Cổ Ma ngậm cục tức trong họng, nhất thời không biết nên đối đáp lại Thiên Tâm như thế nào. Nàng bình ổn lại cảm xúc đang dồn nén trong lòng, từng bước đi uyển chuyển thướt tha tiến đến chỗ Thiên Tâm, nàng không kiêng dè gì mà lướt ngón tay thon dài lên gương mặt hắn, híp mắt ngắm nhìn nam tử có dung nhan quá đỗi tầm thường.
Thiên Tâm cứng đờ như khúc gỗ, đôi mắt luôn dõi theo hướng di chuyển của ngón tay, trong đầu tính toán tìm cách thoát khỏi thế cục rối rắm này. Từ lúc nàng xuất hiện trên tường cao, Thiên Tâm đã có thể phán đoán được vài phần về năng lực của nàng. Chẳng có một mỹ nhân thục đức nào lại trèo lên tường vào ban đêm để quấy rối người khác, càng không có mỹ nhân hiền lành nào lại sử dụng kim châm để giết người.
Nhắc đến kim châm mới nhớ, Bạch Vĩ khi tấn công hắn cũng có sử dụng đến kim châm, có lẽ mấy thứ tiểu xảo đó đều là sản phẩm của nữ tử này.
Thiên Tâm lùi về sau một bước, lịch sự nói: “ Nam nữ thụ thụ bất thân, xin tiểu thư hãy hành xử đúng mực.”
“ Vậy ngươi nói xem, nô gia nên hành xử như thế nào mới gọi là đúng mực?” Cổ Ma bước lên một bước, giọng điệu lẳng lơ câu dẫn Thiên Tâm.
“ Chắc hẳn tiểu thư là người của Bạch Vĩ công tử, tôi chẳng qua là một tù nhân bị hắn bắt nhốt ở đây, nào dám lên lớp với tiểu thư. Đêm nay tiểu thư tình cờ ghé qua tiểu viện, có lẽ đây là duyên số mà ông trời sắp đặt cho tôi, muốn tôi có thể gặp được người tốt, cầu người giúp tôi rời khỏi chốn cầm tù này.”
“ Vậy sao?” Cổ Ma đa nghi nhìn Thiên Tâm, “ Sao nô gia lại thấy ngươi sống ở đây rất thoải mái, không giống như là đang bị thiếu gia cầm tù.”
Thiên Tâm bày ra bộ dáng khổ sở cùng cực, hắn gắng sức nặn ra hai giọt nước mắt, giọng nói uất nghẹn như muốn kể khổ với Cổ Ma: “ Tiểu thư không biết đấy thôi, tôi là người thích đi đây đi đó, tự dưng chẳng hiểu thế nào lại đắc tội với thiếu gia nhà cô. Tiểu thư nhìn tôi xem, y phục may bằng loại vải rẻ tiền, cơ thể thì ốm yếu suy nhược, nhan sắc lại quá đỗi tầm thường, tôi thật sự không hiểu vì sao ngài ấy lại hứng thú với tôi, cũng chẳng có gan đoán mò tâm tư của ngài ấy. Tôi đã bị nhốt trong này đã mấy ngày, mẹ già ở nhà không ai chăm, đám em thơ cũng không ai chở che bảo bọc, sợ rằng nếu tôi không về nhà kịp thời, cả gia đình của tôi đều sẽ gặp bất trắc.”
Cổ Ma không phải nữ tử bình thường, nàng không hề quan tâm lời nói của Thiên Tâm, càng không muốn tiếp tục dây dưa cùng hắn. Cổ Ma giơ kim châm lên trước mặt, hỏi Thiên Tâm một câu: “ Trước khi ngươi chết, ngươi có muốn trăng trối điều gì không?”
“ Hầy… Vạn sự tùy duyên, không thể cưỡng cầu, càng không thể chờ mong. Dù sao tôi cũng là người sắp chết, vậy thì tôi có thể được biết quý danh của tiểu thư không?”
“ Được chứ, nô gia vốn không bao giờ keo kiệt với người chết. Nô gia tên là Cổ Ma, cổ trong cổ độc, ma trong yêu ma.”
Một lời buông xuống, Cổ Ma trực tiếp cầm kim châm nhắm vào phần cổ Thiên Tâm, động tác dứt khoát không chần chừ. Thiên Tâm nào có đứng im mặt người chém giết, bàn chân tức khắc dậm mạnh xuống đất, mượn lực đẩy cơ thể lui hẳn về phía sau. Cổ Ma bất ngờ trước thân thủ linh hoạt của Thiên Tâm, nàng gằng giọng giận dữ: “ Nô gia đáng lý phải giết ngươi sớm hơn!”
Thiên Tâm không rảnh đáp lời nàng, hắn lách người tránh né từng đợt kim châm đang ồn ạt lao tới. Kim châm ghim chặt vào bộ bàn ghế, khung cửa, thân cây, cột nhà,… Thiên Tâm đảo mắt nhìn khắp tiểu viện, không nơi nào là không lưu lại dấu vết của Cổ Ma.
Cổ Ma giống hệt như con nhím nhỏ xù lông, từng cái gai nhọn được phóng ra đều bôi đầy độc tố chết người. Trong đêm tối, quang cảnh xung quanh càng trở nên mơ hồ, Thiên Tâm chỉ có thể dựa vào ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, kết hợp với âm thanh xé gió để phán đoán hướng di chuyển của kim châm.
Thiên Tâm ném cái ghế tre về phía Cổ Ma, bản thân thì phi thẳng vào trong nhà, nhanh chóng dùng then chốt chặn lại cánh cửa chính. Nếu đúng như những gì mà Thiên Tâm nghĩ, Cổ Ma là thuộc hạ của Bạch Vĩ, chắc chắn nàng ta sẽ hiểu rõ lòng chủ tử, càng sẽ không vì cơn tức giật bộc phát của bản thân mà mạnh tay hủy hoại ngôi nhà nhỏ này. Thiên Tâm nắm lấy chăn mỏng trên giường, gương mắt nhìn về hướng cửa chính, chỉ cần hắn ngoan ngoãn trốn kỹ trong nhà, nàng ta chắc chắn sẽ không thể làm gì được hắn.
Cổ Ma cùng Thiên Tâm đứng cách nhau một lớp cửa gỗ, hai bên đứng đối mặt nhau, trong đầu không ngừng hiện lên những toan tính không mấy tốt đẹp. Thiên Tâm đã đoán đúng, Cổ Ma thật sự không dám phá cửa xông vào, nàng ta chôn chân dưới mái hiên, đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kín. Thiên Tâm khoác chăn lên mình, khóe miệng cong lên để lộ rõ rãnh cười sâu, vẻ mặt đắc ý vì đã cược thắng ván bài sinh tử.
Hai bên giằng co hơn nửa canh giờ, Thiên Tâm bên trong thoải mái ngồi ăn mứt trái cây, Cổ Ma bên ngoài chỉ có thể đứng khoanh tay trước ngực. Sở dĩ nàng dám tiến vào tiểu viện là bởi vì nàng nhận được tin tức Bạch Vĩ đang cùng Hắc Cầm vui chơi tại quán rượu, mỗi lần bọn họ gặp nhau đều sẽ lang thang bên ngoài đến tận sáng hôm sau. Tiểu viện này là nơi mà Cổ Ma thích đến nhất, nàng không hiểu vì sao thiếu gia cho xây dựng một tiểu viện đơn sơ mộc mạc nằm tách biệt với Nguyệt Vọng Tinh xa hoa lộng lẫy, nàng không hiểu vì sao thiếu gia luôn dành thời gian mỗi tối để ngắm sao tại đây, nàng không hiểu vì sao thiếu gia lại đích thân chăm sóc từng cành cây ngọn cỏ trong khuôn viên tiểu viện.
Cổ Ma từng được Bạch Vĩ dẫn vào đây, vượt qua hai lớp tường cao, một cảnh tượng quá đỗi bình dị tức khắc xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng hiểu rõ thế nào là sự bình yên giữa thế tục xô bồ. Ngồi uống trà thưởng trăng cùng Bạch Vĩ dưới mái hiên, hương sen thoảng trong gió khiến nàng ngây ngất, tiếng lá cây hòa quyện cùng tiếng sáo mang tâm hồn nàng bay về chốn xa xăm vô định. Nàng từng thề sẽ bảo vệ tiểu viện mộc mạc này, tuyệt đối không để kẻ khác tự ý xâm phạm.
Cổ Ma rất hiểu rõ Bạch Vĩ, phàm là đồ vật của ngài, nếu bất cứ ai có ý đồ muốn sờ nắm nó, thứ chờ đợi họ chính là ngàn giờ tra trấn bằng hình cụ, sống không bằng chết.
Tưởng rằng tiểu viện nhỏ sẽ không bao giờ chào đón khách nhân, nào ngờ trong một ngày trời nắng đẹp của mấy ngày trước, đám thuộc hạ cùng Bạch Vĩ trở về Nguyệt Vọng Tinh, trên xe ngựa còn chất thêm một nam tử đã bất bỉnh từ lâu. Cổ Ma háo hứng tiến đến hầu hạ Bạch Vĩ, đáp lại nàng chỉ là những lời chào khách sáo thường ngày, sau đó Bạch Vĩ liền cùng đám thuộc hạ vội vàng đem người tiến vào bên trong phủ.
Cổ Ma không lạ gì với tính cách quái gỡ của Bạch Vĩ, tất cả món đồ chơi trước đó của ngài đều sẽ chết sau đó vài canh giờ, một phần thì bị xẻo thịt, một phần thì bị cắt rời tứ chi, móc tim lộn phổi.
Cổ Ma rất thích cái cánh mà thiếu gia nhà nàng hành hạ món đồ chơi đó, nàng tha thiết được lắng nghe tiếng gào thét cứu giúp trong tuyệt vọng, nàng phấn khích ngắm nhìn cơ thể treo trên giá gỗ kia, từng bộ phận một bị tháo rời rồi đặt ngay ngắn trên bàn gỗ, nàng sung sướng lượm nhặt những mảnh thịt vụn vặt đỏ tươi nằm la liệt dưới sàn nhà. Căn phòng hình cụ chính là nơi duy nhất để nàng thoải mái bùng phát nhân tính vặn vẹo, cũng là nơi để nàng cùng chơi đùa vui vẻ với Bạch Vĩ.
Nhưng khi Cổ Ma tiến vào bên trong căn phòng hình cụ, nàng ngẩn người một lúc lâu.
Trên giá gỗ… không hề có ai bị treo lên.
Nguyệt Vọng Tinh được đặt trên đỉnh núi Tinh Vân, một phủ viện rộng lớn nằm nép mình đằng sau những tảng đá lớn sừng sững, xung quanh gió mạnh thét gào, đất đá cằn cỗi không có lấy một cành cây ngọn cỏ. Thế trận dễ thủ khó công, Nguyệt Vọng Tinh mặc nhiên trở thành mật phủ cất trữ kho vũ khí khổng lồ, cũng là nơi đào tạo ra hàng trăm nhân tài mật thám hết lòng hết dạ phò tá sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Quản Huyền Môn.
Nguyệt Vọng Tinh là một khối hình chữ nhật lớn được ghép lại bởi nhiều khu vực nhỏ riêng biệt, mỗi khu vực đảm nhận một chức năng độc lập, ngay cả đội ngũ nhân công cũng được phân biệt thành nhiều cấp bậc khác nhau. Nhìn từ trên cao, Nguyệt Vọng Tinh được bao bọc bằng một lớp tường dày, lối vào duy nhất chính là cánh cổng lớn đặt ở hướng chính Bắc. Chính điện Nguyệt Vọng Tinh đặt ở vị trí trung tâm, bên dưới chính điện là mật thất nằm sâu trong lòng đất, cũng là nơi cất chứa vô số vũ khí cùng đạn dược. Các hướng chính Nam, chính Tây, chính Đông lần lượt là phòng nghiên cứu, phòng hình cụ và lò huấn luyện mật thám. Hướng Đông Bắc và Đông Nam là khu vực sinh hoạt chung của tập thể nhân sự, hướng Tây Bắc là nơi ở của Bạch Vĩ, cách đó không xa là vài căn phòng nhỏ để trống, phòng hờ có khách nhân muốn tá túc qua đêm tại Nguyệt Vọng Tinh.
Có một hoa viên nhỏ nằm ở hướng Tây Nam, trái ngược với sự khắc nghiệt vốn có tại Nguyệt Vọng Tinh, hoa viên này mang đến cảm giác thư giãn bình yên với những khóm hoa rực rỡ sắc màu cùng đàn cá chép tung tăng bơi lội trong hồ. Giữa Hạ, cây bằng lăng nhuộm tím cả một khu vực trong hoa viên, khiến biết bao người ghé qua đây đều phải say đắm ngắm nhìn.
Đằng sau dãy cây bằng lăng là một hàng cây trúc mọc dày đặc, che phủ gần như hoàn toàn một lối đi nhỏ thiếu bắt mắt. Nếu cứ tiếp tục men theo lối đi nhỏ, đến cuối cùng sẽ được dẫn đến một cánh cổng lớn được sơn màu đỏ tươi, chỉ cần vượt qua được cánh cổng này là sẽ đến thẳng tiểu viện của Thiên Tâm.
Bạch Vĩ bước chân loạn choạng, gương mặt đỏ bừng, tay cầm bình rượu lớn đứng trước cánh cổng gỗ bạc màu. Hôm nay hắn thật sự rất vui, một phần là vì được gặp người anh song sinh Hắc Cầm, một phần là vì sắp sửa được gặp người giống với Thiên Hương.
Cánh cổng gỗ mở toang, Bạch Vĩ đi xuyên qua giàn tường xuân, lớn tiếng gọi người: “ Điểm tâm, ra đây xem tôi mang đến cái gì này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...