Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

‘Trích lời Gia Mộc: Tích cách quyết định vận mệnh’.

Tiểu khu Vinh Quang là khu nhà mới được xây dựng chưa đến mười năm trên mặt bằng của khu tập thể nhà máy điện trước đây. Tòa nhà H là tòa nhà tái định cư, có tổng cộng mười bảy tầng, gần như đủ cho tất cả các hộ gia đình của khu tập thể cũ. Lâm Gia Mộc kéo va ly đi phía trước, Trịnh Đạc kéo một chiếc va ly to vật vã đi phía sau, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô siêu lớn.

Căn hộ Điền Cầm Cầm thuê ở tầng 8, phòng 0812. Lâm Gia Mộc vừa mở cửa đã bật cười, một phòng ngủ một phòng khách, bếp nằm ngoài cửa, cả phòng ngủ và phòng khách đều mở cửa về hướng bắc. Vì đã lâu không có người ở nên trong phòng hơi có mùi ẩm mốc. Cô bật đèn, nội thất trong nhà tạm được, tường mới quét lại, đồ dùng trong nhà hơi cũ nhưng vẫn dùng được, phòng vệ sinh cũng được coi là sạch sẽ, phòng tắm đầu đủ bình nước nóng và máy giặt, trong phòng khách còn có ti vi và điều hòa. Sofa là một loại sofa ba người, vừa nhỏ vừa cũ. Trên giường đôi trong phòng ngủ là một chiếc chiếu còn chưa bỏ lớp nhựa bọc, một góc có hai, ba vết xém, có lẽ là tác phẩm của một khách thuê nhà nghiện thuốc lá. Dây mạng rủ xuống trên bàn máy tính, hai phòng đều có rèm cửa sổ, Lâm Gia Mộc sờ thử, cũ nhưng không bẩn.

Trịnh Đạc đặt hành lý trong phòng khách rồi cũng đi theo vào phòng ngủ xem: “Chỉ có một cái giường…”. Anh ta quay lại nhìn sofa, ánh mắt chán ngán. Đừng nói là anh ta, kể cả Lâm Gia Mộc nằm trên chiếc sofa này cũng không thể duỗi thẳng chân được.

“Không phải còn có túi ngủ sao? Chúng ta thay phiên ngủ”. Lâm Gia Mộc nói.

Trịnh Đạc nhíu mày: “Ok”. Dứt lời lấy laptop từ trong va ly ra, mở máy lên thử mạng. Tốc độ đường truyền ở đây là 2 đến 6 Mb/s, không phải 30 Mb/s như ở văn phòng bọn họ, có điều cũng đủ dùng.

Lâm Gia Mộc liên lạc với công ty chuyển nhà, hỏi bao giờ bọn họ tới. Sau khi được trả lời chính xác, cô mới bắt đầu lôi quần áo và đồ dùng hằng ngày trong va ly ra.

Bọn họ vừa sắp xếp xong thì điện thoại của Lâm Gia Mộc đổ chuông báo thức. Cô cầm ví tiền chạy ra cửa, bắt đầu lòng vòng trước cửa tiểu khu. Đến ba rưỡi chiều, trên đường bắt đầu xuất hiện các phụ huynh đi đón con về. Cô đợi khoảng ba phút, một người đàn ông dắt một cô bé đi xuống xe buýt cách đó không xa. Người đàn ông có vẻ hơi thấp hơn trong ảnh, khoảng một mét bảy mươi hai, cân nặng cùng lắm chỉ năm mươi lăm cân, da lại trắng hơn trong ảnh một chút, mái tóc cắt rất ngắn, trên miệng ngậm điếu thuốc, tay dắt một cô bé mặc váy màu phấn hồng. Cô bé nhìn rất đáng yêu, mái tóc thật dài buộc đuôi ngựa sau gáy, cặp một chiếc cặp tóc hoa, lưng đeo cặp sách màu hồng in hình Cừu xinh đẹp, thoạt nhìn không có gì khác những cô bé bình thường.

Lâm Gia Mộc tiện tay mua một túi muối trong cửa hàng ở tiểu khu rồi đi ra, vừa khéo đi phía sau hai bố con này. Cô bé rất yên lặng, ngoan ngoãn đi theo bố. Người đàn ông hỏi thờ ơ: “Hôm nay cô giáo dạy con cái gì?”.

“Hôm nay cô giáo dạy tính cộng”. Cô bé trả lời rất rõ ràng, không thừa một chữ nào, lúc đi qua cửa hàng nhỏ cũng không hề nhìn vào trong cửa hàng, hoàn toàn trái ngược với những đứa bé khác không ngừng nhìn ngang ngó dọc đòi mua bánh kẹo hay đồ chơi.

“Con làm được hết không?”.

“Làm được ạ”.

“Cô giáo cho con bao nhiêu điểm?”.

“Mười điểm”.

“Mười điểm cũng không thể kiêu ngạo được, tri thức các con học bây giờ quá đơn giản”. Người đàn ông bắt đầu giảng giải dài dòng, cô bé cũng không cãi lại mà chỉ yên lặng lắng nghe.

Lâm Gia Mộc đi theo hai bố con đến thang máy tòa nhà H, người đàn ông không chú ý tới cô, nhưng cô bé quay lại nhìn cô một cái. Thấy Lâm Gia Mộc bấm tầng 8, cô bé lại nhìn cô mấy lần nữa, ánh mắt rõ ràng nghi ngờ nhưng không mở miệng gì.

Thang máy đến tầng 7, cô bé và bố đi ra khỏi thang máy, Lâm Gia Mộc vẫn đưa mắt nhìn theo bọn họ đến lúc cửa thang máy đóng lại, lúc này hai mẹ con nhà khác cũng đi cùng chuyến thang máy mới nói chuyện: “Con xem bạn ấy ngoan không, học giỏi, lại không đòi mua quà gì”.

Đó là một cậu bé mập mạp rất lanh lợi, cậu không ngừng cười hê hê: “Bạn ấy mà đòi mua là bố bạn ấy sẽ đánh đòn”.

“Mẹ thấy con cũng đáng đánh đòn”. Mẹ cậu bé khẽ kéo tai con trai. Hai mẹ con này cũng lên tầng 8, Lâm Gia Mộc đi theo ra khỏi thang máy.

“Ơ… Cô là người mới thuê nhà ở đây à?”. Bà mẹ trẻ đó hỏi.

“Vâng”.

“Tôi thấy hai người kéo hành lý vào, người đến cùng cô là…”.

“Chồng tôi”.

“Ờ, căn hộ đó được lắm, gia dụng nội thất đầy đủ, chủ nhà của cô cũng tốt, tôi vừa định giới thiệu cho em họ tôi thuê phòng nhưng cô đã thuê trước rồi”.

“Chúng tôi cũng tìm rất lâu mới tìm được căn hộ vừa ý như vậy”.

“Tôi ở phòng đối diện phòng cô, phòng 11”.

“A, sau này có gì mong chị giúp đỡ”.

“Đừng nói khách khí như vậy, cứ như người Nhật Bản ấy… Cô làm nghề gì?”.

“Tôi? Bây giờ tôi làm nội trợ ở nhà”.


“Hì hì, cũng giống tôi, không có công việc gì. Còn ông xã cô?”.

“Anh ấy làm bảo vệ”.

“Nhìn cũng giống”. Bà mẹ trẻ cười hì hì, mở cửa nhà mình, khẽ đẩy đứa con: “Chào cô đi con”.

“Tạm biệt cô”.

“Tạm biết cháu”. Lâm Gia Mộc vẫy tay rồi cũng mở cửa đi vào nhà. Người ta vẫn nói phụ nữ trời sinh là thám tử, chí sau thời gian ba phút, người phụ nữ đó là nắm hết mọi thông tin về gia đình mà cô bịa ra, có khi trong lòng vẫn còn nghi ngờ, làm bảo vệ kiểu gì mà có thể thuê được nhà ở đây khi vợ mình không có việc làm?

Trịnh Đạc đã lắp đặt xong các thiết bị điện tử, lúc này đang cầm bút thử điện kiểm tra đường dây, thấy cô cầm một túi muối về liền mỉm cười: “Em chuẩn bị nấu cơm đấy à?”.

“Nếu anh mà biết nấu cơm thì em sẽ mua đủ hết mọi thứ”.

“Em đừng có thách anh, em mua đi, anh sẽ nấu một mâm cơm thịnh soạn cho em”. Không nhớ anh ta là ai sao? Kể cả là một mớ côn trùng anh ta cũng ăn được, nói gì đến nấu cơm bình thường.

“Nhưng em sẽ không mua, ai biết cái máy hút khói này có chạy được không. Bếp thì ở ngay gần cửa, rồi đầy nhà toàn là mùi dầu mỡ, ai mà chịu được”.

Trịnh Đạc đột nhiên đặt tay lên vai cô: “Bà xã, ngày đầu tiên chúng ta chuyển đến nhà mới, em định chúc mừng thế nào?”.

Lâm Gia Mộc cũng không chịu yếu thế, cô quay người véo cơ bụng đường nét rõ ràng của Trịnh Đạc: “Đi ăn thịt nướng được không? Em thấy gần đây có một quán được lắm”.

Trịnh Đạc vuốt má cô: “Tùy em”.

“Này, đừng quá trớn”. Lâm Gia Mộc giơ ngón trỏ lên lắc lắc.

“Không quá trớn, chắc chắn sẽ không quá trớn, anh và em nhất định sẽ duy trì quan hệ nam nữ thuần khiết”.

“Xì…”. Lâm Gia Mộc vừa định nói gì đó thì người của công ty chuyển nhà đã bấm chuông cửa.

Vốn họ cũng chỉ định ở tạm, đồ đạc chuyển đến không nhiều lắm, nhưng tính ra cũng không ít. Sau khi mang những thứ nhỏ gọn đi thì còn lại vài thứ kềnh càng, vì vậy dứt khoát thuê công ty chuyển nhà luôn. Chẳng hạn như tủ lạnh, tủ lạnh ở đây là loại tủ lạnh kiểu cổ, vừa mở ra đã thấy có mùi, đành phải chuyển tủ lạnh mới tới đây. Ti vi sử dụng bóng hình cũng không phù hợp với thói quen kết nối các loại thiết bị điện tử với ti vi thông minh của họ, còn nằm túi ngủ cũng chỉ là chuyện đùa, vẫn cứ phải chuyển sofa rộng rãi đến. Những thứ này đều có sẵn, chỉ cần chuyển từ văn phòng hoặc từ nhà Lâm Gia Mộc đến, sau đó bảo người của công ty chuyển nhà chuyển những thứ đồ cũ đó đến nhà kho do chủ nhà chỉ định là được.

Sau khi sắp xếp mấy thứ này rồi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ theo tiêu chuẩn cao được quân đội huấn luyện của Trịnh Đạc là gần sáu giờ tối, hai người xách túi xuống lầu đi ăn thịt nướng, lúc thang máy qua tầng 7, một người mà họ không nghĩ sẽ gặp đi vào thang máy…

Mục tiêu lần này, Trương Hoành Lượng, chồng của Trần Thục Lương, bố của Trương Khải Hân. Trên người hắn có mùi rượu thoang thoảng, tay cầm điện thoại nói luôn miệng: “Quán nướng Vương phủ đúng không? Tôi sẽ tới ngay… Ha ha… Đương nhiên là tôi mời khách… Dạo này vừa kiếm được một khoản… Thị trường chứng khoán ảm đạm nhưng cũng còn phải xem người chơi là ai nữa… Ờ, không sao, tôi đến ngay… Chị dâu ấy à? Không cần, cô ta còn chưa đi làm về. Hơn nữa đàn ông uống rượu bảo phụ nữ đi cùng làm gì, để cô ta ở nhà trông con… Bàn số 7 đúng không? Tôi đang đi xuống rồi…”.

Thang máy dừng lại, hắn vừa gọi điện thoại vừa ra khỏi thang máy. Ra đến cửa đúng lúc Trần Thục Lương từ bên ngoài về.

“Anh đi đâu đấy? Khải Hân đâu?”.

“Có người anh em mời anh đi ăn, Khải Hân đang làm bài tập ở nhà”. Trương Hoành Lượng ngắt điện thoại, nói với giọng sốt ruột: “Có tiền không?”.

Trần Thục Lương lấy ví tiền ra, định đếm mấy tờ nhưng bị hắn giật lấy ví, rút hết tiền trong ví ra rồi bỏ lại hai tờ: “Có mấy đồng thế này à? Em tiêu gì hết rồi? Em mới nhận lương mấy ngày mà…”.

Trần Thục Lương cũng không giải thích mà chỉ cúi đầu nghe: “Anh uống ít rượu thôi…”.

“Được rồi, anh biết rồi, đừng nói nhiều nữa”. Hắn bỏ tiền vào trong chiếc ví rỗng tuếch của mình rồi rung đùi đắc ý bước đi. Trần Thục Lương bỏ chiếc ví đã xẹp lép vào trong túi xách, ngẩng đầu lại nhìn thấy một đôi nam nữ xa lạ đang nhìn mình chằm chằm. Cô ta đỏ mặt cúi đầu đi vào thang máy.

Biết trước tình cảnh của Trần Thục Lương rất thê thảm nhưng không ngờ lại thê thảm đến mức này, nhất là vì cô ta có gương mặt rất giống Điền Cầm Cầm, nhớ tới sự mạnh mẽ và tự tin của Điền Cầm Cầm, Lâm Gia Mộc càng cảm thấy tình hình của Trần Thục Lương thực là đáng buồn.

“Cô bạn học của em đó đúng là tốt số”. Trịnh Đạc thở dài nói. Rõ ràng là hai chị em sinh đôi như nhau, nhưng vì một được mẹ mang đi, một ở lại với bố mà vận mệnh lại khác biệt đến vậy.

“Cô Điền nói Cầm Cầm từ nhỏ đã có cá tính, rất bướng bỉnh, thường xuyên cãi lại bố nên không ít lần bị ăn đòn. Thục Lương rất ngoan, cũng rất khôn khéo. Bố cô ấy uống rượu say, cô ấy luôn ngoan ngoãn hầy hạ, bố cô ấy hầu như chưa đánh cô ấy bao giờ. Cho nên cô Điền mới mang Cầm Cầm đi”.

Nhưng không ngờ người mềm yếu càng ngày càng mềm yếu hơn, người kiên cường cũng ngày càng kiên cường, hơn nữa sau đó còn xảy ra đủ loại biến cổ khác.


“Sau khi bố cô ấy chết, sao cô Điền không đưa cô ấy đi”.

“Một là bà nội cô ấy không cho, hai là khi đó cô Điền không có điều kiện nuôi hai đứa con. Cầm Cầm nói với em rằng khi bố mẹ cô ấy vừa ly hôn, mẹ con cô ấy về nhà bà ngoại, mới đầu còn đỡ, nhưng sau một thời gian sắc mặt mợ cô ấy dần trở nên khó coi. Mẹ cô ấy là một người tự tôn cao nên đã cùng cô ấy ra ngoài thuê nhà. Trả tiền thuê nhà xong, hai mẹ con còn không có cơm ăn, sáng sớm ăn một chiếc màn thầu rồi nhịn cả ngày, buổi tối được ăn bữa mì ăn liền đã là xa xỉ rồi. Cầm Cầm nói nếu như biết Thục Lương như vậy thì lúc đó cô ấy sẵn sàng cho Thục Lương tất cả màn thầu của mình”.

Lâm Gia Mộc mở cửa, cảm thấy hơi thất vọng, việc đầu tiên là tự rót một cốc nước đá và uống. Trịnh Đạc đang ngồi bắn CS trên sofa không cần ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cô cũng biết ý đồ bắt chuyện với Trần Thục Lương của cô lại một lần nữa thất bại.

Uống nước xong, cô thả người ngồi xuống bên cạnh Trịnh Đạc. Trịnh Đạc đưa một tay bóp vai cô: “Cô ta vẫn phớt lờ em à?”.

“Từ lúc chúng ta chuyển tới đến giờ, tổng cộng em đã ‘tình cờ’ gặp cô ta bảy lần, bảy lần gộp lại cũng nói chưa đến mười câu. Bất kể em nói gì, cô ta cũng không thèm tiếp chuyện. Thời tiết, chủ nhà, quản lý, con cái, thú cưng, chuyện gì cô ta cũng coi như không nghe thấy. Nếu em còn tiếp tục bắt chuyện như vậy thì sợ là cô ta sẽ tưởng em bị lệch lạc về giới tính mất”.

“Cái gì?”.

“Les ấy”.

Trịnh Đạc nhìn cô một lượt: “Quả thật trông em cũng không giống phụ nữ lắm”.

Lâm Gia Mộc đấm anh ta một cái: “Còn anh có tiến triển không?”.

“Có tiến triển còn không bằng không có, máy tính của thằng cha đó quả thực không có gì ra hồn, ngay cả phim ảnh trong máy cũng không có phim hay, các website thường xuyên truy cập cũng chẳng có gì đáng chú ý, chơi chứng khoán gì đó càng không cần phải nói. Tuy mấy năm nay chơi chứng khoán khó kiếm tiền, nhưng cũng chẳng mấy người chơi bết bát như hắn”. Trịnh Đạc thở dài, bắn nốt trận, kéo micro chào đồng đội rồi bỏ tai nghe xuống: “Anh thật sự không có ý tưởng gì đối với cặp vợ chồng quái dị này”.

Trịnh Đạc cũng không phải loại người có dũng không có mưu, tuy đôi khi thủ đoạn hơi bạo lực một chút, khả năng ăn nói cũng kém Lâm Gia Mộc không biết bao nhiều lần, nhưng làm việc gì cũng đều có tính toán từ trước. Tuy những thủ đoạn Lâm Gia Mộc nghĩ ra anh ta không thể nghĩ ra cùng lúc được, nhưng cũng có thể hiểu được bảy tám phần, vậy mà gặp vụ này thì anh ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra phương án giải quyết nào khả thi.

Trâu bò không uống nước cũng không thể ấn đầu xuống bắt uống, vợ chồng người ta là cặp đôi hoàn hảo một thích đánh đập một thích ăn đòn, muốn chia rẽ người ta cũng không phải là dễ. Cô bé kia quả thật đáng thương, nhưng bố mẹ có xấu đến mấy thì con cái vẫn muốn ở cùng bố mẹ. Trung Quốc lại không phải là Mỹ, nếu là ở Mỹ thì có thể kiện thẳng ra tòa, giành quyền giám hộ từ tay cặp vợ chồng này. Nhưng ở Trung Quốc đừng nói là cô bé này vẫn còn lành lặn, như ti vi đưa tin, một cô bé suýt nữa bị đánh chết, trên người không còn mảnh da nào lành lặn, cuối cùng vẫn được phán quyết do “bố mẹ” chăm sóc, không cần biết sau khi người bố được tòa xử nhẹ kia ra tù thì cuộc sống của đứa con sẽ như thế nào.

Lâm Gia Mộc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Anh đánh em đi”.

“Cái gì?”. Trịnh Đạc giật này người: “Em nói gì thế? Em phải biết anh mà đấm một phát là người như em sẽ vào viện nằm mười ngày nửa tháng đấy”.

“Ngốc thế, em có bảo anh đấm hết sức đâu, cứ làm sao trên mặt em có vết thương nhìn rõ là được”.

“Anh không chơi, em tự đập mặt vào cửa ấy, anh không đánh”. Trịnh Đạc lắc đầu.

“Đừng nói với em là anh mắc chướng ngại tâm lý khi đánh phụ nữ đấy nhé”.

“Ha ha, nếu em là phần tử khủng bố hoặc đám nữ quân nhân bạo lực trong quân đội thì anh chẳng có tí chướng ngại nào cả…”.

“Thì anh cứ coi em là quân nhân đi”.

“Không được”. Trịnh Đạc đứng lên.

“Nếu anh không đánh là em đập vào cửa thật đấy”.

“Em không biết dùng mỹ phẩm làm vết thường giả à?”.

“Trần Thục Lương là y tá, vết thương giả làm sao mà lừa được cô ta”. Lâm Gia Mộc đẩy anh ta: “Nào, đánh em một cái…”.

Trịnh Đạc nhìn cô một cái rồi quay mặt đi: “Không đánh”.

“Hai gã cơ bắp trong phim G.I.Joe làm giả vết thương chuyên nghiệp thật, anh có thể chuyên nghiệp được nửa họ không?”.

“Anh là lính, không phải gián điệp… À mà chẳng phải em vẫn chê phần hai loạt phim đó quá nhiều cảnh giường chiếu, phần ba lại khô khốc chỉ có bắn nhau nên không xem nổi hay sao? Sao giờ lại xem?”.

“Không có việc gì làm mà”. Lâm Gia Mộc cười hì hì, nói: “Đánh đi, em mà đụng vào khung cửa thì không giống lắm…”.


Trịnh Đạc giả vờ vung nắm đấm rồi dừng lại khi còn cách gương mặt Lâm Gia Mộc 0,01 milimét, hơi thở nghẹn lại: “Không”.

Lâm Gia Mộc đang nhắm mắt lại cắn răng chờ ăn đấm, nào ngờ nắm đấm đến nơi lại thu về: “Này, đánh một cái đổi một nụ hôn, thế nào?”.

“Không chơi”. Trịnh Đạc lắc đầu.

“Anh ngủ giường em ngủ sofa?”.

“Hôm nay đến lượt anh ngủ giường”.

“Cả tuần này anh ngủ giường, em ngủ sofa?”.

“Không”.

“Hai chúng ta cùng ngủ giường?”.

Trịnh Đạc sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Lâm Gia Mộc hồi lâu. Hôm nay Lâm Gia Mộc mặc một chiếc áo phông ngắn tay cổ chữ V bó sát người màu trắng và một chiếc váy tím, để lộ đôi chân dài thằng tắp: “Không”.

“Thật vô dụng”. Lâm Gia Mộc hung tợn trừng mắt nhìn anh ta rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

“Em làm gì đấy?”. Trịnh Đạc đi theo.

Cạch! Lâm Gia Mộc khóa trái cửa, Trịnh Đạc đang định tìm thứ gì để mở cửa đã nghe thấy một tiếng rầm vang lên trong nhà vệ sinh. Lát sau, Lâm Gia Mộc mở cửa đi ra, trên trán có một vết thương rõ ràng.

“Sao em lại ngốc như vậy? “. Trịnh Đạc ôm cô, đưa tay sờ cục u trên đầu cô: “Đập gì thì đập, sao lại đi đập đầu?”.

“Đập đầu nhìn mới sợ”. Lâm Gia Mộc hơi choáng váng, đứng dựa vào ngực Trịnh Đạc nghỉ một lát. Trịnh Đạc hơi mạnh tay xoa vết thương trên trán cô.

“Sao em liều mạng vì vụ này như vậy?”.

Lâm Gia Mộc ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lấp lánh: “Cái này gọi là yêu nghề”.

Trịnh Đạc biết cô không muốn nói nên cũng không hỏi nữa mà dìu cô về sofa ngồi xuống, lấy một túi đá trong tủ lạnh ra chườm cho cô: “Cho nên lần này anh sẽ là một gã đàn ông bạo lực?”.

“Nhìn anh cũng giống đấy”. Trịnh Đạc quả thật nhìn hơi đáng sợ, cũng không phải anh ta là người dữ tợn, nhưng nếu anh ta đi vào thang máy thì không ai dám nói chuyện thoải mái nữa, ngay cả đám trẻ con nghịch ngợm cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn. Nếu anh ta nhìn chằm chằm đứa nào một lát là đứa đó sẽ hoảng sợ bật khóc.

Trịnh Đạc lại xoa chỗ bầm mạnh hơn: “Ai da, không được xoa nữa, nó mà tan hết là em đụng đầu vô ích đấy”. Lâm Gia Mộc tránh khỏi bàn tay Trịnh Đạc.

“Em yên tâm, không sợ vô ích đâu”. Trịnh Đạc giận dữ nói: “Tối nay em cũng không cần ngủ nữa”.

“Cái gì?”.

“Mắt đỏ bừng, bọng mắt sưng húp, vẻ mặt hốc hác mới giống phụ nữ bị bạo hành”.

“Hừ”.

Lâm Gia Mộc không ngủ thật. Hơn năm giờ sáng sớm hôm sau, căn đúng giờ Trần Thục Lương dậy đi chợ mua thức ăn, Lâm Gia Mộc cũng đi vào thang máy. Sáng sớm có ít người dùng thang máy, cô đứng ở tầng 7 chờ khoảng năm phút đã nghe thấy nhà Trần Thục Lương có tiếng động, chỉ có cô ta mới dậy sớm thế này. Lâm Gia Mộc chạy như bay vào thang máy, bấm nút mở cửa chờ cô ta, quả nhiên thấy Trần Thục Lương rảo bước chạy tới.

Hôm nay tinh thần Trần Thục Lương không tồi, tóc chải ngay ngắn, vết thương trên khóe mắt đã gần khỏi, lúc nhìn người khác không phải cúi đầu nữa. Cô ta ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Mộc rồi hơi sững lại.

“Tối qua vấp ngã trong nhà vệ sinh”. Lâm Gia Mộc hơi lúng túng nói.

Trần Thục Lương nhìn cô. Hôm nay Lâm Gia Mộc mặc áo xám quần đen, không tươi tắn như mấy lần trước, sắc mặt vàng vọt không trang điểm, quầng mắt thâm đen, hai mắt đỏ bừng, vết thương trên trán đã tím bầm, nhìn rất đáng sợ.

“Cô cần xử lý vết thương”. Trần Thục Lương nói nhỏ.

“Đến phòng khám mất thời gian lắm”.

“Tôi là y tá, lát nữa tôi xử lý giúp cô một chút là được”. Trần Thục Lương nói.

Hai người ra khỏi thang máy, những người già ở khu nhà này đang tập thể dục buổi sáng dưới lầu. Trần Thục Lương kéo cô đi đến khu vực của ban quản lý không bao giờ khóa cửa, còn chưa tới giờ đi làm, có lẽ bảo vệ vẫn còn ở trong phòng an ninh, lúc này khu quản lý rất yên tĩnh. Trần Thục Lương lấy thuốc sát khuẩn và bông băng ra bôi thuốc cho Lâm Gia Mộc: “Đừng để vết thương dính nước là được”.

“Chị đang đi chợ à?”.

“Ờ, hôm nay tôi trực ban ngày, phải nấu cơm cả ngày luôn cho xong. Còn cô? Trước tôi không thấy cô đi ra ngoài vào sáng sớm bao giờ”.


“Tôi không muốn ngồi ở nhà…”, Lâm Gia Mộc nói, vẻ mặt lo lắng: “Bình thường anh ấy không như thế, nhưng hôm qua anh ấy đánh mạt chược thua tiền, tôi lại không nhịn được nói mấy câu, thế là cãi nhau…”.

“Đàn ông đều vậy mà, lúc nóng tính cô nhịn một chút là được”.

“Ôi… Nếu có con thì có lẽ anh ấy sẽ tốt hơn một chút, nhưng mấy năm nay tôi vẫn không có con, bây giờ con nghỉ cả việc để chuẩn bị sinh con mà vẫn không thấy gì”.

“Đúng vậy, có con rồi sẽ tốt hơn”. Trần Thục Lương lộ ra nụ cười có thể nói là mơ màng: “Ông xã tôi cũng rất nóng tính, nhưng anh ấy rất tốt với con. Công việc của tôi bận rộn, hằng ngày anh ấy đều đưa đón con đi học”.

“Chị là y tá ở bệnh viện nào?”.

“Bệnh viện phụ sản An Tâm”.

“A, đây là bệnh viện tư nhân à?”.

“Đúng vậy, có điều bệnh viện chúng tôi rất có quy củ”.

Trong tài liệu, Trần Thục Lương vốn là y tá ở một bệnh viện khá lớn, cũng đã lên đến y tá trưởng. Nhưng vì phải nghỉ thời gian dài sau khi bị đánh trọng thương nên bị giáng chức, hơn nữa có mấy người ở bệnh viện quan tâm đến cô ta khuyên cô ta ly hôn nên Trương Hoành Lượng đã bắt cô ta nghỉ việc. Sau đó lại không ngừng bị bạo hành, không thể làm việc được nên cô ta phải chuyển chỗ làm liên tục, cuối cùng đến bệnh viện phụ sản An Tâm mới xem như ổn đinh, Có lẽ nhận ra vợ bị thương nặng thì trong nhà sẽ không có người ra ngoài kiếm tiền nên Trương Hoành Lượng cũng nhẹ tay hơn một chút, hai năm nay gần như không bị thương nặng như gãy xương.

“Nếu tôi có một nghề đàng hoàng thì tốt, trước học đại học chuyên ngành kinh tế, bây giờ chẳng dùng vào việc gì được”.

Trần Thục Lương cười cười: “Tôi còn phải đi chợ, sau này rãnh rỗi nói chuyện tiếp nhé”.

“Chờ đã, tôi đi chợ cùng chị nhé, anh ấy nói tôi ngốc, không biết làm gì cả. Chị có thể dạy tôi được không?”.

“Được”. Trần Thục Lương gật đầu.

Nghe tiếng Lâm Gia Mộc đóng cửa, Trịnh Đạc đã biết lần này cô mã đáo thành công. Phụ nữ bị hành hạ trong thời gian dài sẽ có bản năng cảnh giác với người lạ, còn khi gặp người phụ nữ khác có hoàn cảnh tương tự như mình thì sự cảnh giác sẽ biến mất.

“Em mua bánh bao rồi”. Lâm Gia Mộc cười nịnh bợ, nói.

“Ờ”.

“Hôm qua làm em sốt ruột quá”.

“Lời này nếu coi như là xin lỗi thì anh nhận”. Trịnh Đạc cầm lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng: “Mùi vị cũng được đấy”.

“Trần Thục Lương chỉ chỗ mua, nghe nói là bánh bao ngon nhất ở chợ sáng”.

“Anh cũng có cái này cho em”. Trịnh Đạc đưa laptop đến trước mặt cô: “Em xem”.

Hình ảnh trên màn hình laptop là một hành lang, thỉnh thoảng có mấy người đi qua nhưng nhìn không rõ lắm: “Anh xâm nhập vào hệ thống an ninh à?”.

“Hệ thống an ninh của tiểu khu này không khó xâm nhập, em không cẩn phải ra ngoài ôm cây đợi thỏ nữa. Em không biết hành vi của em sáng sớm hôm nay giống một tên tội phạm thế nào đâu. Nếu không phải chỉ có một mình anh nhìn thấy thì đã có người báo cảnh sát bắt em rồi”.

“Sáng sớm nay anh đã xâm nhập được vào hệ thống rồi mà sao không nói với em?”.

“Hê hê”. Trịnh Đạc cười cười: “Em bịa chuyện thế nào?”.

“Đại loại là tình yêu giữa một cô sinh viên với anh lính chiến, sau khi xuất ngũ, anh lính là đội trưởng ở công ty bảo vệ, cô sinh viên cưới anh lính bất chấp sự phản đối của gia đình. Sau đó cô sinh viên không tìm được việc, thất nghiệp nằm nhà, đội trưởng đội bảo vệ bực dọc, hai người cãi cọ, thỉnh thoảng đánh đập. Đúng rồi, một nguyên nhân khác khiến chúng ta cãi nhau là anh chê em không biết sinh con”.

“Ặc… em bịa chuyện giỏi thật đấy”.

“Hiện thực còn đặc sắc hơn chuyện em bịa nhiều”. Lâm Gia Mộc cười nói: “Tiếp theo có lẽ đến lượt anh phải lên sân khấu rồi, phải có quan hệ tốt với Trương Hoành Lượng”.

“Ý em là…”.

“Tính cách của Trần Thục Lương đã định hình, chuyện cô ta chủ động chia tay là không thể xảy ra, chỉ có thể làm cho Trương Hoành Lượng bỏ cô ta trước”.

“Anh không hề phát hiện dấu hiệu nào cho thấy hắn có ý định bỏ vợ cả. Có ô sin miễn phí, có người ngủ cùng, có nhà ở, có người kiếm tiền nuôi, hắn có điên mới bỏ vợ”.

“Cho nên phải buộc hắn bỏ vợ”. Lâm Gia Mộc viết hai chữ vào tay Trịnh Đạc, Trịnh Đạc ngẩng đầu nhìn cô một cái.

“Nhớ nhắc anh ngàn vạn lần không được đắc tội em”.

“Ha ha, làm việc cùng em bao nhiêu lâu rồi mà không nhớ điều này thì anh ngốc quá đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui