng khoái một lần, coi như giải quyết xong chuyện mà Bóng Ma đã làm lúc trưa.
Lệ Hoa im lặng một lúc, ấp úng hỏi Thiên Tâm: “ Anh Tâm, em có chuyện này muốn hỏi anh.”
“ Ừm, em hỏi đi.” Thiên Tâm đáp lời.
“ Anh Tâm có bao giờ cảm thấy cô đơn khi ở một mình trên con thuyền lớn này không?” Đối với Lệ Hoa, con thuyền này thật sự lớn hơn nhiều so với lời nói khiêm tốn của Thiên Tâm. Thiên Tâm nói rằng con thuyền chỉ đủ để vài người sinh hoạt, nhưng thực tế lại có sức chứa hơn mười người.
“ Anh không cảm thấy mình cô đơn. Đối với anh, ở một mình chính là sự tự do.” Thiên Tâm trả lời.
“ Vậy anh có bị làm phiền khi em và Nghĩa Hiệp sinh sống cùng anh trên con thuyền này chứ?”
“ Anh chưa từng nghĩ về chuyện này, tương lai cũng sẽ không.” Thiên Tâm nhìn vào Lệ Hoa, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, thật tâm trả lời: “ Anh phải cảm ơn em và Nghĩa Hiệp, cảm ơn hai người đã xuất hiện trong cuộc sống của anh.”
Lệ Hoa đôi má ửng hồng vì thẹn thùng, nàng khẽ đáp lời: “ Em cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian qua.”
Một nam một nữ đứng ngắm ánh sao trên trời cao, trong lòng mỗi người đều chứa đựng bí mật chẳng thể tỏ bày.
Tiếng hét nhỏ dần rồi im bặt, Thiên Tâm bảo Nghĩa Hiệp trói tên trộm vào cột gỗ, cả ba cứ thế mà quay trở về phòng, đóng cửa ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Nghĩa Hiệp cùng Lệ Hoa rời thuyền từ sáng sớm, hai chiếc cần câu ở góc thuyền cũng biến mất. Tầm trưa thì Thiên Tâm tỉnh dậy, hắn vươn tay đánh cái ngáp dài, sau đó đi đến gian bếp xem người.
Bóng Ma bị trói trong một thời gian dài, toàn thân bầm dập tơi tả, đôi mắt dán chặt vào thân ảnh nam tử tóc bối cao đang tiến lại gần. Thiên Tâm đến mở trói cho Bóng Ma, bản thân thì bưng lấy nồi đất đặt lên bàn ăn, tiện thể chuẩn bị thêm hai bộ chén đũa dùng bữa.
Nồi gà hầm còn lại một nửa con, có lẽ Nghĩa Hiệp và Lệ Hoa sẽ ở bên ngoài đến chiều. Thiên Tâm xé lấy cái đùi gà đặt lên cái chén trống ở đối diện, tự mình thưởng thức phần cánh gà mềm mại thơm tho. Bóng ma xoay xoay cổ tay tê rần vì bị trói thời gian dài, hắn đứng dậy bước đến ngồi trên ghế gỗ, không ngần ngại gặm ngấu nghiến cái đùi gà lớn. Ăn được một lúc, Thiên Tâm mở lời: “ Bóng ma, vì sao hôm qua cậu lại lên thuyền của tôi vậy?”
Bóng ma miệng chưa đầy thịt gà, chữ rõ chữ không trả lời: “ Chỉ là vì tò mò thôi.”
“ Nếu đã đến lúc trưa, cớ sao lại còn đến lúc tối?” Thiên Tâm tò mò.
“ Vì để gặp cậu.” Bóng ma chẳng cần dấu giếm động cơ đằng sau, tiếp lời, “ Tôi đã theo dõi con thuyền này từ lâu, cũng muốn được trở thành một thành viên trên con thuyền này.”
Thiên Tâm quan sát thân hình nam tử trước mặt. Bóng Ma có một thân hình gầy gò mỏng manh, giúp hắn dễ dàng luồn lách vào những nơi nhỏ hẹp khó tiếp cận. Quần thâm mắt lâu năm càng tô điểm thêm cho đôi mắt sắc bén đầy tính toán kia. Các ngón tay linh hoạt xé thịt gà, nhường Thiên Tâm những phần ngon nhất, bản thân chỉ ăn lấy phần thịt thừa.
“ Tôi không thu nhận người lạ, càng không thu nhận kẻ không công rỗi nghề.” Thiên Tâm vờ lên tiếng đuổi người.
“ Cậu chắc chắn sẽ nhận tôi.” Bóng Ma nắm chắc phần thắng trả lời.
“ Vì sao?”
“ Vì tôi sẽ có ích cho cậu.” Bóng Ma nắm chắc phần thắng, tự tin ưỡn ngực trả lời.
“ Ồ.” Thiên Tâm đánh một hơi dài, “ Ngay cả danh tính cậu tôi còn chẳng biết, cậu có thứ gì đáng để đổi lấy lòng tin của tôi?”
“ Tôi chẳng có gì ngoài mạng sống và danh dự của một người nam nhân. Chỉ cần cậu muốn, cái mạng này tôi cũng sẽ trao cho cậu.” Bóng Ma kiên định trả lời câu hỏi của Thiên Tâm.
“ Được. Một lời đã định...”. Thiên Tâm đưa tay đặt trước mặt, Bóng Ma bắt lấy bàn tay Thiên Tâm, tuyên lời thề, “ Một lời đã định, tứ mã nan truy.”
Cả hai sảng khoái dùng bữa cùng nhau. Sau thời gian trò chuyện, thân thế của Bóng Ma dần được tiết lộ. Bóng Ma tên thật là Tấn Tài, năm nay 25 tuổi. Với tài năng bẩm sinh cùng trí tuệ siêu phàm, hắn chưa từng có một phi vụ thất bại. Thiên Tâm có hỏi Tấn Tài về gia đình cùng quê quán, hắn chỉ cười trừ nói bân quơ vài ba câu, dường như muốn né tránh đề tài này.
Đến giờ Mùi, một nam một nữ vác cần câu quay trở về, trên tay nam tử cầm theo vào con cá lớn cùng một số rau dại mọc trên bờ. Sau thời gian giới thiệu cùng giải thích sự việc, Tấn Tài và Nghĩa Hiệp quyết định bắt tay giảng hòa. Lệ Hoa thì mang cá vào trong bếp, cả ba người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.
Cuối thu, thuyền nhỏ neo đậu bên bờ sông, Thiên Tâm vô tư phơi nắng trên ghế bập bênh.
Đàn bò nằm giữa bãi cỏ rộng lớn phía trên bờ, có vài tiểu đồng tay chân thoăn thoắt tìm cách lùa đàn bò quay trở về nhà. Phan Đức mồ hôi nhễ nhại, đôi chân vẫn đang hướng về phía con thuyền kì lạ bên mép sông. Sau thời gian dài hỏi thăm người dân về tung tích của Thiên Tâm, cuối cùng Phan Đức cũng đã biết được nơi ở của nam tử kia.
Đứng trên bờ nhìn lên con thuyền lớn trước mặt, Phan Đức không khỏi trầm trồ một phen. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một con thuyền có kiến trúc kì lạ đến vậy. Phan Đức ngó trái phải tìm cách lên thuyền, đến khi bắt gặp thân ảnh nam tử trên thuyền, hắn liền lớn tiếng gọi: “ Thiên Tâm.”
Lang thang tìm kiếm quá khứ trong cõi mộng, Thiên Tâm bị tiếng gọi kéo trở về thực tại. Hắn đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, vô cảm vô hồn đáp lời: “ Chào thầy Đức, thầy tìm tôi có chuyện gì chăng?”
“ Tôi đến đây như lời đã hứa với cậu.” Phan Đức trả lời.
Đầu óc mơ hồ dần lấy lại nhận thức, Thiên Tâm bước xuống thuyền đứng trước mặt thầy lang, cúi đầu cảm kích: “ Cảm ơn thầy vì đã có lòng đến tận nơi này. Bệnh tình của tôi cũng chẳng nặng đến vậy, việc gì thầy phải tốn bao tâm tư như vậy.”
“ Thiên Tâm, cậu đừng quá chủ quan. Bệnh của cậu, chính cậu nhận thức rõ.” Phan Đức trong lòng không vui, ngoài mặt vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ, “ Chức trách của lương y chính là cứu người, xin cậu đừng trách tôi phiền hà, tôi thật sự chỉ muốn tốt cho cậu.”
Thiên Tâm ngước mắt nhìn sắc trời đã dần tối, gật đầu nhận lời: “ Ý tốt của thầy, tôi xin nhận. Chỉ là tôi muốn nhờ thầy một chuyện.”
“ Cậu cứ nói.”
“ Vì bệnh tình của tôi, tôi không muốn bị nhiều người biết đến. Thầy hiểu ý tôi chứ?” Thiên Tâm dặn dò.
“ Được, tôi hứa với cậu.” Phan Đức nhìn về làn khói trắng trên thuyền, gật đầu trả lời Thiên Tâm.
Cơn mưa nặng hạt rơi ngoài ô cửa sổ. Trong căn nhà nhỏ trên thuyền, hai chiếc bàn gỗ được ghép lại cùng nhau, bữa tối hôm nay gồm cá sốt cà chua, canh rau thịt bằm, một ít rau xào cùng thịt luộc. Nghĩa Hiệp bưng nồi cơm đặt bên cạnh, năm bát cơm nóng trắng tinh xuất hiện trên bàn.
Mọi người dùng bữa cùng nhau, không khí vô cùng vui vẻ. Nếu so về tuổi tác thì Tấn Tài và Phan Đức bằng tuổi nhau, Nghĩa Hiệp 23 tuổi, Thiên Tâm 20 tuổi, Lệ Hoa 18 tuổi. Bọn họ đều đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, nhưng cũng là độ tuổi chênh vênh vô định nhất.
Đối với bọn họ, tâm nguyện cả đời chính là được trải nghiệm cảnh sắc thế gian rộng lớn, và cái giá phải trả chính là tuổi trẻ ở hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...