“ Bạch Quỷ Nhân.” Nhìn thấy người đến là Bạch Vĩ, hội đồng Thập Ma đồng loạt đứng dậy, chấp tay cung kính hành lễ.
Bạch Vĩ vẫy quạt đáp lễ, hắn đưa mắt nhìn gương mặt bí xị của Hữu Ý, tò mò hỏi Hắc Cầm: “ Anh Cầm, Hữu Ý bị làm sao vậy?”
“ Bị chó táp.” Hắc Cầm mặt lạnh trả lời.
Bị Hắc Cầm ví là chó, Trương Quân làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, vừa định lên tiếng mắng người, Ngọc Trân đứng cạnh đã kịp đưa tay ngăn cản.
“ Hắc Quỷ Nhân khéo nói đùa.” Ngọc Trân cong đầu gối, hạ thấp người bẩm báo, “ Bẩm Bạch Quỷ Nhân, Hội đồng Thập Ma cùng 2 vị Quỷ Nhân đang thảo luận về vụ việc ở núi Hiểu Yên, chỉ là trong lúc nói chuyện có xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.”
“ Nhỏ cái gì mà nhỏ!” Hữu Ý chỉ ngón trỏ vào mặt Trương Quân, mách lẻo Bạch Vĩ, “ Bạch Vĩ, bọn họ nói Tứ Quỷ chúng ta chẳng làm nên cơm cháo gì, chưa hết đâu, cái lão Trương Quân hách dịch kia còn nói tôi là đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn đòi cầm đao chém tôi nữa cơ.”
“ Ồ…” Bạch Vĩ xếp lại quạt sắt, vỗ vào lòng bàn tay vài cái, thuận ý xuôi theo dòng, “ Tôi thấy bọn họ nói đúng mà, Tứ Quỷ thực chất chỉ là hữu danh vô thực, làm sao mà đủ sức để gánh vác Quản Huyền Môn. Nếu Hội đồng Thập Ma đã nhận ra điều này, chi bằng Tứ Quỷ chúng ta cứ tiếp tục với cuộc sống an nhàn của bản thân, việc gì phải tự rước thêm phiền phức vào người.”
Bạch Vĩ nhìn Hội đồng Thập Ma bằng ánh mắt tràn đầy ẩn ý, dường như muốn xem thử bọn họ sẽ xử lý xung đột này như thế nào.
Hội đồng Thập Ma là tên gọi chung của 10 vị Thập Ma tại Quản Huyền Môn, bao gồm những cái tên: Thiệu Huy ( 56 tuổi, chức danh quân sư), Tường Lam ( 23 tuổi, chức danh hộ pháp), Tử Đằng ( 28 tuổi, chức danh hộ pháp), Huân Phong ( 30 tuổi, chức danh hộ pháp), Diễm Quỳnh ( 24 tuổi, chức danh hộ pháp), Mỹ Liên ( 33 tuổi, phụ trách điều chế thuốc), Nhật Quang ( 40 tuổi, phụ trách sổ sách ngoại biên), Trương Quân ( 47 tuổi, tướng lĩnh), Ngọc Trân ( 32 tuổi, phụ trách sổ sách nội bộ), Việt Trạch ( 35 tuổi, quản lý tổ chức mật thám).
Riêng đối với chức danh hộ pháp, cũng giống như Tứ Quỷ, 4 vị Thập Ma sẽ trực tiếp nhận lệnh từ tôn thượng, tùy vào mức độ khó hay dễ của nhiệm vụ để điều động số lượng binh lính hỗ trợ phù hợp. Vì tính chất công việc đặc thù, 4 chiếc ghế Thập Ma hộ pháp luôn được lấp trống bởi những gương mặt mới, đa số đều là những gương mặt trẻ tuổi xuất chúng. Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có duy nhất chiếc ghế của Huân Phong là chưa từng có ai khác ngồi qua.
Trên dưới Quản Huyền Môn từ lâu vẫn luôn xầm xì bàn tán về Hội đồng Thập Ma và 4 vị Thập Ma hộ pháp, nói rằng Tứ Quỷ đã mất đi vị thế ban đầu, 10 vị Thập Ma mới thực sự là cánh tay đắc lực của tôn thượng.
Bạch Vĩ quay đầu sang trái, nhìn hai chiếc ghế để trống bằng ánh mắt trầm tư. Diễm Quỳnh và Huân Phong mất tích, theo tác phong vốn có của Hội đồng Thập Ma, bọn họ sớm đã điều động binh lực tiến vào núi Hiểu Yên, dù cho có lật ngược cả ngọn núi cũng phải tìm ra người. Chưa kể, thông báo khẩn không phải là thứ có thể tùy tiện phát đi, trừ khi sự việc lần này đã vượt quá năng lực giải quyết của Hội đồng Thập Ma.
Thiệu Huy vuốt chòm râu dài, ánh mắt mờ đục vì nhìn qua bao chuyện thế nhân, tâm tư ẩn giật chất thành kén trong bầu trời đêm. Ông bày ra bộ dáng khiêm nhường, đáp lời: “ Bạch Quỷ Nhân, chúng ta đều là người của Quản Huyền Môn, nào có lý gì phải cắn xé tranh đua lẫn nhau. Trương Quân cũng là vì quá lo lắng cho an nguy của Diễm Quỳnh và Huân Phong, nên mới có cách hành xử không đúng mực với Hữu Quỷ Nhân. Tại đây, tôi thay mặt Trương Quân, xin tạ tội với Hữu Quỷ nhân, mong ngài rộng lòng tha thứ cho Trương Quân.”
“ Ông Huy, ông đây là làm khó cho tôi quá.” Hữu Ý liếc Trương Quân một cái, tiếp tục nói, “ Tôi không phải là hạng người thích kiếm chuyện, nhưng ông nên nhớ, một khi đã động vào uy nghiêm của Tứ Quỷ, hậu quả… chắc ông cũng biết rồi chứ.”
Thiệu Huy nghiêm túc trả lời: “ Đa tạ lời dạy của ngài, tôi sẽ đích thân chỉnh đốn lại Hội đồng Thập Ma, tuyệt đối sẽ không có tái phạm.”
Đôi chân Hữu Ý đã mỏi, nàng hạ người ngồi tựa lưng trên ghế lớn, năm ngón tay gõ trên tay vịn, đầu hơi ngửa ra sau. Hữu Ý chẳng qua là nể mặt Thiệu Huy, nếu như ông ấy không lên tiếng nói thay cho Trương Quân, với tính cách của nàng, chiếc ghế Thập Ma tướng lĩnh e là phải gặp mặt chủ nhân mới.
“ Mời các vị ngồi.” Bạch Vĩ không muốn tốn nhiều thời gian với đám người Thập Ma, hắn nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, sau đó vào thẳng vấn đề, “ Nhiệm vụ ở núi Hiểu Yên là gì? Ai là người tiếp nhận nhiệm vụ? Vì sao 2 vị Thập Ma hộ pháp lại mất tích?”
Tử Đằng trả lời: “ Bẩm, Diễm Quỳnh là người thực thi nhiệm vụ lần này, nàng tiến vào núi để tìm kiếm và đem về ổ rắn lục sừng. Vì loài rắn này rất hiếm gặp, Hội đồng Thập Ma đã quyết định để Huân Phong hỗ trợ nàng hoàn thành nhiệm vụ.”
Việt Trạch bổ sung thêm: “ Theo quy tắc làm việc, hộ pháp cần gửi thư báo về tổ chức sau mỗi 3 ngày, chủ yếu là tóm tắt về tiến trình hoàn thành nhiệm vụ. Lần cuối tôi nhận được thư báo là vào 8 ngày trước, trong thư viết rằng bọn họ đã phát hiện có dấu hiệu sự sống của loài rắn lục sừng, địa điểm gửi thư là tại sườn núi Hiểu Yên, hướng Đông Bắc.”
Trương Quân siết chặt đầu tay vịn của ghế, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng: “ Thời gian gửi thư đã quá 1 ngày, Hội đồng Thập Ma cảm nhận có điều bất thường, nên phái tôi cùng Tử Đằng tiến vào núi Hiểu Yên tìm người, Diễm Quỳnh và Huân Phong đã biến mất, những người còn lại… không một ai sống sót.”
Không khí đại điện chùng xuống, tâm trạng của cả 8 vị Thập Ma như bị quấn chặt trong kén tằm, có phẫn nộ, có lo lắng, có bối rối, có đa nghi.
Hơn trăm mạng người đều bỏ mạng tại núi Hiểu Yên, nhưng điều đáng nói ở đây chính là tình trạng cái chết của bọn họ. Tất cả bọn họ đều bị giết chết một cách tàn nhẫn, có người bị chặt đứt tứ chi, có người bị móc tim cắt lưỡi, có người bị lột da toàn thân, có người bị đánh nát xương tủy. Dựa theo kết quả dám định của Mỹ Liên, bọn họ không bị giết chết trong cùng một ngày, mà là bị tra tấn đến chết, thời gian cách biệt giữa xác chết cũ nhất và xác chết mới nhất là 2 ngày, qua hôm sau thì được đoàn người Trương Quân và Tử Đằng phát hiện.
Bạch Vĩ nghiêng người sang một bên, ngón tay dài lướt qua lại trên cánh môi mềm, cố gắng tiêu hóa đống thông tin khổng lồ. Lần cuối gửi thư đã là 8 ngày trước, 4 ngày sau mới lên núi tìm người, tính theo thời gian xảy ra sự việc, khả năng cao là đoàn đội đã gặp phải phục kích vào khoảng 7 ngày trước, Diễm Quỳnh và Huân Phong hoặc là đã trốn thoát thành công, hoặc là đã bị người bắt đi. Bạch Vĩ vẫn thiên về vế đầu, vì nếu như cả hai người họ đều bị bắt, đám thuộc hạ đi theo đã không phải hứng chịu sự tra tấn kinh khủng đến như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...