Trời sáng, đoàn người thu dọn lều trại, tiếp tục hành trình khám phá núi Hiểu Yên.
Thiên Tâm hai mắt lờ đờ, bước chân không vững, thân hình di chuyển không khác gì xác sống.
Bạch Vĩ bắt lấy bồ câu đưa thư, rút ra mảnh giấy vàng được buộc cẩn thận bằng sợi chỉ đỏ. Bạch Vĩ nheo mắt đọc dòng chữ, là nét mực của Hắc Cầm, thông báo về tiến độ do thám khu vực hướng Đông núi Hiểu Yên. Hắc Cầm và Hạ Linh đã kiểm tra kỹ càng, ngoại trừ nhìn thấy những vết tích từ cuộc giao tranh tại hướng Đông Bắc và hướng chính Đông, căn bản không hề tìm thấy thêm bất cứ dấu vết nào liên quan đến 2 vị Thập Ma. Đoàn người của Hắc Cầm và Hạ Linh dự kiến sẽ di chuyển đến hướng Tây Bắc, nhập vào đoàn người của Bạch Vĩ.
Bạch Vĩ dặn dò thuộc hạ, rất nhanh sau đó một mảnh giấy khác đã được cột vào chân của chim bồ câu, truyền thư phản hồi lại với Hắc Cầm.
Thời tiết dạo này không được ổn định, bầu trời hôm qua vẫn còn trong xanh, hôm nay đã bị che phủ bởi ngàn lớp mây đen, kéo theo mùi hơi nước ngập tràn trong không khí.
Cây cối lặng thinh không một ngọn gió, một hạt mưa nặng trĩu đáp vào gò má đầy tàn nhang của Thiên Tâm, chẳng bao lâu sau, vô số hạt mưa rơi xuống trần gian tạo thành cơn mưa lớn, thấm ướt y phục và hành lý của tất cả mọi người.
Đoàn người đội mưa trên đầu, tiếp tục nối bước nhau tiến về hướng chính Tây. Thiên Tâm che mưa bằng chiếc lá lớn, mái tóc đen bết dính vào da dầu, phần y phục ở bả vai đã thấm ướt từ lâu. Bạch Vĩ cũng chẳng khá khẩm hơn, y phục trên người đều bị ướt, giọt nước long lanh đọng trên hàng mi dài càng khiến cho gương mặt hắn tăng thêm vài phần tuấn mỹ.
Cảnh vật trước mắt như được thay đổi hoàn toàn. Cơn mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa tiếp đất tạo thành những bong bóng nước trôi nổi khắp cánh rừng, tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá cây, lộp bộp trên những tảng đá lớn, gột rửa đi cái nóng bức đặc trưng của mùa hè và sự yên tĩnh vốn có của núi rừng hoang sơ.
Dưới sự chỉ huy của Bạch Vĩ, đoàn người không ngừng di chuyển về phía trước, nhanh chóng tiến đến vị trí đã được đánh dấu sẵn. Suốt chặng đường dài Bạch Vĩ đều đặt hết tâm trí vào tấm bản đồ, nào có thời giờ chú ý đến Thiên Tâm, mãi cho đến khi cơn mưa nhỏ dần, hắn mới chợt nhận ra sự bất thường.
Thiên Tâm… đã biến mất!
Bạch Vĩ hỏi một tên thuộc hạ: “ Thiên Tâm đâu?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
2. Đừng Làm Nũng Với Anh
3. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
4. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
=====================================
“ Bẩm, hắn lúc nãy có nói rằng muốn đi tiểu tiện, chúng thuộc hạ đã phái người canh…”
“ Báo!”
Khi tên thuộc hạ chưa kịp nói hết câu, một tên thuộc hạ khác đã vội vã chạy tới, hành lễ với hai người: “ Báo cáo, người đã rơi xuống vực, không rõ sống chết.”
“ Cái gì.” Bạch Vĩ thần sắc chợt biến, lạnh giọng hỏi: “ Vì sao lại rơi xuống vực?”
“ Dạ bẩm, hắn tiến đến vào bụi rậm để tiểu tiện, không ngờ ngay tại đó chính là vực sâu. Vài thuộc hạ khác đã xuống vực để tìm kiếm, hiện vẫn chưa tìm thấy người.”
Bạch Vĩ ánh mắt đăm chiêu, dường như đang thầm toan tính điều gì đó. Hắn lạnh giọng ra lệnh, “ Không cần tìm kiếm, tiếp tục di chuyển về phía trước.”
“ Rõ.”
Dưới vực, bên trong một hang động.
Thiên Tâm bị treo ngược trên cái cây lớn, hai tay buông thả xuống dưới, đầu tóc rũ rượi, bộ dáng chật vật khó mà nói thành lời. Trải qua một lần sinh tử, trái tim nhỏ bé của hắn vẫn không ngừng nhảy nhót, lồng ngực phập phồng khó khăn hít lấy từng đợt không khí trong lành.
Thiên Tâm mơ hồ nhìn cảnh vật bị lộn ngược trước mắt, hắn cong người gỡ phần y phục đang bị mắc trên cành cây, đu người nhẹ nhàng đáp xuống đất. Núi Hiểu Yên thật sự quá nguy hiểm, hắn suýt nữa đã phải chôn thân tại cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Chân phải đưa lên một bước, Thiên Tâm lập tức khụy gối, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Hắn cẩn thận xoăn gấu quần, một vết rạch sâu kéo dài từ cổ chân tới đầu gối, máu tươi không ngừng chảy xuống dưới bàn chân, từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống nền đất ẩm ướt.
Thiên Tâm xé một góc y phục để băng bó vết thương ở chân, làm xong việc, hắn tỉ mỉ quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi này là một hang động lớn được hình thành nhờ vào quá trình sông núi “ kết hợp”, những vết nức trên trần hang bị ăn mòn và sụt lún tạo thành cái hố sụt lớn thông ra bên ngoài, thảm thực vật đón lấy tia nắng xuyên chiếu qua lòng hố sụt mà sinh sôi phát triển. Thiên Tâm tiến sâu hơn vào bên trong, hang động giống như một đường hầm lớn khoét sâu vào các vách đá, dòng sông ngầm phải chiếu hình ảnh của khối thạch nhũ khổng lồ, những tảng đá lớn nhỏ nằm chồng chất lên nhau, không khí mát lạnh mang theo hơi ẩm kích thích đầu mũi Thiên Tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...