Hương Lưu Trong Tâm Thuyền Lưu Trên Nước

Thiên Tâm tiếp tục dạo bước trên con đường đất, chợt nhớ đến điều gì, hắn đưa tay rút lấy cuộn vải cũ kỹ ở bên đai lưng. Cầm cuộn vải đi đến sạp bán dụng cụ gia dụng cách quán ăn không xa, Thiên Tâm một bụng suy tính muốn bán con dao đen mà hắn nhặt được trưa nay cho chủ tiệm, hy vọng rằng sẽ thu được thêm chút tiền đồng. Nghĩ là làm, bước chân hắn nhanh nhẹn tiến đến đứng trước quầy bán hàng, bàn tay dứt khoát đặt cuộn vải cũ kỹ lên trên kệ hàng bày bán các loại như dao, búa, rìu và một số đồ da dụng khác.

Ông chủ sạp hàng nông cụ là một lão trung niên lớn tuổi, mái tóc muối tiêu được bối gọn sau đầu, làn da nhăn nheo khô cằn vì trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống. Dù đã ngoài bảy mươi, ông vẫn miệt mài với công việc buôn bán này. Cơ thể già yếu đang từng chút một sắp xếp lại dụng cụ lên các kệ hàng. Những đứa trẻ trong thôn thường hay bắt chước lời nói của người lớn, một đám trẻ nhỏ chạy ngang qua sạp hàng của ông liền vẫy tay gọi một tiếng ông Tám. Ông tám sinh sống cả đời tại vùng đất này, rất nhanh liền nhận ra Thiên Tâm chẳng phải người địa phương. Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông nhìn xuống cuộn vải đặt trên kệ hàng rồi lại nhìn về gương mặt của nam tử trước mặt, chờ đợi hắn giải thích.

Thiên Tâm mỉm cười cúi đầu lễ phép chào hỏi ông Tám, đôi bàn tay thoăn thoắt mở cuộn vải để lộ con dao đen tuyền hoàn mỹ dài 2 tấc. Hắn thu đôi bàn tay trở về, giọng nói từ tốn hỏi ý kiến người đối diện: “ Chào ông Tám, tôi muốn bán con dao này. Ông tám có muốn mua lại nó không?”

Ông Tám nắm lấy con dao đưa lên mắt quan sát kỹ càng, nghĩ nghĩ đến điều gì, ông Tám liền đặt con dao trở về vị trí cũ, vẻ mặt hiền từ nhìn về nam tử trẻ tuổi trước mặt: “ Lão tất nhiên là mua chứ, nhưng lão hơi bất ngờ. Từ trước đến nay quầy hàng của lão toàn thấy người mua dao, lại chưa từng thấy ai đi bán dao. Cậu đừng trách lão nhiều chuyện, nhưng lão muốn hỏi cậu một câu?”

Thiên Tâm đáp lời: “ Ông Tám cứ hỏi.”

“ Vì sao cậu lại muốn bán con dao này?”

“ À, tôi tình cờ nhặt được nó vào hôm nay, nên muốn đem đi bán để kiếm thêm chút tiền. Ông tám cứ ra giá, nếu được thì tôi sẽ bán nó cho ông.”

“ Được”. Ông Tấm gật đầu, “ Cậu chờ lão một lát, để lão đi qua bên kia mượn chút tiền rồi trả tiền cho cậu. Lão cũng mới bày bán gian hàng vào lúc nãy, túi tiền và một thùng hàng của lão vẫn còn để ở nhà. Tính ra là cậu vừa mở hàng cho lão luôn đấy.”

“ Vâng, tôi sẽ đứng ở đây chờ.” Thiên Tâm cười cười gật đầu.


Bóng lưng ông Tám đi đến một sạp hàng khác, hai người như đang trao đổi điều gì đó, rồi người kia lại xoay người chạy đi. Ông Tám quay trở lại đứng đối diện Thiên Tâm, một hơi thở dài tiếc nuối: “ Ây cha, cậu vừa thấy rồi đó, lão qua bên kia mượn tiền mà người ta cũng không có mang theo nhiều tiền. Thôi thì cậu mang con dao này đi đến một sạp hàng khác bán thử xem, biết đâu sẽ được giá hơn là bán ở chỗ lão thì sao. Cậu thông cảm cho lão nhé.”

“ Không sao, tôi cũng là lần đầu đến đây, ông Tám có thể chỉ đường để tôi đến đó chứ?”. Thiên Tâm hỏi.

“ Cậu cứ đi theo hướng này, khi nào gặp ngã ba thì rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa là sẽ đến nơi thôi.” Ông tám giơ ngón tay về hướng mà người kia vừa chạy đi, nhiệt tình hướng dẫn.

“ Đa tạ.” Thiên Tâm gật đầu lễ phép chào ông Tám, rồi ung dung đi về phía con đường đã được chỉ dẫn. Đi được một đoạn, trực giác hắn nhắc nhở có điều gì đó không đúng. Rõ ràng xung quanh nơi này chẳng hề bày bán sạp hàng như ông Tám nói, dường như ông Tám đang hướng dẫn hắn đi về phía cổng lớn nha môn được sơn màu đỏ chói kia. Thiên Tâm dừng cước bộ, tầm mắt phóng ra xa quan sát, cố gắng lý giải hành vi ban nãy của ông chủ bán hàng. Chưa kịp để Thiên Tâm suy nghĩ xong xuôi, từ phía cổng lớn nha môn rất nhanh đã có một tốp quan binh cầm gậy lao ra, dẫn đầu chính là người mà ông Tám đã nói chuyện mượn tiền ban nãy. Người kia nhìn thấy Thiên Tâm đang đứng bất động ở đằng xa, ngón tay liền chỉ về hướng hắn hét lớn: “ Chính là người này”.

“ Bắt lấy nó.” Dứt lời, tốp người khí thế hừng hực xông thẳng về phía Thiên Tâm.

Thiên Tâm hiểu ra vấn đề, ngón tay thon dài gõ ba cái lên mi tâm, khẽ than thở: “ Chật, rắc rối rồi.”

Trên con đường đất xuất hiện cảnh tượng thú vị hiếm có, một tốp quan binh cầm gậy đuổi theo một nam tử dáng người nhỏ bé, khắp con đường chỉ vang vọng mỗi tiếng hô ‘ Đứng lại’ cùng hơi thở dốc vì mệt nhọc. Thiên Tâm cũng chẳng khá khẳm hơn là mấy, hắn cố gắng luồn lách dọc ngang các ngõ ngách nhỏ trong thôn. Chạy đến một đoạn khuất trong con hẻm, nhận thấy đã cắt dấu được tốp quan binh kia, hắn mới dám đứng lại ngửa mặt lên trời, hai tay chống nạnh, tham lam hít từng đợt không khí trong lành. Thiên Tâm rốt cuộc đã thông tuệ mọi chuyện, ban nãy khi chạy ngang qua một bức tường dán cáo thị, hắn đã nhìn qua thông tin ghi trên đó, đại loại là nha môn đang truy tìm kẻ giết người nào đó, và hắn lại xui rủi bị mọi người nhầm tưởng thành kẻ đó.

Chưa kịp để Thiên Tâm lấy lại sức lực, đột nhiên một thân ảnh nam tử từ đâu đến đáp xuống đứng trước mặt hắn. Nam tử đứng cao hơn Thiên Tâm một cái đầu, làn da bánh mật, mái tóc xõa ngang vai, dáng người khỏe khoắn trong trang phục kiếm khách. Bàn tay to lớn của hắn lao thẳng đến cổ áo của nam tử nhỏ nhắn trước mặt, Thiên Tâm nhanh nhẹn lách người tránh né đòn tấn công bất ngờ, thân thủ tựa như chú sóc nhỏ luồn lách qua vị kiếm khách kia, chạy thẳng vào con hẻm nhỏ. Một nhỏ một lớn nối đuôi nhau chạy đến điểm cuối của con hẻm, nhìn thấy bức tường cao ở trước mặt, Thiên Tâm mặt không biến sắc, dùng khinh công phóng người bay qua bức tường. Phía bên kia bức tường là đống củi được một hộ gia đình nào đó sắp xếp gọn gàng, Thiên Tâm đáp một chân lên đống củi, lại vì bất cẩn mà sảy chân, suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất. Bàn tay bám vội vào góc tường, đôi tai cảm nhận âm thanh xung quanh, rất nhanh đã nghe thấy tiếng động phía trên đầu, vị kiếm khách kia cũng bay qua tường chặn lối thoát của Thiên Tâm, thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ chĩa thẳng vào yết hầu của hắn, giọng nói nắm chắt phần thắng: “ Tôi khuyên cậu đừng chống trả vô ích, ngoan ngoãn theo tôi trở về nha môn đi.”


Thiên Tâm trưng ra vẻ mặt vô tội, giải thích: “ Tôi chẳng qua chỉ là một lữ khách thì chu du thiên hạ, tình cờ dừng chân ở địa phương này, lại chỉ vì bị người dân ở đây nghi ngờ có liên quan đến vụ án gần đây mà bị truy đuổi suốt nửa ngày trời. Nếu anh không tin, tôi mời anh đi theo tôi đến chiếc nhà thuyền của tôi.”

Vị kiếm khách cảnh giác nhìn nam tử trước mặt, buông ra lời đe dọa: “ Tốt nhất cậu đừng giở trò lấp liếm.”

“ Yên tâm.” Thiên Tâm lên tiếng đảm bảo với nam tử trước mặt, đợi hắn tra kiếm trở lại vỏ, Thiên Tâm mới từ tốn điều chỉnh lại y phục đang xộc xệch trên người. Xong việc, hắn đưa tay về phía trước, ngỏ ý mời kiếm khách đi theo mình.

Cả hai cùng nhau dừng chân ở mép sông, Thiên Tâm mời hắn lên thuyền. Sau khi để hắn dạo một vòng nhìn ngắm ngôi nhà nhỏ của mình, Thiên Tâm tìm cho hắn một cái ghế gỗ nhỏ để ngồi, bản thân cũng ngồi bên cạnh, trực tiếp mở lời: “ Tôi tên Lý Thiên Tâm, anh có thể gọi tôi là Thiên Tâm. Còn anh, anh tên họ là gì?”

“ Tôi tên Phạm Nghĩa Hiệp, là một kiếm khách thích ngao du thiên hạ. Quay trở về chuyện chính, cậu hãy giải thích rõ cho tôi lý do vì sao cậu lại bị hiểu lầm trở thành kẻ giết người?”

“ Chuyện này kể ra cũng dài lắm”. Thiên Tâm vươn tay rót cho Nghĩa Hiệp một ly trà nóng, “ Trưa nay tôi có câu được một con cá chép lớn, lại vô tình nhặt được một con dao mà ai đó đã ném xuống sông, thấy con dao này còn rất mới, màu sắc cũng lạ mắt, thế là mang nó đến chợ để bán lại cho ông chủ sạp hàng nông cụ. Tôi nào ngờ lại bị ông ấy lầm tưởng là kẻ giết người mà nha môn đang tìm kiếm, rồi đi báo quan binh đến bắt tôi.”

Thiên Tâm nhìn về phía Nghĩa Hiệp, giọng nói đầy ẩn ý: “ Tính ra chúng ta thật sự rất có duyên, tôi là lữ khách, anh là kiếm khách, chúng ta lại cùng chung chí hướng, cớ sao lại không cùng đi chung nhỉ.”

Nghĩa Hiệp nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị này, một mình hắn chạy nhảy khắp nơi cũng đã được nửa năm, thời gian không nhiều, nhưng vui buồn đều có. Nửa năm qua, hắn cũng đã có suy nghĩ muốn tìm kiếm một người bạn tâm giao, sẵn sàng cùng hắn khám phá thế gian rộng lớn này. Tuy nhiên thế sự khó lường, thật thật giả giả, chẳng một ai mang đến cho hắn cảm giác an tâm khi đứng bên cạnh, cho đến khi hắn gặp nam tử dáng người nhỏ nhắn đang chạy thoát thân trên đường đất, phía sau là tiếng hô hào bắt người của tốp quan binh. Ngay từ khoảng khắc đó, trái tim hắn bỗng nhanh hơn một nhịp, hắn liền quyết định ra tay bắt lấy tên nam tử này, đích thân sẽ dẫn hắn bàn giao lại cho nhan môn xét xử. Chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, Thiên Tâm mang đến cho hắn cảm giác tò mò, lại bất giác khiến hắn tin tưởng một cách vô điều kiện. Đây chính là điều khiến cho Nghĩa Hiệp nghi ngờ chính bản thân mình, có lẽ nào Thiên Tâm chính là người bạn tâm giao một đời này của hắn, hay Thiên Tâm chỉ là một con cáo già ranh ma giỏi thao túng lòng người.


Thiên Tâm đánh giá sắc mặt Nghĩa Hiệp, đầu óc xoay chuyển một vòng, giọng nói mồi chài: “ Tôi có thể gọi anh một tiếng anh Hiệp chứ?”

“ Được chứ, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là A Tâm.” Nghĩa Hiệp gật đầu đáp ứng.

Đến khuya, tiếng động lớn trên bờ như đang cố tình phá hoại giấc ngủ của hai nam tử trên con thuyền nhỏ. Trên giường tre, Thiên Tâm hai mắt nhắm nghiền, cơ thể chỉ cử động một chút rồi lại chìm vào giấc ngủ. Nghĩa Hiệp nằm bên dưới sàn nhà lại chẳng suôn sẻ như vậy, hắn gạt chăn sang một bên, đi đến mở cửa sổ nhìn ra hướng đất liền. Một tên trộm vặt bị người dân bắt lại được, cả người hắn đều bị đánh đập tơi tả đến mức không nhìn ra hình người. Một người chỉ vào tên trộm đang ngồi bệt dưới đất, bẩm báo lại với vị quan binh bên cạnh: “ Dạ thưa, nó là tên trộm đã lẻn vào nhà tôi tối nay, trên người nó còn cất dấu con dao. Nếu tôi không phát hiện, chắc hẳn nó đã giết cả nhà tôi để cướp của rồi đấy ạ.”

“ Đúng đấy, nó có cầm dao là nó đã nghĩ đến việc đó rồi. Có thể nó chính là kẻ đã ra tay ám sát Hoa thiếu gia nhưng bất thành đấy.” Ông Tám góp lời.

“ Đúng, đúng. Bắt nó tống vào ngục, cho nó chết khô trong đó luôn đi. Cái thứ không có cha sinh mẹ dạy, lớn lên hành nghề trộm cướp, đáng đánh lắm.” Một nữ nhân đang ôm một đứa trẻ bên hông, vừa chanh chua chửi rủa, vừa đưa chân đá vào lưng tên trộm một cái rõ đau.

Tên trộm nghe đến vụ án giết người kia, giống như nghe đến một chuyện gì đó tày trời, vội vàng bò đến dập đầu mấy cái dưới chân vị quan binh, thanh minh cho bản thân: “ Da bẩm, cho con mười cái mạng con cũng không dám ám sát Hoa thiếu gia đâu ạ. Tội trộm cắp thì con nhận, nhưng tội giết người thì con có chết cũng nhất quyết không nhận ạ.”

Tiếng xì xào bàn tán gây náo loạn cả một vùng, Thiên Tâm bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, hắn đứng dậy tiến đến đứng bên cạnh Nghĩa Hiệp, nhỏ giọng hỏi: “ Anh Hiệp, bên đó có chuyện gì vậy?”

“ Dân làng bắt được tên trộm, quan binh cũng đã đến ám giải người về nha môn, nhưng có vẻ hắn không liên quan gì đến việc ám sát Hoa thiếu gia. Rốt cuộc Hoa thiếu gia là ai, vì sao đến cả tên trộm cũng phải sợ hãi khi nhắc đến hắn?” Nghĩa Hiệp suy tư nhìn lên bờ, người dân đã dần tản ra, nhà ai trở về nhà nấy, không gian lại trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

“ Anh Hiệp, tôi có cái này muốn cho anh xem.” Thiên Tâm vỗ vai Nghĩa Hiệp bảo hắn đi theo mình, Nghĩa Hiệp đóng lại cửa sổ, đi theo Thiên Tâm đến tủ gỗ đặt ở góc căn nhà. Thiên Tâm đưa tay mở tủ, lấy ra con dao đen được gói cẩn thận bên trong cuộn vải cũ kỹ đưa cho Nghĩa Hiệp. Hắn đưa tay nhận lấy con dao chăm chú quan sát, dần hiểu ra vấn đề, Nghĩa Hiệp đưa mắt nhìn Thiên Tâm như muốn được xác nhận phán đoán của mình.

“ Anh là kiếm khách, vậy anh đánh giá về con dao này như thế nào?” Thiên Tâm hỏi.


“ Con dao dài 2 tấc, thiết kế nhỏ gọn tiện dụng, cầm rất chắc tay. Nhìn vào kết cấu, con dao được làm ra từ tay của một thợ rèn có kinh nghiệm lâu năm, phải nói rằng khả năng xử lý vật liệu của người thợ rèn này vô cùng tốt, con dao thoạt nhìn không khác gì những con dao khác, nhưng lại sắc bén vô cùng, chỉ cần dùng lực một chút là đã có thể để lại vết cắt rất sâu.” Nghĩa Hiệp thân là một kiếm khách, tất nhiên rất giỏi trong việc đánh giá những món đồ như thế này.

Thiên Tâm gật đầu đồng ý, bổ sung thêm: “ Con dao nhỏ gọn, sắc bén, còn được sơn đen toàn bộ, cực kỳ phù hợp để sử dụng trong những lúc đêm tối. Vừa giúp hung thủ che dấu được màu máu trên lưỡi dao, lại dễ dàng có thể đem nó ra sông rồi phi tang vật chứng mà chẳng ai nghi ngờ.

“ Đối với một kẻ chuyên giết người, cần gì phải cẩn thận mọi thứ đến mức vậy? Đây chắc hẳn là vụ án đầu tiên mà hung thủ đích thân thực hiện, vì thế mới có sự chuẩn bị kỹ càng đến thế. Với sự phân tích của anh Hiệp, tôi đoán rằng hung thủ là người từng tiếp xúc qua với thợ rèn, hoặc cũng có thể là một thợ rèn nào đó trong thôn chăng.”

Nghĩa Hiệp đưa ra nghi vấn: “ Nếu hung thủ là thợ rèn, cớ sao hắn không mang hung khí quay trở về lò nung, ném nó vào trong lò, như vậy lại càng dễ dàng hủy đi vật chứng giết người hơn là ném nó vào lòng sông?”

Thiên Tâm tán dương phân tích của Nghĩa Hiệp, trả lời: “ Có nhiều khả năng dẫn đến hành động này của hắn. Hoặc là hắn đang bị dồn vào một khoảng khắc buộc phải xử lý hung khí gây án ngay lập tức trong thời gian ngắn, hoặc là trong lúc hắn bị truy đuổi đã vô tình đánh rơi hung khí xuống sông, cũng có thể là vì một số lý do khác mà chúng ta không biết.”

“ Ồ, thì ra là vậy.” Nghĩa Hiệp đồng ý cách suy luận của Thiên Tâm, “ Vậy bây giờ chúng ta có cần mang con dao này giao nộp đến nha môn hay không?”

“ Không, đừng vội giao con dao này. Sáng mai chúng ta sẽ vào trong thôn để nghe ngóng tình hình, sau đó hẳn tính tiếp. Hiện giờ vẫn còn khuya, đi ngủ tiếp thôi.” Thiên Tâm nói xong, đánh một cái ngáp dài, tấm lưng nhỏ vừa đặt lên giường liền lập tức ngủ ngay.

Nghĩa Hiệp nhìn một màn này cũng bị hóa ngốc rồi, hắn không nghĩ rằng tên nam tử đang say giấc trước mặt lại không có tính cảnh giác phòng bị với người, nếu hắn là người xấu thì chắc chắn sẽ tận dụng điều này để gây hại cho Thiên Tâm. Nghĩ là nghĩ vậy, Nghĩa Hiệp chỉ có thể mỉm cười lắc lắc đầu, bản thân cũng quay trở về chỗ ngủ của mình, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui