Thiên Tâm không phải kẻ ngốc, dựa vào trạng thái tinh thần lúc này của Bạch Vĩ, cá rằng chuyện gì hắn cũng dám làm, ngay cả việc tự sát hắn cũng sẽ dứt khoát không chút đắn đo.
“ Thú vị, anh Vĩ đã moi hết tim phổi bày ra trước mặt Thiên Hương, thậm chí dùng luôn cả khổ nhục kế để đánh vào điểm yếu mềm của nữ nhân. Nhưng thật đáng tiếc, tôi là Thiên Tâm, là một người ngoài, làm sao tôi có thể thương xót anh chứ. Anh Vĩ là người thông minh, có thể đoán được tâm tư người khác, chẳng lẽ anh lại không đoán được tâm tư của tôi.”
Bạch Vĩ buông thõng xuống hai tay, đôi mắt ngấn lệ thất vọng nhìn Thiên Tâm. Thiên Tâm nhân cơ hội tra kiếm vào vỏ, di chuyển đến vị trí trung tâm, cẩn thận đặt lại Dạ Nguyệt kiếm cùng Phàm Dương thương lên trên giá đỡ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Thiên Tâm giật mình bởi tiếng động, lập tức xoay người nhìn Bạch Vĩ.
Trước mắt Thiên Tâm là cảnh tượng thập phần quỷ dị, một nam tử chậm rãi bước về phía trước, hai bàn tay đầy máu vỗ vào nhau, tiếng cười dội vào tường đá trong mật thất giống như có hàng chục người đang đua nhau cười, nghe rợn cả tóc gáy.
Bạch Vĩ cẩn thận dùng khăn tay lau sạch máu, lại chán ghét ném khăn tay ra sau lưng. Đám nữ nhân ngu ngốc kia chẳng bì được một góc so với Thiên Tâm, hắn đã nhọc lòng đến mức này, thậm chí còn tự tổn hại đến bản thân, vậy mà Thiên Tâm lại chẳng hề ném cho hắn một tia đồng cảm.
Trong 6 năm qua, hắn đã tìm được vô số nữ tử có ngoại hình cùng tính cách tương tự nàng, một số đã chết ngay ngày đầu bắt về Nguyệt Vọng Tinh, số khác thì sống lay lắt thêm được vài ngày. Cũng giống như Thiên Tâm, Bạch Vĩ mời bọn họ về Nguyệt Vọng Tinh, sau đó dùng lời ngon ngọt dụ dỗ bọn họ thừa nhận thân phận Thiên Hương. Buồn cười làm sao, tất cả bọn chúng đều tự nhận bản thân là Thiên Hương, còn muốn cùng hắn viết nên chuyện tình cảm động. Trong cơn lửa giận ngút trời, Bạch Vĩ đã hành hạ bọn chúng đến chết, một cái chết kinh hoàng và tủi nhục trong phòng hình cụ.
Muốn lừa được người, trước tiên phải lừa được chính mình. Lần này gặp được Thiên Tâm, Bạch Vĩ đã dụng tâm rất nhiều. Hắn tốn nhiều công sức để tiếp cận Thiên Tâm, thậm chí phơi bày bản chất yếu đuối ra bên ngoài, mục đích chính là khiến Thiên Tâm mềm lòng rồi chấp nhận ở cạnh hắn. Chỉ cần nhận được cái gật đầu của Thiên Tâm, Bạch Vĩ sẽ ngay lập tức cắt đứt gân tay gân chân hắn, lôi hắn đến phòng hình cụ, sau đó hành hạ hắn bằng vẻ mặt hân hoan rạng rỡ.
Thật đáng tiếc, hắn đã thoát được cửa tử trong gang tấc.
Bạch Vĩ nhìn Thiên Tâm bằng ánh mắt thèm muốn:“ Lý Thiên Tâm, anh quả là một món đồ chơi thú vị, thả anh đi thì tôi biết tìm đâu ra món đồ chơi khác như anh chứ.”
Thiên Tâm khách sáo trả lời: “ Anh Vĩ, anh lại trêu đùa tôi rồi.”
“ Tôi nào có đùa anh.” Bạch Vĩ thở ra một hơi, lắc đầu cảm khái, “ Một người có thể thay hình đổi dạng, duy chỉ có khí tức là không thể thay đổi. Anh nói đúng, anh và Thiên Hương vốn không cùng một người. Trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, đừng nói là hình bóng của Thiên Hương, ngay chả chút khí tức của nàng ấy cũng không hề tồn tại trên người anh.”
Bạch Vĩ lướt qua Thiên Tâm, tiến về lối ra của mật thất: “ Đi ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”
Thiên Tâm đuổi theo Bạch Vĩ, tò mò hỏi: “ Sau khi thả tôi đi, anh vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm Thiên Hương sao?”
“ Ừm.”
“ Người ta có nợ tiền anh đâu mà anh đòi dữ vậy? Hay là người ta vừa nợ tiền, vừa nợ luôn cả tình?”
“ Chính xác. Vậy anh nói xem, sau khi gặp được nàng ấy, tôi nên đòi món nợ này như thế nào?
“ Nợ cái gì thì phải trả cái đó. Nợ tiền thì phải trả tiền, nợ tình thì phải trả tình. Ấy, anh đây là muốn bắt ép người ta bán thân trả nợ?!”
“ Làm sao tôi có thể ép nàng theo tôi, cùng lắm thì tôi bán thân cho nàng. Trên đời này được mấy ai như tôi, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, dung nhan tuấn mỹ, tiền đồ bao la. Nàng ấy chắc chắn sẽ không bị thiệt.”
…
Bóng tối nuốt chửng Bạch Vĩ cùng Thiên Tâm, cả hai trò chuyện cùng nhau, người tung kẻ hứng cực kỳ thuận miệng.
Trên giá đỡ, Dạ Nguyệt kiếm toàn thân nhấp nháy ánh sáng vàng, nguồn ánh sáng ban đầu rực rỡ chói lòa, càng về sau lại càng yếu ớt, cuối cùng là tắt ngấm. Mật thất lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng, những viên dạ ngọc đặt trên tường phát ra nguồn năng lượng dịu nhẹ, xoa dịu bớt nỗi lòng nhớ mong chủ nhân của hai món vũ khí.
[ Hy vọng là gì? Chính là khi bạn bị vây hãm giữa lớp lớp mây đen, bạn vẫn giữ một lòng kiên định, đôi chân vẫn bước về phía trước, đôi tay vẫn vươn lên cao, đôi mắt vẫn tìm kiếm những vì sao lấp lánh trên trời cao.
Hy vọng không dừng lại ở ý niệm, hy vọng còn được thể hiện qua hành động, lời nói, ý chí và niềm tin.]
Ánh bình minh xé toạc mảng trời đằng Đông, đẩy lùi vầng trăng u buồn bằng sắc màu đỏ cam cháy bỏng. Dưới vầng trăng yếu ớt sắp tàn, một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường mòn.
Bạch Vĩ ngồi cạnh ô cửa sổ, quạt giấy xòe rộng che đi nửa gương mặt, bàn tay trái đang dùng sức vò nát mảnh giấy nhỏ. Quản Huyền Môn vừa gửi thông báo khẩn, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ tại núi Hiểu Yên, có hai Thập Ma đã mất tích, hiện vẫn chưa rõ sống chết. Hội đồng Thập Ma yêu cầu Tứ Quỷ lập tức quay trở về Quản Huyền Môn, hỗ trợ tìm kiếm tung tích của hai Thập Ma.
Bạch Vĩ cười lạnh, chuyện sống chết của đám vô dụng đó thì có liên quan gì đến hắn.
Một tháng trước, sau khi thu thập Lôi Vũ Môn, hắn bị hội đồng Thập Ma hành hạ lỗ tai suốt mấy canh giờ, nào là tố cáo hắn lạm dụng tư hình, nào là vạch trần hắn tham ô tiền bạc. Nếu không có Hắc Cầm ngăn cản, hắn đã thẳng tay bóp nát cổ họng mấy kẻ xấc xược kia.
Hội đồng Thập Ma vốn luôn mặt nặng mày nhẹ với Tứ Quỷ, giờ đây lại hạ giọng để nhờ vả bọn hắn giúp đỡ, chắc hẳn sự viện thực tế không hề xuôi văn như trong mảnh giấy nhỏ này.
Rảnh rỗi một thời gian, cuối cùng lại phải vùi đầu vào công việc. Bạch Vĩ nhắm mắt dưỡng thần, thuận tay nghịch lấy lọn tóc mềm mại của Thiên Tâm.
Thiên Tâm sau khi uống hết lọ thuốc mê thì đã ngủ suốt quãng đường đi, khác với lần trước, lần này hắn được nằm trên cạnh Bạch Vĩ, cơ thể còn được phủ một lớp chăn mỏng chống gió.
Bạch Vĩ đã từng có ý định vạch áo Thiên Tâm để kiểm tra, nhưng hễ hắn nắm vào vạt áo của Thiên Tâm là trái tim liền đập mạnh, gương mặt phút chốc liền đỏ bừng, hô hấp cũng vì thế mà trì trệ.
Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa. Rõ ràng Thiên Tâm là một nam tử có nhan sắc tầm thường, vóc dáng lại nhỏ bé như nữ tử, hắn cần gì phải căng thẳng đến vậy chứ. Bạch Vĩ tự vỗ trán chính mình, có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trận pháp của bản thân, tâm trí vì thế mà tự nhận Thiên Tâm là Thiên Hương, khiến hắn sản sinh ra cảm giác rụt nè với nữ tử. Thời gian còn dài, Thiên Tâm là món đồ chơi đáng để hắn thưởng thức, nếu quá vội vàng thì sẽ hỏng chuyện. Bạch Vĩ càng nghĩ càng thấy đúng, hắn quấn Thiên Tâm trong lớp chăn mỏng, vác người lên xe ngựa, tức tốc khởi hành khi trời còn chưa sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...