Mấy hôm trước nhìn Đới Bạch Dương dọn đồ đi, Mục Thiên Xứng đã khóc sưng hết cả mắt.
Đới Bạch Dương phải hứa rất nhiều điều kiện với cậu nhóc, Mục Thiên Xứng mới chịu nín.
Kết quả một người anh mà cậu nhóc vô cùng quý vừa rời đi không lâu, hôm nay anh lớn của cậu nhóc cũng chuẩn bị đồ đi sang thành phố khác học tập.
Mục Thiên Xứng sụt sịt được Mục Song Ngư bế trong lòng, mắt mũi đỏ cả lên vì khóc.
Hoàng Song Tử đi qua lau nước mắt cho cậu nhóc: “Anh sẽ thường xuyên liên lạc với hai anh em, cũng sẽ quay lại đây mà.”
Mục Thiên Xứng giơ tay lau nước mắt: “Anh hứa đi.”
Hoàng Song Tử gật đầu: “Anh hứa!”
Mục Thiên Xứng có vẻ không yên tâm lắm, bàn tay nhỏ nhắn nắm bốn ngón tay của Hoàng Song Tử, giọng điệu có hơi bướng bỉnh.
“Thôi, anh thề đi em mới tin.”
“Thiên Xứng, hư!”
Mục Song Ngư nhéo má cậu nhóc, Mục Thiên Xứng buồn bã bĩu môi.
Anh bất đắc dĩ nhìn Hoàng Song Tử, cười nhẹ bảo: “Đi sớm đi.”
Hoàng Song Tử muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị nghẹn, không biết nên nói gì.
Những ngày trước anh đã nói hết những gì muốn nói, chẳng qua không biết Mục Song Ngư có chịu tin không.
Anh gật đầu, kéo vali xuống tầng, Dương Bảo Bình và người yêu của anh đang đợi anh ấy dưới tầng.
Mục Song Ngư không đi theo, Mục Thiên Xứng trèo xuống đi ra ngoài ban công, cẩn thậm nhìn xuống.
Bên dưới, Dương Bảo Bình ném chìa khóa xe của mình cho Hoàng Song Tử.
Còn anh và Giang Thiên Yết sẽ đi xe nhà cậu, tài xế đương nhiên là Doãn Sư Tử, anh vệ sĩ hết mực yêu nghề này.
Hoàng Song Tử từng gặp Giang Thiên Yết hai ba lần trước đây, ấn tượng duy nhất là cậu nhóc này cực kỳ dính Dương Bảo Bình.
Không ngờ hôm nay gặp lại, cách giới thiệu đã đổi sang “người yêu” rồi.
Hoàng Song Tử đưa mắt nhìn lên ban công, anh ấy vẫy tay chào tạm biệt Mục Thiên Xứng, đi lên xe, chậm rãi lái đi.
Lúc Mục Thiên Xứng được anh hai đưa đến trường, đôi mắt đỏ lừ của cậu nhóc lập tức dọa Biện Nhân Mã sợ, cậu bé vội vàng lao đến.
“Xứng, ai bắt nạt cậu?”
Mục Thiên Xứng lắc đầu, nhắc đến lại buồn: “Hai người anh của tớ đều đi sang thành phố khác học rồi, giờ lại chỉ còn tớ và anh hai.”
Biện Nhân Mã xoa đầu cậu nhóc an ủi: “Đừng buồn, cậu còn tớ mà.”
Cậu bé trở tay kéo Mục Thiên Xứng về chỗ ngồi, đi đến balo của mình lấy một hộp bánh ngọt ra.
Biện Nhân Mã đi về chỗ, cầm thìa múc một miếng đưa đến bên môi Mục Thiên Xứng.
Thường thì không vui sẽ ăn đồ ngọt, cô Biện bảo với cậu bé như thế.
Cậu nhóc nhìn xuống miếng bánh thơm ngon, cuối cùng không thể chống lại cám dỗ mà há miệng ăn.
“Đúng rồi Xứng, cậu sẽ học trường nào?”
“Anh tớ bảo trường, trường… Dương Quang?” Mục Thiên Xứng cầm lấy chiếc thìa nhỏ, đút lại cho Biện Nhân Mã.
Cậu bé gật đầu, tỏ vẻ đã biết, hí hửng ăn miếng bánh mà Mục Thiên Xứng đút cho mình, cứ thế hai đứa bé rất nhanh ăn hết chiếc bánh ngọt.
…
“Con muốn học trường Dương Quang!”
Buổi tối ở nhà, cô chú Biện vừa nghe thấy lời mà con trai vừa thốt ra thì có hơi chết lặng.
Chú Biện nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười giải thích với con trai.
“Nhân Mã à, học ở trường quốc tế tốt hơn nhiều.”
Biện Nhân Mã bĩu môi, liếc trái liếc phải mấy lần mới lần nữa bướng bỉnh đáp trả: “Tốt hơn nữa nhưng con lười học thì vẫn vậy mà?”
Cô chú Biện: “…”
Biện Nhân Mã lập tức tấn công: “Bố mẹ xem anh Kha gần nhà mình cũng học trường quốc tế, kết quả có ra làm sao đâu? Ngày nào chẳng nghe anh ấy bị mẹ mắng.
Con thấy, muốn thành tích tốt thì phải chăm chỉ, học trường nào cũng thế, đúng không?”
Cô Biện vừa mở miệng, Biện Nhân Mã đã nhanh chóng chặn lại: “Đương nhiên là đúng, quyết định như vậy, con học Dương Quang.”
Nói xong, Biện Nhân Mã cầm điện thoại chạy về phòng, tốc độ gần như một cơn gió.
Hai vợ chồng khó khăn lắm mới hoàn hồn, cùng ngỡ ngàng nhìn về phía cầu thang.
Thế quái nào lại thấy thằng con nói có lý?
Cô Biện vội vàng túm cánh tay của chú Biện, sốt sắng hỏi: “Anh à, liệu con mình nó có già trước tuổi không?
Chú Biện: “…”
…
Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, cuộc sống ở thành phố khác cũng rất dễ thích nghi.
Giang Thiên Yết vừa qua thành phố này, Dương Bảo Bình đã sớm sắp xếp chuyển ra khỏi ký túc xá, giờ cả hai sống chung trong một căn hộ nhỏ, cuộc sống muốn ngọt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương cũng không khác, thời gian học tập khá kín, nhưng vẫn sẽ cố dành chút thời gian cho nhau.
Thật ra Đới Bạch Dương cảm thấy mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, chỉ có một vấn đề mà đến giờ y vẫn chưa trút ra được.
“Phụt!”
Giang Thiên Yết cực kỳ không để ý hình tượng mà phun sạch nước ra ngoài, Đới Bạch Dương não nề thở dài, bình tĩnh rút khăn giấy đưa cho Giang Thiên Yết đang ho sặc sụa.
Giang Thiên Yết vuốt ngực, gương mặt có hơi đỏ lên vì sự cố vừa nãy.
Cậu ho thêm mấy tiếng, khó tin nhìn Đới Bạch Dương.
“Hai người thật sự chưa…” Để ý đến xung quanh vẫn có vài người, Giang Thiên Yết không nói mấy chữ cuối, cậu giơ hai tay lên, vỗ hai cái để thể hiện ý mình muốn nói.
Đới Bạch Dương buồn phiền đỡ trán, ánh mắt vô tình liếc qua mấy vết đỏ trên cổ Giang Thiên Yết.
Ghen tị chết mất, lần nào gặp mặt cũng sẽ thấy Giang Thiên Yết tràn đầy gió xuân thế này, còn y vẫn chưa bóc được Vương Xử Nữ thêm lần nào.
“Lần nào sắp đến công chuyện là cậu ấy lại bảo nên đi ngủ, cậu nói xem như vậy là sao đây?”
Giang Thiên Yết há hốc mồm, quay sang một bên, giơ tay che nửa gương mặt, trong lòng không khỏi nghĩ: Xử Nữ cái tên này, không phải không được chứ?
“Cậu quyến rũ cậu ấy chưa?”
Đới Bạch Dương gật đầu, suýt khóc đến nơi.
Giang Thiên Yết nhíu mày, im lặng một lúc hình như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó cậu đập nhẹ mặt bàn, hất cằm bảo: “Vậy thì công kích cậu ấy?”
Đới Bạch Dương nhướng mày: “Công kích?”
Giang Thiên Yết gật đầu chắc chắn: “Công kích lòng tự trọng của một thằng đàn ông.”
Đới Bạch Dương như ngộ ra chân lý, đôi mắt sáng rực lên, y nhiệt tình bắt tay với Giang Thiên Yết, tìm cậu quả nhiên là đúng đắn.
Vương Xử Nữ đi học vào buổi chiều, thường thì năm rưỡi sẽ về.
Thói quen được hình thành từ một năm qua của anh là, về nhà tắm rửa rồi nấu ăn, sau đó sẽ làm bài và dành thời gian riêng với Đới Bạch Dương.
Đới Bạch Dương đứng khoanh tay tựa người trên cửa, im lặng nhìn anh nghiêm túc làm bài trước máy tính.
Y lúc này chỉ mặc trên người một bộ đồ ngủ mỏng, lẳng lặng đi đến phía sau Vương Xử Nữ, vòng tay qua cổ anh, chậm rãi đặt từng nụ hôn lên má, lên cổ anh.
“Xử Nữ…” Y thì thào vào tai Vương Xử Nữ.
Anh dừng tay, quay qua cười nhẹ, xoa đầu y: “Không phải mai phải học sớm, mau đi ngủ đi.”
Đới Bạch Dương mím môi, bỏ tay ra, hơi bực bội mà bò lên chiếc giường lớn phía sau, y kéo chăn qua đầu, chùm kín mít.
Đới Bạch Dương không ngủ luôn, y nằm yên trong chăn một lúc mới thình lình ngồi bật dậy, nhìn bóng lưng miệt mài của người yêu mình.
“Xử Nữ, cậu không có liệt chứ?”
Hai bàn tay đang gõ phím của Vương Xử Nữ khựng lại.
Cả căn phòng im ắng.
Đới Bạch Dương nhìn anh như biến thành tượng đá ở đằng kia, không có phản ứng gì, y bèn “chậc” một tiếng nhạt nhẽo, không nói thêm gì mà tiếp tục nằm xuống, chùm chăn muốn ngủ.
Lần này y muốn đi ngủ thật rồi, dù Vương Xử Nữ không được thật thì y cũng không bỏ anh đâu, không sao.
Vương Xử Nữ quay lại, u ám nhìn cục chăn trên giường.
Một tiếng “cạch” thật mạnh lạnh lùng vang lên, Vương Xử Nữ hung hăng đóng máy tính, đứng dậy đi đến bên giường.
Anh nhìn xuống, không cần dùng sức mà hất chăn ra.
Đới Bạch Dương kinh ngạc mở mắt.
“Cậu làm gì?”
“Cậu nói xem.”
Đới Bạch Dương định ngồi dậy, Vương Xử Nữ lại dùng sức ấn y xuống, chống người phía trên y.
Đới Bạch Dương chớp mắt, chắc chắn là anh giận rồi, trán nổi cả gân xanh lên.
Một nụ hôn bất ngờ hạ xuống, không hề thương tiếc mà càn quấy.
Cúc áo ngủ bị cởi ra để lộ ra phần thân trên săn chắc, một bàn tay điên cuồng sờ lung tung khắp người y, cuối cùng dừng lại trên một nụ hoa.
“Hức, Xử Nữ… khoan…”
Y dùng một tay đẩy Vương Xử Nữ, lại bị anh nắm lấy cổ tay ấn trên giường, tiếp tục hành hạ phần ngực mẫn cảm.
“Xử Nữ… tôi muốn nằm trên!”
Đới Bạch Dương bức xúc nói, lần trước không phải y nằm trên à? Sao lần này lại bị anh đè dưới người chứ?
Vương Xử Nữ ngẩng đầu lên, bật cười.
Anh lại chuyển những nụ hôn lên trên, cắn mạnh vào bả vai của y.
Hơi thở nóng rực phả vào tai, Đới Bạch Dương hơi rùng mình.
Vương Xử Nữ cắn vành tai của y, lại nghe anh khàn giọng nói:
“Tôi ở trong.”
Đới Bạch Dương cảm thấy mình sắp không ổn rồi, cả người y đỏ ửng, bị anh trêu đùa đến mức không còn suy nghĩ được gì.
Trên người lúc này chỉ còn áo ngủ, y khó khăn thở dốc, nhìn Vương Xử Nữ đang nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ của y lúc này.
Đới Bạch Dương đưa mắt nhìn xuống dưới, y đột nhiên hoảng sợ, chống tay muốn lùi ra sau thì bị anh nắm eo, kéo đến sát gần cảm nhận rõ ràng hơn.
Đừng nói với y, anh kìm nén là vì…vì…vì…
Vương Xử Nữ nhếch môi: “Muốn chạy cũng quá muộn rồi.”
Đới Bạch Dương nuốt nước bọt, điên cuồng lắc đầu: “Không được, cái thứ đó không cho vào được đâu!”
Vương Xử Nữ âu yếm hôn lên gò má y: “Yên tâm, tôi sẽ không cho vào ngay đâu.”
Kích cỡ đó, đúng là điên khùng mà.
Đới Bạch Dương đè nén tiếng rên, đôi tay nắm chặt bả vai của Vương Xử Nữ mất sức rơi xuống, nắm lấy ga giường rồi lại thả ra, lại nắm chặt.
Phía dưới đã quen dần, cảm giác đau đớn xen lẫn thỏa mãn khiến đầu óc y rối tung theo từng cú thúc, Vương Xử Nữ xoa tóc mái dính mồ hôi ướt nhẹp của y, chửi thề một tiếng.
Anh đưa ngón tay vào miệng y, lưỡi mềm lại nóng liếm láp ngón tay của anh, đôi mắt mê man lại quyến rũ liếc lên, chọc ghẹo Vương Xử Nữ muốn nổ tung.
“Xử… hức… Xử Nữ… đừng, sâu, sâu quá…”
Y run rẩy chống một tay lên người anh, Vương Xử Nữ nắm lấy bàn tay của y, đặt lên bên môi, hôn vào lòng bàn tay rồi gặm nhấm từng ngón, mỗi cú thúc vẫn cứ sâu như vậy.
Chết mất, anh không thèm nghe.
Một âm thanh không đúng thời điểm vang lên kéo Đới Bạch Dương lấy lại chút ý thức, là điện thoại reo, âm thanh này là tiếng chuông điện thoại của Vương Xử Nữ.
Hai người cùng quay sang điện thoại trên tủ đầu giường, y hốt hoảng nhìn Vương Xử Nữ vươn tay ra lấy, im lặng nhìn màn hình điện thoại.
“Xử, ưm…”
Vương Xử Nữ đột nhiên dùng tay bịt miệng y lại, bên dưới lại di chuyển.
Đới Bạch Dương mở to mắt, không dám tin nhìn anh ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai, vừa mỉm cười nhìn y vừa trả lời điện thoại.
“Tôi đây.”
Vương Xử Nữ, cậu điên rồi sao?
Anh đột nhiên tăng tốc độ, y quay đầu nhắm nghiền mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, tiếng rên rỉ hoàn toàn bị chặn trong miệng.
Y dùng sức vỗ vai anh muốn anh dừng lại, nghe điện thoại xong thì tiếp tục cũng đâu có sao, nhưng đối phương lại làm như không hiểu.
“Sáng mai tôi sẽ gửi qua.”
“Được.”
Không biết người bên kia máy hỏi tiếp cái gì, Vương Xử Nữ híp mắt nhìn Đới Bạch Dương, cười sâu xa trả lời: “À, tôi đang tập thể dục.”
Đới Bạch Dương hung dữ trừng anh.
“Được, tôi biết rồi.”
Vương Xử Nữ cúp máy, ném điện thoại về vị trí cũ, cũng đồng thời bỏ bàn tay đang bịt miệng y ra.
Đới Bạch Dương thật sự rất muốn mắng, nhưng Vương Xử Nữ biết ý đồ của y, cứ y mở miệng là anh lại thúc vào điểm nhạy cảm, muốn mắng cũng không mắng được.
Vương Xử Nữ, dưới giường và trên giường, hoàn toàn là hai người khác nhau!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...