Phan Đức không để chút mặt mũi nào cho Bạch Vĩ, thẳng thừng từ chối: “ Nếu như công tử muốn dùng bữa, lần tới hãy tự chuẩn bị một bộ bát đũa cho riêng mình.”
Bạch Vĩ đầu không ngoảnh lại, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “ Thất thêm Nhất là Bát, Thất mất Nhất là Lục, Lục đem so với Bát, chẳng biết là cái nào tốt hơn.”
Đợi khi xe ngựa của Bạch Vĩ rời đi, Phan Đức mới đi và trong thuyền, đem sự tình ban nãy nói lại với Nghĩa Hiệp cùng Lệ Hoa. Nghĩa Hiệp trầm mặt hồi lâu, như muốn hiểu rõ hơn về ngụ ý trong lời nói cuối cùng của Bạch Vĩ. Nếu Bạch Vĩ đã tự ví mình là Bát, vậy Lục… há chẳng phải là hắn đang ngụ ý về một ai đó trên thuyền sao, rốt cuộc người mà hắn đang muốn ám chỉ là ai?
Núi Hiểu Yên.
Trải qua vài ngày bị nhốt trong hang động, dưới môi trường thiếu sáng, thị giác và thính giác của Thiên Tâm trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, giống như một chú dơi ẩn nấp trong đêm, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ để khiến chú dơi giật mình hoảng hốt.
Thiên Tâm tựa lưng vào tường đá, dùng tay xoa lấy cái bụng đói, trong ánh mắt buồn chán lại ẩn ẩn toát lên tia tinh quang. Trong khoảng thời gian không dùng thức ăn, trí nhớ của Thiên Tâm đã phục hồi không ít, hắn nhớ được lai lịch bản thân, nhớ được một số chuyện ở quá khứ, dù vậy thì vẫn còn phần lớn những chuyện khác hắn tạm thời vẫn chưa nhớ rõ. Đại khái như việc tại sao hắn ở đây, quả thật là hắn không tài bào nhớ ra được.
Như thường lệ, mỗi ngày lão bà sẽ ghé thăm hắn hai lần, chủ yếu là mang thức ăn đến cho hắn, canh chừng hắn dùng bữa, sau đó sẽ ru ngủ hắn bằng những bài hát ngọt ngào êm tai. Hắn tốn mất mấy ngày thời gian chỉ vì muốn lấy được niềm tin của lão bà, đến hôm nay là ngày thứ mấy hắn cũng không phân biệt được, nhưng hắn biết rõ một điều rằng, đã đến lúc để hắn trốn thoát ra ngoài.
Nhân lúc lão bà dọn bát đũa vào trong giỏ tre, Thiên Tâm âm thầm đứng sau lưng bà, và “ bịch” một tiếng, lão bà đã nằm ngất xỉu trên mặt đất.
Thiên Tâm không tìm thấy chìa khóa trên người lão bà, chỉ có thể tương kế tựu kế, sử dụng đai lưng cùng giỏ tre như một cái nút thòng lọng, tìm cách kéo một viên đá vừa tay nằm ngoài tầm với của hắn.
Lão bà liệu sự như thần, tất cả những vật dụng có thể dùng để phá xích đều bị lão bà dọn dẹp hết, ngay cả chiều dài của xích sắt cũng bị giới hạn, khiến cho người bị nhốt không tài nào tự cứu lấy bản thân mình.
Đáng tiếc, lão bà lại quên mất một điều quan trọng… đó là cái giỏ đựng thức ăn có kích thước quá lớn.
Keng! Keng! Keng!
“ Phải… cảm ơn bà… rất nhiều… không mang theo chìa khóa… thì tốt nhất… là không mang theo giỏ tre… hừ!”
Cục đá nâng lên rồi hạ xuống, Thiên Tâm thành công đập vỡ ổ khóa thành hai mảnh, lại không tiếc rẻ gì mà ném cục đá lăn lóc sang một bên, gỡ xích sắt ra khỏi chân, cầm lấy đèn dầu trên bàn rồi vội vàng chạy thẳng về phía trước.
Ánh đèn dầu soi sáng hang động vắng vẻ, Thiên Tâm dùng tay bịch kín mũi, nhăn mặt nhìn những chiếc quan tài mục nát đặt chồng chất lên nhau, hòa cùng mùi phân hủy của tử thi là tiếng chuột kêu chít chít liên hồi, lâu lâu còn có những tiếng va đập kì dị bên trong quan tài.
Thiên Tâm duỗi thẳng tay, mượn đèn dầu để soi sáng hai chiếc quan tài đặt ở vị trí cánh biệt hoàn toàn với số quan tài kia.
Ngay trên mặt đất là hai chiếc quan tài rất lớn được sơn màu vàng, thiết kế cầu kì khác hẳn với những cái quan tài thường thấy ở những vùng thôn quê bình dị.
Sự tò mò có thể hại chết người, Thiên Tâm lại không phải kẻ tò mò, nào ngu ngốc đến mức đem tính mạng của bản thân ra đùa chứ. Hắn liếc nhìn hai chiếc quan tài, rồi lại tiếp tục chạy về hướng lối ra của hang động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...