Trích lời Gia Mộc: Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không làm gì được.
***
"Số tiền còn lại anh định bù kiểu gì?" Giang Phân hỏi Vương An Sinh.
"Đi vay..." Giọng Vương An Sinh yếu ớt: "Giang Phân, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, ngày mai anh sẽ đưa mẹ và em trai về quê hết. Em gái anh vẫn ngoan ngoãn, em nhường nhịn nó một chút. Còn Tiểu Hoa, bây giờ anh gọi điện cho nó nghỉ việc luôn".
"Anh không cần để người nhà anh phải tủi thân như vậy, cũng không cần thế chấp nhà để vay nặng lãi. Chúng ta li hôn, dạo vừa rồi không phải ông Tiêu đã nói muốn mua lại dây chuyền công nghệ của công ty của chúng ta sao? Bán được bao nhiêu tiền, trừ đi một triệu này, còn lại tôi với anh chia đôi. Xe thuộc về anh, nhà thuộc về tôi, chúng ta ai đi đường nấy".
"Giang Phân... Em... Đừng làm thế..." Ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt Vương An Sinh lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Giang Phân nheo mắt, liếc Lâm Gia Mộc một cái.
Đột nhiên Lâm Gia Mộc nói: "Ông Vương, ông muốn thế chấp nhà để vay tiền, vậy sao không thế chấp căn hộ ở khu Thanh Uyển?"
Sắc mặt Vương An Sinh lập tức xanh mét: "Cô, cô... nói xằng cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt Vương An Sinh, khóe miệng Giang Phân lộ ra một nụ cười lạnh. Bà và Vương An Sinh là vợ chồng mười mấy năm, hai bên vẫn rất hiểu nhau. Lần trước Vương Bình Sinh nuốt mất hai trăm ngàn tiền hàng, Vương An Sinh rất tức giận định đuổi em trai về quê, nhưng sau đó chính hắn lại bỏ vốn riêng ra bù vào, lại tiếp tục trọng dụng em trai. Khi đó Giang Phân cảm thấy tình hình không đúng. Lần này Vương Bình Sinh lại tham ô hơn một triệu nhưng Vương An Sinh vẫn toàn tâm toàn ý bảo vệ em trai. Ngoài thuê Lâm Gia Mộc điều tra xem Vương Bình Sinh giấu tiền ở đâu, bà còn thuê Lâm Gia Mộc điều tra xem Vương Bình Sinh nắm được thóp gì của Vương An Sinh, vì vậy mới có những chuyện này.
"Chúng tôi tìm được Vương Bình Sinh ở tiểu khu Thanh Uyển, hắn gọi một thai phụ trẻ tuổi ở đó là chị dâu bé". Lâm Gia Mộc nói.
Giang Phân không nói gì nữa, bà cầm lại điện thoại của mình từ tay Triệu Chân Chân, gọi thẳng đến ban công an kinh tế phòng công an thành phố: "A lô, ban công án kinh tế phải không ạ? Tôi báo án..."
Vương An Sinh và Vương Bình Sinh đều nhảy dựng lên định giật điện thoại, nhưng Trịnh Đạc đã đề phòng từ trước, mỗi tên trúng một đấm, cả hai ngã xuống đất ôm ngực một hồi lâu mới thở lại được.
Thấy sắc mặt Vương An Sinh trắng bệch, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy từ mặt xuống, Giang Phân thở dài, cắt điện thoại: "Công ty về tôi, nhà về tôi, tiền gửi về tôi, xe về tôi, quyền giám hộ con về tôi, căn hộ tiểu khu Thanh Uyển về tôi. Căn hộ anh mua cho mẹ anh về anh, căn hộ anh mua cho em anh cũng về anh. Chúng ta li hôn, tôi không truy cứu em trai anh nữa".
Vương An Sinh nhìn em trai, lại nghĩ đến tình nhân đang ở tiểu khu Thanh Uyển, cuối cùng gật đầu.
Thấy hắn gật đầu, nước mắt Giang Phân lập tức trào ra: "Gia Mộc..."
Lâm Gia Mộc vào phòng làm việc, chưa được mười phút đã cầm thỏa thuận li hôn đi ra, trong đó có ghi rõ các nội dung về công ty, nhà và xe. Vương An Sinh vừa mới khôi phục bình thường lật xem thỏa thuận, biết Lâm Gia Mộc đã tra toàn bộ tài sản rất rõ ràng, sợ là vợ mình cũng đã có chuẩn bị từ sớm, hắn cầm bút lên lại đặt xuống: "Giang Phân!"
"Kí đi!" Giang Phân quay mặt đi không nhìn hắn.
Công ty sớm đã chỉ còn cái xác, bây giờ tiền hàng hơn một triệu chỉ còn hai trăm ngàn, cũng chỉ có dây chuyền công nghệ còn giá trị một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ được hơn hai triệu. Trừ khoản nợ lương nhân viên, số còn lại cộng thêm tiền gửi có thể vừa đủ để lấy lại sổ đỏ thế chấp ngân hàng. Căn hộ ở tiểu khu Thanh Uyển là vay mua, bây giờ bán đi cũng có thể lại được ít tiền, còn lại... Vương An Sinh biết mình không hề thua thiệt nhưng hắn vẫn luyến tiếc...
"Có đứa còn đang chờ đi đăng kí đấy!" Giang Phân nói lạnh lùng.
Nghĩ đến đứa con trai trong bụng người tình đã được khẳng định bằng siêu âm đa chiều, Vương An Sinh cắn môi kí tên vào thỏa thuận.
Giang Phân cũng cầm thỏa thuận li hôn tới và kí tên vào, sau đó đột nhiên lao vào đấm đá anh em Vương An Sinh và Vương Bình Sinh như nổi điên: "Mày là đồ súc sinh, mày muốn giành tài sản của anh mày nên đi tìm bồ nhí cho hắn! Mày tưởng tao không biết à? Còn cái con ranh nữa, rõ ràng là tiếp viên ba cùng, ăn cùng uống cùng ngủ cùng với khác mà lại dám giả danh sinh viên đang đi học! Hừ! Không biết xấu hổ!"
Hai người bị đánh chỉ còn biết tránh đòn, nghe thấy Giang Phân mắng như vậy, Vương An Sinh không còn tránh đòn nữa mà quay sang hỏi Vương Bình Sinh: "Cô ấy đúng là gái ba cùng à?"
"Không những chỉ là ba cùng đâu!" Giang Phân nói lạnh nhạt: "Hai năm trước tôi thấy khó chịu nên đến bệnh viện khám, bác sĩ nói vòng tránh thai đã lệch vị trí, từ mấy năm trước đã không còn tác dụng, vì thế tôi dứt khoát tháo vòng luôn. Bác sĩ nói tôi không cần dùng biện pháp tránh thai nào nữa, dù sao mấy năm nay cũng không hề có thai ngoài ý muốn, sau này chắc cũng sẽ không dính. Anh đoán xem vì sao? Con ranh đó đẻ con trai xong anh nhớ xét nghiệm DNA, nếu là giống của em trai anh thì cũng coi như lọt sàng xuống nia, nhưng chỉ sợ còn không phải là con của em trai anh nữa ấy chứ!"
Vương Bình Sinh nằm dưới đất kêu lên: "Giang Phân, mày gài bẫy hại tao!"
"Tao muốn hại mày thì mày cũng phải là loại khốn nạn mới hại được!" Giang Phân hừ lạnh một tiếng: "Gia Mộc, đuổi hai người này ra ngoài!"
Trịnh Đạc mỗi tay xách một người ném ra ngoài: "Đừng quên ngày mai đi làm thủ tục li hôn chính thức".
Triệu Chân Chân lần mép bàn đi đến trước bàn làm việc của Lâm Gia Mộc: "Chị... Thì ra ngay từ đầu bà Giang Phân kia đã dự định li hôn rồi à?"
"Trước chồng bà ấy lấy tiền bù cho em trai hắn, lại còn tiếp tục cho em trai làm phó tổng giám đốc, bà ấy đã sinh nghi rồi nên đến tìm chị. Không ngờ chị vừa tìm được bằng chứng em chồng bà ấy tìm một con tiếp viên đến làm tình nhân của chồng bà ấy thì em chồng bà ấy lại ôm tiền chạy mất, vì thế bà ấy mới hạ quyết tâm li hôn".
"Ơ, thế nếu chỉ có ngoại tình thì bà ấy còn không định li hôn?"
"Người làm ăn, đa số chỉ cần gia đình yên ổn, còn ra ngoài chơi bời là chuyện bình thường. Vốn bà ấy chỉ muốn nắm được bằng chứng cãi nhau một trận, làm cho chồng bà ấy đuổi hết mẹ chồng, em trai, em gái về quê, không ngờ em chồng bà ấy lòng tham không đáy, tham ô tiền hàng hơn một triệu khiến công ty rơi vào cảnh khốn cùng nên bà ấy mới quyết định li hôn, không nuối tiếc nữa".
Triệu Chân Chân thở dài: "Nhưng cũng không lấy được tiền về..."
"Em à, ở Trung Quốc đánh bạc và cá độ bóng đá đều là phi pháp, muốn an toàn thì phải chơi qua mạng". Lâm Gia Mộc cười nói, đã truy tra đến Vương Bình Sinh thì sao cô có thể để hắn chơi hết năm trăm ngàn được? Tổng cộng số tiền trong tấm thẻ ngân hàng đó là bảy trăm ngàn: "Giang Phân sớm đã thương lượng với bên cung ứng rồi, trả bảy trăm ngàn tiền hàng cho họ trước, còn lại tháng sau thu gom một vài khoản là đủ để trả hết". Xét cho cùng thì vấn đề là lưu thông tiền mặt bị đứt đoạn, bây giờ có bảy trăm ngàn là tiền mặt lại lưu thông được rồi.
"Vậy bà ấy còn bán công ty nữa không?"
"Có bán cũng không thể bán lúc này, bà ấy định tự kinh doanh một hồi xem thế nào".
"Ôi... Nhưng lão họ Vương kia còn được những mấy căn hộ".
"Căn hộ hắn mua cho em gái ở huyện lị, không đáng bao nhiêu tiền. Căn hộ mua cho em trai viết tên em trai hắn, em cho rằng em trai hắn mê cờ bạc như vậy thì có thể giữ được bao lâu? Căn hộ hắn mua cho mẹ thì quả là cũng có phần hắn, nhưng cũng chỉ là có một chỗ dung thân thôi. Không còn con gà đẻ trứng vàng là công ty, hắn đã hơn bốn mươi, chỉ có nước miệng ăn núi lở".
"Chị, Hạ Khánh Phong không phải người như vậy... Anh ấy... Anh ấy giống bố em".
Lâm Gia Mộc nhíu mày: "Bố em?"
"Bố em cả đời đều đối xử rất tốt với mẹ em, ngày em còn nhỏ, mặc dù nhà khá nghèo, bố mẹ em hay cãi nhau nhưng bố em luôn nhường nhịn mẹ em. Ông bà nội em cũng là người tốt, nhà có nuôi lợn nuôi gà cũng không nỡ ăn, hàng năm đều mang đến cho nhà em..."
"Nếu cưới trai quê cũng không sao thì vì sao bố em lại tức giận như vậy?"
Triệu Chân Chân không nói được nữa.
"Em không biết mẹ em khổ thế nào đâu", Lâm Gia Mộc thở dài, "Hơn nữa lúc đó mọi người đều nghèo, giá nhà đất và hàng tiêu dùng đều không quá cao như bây giờ, con người sống cũng chất phác, ông bà nội em quả thật cũng rất giản dị, bố em biết bảo vệ vợ mình, nếu không bố mẹ em cũng không sống được với nhau đến bây giờ. Nhưng ở thời đại này..."
"Chị, sao chị cũng giống hệt những người đó thế, mở miệng là nói đến tiền... Anh Trịnh cũng không có tiền mà..."
"Lợi nhuận của công ty chị, chị sáu, anh ấy bốn, không phải anh ấy không có tiền. Cho dù anh ấy không làm cùng chị thì với khả năng của anh ấy cũng không sợ không kiếm được tiền. Quan trọng nhất là anh ấy biết mọi chuyện đều phải suy nghĩ đến người nhà".
"Hạ Khánh Phong cũng rất tốt với người nhà, anh ấy còn nói phải đầu tư cho quán ăn của chị anh ấy để chị ấy thuê luôn cả cửa hàng bên cạnh rồi chuyển sang bán đồ ăn nhanh. Khu vực đó vốn hơi hẻo lánh nhưng bây giờ đỡ rồi, người càng ngày càng đông hơn..."
Lâm Gia Mộc mỉm cười nhìn Triệu Chân Chân: "Nó có bao nhiêu tiền dành dụm? Trăm ngàn? Trăm hai? Đầu tư hết cho chị gái nó thì khi em với nó lấy nhau làm thế nào?"
"Bố mẹ em có nhà cho em rồi. Còn tổ chức hôn lễ thì làm đơn giản thôi... Bây giờ không phải đang thịnh hành đám cưới tay trắng sao?"
"Tay trắng là cả hai vợ chồng đều tay trắng, chị chưa thấy chuyện chỉ có nhà trai tay trắng bao giờ".
"Em biết thêm tên anh ấy vào bất động sản là không đúng, anh ấy cũng đã nói với em, em không thêm tên anh ấy vào nữa..."
"Em biết bố mẹ em mua vé đến Cáp Nhĩ Tân rồi chứ?"
"Vâng, em biết rồi..."
"Về nhà sớm một chút, đưa cả Hạ Khánh Phong về, cùng nhau ăn bữa cơm". Sau khi tiễn Triệu Chân Chân, Lâm Gia Mộc thở dài. Mặc dù những vụ của người khác cô cũng làm rất nghiêm túc nhưng không quá coi trọng, còn chuyện của Chân Chân... Cô thật sự phiền muộn, cũng thật sự bận lòng...
Thực ra đại bộ phận công việc ở văn phòng tư vấn của Gia Mộc đều làm ở bên ngoài, lần đầu gặp khách hàng đều gặp tại quán trà Phượng Hoàng, cũng không cần người nào trực ở văn phòng. Các khách hàng cũ đã biết địa chỉ văn phòng tư vấn đa số đều gọi điện hẹn trước khi đến, công việc của Triệu Chân Chân không hề nhiều. Hơn nữa từ khi bố mẹ cô đi chơi, không hiểu tại sao Triệu Chân Chân lại trở nên bận rộn. Nghe nói là bố mẹ và em trai em gái Hạ Khánh Phong đều đã đến, cô phải cùng đi ăn, đi dạo phố gì đó. Lâm Gia Mộc dứt khoát cho cô nghỉ một ngày để cô đi cùng cho thoải mái.
Chân Chân vừa đi, Trịnh Đạc cũng được tự do, không cần mặc may ô, bên ngoài còn phải khoác sơ mi hay gi lê nữa. Anh ta chỉ mặc may ô và quần lửng, dép lê cũng không thèm đi mà chỉ đi chân đất khắp văn phòng, đi vào phòng tài liệu nhìn rồi lại đi ra: "Con bé Chân Chân này được đấy, phòng tài liệu được dọn dẹp rất gọn gàng. Cách sắp xếp tài liệu theo thứ tự vụ việc là tên thân chủ của em, nó vừa nhìn qua cũng đã biết ngay".
"Vốn nó chính là một đứa rất thông minh, chuyện học hành không bao giờ cần ai bận tâm. Hồi nó còn nhỏ, dì dượng Năm chị đều bận, tự nó đã có thể chăm sóc bản thân rất tốt, việc học cũng không bao giờ bị ảnh hưởng gì".
"Đáng tiếc lớn lên rồi lại hơi lơ mơ". Trong lúc có thời gian rảnh, Trịnh Đạc cũng đã điều tra về Hạ Khánh Phong, ấn tượng của anh ta đối với Hạ Khánh Phong không được tốt lắm.
"Ai cũng có lúc lơ mơ mà". Lâm Gia Mộc cười nói. Đúng lúc này điện thoại di động cô đổ chuông. Cô có tổng cộng ba chiếc điện thoại, một là điện thoại công việc, một là điện thoại công việc dự phòng, còn một chiếc là điện thoại cá nhân, ngoài họ hàng và bạn thân thì không ai biết số này. Cô liếc nhìn điện thoại rồi cười: "Là Chân Chân".
"A lô..."
Chân Chân bên kia điện thoại đã sắp khóc: "Chị, em đang ở bách hóa Vĩnh Hưng, chị mau tới đây..."
"Chân Chân, có chuyện gì thế?"
"Có phải bố em gặp chuyện gì không? Cái thẻ ngân hàng bố em cho không thanh toán được..."
"Em mua thứ gì? Cần bao nhiêu tiền?"
"Em mua cho bố mẹ và em trai em gái Khánh Phong mỗi người một chiếc áo lông giảm giá trái mùa, tổng cộng hơn bốn ngàn, tiền mặt em mang đi không đủ nên định quẹt thẻ, ai ngờ thẻ lại..."
"Em ở đó chờ chị, chị sẽ đến ngay". Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống rồi cười. Việc tạm khóa thẻ đã có hiệu quả, cũng để Chân Chân xem diện mạo của Hạ Khánh Phong và người nhà hắn khi cô không có tiền như thế nào.
Thấy cô nói lập tức sẽ đến ngay nhưng chẳng những không động mà còn đứng cười ngây ngô, Trịnh Đạc biết ngay là mưu kế của cô đã thành công: "Em có đi không?"
"Đi chứ sao không đi, em uống nước xong sẽ đi, anh lái xe". Dứt lời, Lâm Gia Mộc chậm rãi ngồi uống nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...