Tiếc là họ đã nhầm! Khi đó, cảnh sát đều không biết rằng tôi đã làm vệ sĩ và tài xế cho Vương Thịnh được bốn năm.
Khu đô thị Triều Dương ở thành phố Giang Châu là tài sản có thương hiệu cao cấp thuộc sở hữu của tập đoàn Triều Dương và là khu giàu có nổi tiếng nhất Giang Châu, những người sống ở nơi này đều là người giàu có hoặc quý tộc.
Khu Đô thị nằm sát bờ sông, đồng thời cũng là mảnh đất có giá trị nhất ở Giang Châu.
Khu vực cách xa sông là khu chung cư cao tầng, còn phía bên kia khu dân cư sát sông là dãy biệt thự độc lập.
Một ông lão tóc trắng, tay vịn bậu cửa sổ, tay kia cầm một chiếc tẩu tinh xảo, nhìn ra ngoài cửa sổ với khung cảnh dòng sông cuồn cuộn, để lại bóng dáng Vương Kiến Phong ở phía sau.
"Chỉ có một vấn đề nhỏ như vậy cũng khiến con phiền não?"
Nghe được những lời này, Vương Kiến Phong thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng bất lực.
Anh đã cố gắng phóng đại sự việc hết mức có thể, Dương gia ức hiếp người như thế nào, hành động hung hãn, phá hoại dự án City Star - anh đã phóng đại ít nhất là mười lần.
Nhưng ông già vẫn là bất mãn, xem ra trong mắt ông ấy chỉ có trời sập mới là chuyện lớn đáng trở về báo cáo.
Ông già cũng không thèm quay lại, ung dung hít một hơi tẩu thuốc, sau đó vơ lấy vài hạt kê ở một bên đút cho lũ chim sẻ đến ăn ngoài ban công.
Điều kỳ lạ là chim sẻ thường rất nhút nhát và không ăn thức ăn của con người.
Tuy nhiên, những con chim sẻ này không hề sợ hãi ông, một số con còn táo bạo đến mức nhảy vào lòng bàn tay ông ấy để giành lấy thứ gì đó để ăn.
"Bố, lần này Dương Húc thật sự rất tức giận, A Viễn giấu con trai duy nhất của ông ta, hiện tại A Viễn vẫn đang bị nhốt trong phòng giam, cảnh sát không cho con hay luật sư gặp cậu ấy.
Thậm chí cũng không thể nhìn thấy A Viễn...!Con chắc chắn bọn họ đã đánh A Viễn, có lẽ bây giờ cậu ấy đã gầy như que củi rồi...”
Vương Thịnh lắc đầu và cảm thấy buồn cười trước sự ngu ngốc của con trai mình.
Tiểu tử này nghĩ như thế nào vậy, ở một nơi như huyện Dương, thuê luật sư cũng không bằng mời giám đốc một bữa cơm.
Vương Kiến Phong quá lý tưởng.
Tuy rằng nhìn không ra vẻ mặt Vương Thịnh, nhưng vừa nhìn thấy Vương Thịnh lắc đầu như vậy, Vương Kiến Phong trong lòng liền biết, ông già lại đang cười nhạo sự trẻ con của anh.
"Luật sư không được, thì có thể tìm người này, dựa theo thâm niên nên gọi hắn là chú." Vương Thịnh suy nghĩ một chút: “Quên đi, để ta gọi."
Vương Thịnh lấy lại số điện thoại đã đưa cho Vương Kiến Phong, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại cổ trên bàn, bấm số rồi đi ra ngoài.
"Chú Lý, lần này ta làm phiền chú rồi, không phải chuyện quân đội, là chuyện phía dưới huyện..."
Tôi bị cảnh sát đánh bất tỉnh, anh ta túm tóc tôi, đổ thêm một xô nước lên mặt tôi, lúc này tôi liếc nhìn bảng tên của anh ta thì phát hiện tên anh ta là Văn Quý.
Thấy tôi không nói gì, Văn Quý vốn vẫn bình tĩnh vừa rồi tức giận, nhéo cằm tôi, nói vài câu gay gắt.
Nhưng tôi im lặng không để ý đến anh ta, nếu anh ta có gan chắc chắn đã đánh chết tôi rồi!
Anh ta hung dữ nhưng lại sợ hãi nếu tôi chết!
“Mày cười cái gì?” Văn Quý tức giận, nắm chặt nắm đấm, bộ dáng như muốn giết tôi.
"Tôi cười anh đang lo lắng, đã gần bốn mươi tám giờ rồi, nếu không hỏi được, anh sẽ không thể báo cáo cho sếp chó của anh.
Hahahahaha!"
"Câm miệng!"
Khi anh ta định đánh tôi lần nữa, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông đó gọi Văn Quý, Văn Quý miễn cưỡng buông tôi và chạy ra nói chuyện với người cảnh sát ngoài cửa.
Một lúc sau, khi Văn Quý quay lại, anh ta dùng giọng điệu cực kỳ điên cuồng hỏi: “Có nhận hay không? Lâm Thiên Thiên đã khai hết, ai khai thì khoan dung, ai chống cự sẽ bị nghiêm trị.
Cái gì? Lâm Thiên Thiên tự thú, điều này là không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...