Sau khi rời khỏi nhà ăn, nó đi về lớp nằm gục xuống bàn. Những kí ức năm xưa đang dày vò trái tim nó. Nó đau lắm, tại sao Tú Nghiêng lại chuyển về lớp nó để đẩy nó vào trong quá khứ như vậy. Những giọt nước mắt chỉ muốn chảy xuống nhưng nó vẫn kìm nén lại khiến cho vết thương trong lòng ngày càng sâu hơn. Tiếng chuông vào lớp reo lên, mọi người bước vào. Nó ngẩng đầu, lôi sách vở ra học tiếp.
Buổi học kết thúc, vẫn như thường lệ kiến thức vào đầu nó chẳng được bao nhiêu. Chạy nhanh ra khỏi lớp, hôm nay nó phải tìm việc làm. Thấy nó đang đi về, Vương Nguyên và cậu muốn gọi nó lại để nói chuyện nhưng không kịp. Nó đã đi xa, đến trung tâm thành phố tìm một vài quán ăn để xin làm. Nhưng tất cả đều từ chối vì nó còn là học sinh. Mệt mỏi nó vẫn cố gắng đi tìm, bỗng nhiên nó đứng lại ở một quán bánh kem. Bước vào trong, không gian ở đây được trang trí đơn giản không cầu kỳ nhưng thoải mái dễ chịu. Khách trong quán rất đông, nhân viên làm việc toát mồ hôi vì bận rộn. Thấy nó đi vào, một chị nhân viên chạy ra bảo.
"Xin lỗi em nha, đang đông khách hàng nên phải chờ một chút mới có bàn."
Nó lắc đầu, nói lại.
"Không phải, em đến đây để xin việc, chị cho em gặp quản lý nhé."
Chị nhân viên chỉ nó vào trong phòng bếp, tới nơi, nó mở cửa nhìn thấy một chị đang làm bánh. Nghe tiếng nó, chị quay ra, rồi chỉ vào cái tạp dề ý nói mau đến đây làm cùng. Nó nhanh nhẹn, mặc vào và cùng giúp chị ấy. Cả hai tất bật cả buổi chiều, khách đến rất đông. Nó và chị cũng hợp tác rất ăn ý lên cũng dễ dàng hơn chút. Nhờ vậy mà nó còn học thêm vài công thức bánh ngọt.
Cửa hàng đóng cửa, nó đang rửa tay thì một cốc nước đưa ra cầm lấy cốc nước nó khẽ mỉm cười cảm ơn chị. Chị nhìn nó rồi mở lời.
"Hôm nay em làm rất tốt, chị là Thu Dĩnh, em có thể đến đây làm bắt đầu từ ngày mai."
"Thật sao ạ? Em cảm ơn chị. À! Em tên là Hướng Dương."
Chào tạm biệt chị Thu Dĩnh, nó ra về. Tâm trạng khá lên, vì tìm được việc làm. Nhận ra trời khá muộn, nó nhanh chân ra về. Lúc này, phố đã lên đèn người người đi lại mong mau chóng đoàn tụ với gia đình. Còn nó mặc dù đang gấp rút, nhưng lòng thì không muốn trở về căn nhà do chỉ có một mình nên khá lạnh lẽo.
Bất giác nó nhớ đến mọi người, nhớ đến lúc cùng nhau ăn cơm nói chuyện. Thật tuyệt biết mấy.
Đã đến nhà nó mở cửa và vào trong, nhìn thấy phòng bếp nó thở dài hôm nay mệt mỏi quá có lẽ không muốn ăn tối. Lên phòng, thả mình xuống giường, nó nhìn sang căn nhà bên cạnh cậu đang học bài. Đúng là nam thần của trường có khác lúc nào cũng đẹp cả. Ngồi dậy nó tắm rửa, nhìn những vết sẹo chi chít trên người mà chạnh lòng. Nhưng đau nhất vẫn là tâm hồn của nó. Vẫn vậy nó luôn chọn bộ đồ kín đáo nhất để che giấu sẹo. Bước ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc ướt của mình. Nó ngồi xuống bàn học và làm bài. Ngủ quên lúc nào không hay.
Cậu ở bên kia nhìn sang thấy nó đã ngủ, bèn lấy máy ảnh chụp lại. Lúc ngủ say, nó rất yên bình, thuần khiết. Không giống lúc thức mang theo nỗi buồn.
__Một tuần sau__________________
Công việc và học tập của nó mấy ngày hôm nay đã hài hòa hơn. Ngày nào cũng vậy, giống như một chiếc máy nó đi học về thì đi làm. Tú Nghiêng đã thân thiết với mọi người hơn một việc mà nó chẳng thể làm được. Cả tuần nay, nó luôn chốn tránh Tuấn Khải, cậu, Vương Nguyên và Tiểu Minh vì nó không biết phải đối mặt với họ như thế nào. Tình cảm bạn bè đối với nó rất xa xỉ.
Mọi người cũng dần quên đi sự hiện diện của nó ở lớp. Chỉ còn bọn họ vẫn ngày ngày lo cho nó thật lòng. Nhưng nó lại tự sống dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ của mình. Khiến họ rất khó khăn để giúp đỡ nó mở cửa trái tim ra hơn. Những ngày yên ổn này liệu có kéo dài khi sắp tới nó sẽ phải chịu sự tổn thương rất lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...