Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Màn đêm buông xuống, tiếng ồn ào chốn đô thị dần yên tĩnh trở lại.
Vùng ngoại thành cách xa trung tâm thành phố, dải phân cách xanh hóa bên cạnh đường, một đồng tiền xu dính đầy bùn đất bị vùi trong đất bùn đen đúa.
Sau khi cơn mưa qua đi, đồng xu bị cọ rửa lộ ra một nửa, đường viền màu bạc phản xạ từ đèn đường tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Khóm cây xanh làm cảnh thấp bé xung quanh lại biến thành cao lớn vô cùng đối với nó, phủ xuống người nó bóng đen lờ mờ, giống như quái thú đang giương nanh múa vuốt.
Một chiếc xe hơi màu đen chạy xẹt qua, cửa sổ xe hạ xuống, một cánh tay tái nhợt vươn ra từ cửa xe, trong tay nắm chặt một chiếc túi nhựa màu đen, hình như bên trong chứa vật nặng gì đó.
Chiếc túi màu đen bị ném ra xa, một tràng tiếng phịch phịch nện lên dải xanh hóa, trùng hợp đập trúng lên trên đồng xu.
Máu tươi chảy ra từ trong cái túi, đồng xu bị nhuộm thành màu đỏ…
…
Giang Bách Xuyên lại lần nữa đổi sang thân phận khác cho bản thân, lần này anh lấy tên cho bản thân là Giang Hoài, thiết lập nhân vật là một phú nhị đại tinh thần sa sút.
Bởi vì bị hành vi vung cả cọc tiền dày cui của yêu quái nhỏ kích thích nên anh cũng không cam lòng lăn lộn dưới tầng đáy, anh cũng phải tiến vào vòng của người giàu!
Là cái loại người giàu không tiêu tiền, hết ăn lại uống kia!
Còn nữa, nghiệt duyên của anh và yêu quái nhỏ quá sâu sắc! Ban đầu, biển người mênh mông, anh cho rằng thay đổi thân phận thì sẽ không gặp lại cô nữa nên mới không cố ý che giấu khí tức.
Kết quả thì sao, cả nước một tỷ năm trăm triệu dân, hơn sáu trăm thành phố, hàng nghìn hàng chục nghìn nhân viên giao thức ăn ngoài! Xác suất nhỏ như thế mà còn có thể đụng phải cô! Nghiệt duyên này phải sâu đậm cỡ nào chứ!
Vì vậy, để phòng ngừa yêu quái nhỏ lại lần nữa tùy tiện nhận ra anh, lần này anh phong ấn khí tức của mình.
Coi như yêu quái nhỏ có đứng ở trước mặt anh cũng không thể nhận ra anh!
Mỗi lần đổi sang cơ thể mới đều sẽ có thời gian thích ứng mấy ngày, linh hồn và xác thịt không thể phù hợp một cách hoàn hảo, lúc này phản ứng của anh khá chậm chạp, năm giác quan trì trệ.
Giống như việc thay quần áo mới vừa nãy, anh cũng phải mặc mấy lần rèn tới rèn lui mới có thể cảm thấy dễ chịu.
Lúc này, Giang Bách Xuyên sẽ không ra khỏi cung điện của mình, anh luôn đợi cơ thể và linh hồn thích hợp một cách hoàn hảo rồi mới xuất hiện bên ngoài.
Nhưng lần này việc sắp xếp thân phận tương đối gấp gáp, anh còn chưa xuất hiện mà phòng ở “cha mẹ” để lại đã bị đấu giá!
Vậy nên anh mới không đợi qua thời kỳ thích ứng, ra khỏi cung điện.
Anh ngẫm nghĩ, cẩn thận một chút sẽ không sao.
Xã hội pháp chế, anh còn là một phú nhị đại có tiền, có thể xảy ra chuyện gì được?
Anh mới ra ngoài từ cung điện của mình, bóng người xuất hiện tại vùng ngoại ô thành phố N.
Mỗi lần anh đổi thân phận đều sẽ đổi thành phố sinh sống, tránh bị hỗn loạn ký ức.
Ví dụ, người anh quen biết khi ở thân phận A, đổi sang thân phận B lại gặp gỡ lần nữa, lỡ như xảy ra tình huống đầy ngượng ngùng như tôi biết anh, anh lại không biết tôi thì phải làm sao? Vì thế, đổi sang một thành phố xa hơn chút sinh sống là tiện nhất.
Thành phố N chính là khu vực sống chủ yếu của thân phận lần này.
Nhưng anh vừa mới đến nơi này, còn chưa kịp hy vọng về cuộc sống tương lai tốt đẹp thì một tiếng rầm vang lên, cơ thể bị đụng trúng văng lên cao rồi nặng nề đập xuống đất.
Mẹ nó chứ! Linh hồn sắp ngã văng ra luôn rồi!
Như thế vẫn chưa xong, chiếc xe gây tai nạn không phanh lại mà chèn lên cơ thể anh tiếp! Chèn ngang! Bốn cái bánh xe không thiếu cái nào cán lên một lần!
Cái xác này đã ngủm hẳn luôn!
Giang Bách Xuyên sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên chết đi một cách oan ức như thế! Trước đây không phải không có những lần chết thê thảm hơn thế này, nhưng đó cũng là do anh chủ động chết đi, lần này không giống vậy! Anh vừa mới đổi thân phận, mới vừa online đã biến thành hòm rơi xuống đất rồi! Gửi chuyển phát nhanh cũng không nhanh như anh!
Mặc dù có nguyên nhân ở chính bản thân anh, linh hồn bất ổn, năm giác quan phản ứng chậm chạp, nhưng anh là người nên ngẫm lại bản thân sao?
Không, không phải anh! Vì vậy đều do tên tài xế kia hết!
Giang Bách Xuyên tức gần chết, anh không tức chuyện tử vong mấy, việc khiến anh phát cáu chính là cái chết này khiến anh không thể thừa kế di sản “cha mẹ” để lại được! Anh tự móc tiền túi ra là “di sản” cho bản thân! Giang Hoài chết không ai kế thừa thì phải nộp lên cho nhà nước!
Lòng đau rỉ máu!
Không được, anh phải nghĩ cách!
…
Lần này Tống Sơ Cửu nhận được nguyện vọng khá đặc biệt, người cầu nguyện không truyền đạt rõ ràng nguyện vọng của bản thân mà chỉ có một suy nghĩ mơ hồ, luôn biểu đạt rằng: “Đau, đau, đau…”
Lần đầu tiên Tống Sơ Cửu nhận được nguyện vọng thế này, nên cô lập tức xuất hiện bên cạnh người cầu nguyện.
Trong màn đêm tối đen mờ mịt, cô không nhìn thấy người cầu nguyện như trong dự đoán của cô đâu, nhưng từ trong dãy cây cảnh xanh hóa lại truyền đến mùi máu tươi thoang thoảng.
Tống Sơ Cửu tách lùm cây ra, trông thấy một túi nhựa màu đen, mùi máu tươi truyền ra từ bên trong thứ này.
Tống Sơ Cửu cẩn thận mở túi nhựa ra, bóng tối không ảnh hưởng đến thị giác của cô, đợi đến khi cô thấy rõ tình hình trong túi nhựa lập tức sợ ngây người.
Trong túi nhựa là một con mèo nhỏ máu me loang lổ, hơi thở mỏng manh.
Trên người nó đầy dấu vết bị ngược đãi, da lông bị đốt cháy khét, lỗ tai bị cắt mất, đôi mắt cũng bị chọc mù.
Trên cái đuôi ngắn ngủn bị dây thun quấn chặt, phần đuôi ứ máu tái xanh, gần như sắp bị cắt đứt.
Trừ chỗ đó ra, nội tạng trong người nó cũng đều đã vỡ vụn xuất huyết, giống như đã bị đánh đập lặp đi lặp lại.
Khó trách nó luôn nói đau, cô chỉ mới trông thấy đã thấy đau xót.
Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được tại sao có thể có người tàn nhẫn đến vậy xuống tay hành hạ trên cơ thể của nó như thế.
Trái tim của Tống Sơ Cửu đau đớn, cẩn thận ôm nó lên.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, trong khoảnh khắc khi cô kinh ngạc xen lẫn hốt hoảng, sinh mệnh gần như đứt đoạn của con mèo nhỏ này lại bất chợt khôi phục trở lại, nên cô còn tưởng rằng có phải mình nhìn nhầm rồi không.
Có điều, trước mắt cô sẽ không đoái hoài suy nghĩ nhiều đến chuyện đó.
Cô thận trọng ôm con mèo nhỏ vào trong lòng, sau đó thử thăm dò truyền cho nó chút linh lực.
Nhìn thấy hơi thở yếu ớt của con mèo nhỏ chậm rãi mạnh hơn, không hề có dấu hiệu bài xích linh lực của cô.
Tống Sơ Cửu vui đến phát khóc, lại từ từ vận chuyển thêm một ít chữa thương giúp nó.
Không chỉ con người và yêu quái khác đường, yêu và động vật cũng không cùng một đường, nên Tống Sơ Cửu biết phần lớn động vật đều không chịu hấp thụ linh lực của cô, chỉ có số ít chúng có yêu duyên sẽ không bài xích.
May mắn chính là con mèo nhỏ này có yêu duyên, nếu không dù cô có đủ sức xoay chuyển trời đất cũng không biết làm sao để cứu nó.
…
Giờ phút này Giang Bách Xuyên đã không còn năng lực suy xét nữa, hoàn toàn không thể tin được tại sao anh lại rơi vào tình huống này!
Anh không nỡ chút “di sản” của bản thân nên định dù có chết cũng phải nhập hồn vào thi thể “Giang Hoài” kia, túm được di sản vào tay trước rồi nói.
Linh hồn bám lên thi thể đã chết, tương tự mượn xác hoàn hồn, phải dùng bí pháp đặc biệt, một khi mở ra thì không thể chặn ngang.
Anh nghĩ bản thân cũng đã ở trạng thái linh hồn rồi, còn ai có thể quấy nhiễu đến anh? Vậy là anh vui sướng bắt đầu thi pháp.
Rồi sau đó…
Rồi sau đó đột nhiên anh cảm ứng được khí tức của yêu quái nhỏ xuất hiện, anh vô thức quay đầu nhìn, hoàn toàn quên mất bản thân đang thi pháp.
Vì vậy, khi anh thi pháp sai hướng, không nhập vào trong người Giang Hoài mà trái lại bám vào một thi thể vừa mới chết khác.
Ừm, chính là con mèo yêu quái nhỏ đang ôm kia.
Giang Bách Xuyên ngạc nhiên đến độ không thể suy nghĩ, thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra chính là tranh thủ tìm chết, thoát khỏi cơ thể này.
Nhưng yêu quái nhỏ vô cùng đau lòng, ôm lấy anh một khắc không rời.
Trên dưới toàn thân anh không có một chỗ nào lành lặn, hoàn toàn không thể tránh khỏi cô.
Điều may mắn duy nhất chính là, vì tránh để yêu quái nhỏ nhận ra anh lần nữa, anh đã phong ấn khí tức của bản thân.
Anh đường đường là Long thần đại nhân, cả đời anh minh thần võ, tuyệt đối không thể để người ta biết anh nhập xác vào một con mèo vừa đáng thương bất lực lại vừa nhỏ yếu!
Tuyệt đối không thể!
Tống Sơ Cửu nhìn hơi thở của con mèo nhỏ càng ngày càng mạnh hơn, vui đến mức gần như rơi nước mắt: “Bé ngoan, em giỏi lắm, nhất định phải cố chịu nhé, chị có thể trị hết cho em.”
Giang Bách Xuyên lại lần nữa hết hồn, Bé ngoan là cái quỷ gì?
Tống Sơ Cửu ôm mèo nhỏ trở về chung cư, đương nhiên cô cũng không bỏ lại đồng xu nhuốm máu.
Đợi đến khi cô chữa khỏi cho mèo nhỏ, còn phải thông qua đồng xu để tìm ra hung thủ tổn thương nó.
Một kẻ cuồng ngược đãi tàn nhẫn như thế, cô tuyệt đối không bỏ qua!
Giang Bách Xuyên cảm nhận được một phen trời đất quay cuồng, sau đó đến một nơi có mùi hương hoa thoang thoảng phất phới trong không khí.
Anh nghe thấy giọng nói êm ái của yêu quái nhỏ, dịu dàng nói với anh: “Bé ngoan, đừng sợ, chúng ta đến nhà rồi.”
Đây là nhà của yêu quái nhỏ?
Giang Bách Xuyên lập tức xúc động, anh rất muốn xem thử trong nhà yêu quái nhỏ giấu bảo bối gì, có nhiều hơn anh không? Có lấp lánh như của anh hay không? Mà lúc này, mắt của anh bị mù, không nhìn thấy thứ gì.
Kho tàng của yêu quái nhỏ, ngẫm lại kích động đến mức chảy nước bọt.
Nếu anh bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội vào nhà yêu quái nhỏ lần nữa.
Nên anh quyết định không chết trước, anh muốn chữa khỏi vết thương, sau đó nhìn thử yêu quái nhỏ cất giấu báu vật gì.
Đương nhiên, nếu cô bằng lòng cho anh một ít, anh cũng không ngại.
Giang Bách Xuyên tính toán như thế.
Sau đó khi Tống Sơ Cửu đưa linh lực vào chữa trị cho anh, anh càng phối hợp hơn, chỉ hy vọng có thể sớm ngày hồi phục.
Mắt thấy con mèo nhỏ càng ngày càng hồi phục tốt, Tống Sơ Cửu vô cùng vui vẻ, ôm lấy nó hôn một cái: “Bé ngoan, em tuyệt lắm!”
Lần này không phải nằm mơ nữa mà là thật sự bị yêu quái nhỏ hôn một cái rồi.
Trong chớp mắt, máu trong người Giang Bách Xuyên xộc thẳng lên đầu.
Nếu không có lông che chắn, anh nghi ngờ mặt của bản thân có thể rỉ ra máu luôn!
Yêu quái nhỏ này thật không biết xấu hổ, vậy mà tùy tiện hôn người khác như thế! Không dè dặt gì hết!
Tống Sơ Cửu thấy Bé ngoan sau khi bị hôn một cái giống như phải chịu kinh hãi to lớn, lập tức nhảy bật lên, tiếp theo chạy đến bên chỗ ghế sô pha chôn đầu trong hõm cổ, cơ thể cuộn lại thành một đống.
?
“Thế này là sao?”
Đột nhiên ý thức được gì đó, Tống Sơ Cửu chợt nhận ra: “Bé ngoan, em xấu hổ hả?”
Cô cười tủm tỉm bước qua, vuốt đầu của nó: “Bé ngoan à, Bé ngoan của chị, Bé ngoan ơi, sao em lại đáng yêu thế chứ? Chị thật sự yêu em chết mất thôi!”
Mấy ngày nay cô điều tra được không ít tài liệu động vật bị ngược đãi, biết động vật bị ngược đãi phải chịu tổn thương tâm lý rất lớn.
Dù thương tích trên cơ thể đã khỏi hẳn nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý, vẫn sẽ bám theo bọn chúng cả đời.
Nếu có người dành cho chúng rất nhiều sự yêu thương và quan tâm, sẽ giảm bớt nỗi đau khổ trong tâm hồn của bọn chúng.
Nên Tống Sơ Cửu mới không keo kiệt khích lệ nó từng chút một, cổ vũ nó, dành cho nó cái hôn cái ôm yêu thương.
Bởi vì cô muốn để con mèo nhỏ đáng thương này cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ, không đến mức quá đau khổ.
Chỉ là cô không biết rằng nhóc đáng thương phải chịu tra tấn kia đã đến thiên đường, cuối cùng không cảm nhận đau đớn và tra tấn nữa.
Việc này đối với nó mà nói, chưa chắc không phải là một loại giải thoát.
Kẻ ở lại trong thể xác này chịu khổ là lão yêu quái nào đó ngấp nghé kho báu của cô.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...