Hương Đêm


Văn Quý tự tin bước trở lại, giúp tôi giữ ghế tại chỗ, dùng khăn giấy lau mặt cho tôi, chỉnh lại cổ áo cho tôi, làm như chưa từng đánh tôi.
Sau đó, anh ta bật lại camera và chĩa vào mặt tôi, đèn đỏ trên camera thực sự đã bật sáng.

Văn Quý đội lại chiếc mũ lưỡi trai vừa cởi ra, hắng giọng và bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi nghiêm túc.
Lâm Thiên Thiên hực sự đã làm vậy? Tôi hoàn toàn bối rối.

Nhưng Lâm Thiên Thiên có thể khai được gì?
Điều cô ấy thấy nhiều nhất là tôi đánh Dương Tử Ngang, ngoài ra không có gì khác.
Những cảnh sát này đang cố lừa dối tôi, và Lâm Thiên Thiên không khai nhận gì.
Lâm Thiên Thiên đã giúp tôi lái xe, vì vậy cô ấy được coi là đồng phạm của tôi, tuy nhiên cô ấy hoàn toàn không biết tung tích của Dương Tử Ngang, nếu cô ấy làm như vậy sẽ chỉ làm tổn thương chính mình mà không phải tôi.
Lâm Thiên Thiên không phải là loại người như vậy, cô ấy thường xuyên khóc lóc sợ hãi, nhưng vào những thời điểm quan trọng cô ấy vẫn rất đáng tin cậy.
Tuy nhiên, nếu họ tra tấn Lâm Thiên Thiên như đã tra tấn tôi để buộc cô ấy nhận tội thì khó mà nói được!
Đối với một người đàn ông trưởng thành như tôi còn khó nói được chứ đừng nói đến một cô gái yếu đuối như Lâm Thiên Thiên.

Nếu Lâm Thiên Thiên khai man và đổ nước bẩn vào người tôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tôi thậm chí không thể tính toán được khả năng này! Nhưng tôi tin Lâm Thiên Thiên sẽ không làm như vậy.

Tôi cá rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không làm điều này.
Cho nên tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, tôi muốn xem Văn Quý có thể nói cái gì.
Lúc đó tôi không biết Dương Húc đang ở bên ngoài, đợi Văn Quý moi được thông tin từ tôi.

Ngay khi biết được tung tích của Dương Tử Ngang, bọn họ sẽ giết tôi ngay tại đây trước khi nhà họ Vương đến cứu tôi!
Khi Vương Kiến Phong tới cứu tôi, bọn họ sẽ ngẫu nhiên thông báo rằng tôi phát bệnh tim hay gì đó tương tự nên không qua khỏi, sau đó tôi chỉ còn lại một hộp tro tàn, cho dù Vương Kiến Phong có năng lực tận trời thì mọi chuyện cũng coi như xong.
Cũng may lúc đó tôi không biết bọn họ ác độc đến mức nào! Nếu không, dưới áp lực cao như vậy, tinh thần của tôi thực sự có thể suy sụp!
Văn Quý lặp lại lời vừa nói, sau đó đặt bút xuống, mỉa mai nói: “Lâm Thiên Thiên đã khai rồi, nhưng mày vẫn cứng miệng như vậy, hiện tại là tao đang cho mày một cơ hội.

Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, cho dù mày có là anh em tốt của Vương Kiến Phong nhưng bây giờ anh ta cũng không thể cứu mày.”
Trước máy quay, anh ta đã cố gắng hết sức để nói những lời kinh tởm như vậy với tôi, tôi chỉ xem như anh ta đang nói nhảm.

Trong lòng anh ta, không ai có thể đưa tôi ra ngoài ngoại trừ nhà họ Vương, nhưng lúc này nhà họ Vương sẽ không vì tôi mà chịu tổn thất.
Nhưng tôi tin chắc rằng Vương Thịnh và anh Phong nhất định sẽ đến cứu tôi.

Đây chính là sự tin tưởng mà tôi đã dành cho nhà họ Vương bao năm qua!
"Vậy thì anh mau đi cứu Dương Tử Ngang đi." Tôi chỉ nhắm mắt lại, không chịu nghe anh ta nói bậy: "Cảnh sát các anh là kẻ vô dụng như vậy sao? Tội phạm thì không bắt, nạn nhân thì không cứu được, Dương gia bao năm nuôi dạy một lũ thua cuộc như các người sao?”
Dù sao thì máy quay cũng đang bật và vì họ không sợ xấu hổ nên tôi sẽ làm họ phải xấu hổ một cách thích đáng.
Cần gì phải lịch sự với những người không biết liêm sỉ?
Mặt Văn Quý bỗng chốc đỏ bừng như Trương Phi, giơ tay vỗ lên bàn, lại nghĩ máy quay vẫn đang bật nên dừng lại.

“Mày sẽ không khai cho đến khi xuống Hoàng Hà đúng không?"
Tôi cười khẩy nói: “Kỹ năng diễn xuất của anh quá tệ, anh thậm chí còn không thể khiến tôi nhận tội.

Lâm Thiên Thiên căn bản không khai gì.

Bởi vì cô ấy không biết gì cả.

Văn Quý, sao anh lại trở thành cảnh sát vậy? Không phải là đi cửa sau đấy chứ?..." Tôi cố ý khiêu khích anh ta!
Văn Quý tức giận đến không thèm suy nghĩ, cầm tách trà trên bàn ném thẳng vào trán tôi.

Tôi bị còng tay vào ghế, không thể tránh được nên bị đập thẳng vào trán, tầm nhìn lập tức tối sầm, thậm chí tôi còn bất tỉnh trong giây lát.
Tôi vừa mới tỉnh lại thì phát hiện Văn Quý đã đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, vô thức liếc nhìn camera vẫn đang bật.
“Anh không sợ bị quay lại sao?” Tôi cố gắng mở miệng hỏi.
Văn Quý nắm lấy cằm tôi, như muốn bóp nát mặt tôi, nói: “Quay thì quay.”
Tôi rất sốc, anh ta không sợ đoạn video anh ta đánh tôi sẽ bị phát tán sao? Đây là bằng chứng trực tiếp khiến anh ta phải trả giá bằng công việc của mình.
Toàn bộ huyện Dương, thật sự là bọn họ không còn sợ ai sao? Có lẽ đây chính là lí do khiến họ vô pháp không có giới hạn, bởi không ai thấy hay biết việc họ đang làm.
Tôi cứ cho rằng những người này có thể làm bất cứ điều gì họ muốn trong bóng tối, nhưng một khi những thứ bẩn thỉu này được đưa ra anh sáng, những kẻ khốn nạn này vẫn sẽ sợ hãi.

Sự thật là tôi đã sai lầm biết bao!
"Sau khi nó được quay lại, tao có thể gửi cho người thân của mày xem, nếu không bọn họ sẽ không biết mày chết bi thảm đến mức nào." Trên mặt Văn Quý hiện lên vẻ lạnh lùng sát khí, trong mắt xuất hiện một tầng máu đỏ khiến tôi run rẩy ngay lập tức.
“Súc vật!” Tôi nghiến răng: "Thật không ngờ huyện Dương lại có những loài máu lạnh như anh."
Văn Quý trực tiếp nắm lấy ngón trỏ tay trái của tôi: "Ở nơi này bọn tao là người, chỉ có những đứa như mày mới là súc vât.

Hiểu không, nhóc? À, mà tao đang dạy mày cách làm người, nếu mày kịp thời hối cải, chúng tao sẽ thả mày đi.”
Sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi không sợ hãi, không ai có thể giả vờ bình tĩnh khi cái chết đang đến gần, trừ khi họ đang giả vờ!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra một câu: "Ảo tưởng!"
Ah! ——Vừa dứt lời, tôi không khỏi hét lên đau đớn, Văn Quý trực tiếp bẻ gãy ngón tay của tôi, một cơn đau nhói xé nát cơ thể tôi, loại đau đớn đó giống như bị dao đâm.
Cơn đau sau khi bị đánh lại khác, đó chỉ là cơn đau âm ỉ mà thôi! Cơn đau vừa rồi nhói đến tận xương tủy.
"Tiểu tử này, mày có mười ngón tay, vậy phải nhịn đau mười lần rồi." Văn Quý túm tóc tôi yêu cầu tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn mặt anh ta, cười lớn, sau đó nhổ nước bọt vào anh ta.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui