Vòng tròn lớn bao lấy vòng tròn nhỏ, hơn trăm tên binh lính tay cầm vũ khí, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn vào đám người Bạch Vĩ. Một tiếng hét vang lên, hai vòng tròn người lập tức thu hẹp, tất cả binh sĩ đồng loạt xông vào tấn công đám người đang đứng bị động bên trong.
Trong người còn lưu vết thương, trên lưng lại cõng Diễm Quỳnh, từng đường kiếm sát phạt của Huân Phong vẫn khiến cho đám binh lính một phen xanh mặt. Dẫu vậy, dưới tình thế lấy một địch trăm, con người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ cạn kiệt sức mạnh, khi ấy chuyện cá sa vào lưới chỉ còn là sớm muộn mà thôi.
Phía bên này, Hắc Cầm và Bạch Vĩ phối hợp vô cùng ăn ý, quạt sắt xoay tròn trên không trung đoạt lấy hơn chục mạng sống của binh lính Mạt Quốc, lưỡi kiếm chém xuống mạnh mẽ xé toạc nền gạch cứng rắn, mở ra lối thoát dẫn tất cả mọi người thoát ra ngoài. Một công một thủ không chút khuyết điểm, Bạch Vĩ tiêu soái rời đi, còn không quên đưa mắt nhìn lên đài quan sát, trao đến Thuấn Đại Phong nụ cười tươi tắn.
Đôi mắt Thuấn Đại Phong bắt trọn nụ cười của Bạch Vĩ, gương mặt hắn phút chốc trở nên vặn vẹo, các khớp ngón tay kêu rắc rắc, nghiến răng nói: “ Tuyệt đối không được để chúng sống?”
Viên Nguyệt khuyên ngăn Thuấn Đại Phong: “ Không nhịn chuyện nhỏ sẽ khó làm việc lớn. Chuyện chiếc hộp quan trọng hơn.”
“ Chiếc hộp! Chiếc hộp! Lúc nào cũng chiếc hộp! Rốt cuộc bên trong chiếc hộp chứa thứ gì mà khiến cô và phụ hoàng thèm khát đến vậy.” Thuấn Đại Phong đã bị Bạch Vĩ thành công dắt mũi, nào còn giữ được lý trí sáng suốt. Hắn giơ tay ra lệnh: “ Toàn quân nhận lệnh, tất giết hết đám người dám xông vào căn cứ quân sự. Nếu ai lấy được đầu của tên áo trắng kia lập tức sẽ được phong chức, bổng lộc tăng gấp ba.”
Nhận được chỉ thị, toàn bộ binh lính như được tiêm máu gà, khí thế hùng hổ xuyên qua chín tầng mây.
“ Thật là một đứa trẻ ngoan.” Bạch Vĩ che dấu sự phấn khích trong lòng, ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ lo lắng, nói với các vị lão nhân, “ Các vị tiền bối, chúng ta đã rơi vào trận địa của quân địch, tình thế hiện tại thập phần nguy cấp, e rằng tất cả mọi người đều sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.”
Một vị lão nhân trong số bọn họ đáp lời: “ Cậu trai trẻ, cậu đừng lo cho chúng tôi. Sống chết do ý trời, chúng tôi không muốn liên lụy đến cậu.”
“ Phải, phải đấy…”
“ Đại hiệp, xin đại hiệp cứu tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho đại hiệp.” Vài tên nam tử mặc y phục đắt tiền nhào tới ôm lấy chân Bạch Vĩ, tha thiết cầu xin.
“ Đúng là làm mất mặt nghĩa khí của bậc quân tử.” Những vị kiếm khách giang hồ khinh thường biểu hiện hèn nhác của đám người hoàng thất.
Hắc Cầm vung kiếm chém một tên lính đang lén tấn công, lạnh giọng cảnh báo: “ Nếu còn cần chừ, tất cả sẽ khó thoát.”
Bạch Vĩ nhã nhặn đáp lời: “ Được, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết. Tiền bối sẽ liều cái mạng quèn này để đổi lấy con đường sống cho tất cả mọi người.”
Bên ngoài cổng lớn, xác chết nằm la liệt khắp nơi, thân ảnh nữ tử nhỏ bé vẫn đang không ngừng di chuyển, từng chút hạ gục đám quân lính đông đen như kiến.
Hạ Linh hai tay nhuốm máu, mái tóc bết lại ôm sát gương mặt, bộ y phục sáng màu trên người dần bị thay thế bằng màu đỏ tươi bắt mắt và màu nâu đất bẩn thỉu. Trải qua thời gian dài chiến đấu, nàng đã hoàn toàn mất đi vẻ ngây thơ đúng theo độ tuổi, thay vào đó là dáng vẻ điên loạn thị huyết của một con ác quỷ.
Đúng vậy, nàng không phải là Hữu Ý hay Hạ Linh, nàng là ác quỷ đến từ địa ngục.
Hạ Linh dùng lưỡi liếm máu trên móng tay sắt, sảng khoái tận hưởng mùi vị tanh nồng lan tỏa trong miệng. Đám binh lính bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ theo bản năng lùi về sau, yết hầu không ngừng lên xuống, cố gắng kiềm chế cơn nôn đang trực trào trong cuống họng.
Hạ Linh lảo đảo đứng dậy, trong lòng bàn tay nàng là một con mắt tròn xoe trắng dã, nàng nhìn đám binh lính đang đứng cách nàng một khoảng xa, hỏi một câu: “ Chúng bây đã từng nghe âm thanh của con mắt chưa?”
Vừa dứt lời, nàng dùng tay bóp vỡ con mắt, tiếng ‘ bụp’ phát ra giống như bóp vỡ một quả bóng nước, kéo theo đó là thứ dịch đặc sệt chảy qua các kẽ ngón tay của nàng, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống thi thể của một tên lính nằm bên dưới.
Ọe!
Một tên lính vì không chịu được đả kích mà nôn tại chỗ, kéo theo đó là từng trận nôn khan đến chết đi sống lại.
Hạ Linh vỗ tay nhiệt tình, tiếng cười của nàng trong trẻo như chuông ngân, nhưng đứng trong tình huống hiện tại lại càng trông như tiếng gào thét của địa ngục. Từng bước chân xiên vẹo in trên mặt đất, nàng dẫm trên thi thể, cứ thế tiến đến chỗ của đám binh lính, vừa đi vừa hỏi: “ Chúng bây muốn chết thế nào? Hay là cứ làm giống như mấy người kia.”
Tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Hạ Linh, đám thuộc hạ Quản Huyền Môn mới thật sự cảm nhận rõ rệch sự chênh lệch giữa Tứ Quỷ và Hội đồng Thập Ma. Giờ phút này bọn họ đều có chung một ý niệm, dù có đắc tội Hội đồng Thập Ma cũng không được đắc tội Tứ Quỷ. Tứ Quỷ thật sự quá đáng sợ.
Hạ Linh ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, lẩm nhẩm thời gian, sau đó ra lệnh: “ Chúng quân nhận lệnh, mở cửa đón người.”
“ Rõ”.
Lối đi lớn hiện đã được khai thông, Hạ Linh để lại phần lớn thuộc hạ ở bên ngoài trấn cửa, bản thân dẫn theo nhóm nhỏ khác tiến vào hỗ trợ đám người Hắc Cầm.
Vài quả lựu đạn được ném vào trong căn cứ quân sự, tiếng nổ vang trời kéo theo sự sụp đổ của các toà kiến trúc kiên cố, làm kinh động đến hai người đang đứng trên cao. Thuấn Đại Phong muốn lao xuống chiến đấu, lại bị Viên Nguyệt đưa tay ngăn chặn. Mười hai vị hộ pháp nhận lệnh từ Viên Nguyệt, cưỡng ép đưa Thuấn Đại Phong rời khỏi căn cứ quân sự thông qua mật thất, để lại Viên Nguyệt đứng cô độc trên đài quan sát.
Viên Nguyệt lặng lẽ chiêm ngưỡng sự sụp đổ của căn cứ quân sự, nàng thở dài một hơi, xoay người tiến vào cánh cửa mật thất.
Ngọn lửa nhỏ rơi xuống dòng nước, cả căn cứ quân sự đột ngột chìm trong biển lửa, bao bọc lấy toàn bộ binh lính Mạt Quốc cùng đoàn người Quản Huyền Môn. Những kẻ xui xẻo đứng trên đoạn đường lửa chạy qua đều bị hóa thành ngọn đuốc sống, tiếng gào thét tuyệt vọng phủ khắp không gian, biến khu căn cứ quân sự đồ sộ trở thành chốn địa ngục trần gian.
“ Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắc Cầm đảo mắt nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Vĩ trả lời: “ Có người muốn thiêu sống chúng ta.”
Tộc Lãnh Mạt quả thật máu lạnh vô tình, ngay cả người phe hắn cũng dám xuống tay.
“ Là dầu hỏa.” Bạch Vĩ nhìn ngọn lửa cháy mạnh dọc theo khe nhỏ trên nền gạch, đầu óc xoay chuyển, lập tức hét lên, “ Rời khỏi đây mau!”
Tiếng bước chân dồn dập hướng cánh cổng lớn, ngọn lửa nóng rực tạo thành bức tường lớn, hung hăng đốt cháy y phục cùng da thịt mọi người. Huân Phong cõng Diễm Quỳnh trên lưng, cắn răng chạy về hướng ánh sáng rực rỡ bên ngoài.
“ Tất cả nằm xuống.”
BÙM!
Sau vụ nổ lớn, mặt đất rung chấn dữ dội, luồng khí xung kích càn quét trăm dặm, ngay cả Thiên Tâm đang ở nơi xa vẫn có thể cảm nhận dễ dàng. Thiên Tâm dùng tay cản nắng, tò mò nhìn làn khói đen trắng tạo thành hình quả nấm khổng lồ trên bầu trời.
Tiếng nổ lớn đến đinh tai nhức óc, cả căn cứ quân sự sụp đổ, một kiến trúc hùng vĩ phút chốc trở thành phế tích.
Tại vị trí cách khu vực căn cứ quân sự không quá xa, Hắc Cầm chật vật thoát khỏi đống đổ nát, để lộ thân ảnh Hạ Linh nằm an toàn bên dưới thân người hắn.
Huân Phong bảo hộ Diễm Quỳnh trong người, may mắn không bị đất đá đè lên trên, xem như là bình an vô sự.
Bạch Vĩ nằm ngay cạnh Huân Phong, y phục trắng tinh sau quá trình chiến đấu đã trở nên nhem nhuốc khó coi, có vài chỗ còn bị ngọn lửa đốt cháy thành mảnh lớn, bộ dạng thê thảm vô cùng.
Bạch Vĩ lật người nằm ngửa trên đất, nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, hắn bất giác nở nụ cười trên môi. Núi cao ắt có núi cao hơn, đã đến lúc hắn nên nghiêm túc với chặng đường phía trước, nhất là phải đối mặt với thế lực Mạt quốc.
Chiến tranh chỉ là chuyện sớm muộn, thái tử Thuấn Đại Phong chẳng qua chỉ là con tốt trên bàn cờ, còn nữ nhân che mặt đứng bên cạnh hắn…
Nữ tử bí ẩn kia khiến Bạch Vĩ bất giác nhớ đến Thiên Hương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...