Khương Ninh nheo mắt, đưa ngón tay đặt lên sát môi mình: Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.
Vu Dương đứng thẳng người, nhìn ánh mắt cô đang lộ vẻ hứng thú, anh im lặng một lúc rồi bảo: Về thôi.
Được.
Khương Ninh nhảy xuống bàn, chân đứng không vững, cơ thể khẽ lảo đảo, Vu Dương liền vươn tay đỡ lấy cô.
Cô vỗ vỗ bắp đùi của mình, thấp giọng: Ngồi lâu quá mà.
Rõ ràng là uống say. Vu Dương nghĩ thầm nhưng không nói ra miệng.
Vu Dương cúi xuống nhặt mấy vỏ lon dưới đất, bảo cô: Đi thôi.
Anh dựng xe ngoài trường, hai người phải đi một đoạn đường để ra ngoài. Mặc dù đầu óc Khương Ninh hơi choáng váng, nhưng đi bộ coi như vẫn ổn.
Lúc này, đội ngũ giáo viên đều đã nghỉ dạy, trong sân trường không có một ai, trên đường trường chỉ có hai người bọn họ. Ánh đèn hắt xuống đầu họ, hai chiếc bóng thi thoảng lại đan vào nhau.
Đi đến cổng trường, bảo vệ nét mặt hồ nghi nhìn họ. Vu Dương dẫn Khương Ninh ra khỏi trường, đi đến bên cạnh chiếc xe máy.
Hôm nay Vu Dương không mang theo chiếc mũ bảo hiểm màu xanh. Anh không do dự, trực tiếp đưa cho cô chiếc mũ của mình.
Khương Ninh nhìn không nhận: Không đội được không? Nóng lắm.
Vu Dương biết lúc này có nhiều lời với cô cũng vô ích, anh liền đội thẳng trước mũ lên đầu cô, rồi xích lại gần để cài dây: Đội cho an toàn.
Khương Ninh cười cười: Vu Dương, tôi không say.
Vu Dương nhìn gò má ửng hồng của cô, bảo: Biết rồi.
Vậy sao anh không đội vào?.
Bởi vì anh không say. Vu Dương nghĩ vậy nhưng im lặng. Anh biết, nếu anh nói ra, đề tài này sẽ vĩnh viễn không ngăn lại được.
Anh xoay người lên xe, nhìn cô: Lên xe đi.
Khương Ninh vịn vai anh để lên xe, dịch chuyển cơ thể ngồi ngay ngắn: Xong rồi.
Ngồi chắc vào.
Vu Dương chạy xe rất chậm. Ngay từ đầu, Khương Ninh vẫn ngồi cách anh một khoảng, đầu cô càng lúc càng nặng trĩu, không kiềm chế được ngả lên phía trước, thoáng cái đã dựa vào lưng Vu Dương.
Vu Dương liếc vào gương nhìn ra đằng sau. Anh vừa đi vừa lo cô ngủ gục, vô thức ngã nhào sang bên. Lúc đến đầu đường nhà cô, anh dừng xe gọi: Khương Ninh, Khương Ninh?.
Dạ?. Khương Ninh ngẩng đầu: Đến nơi rồi à?.
Cô lập tức xuống xe, bỏ mũ ra treo lên đầu xe.
Vu Dương không tắt máy, bảo cô: Để tôi đưa cô vào.
Không cần đâu. Khương Ninh khoát tay, cố chấp: Tôi không say.
Vu Dương nhíu mày. Lần trước, sau khi uống say, cô không nhắc đi nhắc lại mình không say nhiều như thế. Xem ra lần này cô đã uống nhiều hơn rất nhiều.
Khương Ninh không đợi anh mở miệng, xoay người rời đi.
Khương Ninh.
Khương Ninh không dừng lại, tiếp tục bước lên phía trước. Vu Dương thấy cô bước liêu xiêu, cảm thấy không yên tâm. Anh xuống xe tắt máy, rút chìa khóa, đi theo.
Đầu óc Khương Ninh tuy hỗn loạn nhưng ý thức vẫn còn chút thanh tỉnh. Cô thành thạo đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà, tiếng giày cao gót vang trong đêm tối yên tĩnh. Bên cạnh đó, còn có tiếng bước chân của anh vang vọng, không xa không gần, luôn duy trì khoảng cách.
Cô dừng bước, âm thanh ấy cũng im bặt.
Khương Ninh cúi đầu nhưng không quay lại, cô liếc mắt nhìn cái bóng phía sau mình, mỉm cười tiếp tục đi lên.
Vu Dương theo sau Khương Ninh. Cô đi chậm, anh phối hợp bước chậm, cho đến khi đến trước cửa nhà cô, thấy cô đi vào trong anh mới dừng lại. Vu Dương đứng một lúc rồi quay trở ra đầu ngõ.
Vu Dương dang chân ngồi lên xe, anh lấy mũ định đội lên theo thói quen, bất chợt nghĩ tới điều gì đó, anh dừng tay lại, do dự hạ xuống, cất mũ bảo hiểm đi.
Anh cắm chìa khóa vào xe, nổ máy đi về.
Vu Dương vừa tăng tốc, nửa đường đột nhiên có người xông ra. Anh cả kinh, nhanh chóng phanh lại, vội vã dừng xe.
Này, Lưu Hưng, cậu được đấy, gan to gớm. Tiền đặt cược lần này coi như cậu thắng. Chỗ lẻ hôm nay chia cả cho cậu.
Bên lề đường có ai đó đang nói chuyện, Vu Dương nhìn sang, thấy Tiền Cường và một đám tay chân của hắn, trên lưng bọn chúng đều vác một chiếc bao. Anh đoán ngay ra trong đó là máy vi tính.
Lưu Hưng vuốt chiếc trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ nhưng vẫn mỉm cười giở giọng tâng bốc: Anh Tiền hào phóng quá.
Một trong những tên lâu la nói: Lưu Hưng, sau này cậu còn có gan "lên núi", đảm bảo cậu sẽ kiếm được món tiền to.
Vu Dương nghe xong hai câu liền đoán ra ý đồ của chúng. Anh cau mày, không muốn dừng lại lâu, nổ máy đi thẳng.
Vừa nãy không phải là tên thợ sửa xe đấy sao? Tên là... Vu Dương?.
Đúng là hắn.
Hắn không phải người ở trấn à?.
Hắn là người ngoại tỉnh. Năm ngoái đến trấn Thanh Vân sửa xe. Mấy lần Tiêu Đại lôi kéo hắn nhập bọn nhưng hắn đều từ chối.
Kiếm tiền nhanh không thích, thích sửa xe cả đời chắc? Sau này có ai dám gả con gái cho một gã sửa xe chứ? Đúng là đồ não ngắn.
Lưu Hưng đột nhiên bảo: Dạo này em thường xuyên nhìn thấy hắn ta chở một cô gái từ trên trấn xuống, lạ là, trông cô ấy rất xinh.
Không phải chứ? Là ai thế?.
Một tên trong đám đột nhiên vỗ tay: Chính là Khương Ninh, làm việc ở ngân hàng đấy.
Nghe đến tên Khương Ninh, Tiền Cường lập tức hỏi lại: Sao mày biết?.
Tên lâu la tưởng hắn hỏi vì sao lại biết Khương Ninh, hắn ta trả lời ngay: Mấy hôm trước em đi ngân hàng để gửi tiền thấy cô ấy trông xinh xắn, nhìn thẻ tên trên ngực nên mới biết.
Tiền Cường vỗ đầu hắn: Tao hỏi là vì sao mày biết tên kia chở Khương Ninh?.
À...Tại mấy lần em nhìn thấy Vu Dương đi đón cô ấy mà.
Trong ánh mắt Tiền Cường liền hiện vẻ u ám.
Anh Tiền, có phải anh có hứng thú với cô em Khương Ninh đó không?. Lưu Hưng hỏi.
Tiền Cường chợi mỉm cười: Sau này có thể cô ấy sẽ là chị dâu của bọn mày.
Hắn trả lời như vậy, đám người lập tức được dịp vuốt mông ngựa, thi nhau phụ họa: Được anh Tiền coi trọng, cô ấy đúng là gặp may.
Lưu Hưng cũng hùa theo: Anh Tiền là người thế nào? Ở trấn Thanh Vân này không ai là không biết đến đại danh của anh. Anh muốn theo đuổi phụ nữ chẳng phải rất dễ dàng sao? Cái tên Vu Dương kia là gì so với anh chứ.
Đám người huyên náo: Đúng đấy, hắn ta có sửa xe bao nhiêu năm cũng không đủ trình độ kiếm bộn tiền chỉ trong một đêm như anh Tiền đây. Người thông minh phải biết chọn cái gì.
Tiền Cường được bọn chúng tâng bốc, vẻ mặt dương dương tự đắc, nhưng hắn vẫn cố tình nói: Ây dà, đừng có nói quá nữa. Lúc này là lúc nào rồi còn không chịu học thuộc "nghiệp vụ" đi.
Anh Tiền nói rất đúng. Lưu Hưng cúi đầu khom lưng, hắng giọng một cái, ra vẻ đứng đắn: Cô X, cô khỏe không? Tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng XX. Hôm nay, đơn đặt hàng của cô ở cửa hàng chúng tôi có vấn đề. Chúng tôi không nhận được tiền của cô nên không thể chuyển hàng đi được. Lát nữa chúng tôi sẽ gửi cho cô một tin nhắn. Cô hãy làm tuần tự các bước theo tin nhắn ấy.
Lưu Hưng đọc lại một lượt lời thoại bọn chúng vẫn thường gọi điện, quay sang hỏi Tiền Cường: Anh Tiền, vậy được chưa?.
Tiền Cường gật mạnh đầu: Không tệ.
Đám thủ hạ cũng bắt đầu nhao nhao học.
Tiền Cường phất phất tay: Những câu đó đều là lời thoại cơ bản, đến thời điểm mấu chốt vẫn phải tùy cơ ứng biến.
Bọn em hiểu rồi ạ.
Tiền Cường vẫy tay: Hãy đi mua thêm thông tin đặt hàng hoặc xem ở trên mạng có khách nào gọi tới cửa hàng hay không. Bảo người ta nhận lời mời, thu thập nhiều thông tin khách hàng, phải mở rộng lưới mới bắt được nhiều cá.
Vâng anh Tiền.
Lưu Hưng, đêm nay cậu xử lý chiếc thẻ điện thoại kia đi. Đừng để người ta tra ra.
Vâng vâng. Lưu Hưng xoa xoa tay, bảo: Hay là ngày mai nhân tiện em mang mấy đồng tiền lẻ kiếm tối nay mang đi gửi?.
Tiền Cường nheo mắt nhìn hắn ta, Lưu Hưng sửng sốt, đột nhiên vỗ vỗ trán: Ôi ôi, em đúng là ngốc, sao có thể tranh giành cơ hội gặp gỡ chị dâu với anh chứ.
Tên tiểu tử nhà cậu xem ra cũng lanh lợi đấy.
+++
Sau khi đưa Khương Ninh về xong, Vu Dương về thẳng cửa hàng. Lúc sẩm tối, Triệu Tiểu Viên đến tìm anh, cố ý bảo trông cửa hàng giúp anh. Anh không còn cách nào khác đành đồng ý.
Triệu Tiểu Viên nghe thấy tiếng động cơ xe của Vu Dương, chạy ra hỏi: Anh Dương, sao hôm nay anh quay về sớm thế? Có phải không ai gọi xe không?.
Ừ. Vu Dương không giải thích thêm.
Xuống xe, Vu Dương đi vào trong cửa hàng. Triệu Tiểu Viên theo sau anh, hỏi: Anh đói không? Em nấu chút gì cho anh ăn khuya nhé?.
Không cần. Muộn rồi, cô về đi.
Triệu Tiểu Viên bĩu môi: Còn sớm lắm, em chưa về đâu.
Vu Dương liếc nhìn cô ta, không đáp.
Anh chuyển đồ nghề để bên ngoài vào trong cửa hàng. Triệu Tiểu Viên đặt mấy thứ linh tinh lên giá giúp anh. Đảo mắt thấy hộp đinh trên kệ, cô ta liền bảo: Anh Dương, em giúp anh rải đinh ra đường nhé?.
Vu Dương mím môi: Không được.
Không sao. Muộn thế này không ai nhìn thấy đâu.Triệu Tiểu Viên cầm hộp đinh: Ngày mai đám học sinh đạp xe đi học dẫm phải, chúng sẽ đến chỗ anh để sửa xe.
Vu Dương đặt đồ trong tay xuống, quay đầu lại nhìn thẳng vào cô ta, sắc mặt nghiêm túc: Tiểu Viên, sau này đừng tiếp tục làm chuyện đó nữa.
Em.... Tiểu Viên buông hộp đinh, tỏ ra tủi thân: Chẳng phải em muốn tốt cho anh sao?.
Vu Dương không trả lời, một mình thu dọn đồ đac.
Một lát sau, Tiểu Viên đi đến, cầm chiếc điện thoại đưa cho anh: Em gọi điện cho dì, dì muốn nói chuyện với anh.
Vu Dương ngạc nhiên, nhận chiếc điện thoại: Mẹ ạ.
A Dương à, ở bên ngoài thế nào rồi con?.
Vu Dương đứng sang bên, trả lời: Rất tốt ạ.
Hàng ngày đừng mải làm việc quá, nhớ chú ý sức khỏe.
Vâng.
Con đừng để như trước kia, bận mấy cũng đừng cố, cơm không chịu ăn. Bà Vu nói tiếp: May mà có Tiểu Viên ở bên cạnh con nên mẹ cũng yên tâm, con bé có thể chăm sóc cho con.
Vu Dương mím môi, im lặng.
Con cũng phải để ý đến con bé một chút. Nó là con gái, đi theo con cũng không dễ dàng gì. Bà Vu thở dài: Nhà con bé đã giúp chúng ta. Nó là đứa con gái tốt, con đừng phụ lòng mẹ.
Vu Dương nghe nhưng không có phản ứng.
Tết này nhớ dẫn con bé về cùng. Cuối cùng, bà Vu dặn dò.
Vu Dương im lặng một lúc, sau đó trả lời: Con sẽ về.
Anh nói sẽ về, nhưng không nói sẽ về cùng ai.
Cúp điện thoại, Tiểu Viên lại gần. Cô ta mở miệng, ánh mắt ngập tràn vẻ say mê lưu luyến và thâm tình: Anh Dương....
Muộn rồi, để tôi đưa cô về. Vu Dương trả di động cho cô ta.
Triệu Tiểu Viên chưa kịp lên tiếng đã bị ngắt lời, nét mặt lộ vẻ mất mát: Ơ.
Vu Dương nổ máy xe, quay đầu thấy Triệu Tiểu Viên cầm chiếc mũ bảo hiểm màu xanh đi ra.
Anh vội nói: Đội chiếc màu đỏ kia đi.
Động tác trên tay Triệu Tiểu Viên khựng lại, rủ đôi mắt tối đen xuống.
Cô ta biết, chiếc mũ này, cô gái kia đã từng đội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...