Editor: Linh Đang
Tối hôm qua ngủ muộn, Lương Kiều đặc biệt chỉnh đồng hồ báo thức muộn hơn hai mươi phút, muốn ngủ nhiều thêm chút. Kết quả là sáng sớm đồng hồ báo thức không vang lên, chỉ cảm thấy giường đột nhiên chấn động một cái, trong nháy mắt cô giật mình tỉnh lại, còn chưa kịp phản ứng đây là tình huống nào, chăn mền trên người đã bị mở ra.
Một giây sau chỉ cảm thấy một cơ thể trơn bóng mang theo cảm giác mát từ phía sau lưng dán lên, còn nhẹ nhàng run rẩy: "Lạnh..."
Cái mông bị một cây gậy thẳng chĩa vào làm cho giật mình, Lương Kiều tức giận trở tay ấn eo Quan Hành đẩy anh xa ra một chút, giọng nói khi mới vừa tỉnh ngủ có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường: "Khốn khiếp, đừng làm rộn."
Quan Hành áp mặt vào lưng cô đang nóng hầm hập mà cọ xát, hai cánh tay ở trên người mặt trước mặt sau đều xoa xoa vài cái, chờ đến lúc hết lạnh mới hoàn toàn bỏ ra khỏi người cô.
Một bên dùng giọng nói khàn khàn đầu độc cô: "Không muốn ngủ, sáng sớm rất tốt, chúng ta làm chút vận động có lợi để thể xác và tinh thần khỏe mạnh nào."
"Làm vận động gì, " Lương Kiều cau mày, con mắt đều không mở ra, "Mệt..."
"Vậy anh làm, em tiếp tục ngủ..."
Cuối cùng tay Quan Hành sờ đến hai thứ mềm nhũn phía trước, ngón tay sờ vài cái trên đỉnh hạt ngọc, sau đó mở ra năm ngón tay bao lại, nhẹ nhàng phủ lên vân vê. Lương Kiều đưa tay đi ngăn cản, đẩy hai cái rồi không đẩy nữa, liền khoác lên trên cổ tay anh, không có ngăn trở nữa, cô nhắm mắt lại ngủ như cũ, dường như không có phản ứng gì đối với việc anh khiêu khích.
Quan Hành hôn dọc một đường từ xương sống xinh đẹp của cô xuống. Hôn đến ngang lưng, Lương Kiều liên tục không có phản ứng đột nhiên khẽ run lên một cái, cơ thể né tránh sang một bên.
Tìm được điểm mẫn cảm của cô Quan Hành nào dễ dàng buông tha, lập tức lại đuổi theo, mút cắn liếm hôn, hoặc là dùng đầu lưỡi trêu chọc lởn vởn.
Lương Kiều hừ rất nhẹ một tiếng, thân thể uốn éo hai cái, vẫn không động tĩnh.
Quan Hành càng hôn càng hướng xuống, liên tục hôn đến biên giới quần lót nhỏ chỗ mà tối qua cô đã đổi thành quần lót đen bao lấy nụ hoa, ở nơi đó mè nheo một lát, thăm dò duỗi tay ôm sang bên cạnh, đi xuống thử một chút, lộ ra hơn phân nửa khe mông dịu dàng, sung mãn lại vô cùng đàn hồi.
Anh đưa tay vỗ một cái, một âm thanh thanh thúy vang lên, tiểu huynh đệ phía dưới đang cứng rắn lại kích động.
Thấy Lương Kiều không ngăn trở, anh càng lớn mật, hôn dọc theo vòng eo căng đầy eo đến phía trước, đồng thời tham lam tiến vào quần lót nhỏ của cô, sờ đến giữa hai chân.
"Đừng..." Ngón tay chạm được một chút ẩm ướt, anh rên khẽ một tiếng, hàm răng cắn thịt trên eo cô. Anh quỳ gối sau lưng Lương Kiều, đầu thăm dò lại hôn dọc một đường từ áo lót của cô xuống, đồng thời giọng nói đứt quãng nói, "Đã ướt như thế còn giả bộ ngủ với anh..."
Nói xong ngón tay tìm được đường vào ở nơi trơn trượt đó, dễ dàng chui vào.
"Ừm ~" Lương Kiều than nhẹ một tiếng, khó nhịn xoay cơ thể một chút.
Quan Hành cởi quần lót nhỏ ra, không biết tiện tay ném đi đâu, sau đó nâng một chân cô lên, chen vào giữa hai chân, cúi đầu hôn bụng cùng bắp đùi cô.
Lương Kiều mở mắt ra, thoáng ngẩng nhìn thoáng qua, lại nằm xuống, tay ôm lấy đầu anh.
Quan Hành đang hôn bên cạnh một vòng, lại bò lên chơi đùa hai thứ mềm nhũn.
Tiểu huynh đệ cứng rắn nhẹ nhàng ma sát với bụi hoa, anh một bên vội vàng ăn, một bên tranh thủ thở hổn hển hỏi cô: "Trong nhà có bao không? Ừ?"
Cô ở một mình thì làm sao có thứ đồ này...
Nhưng câu này lại thành công làm cho Lương Kiều thanh tỉnh, mở mắt ra, mê ly ở đáy mắt dần dần tản đi, khôi phục rõ ràng. Cô cong lên một chân, chân giẫm lên ngực Quan Hành, ngăn trở anh."Không có."
Quan Hành nhả ra, người thẳng lại, cứng một lát, môi động động, lại bắt đầu muốn ăn cô, bị chân Lương Kiều ngăn trở không qua được, gấp đến độ lắc lắc hai cái.
"Anh rất khó chịu..." Anh cầm lấy tay Lương Kiều thả tới chỗ tiểu huynh đệ đang cứng rắn thậm chí có thể cảm giác được mạch máu thình thịch đang nhảy, để cho cô cảm thụ vội vàng của anh, "Nó đã sắp nổ tung..."
Lương Kiều trầm mặc nhìn anh một lát, chu chu mỏ vừa muốn nói cái gì, đột nhiên anh nghiêng dời khỏi người cô, đưa lưng về phía cô ngồi, cúi đầu thở gấp mấy hơi.
"Không tới?" Lương Kiều nghiêng đầu hỏi anh.
Tấm lưng màu lúa mạch của Quan Hành hơi nhô ra (xương), cúi thấp đầu, một lát sau mới yếu ớt nói: "Không tới..." Giọng nói lưu luyến không quên.
Nói xong, xuống giường người trơn bóng đi đến phòng tắm.
Không mang bao sẽ phải uống thuốc, anh mà tiến vào một lần nữa, sẽ không phải là tốt.
Ngày hôm qua cô uống thuốc xong cười trào phúng anh, thực sự khó quên.
Anh tắm xong mở cửa, cả người ướt nhẹp, còn đang nhỏ nước xuống."Có khăn tắm không?"
Lương Kiều xuống giường, cầm khăn tắm cùng khăn lông của mình đưa cho anh. Quan Hành cầm khăn lông lau đầu, cầm lấy khăn tắm hình hoạt hình nhìn nhìn, lầm bầm câu gì đó, ở trên người tùy tiện xoa xoa, quấn quanh eo.
"Muốn sấy tóc không?" Lương Kiều hỏi anh.
"Không cần. Phiền toái." Quan Hành ngồi ở bên giường, cầm khăn lông tùy tiện lau đầu vài cái, tóc ngắn làm cũng nhanh, làm xong liền ngã xuống nằm ở trên giường, sau đó hắt hơi một cái. Anh xoa xoa mũi, "Nhà em lạnh quá."
"Mặc quần áo vào, lát nữa sẽ bị cảm." Lương Kiều đi tới sờ soạng cơ bụng của anh một cái, cầm lấy áo choàng tắm tiến vào phòng tắm.
Lại tới trêu chọc anh!
Quan Hành ngửa đầu lên trừng cô, nghiến răng nghiến lợi nói lời hung ác: "Em chờ đó cho anh, xem buổi tối ba ba trở về có làm em khóc không!"
Lương Kiều đóng cửa trước cười một tiếng với anh: "Được, chờ anh."
Sau khi tắm, cô vừa kéo cửa phòng tắm ra, đã thấy Quan Hành bọc chăn ngồi xếp bằng ở trên giường, con mắt trừng bên cạnh ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt vừa đáng thương, mấy sợi tóc trên đầu làm loạn vểnh lên.
Lương Kiều mỉm cười, bọc áo choàng tắm đi tới, nhấc chân quỳ ở bên giường, cúi đầu hôn ở khóe miệng của anh một cái.
Cô khẽ khom lưng bầu ngực bên khe rãnh dưới áo choàng tắm liền lộ rõ không thể nghi ngờ, tay Quan Hành giấu ở trong chăn lại một trận ngứa, bấm vào lòng bàn tay, buồn bực nghiêng đầu trốn cô: "Em đừng đến quyến rũ anh."
Lương Kiều cười đến vẻ mặt không có ý tốt, trước mặt anh không e dè cởi áo choàng tắm xuống, đi tới tủ treo quần áo cầm quần áo mặc.
"Em phải đi làm, hôm nay lịch trình của anh thế nào?" Lương Kiều thay xong quần áo ngồi ở trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
"Tới công ty, đợi lát nữa chúng ta cùng đi." Quan Hành còn ngồi ở trong chăn, "Anh bảo Trương Vĩ đưa quần áo cùng đồ ăn tới."
Mắt Lương Kiều nhìn thời gian: "Em đi trước, sắp muộn rồi."
"Gấp cái gì, một lát nữa anh lái xe đưa em đi, nhanh hơn so với em ngồi xe bus hay tàu điện ngầm." Quan Hành bất mãn nói, "Em làm công việc nhỏ, muộn một lát thì có làm sao."
Lương Kiều từ trong gương liếc anh một cái, không lên tiếng, tiếp tục đánh phấn nền.
Cô trang điểm xong vừa vặn chuông cửa vang lên, Quan Hành hất cằm: "Mau đi mở cửa, hẳn là Trương Vĩ." Có vẻ Lương Kiều bất mãn với giọng nói ra lệnh của anh, nghiêng mắt nhìn anh, vẻ mặt anh vô tội mở chăn ra cho cô nhìn, "Anh không có mặc quần áo."
Lúc Lương Kiều đi qua giường còn duỗi tay xoa nhẹ tóc anh hai cái, đi ra mở cửa.
Xác thực là Trương Vĩ, mang theo một túi quần áo hàng hiệu, còn có một túi lớn đồ ăn được đóng gói.
Lương Kiều cười chào hỏi anh ta: "Buổi sáng tốt lành."
Trương Vĩ sững sờ, lập tức phản ứng kịp, cười híp mắt nói: "Buổi sáng tốt lành, Lương tiểu thư." Anh ta đưa những thứ trong tay tới, "Bên trong này có hai phần cháo mấy món ăn sáng còn có mấy loại điểm tâm, đủ cho hai người ăn; còn có quần áo của lão đại, đã được ủi rồi... A!" Trương Vĩ vỗ mạnh đầu một cái, "Tôi lại quên mang giày da... Lần này không ném giày đi chứ?"
Ném giày?
Lương Kiều nhíu mày suy tư một lát mới đột nhiên nhớ lại, lần đó hai người bọn họ ở hội sở, lúc vào phòng, cô ấn Quan Hành lên trên giường, cởi giày của anh xuống rồi tùy tiện ném, vừa vặn từ cửa sổ rớt xuống... Khi đó hai người bọn họ đều quá vội, không có người lo lắng đi nhặt.
Khó trách sáng ngày thứ hai anh mặc đoan chính chỉnh tề như thế, nhưng chân vẫn để dưới mặt bàn không để lộ ra...
Lương Kiều không nhịn được cười ra tiếng, người này thật sự hay giả bộ! Lần trước cũng là bảo Trương Vĩ đưa quần áo sao?
"Anh thường xuyên đưa quần áo cho anh ấy như thế này à?" Lương Kiều tiếp nhận những thứ này, như lơ đãng hỏi.
"Không có." Trương Vĩ nói, " Ngược lại đưa cơm thường có, đưa quần áo như thế này là lần thứ hai."
"Thế à." Lương Kiều cười híp mắt, "Vào ngồi trước đi."
"Không cần không cần, không nên quấy rầy." Trương Vĩ liên tục xua tay, "Tôi đi trước, hai người từ từ ăn, còn có thời gian, đi làm không vội."
Anh ta phất phất tay liền đi, Lương Kiều chống cửa nói tạm biệt: "Đi đường cẩn thận."
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên cửa bị người ta đẩy một cái, đóng kín ngay trước mắt. Một giây sau đồ trong tay bị Quan Hành nhận lấy đi đến phòng khách, còn lầu bầu lẩm bẩm nói: "Người cũng đã đi, còn nhìn."
Anh cầm quần áo trở về phòng thay, Lương Kiều mang thức ăn đóng gói lên bàn ăn.
Một phần cháo chim bồ câu với bạch quả, một phần cháo cá; còn có ba món ăn: Vịt non hầm gừng, cải xanh xào tôm bóc vỏ, đậu cô-ve xào cùng nước cốt; điểm tâm có khoai tây chiên, ngô nướng cùng cánh gà hầm cách thủy. ( Thứ lỗi cho ed vì chẳng hiểu đây là món gì)
Lương Kiều muốn ăn tiệc lớn, thế giới của người có tiền thật khác biệt, bữa sáng còn phong phú hơn cơm trưa của cô.
Lúc Quan Hành đi ra, cô đã cầm lấy chiếc đũa thình thịch bắt đầu ăn, còn gõ lên bát nói: "Cháo cá này ăn rất ngon, anh nếm thử đi!" (Ed: cháo ăn bằng đũa??)
Ánh mắt của cô sáng long lanh, vẻ mặt thỏa mãn.
Quan Hành liền vui vẻ, cuối cùng anh cũng phát hiện, chỉ cần có đồ ăn ngon, người phụ nữ này sẽ trở nên đáng yêu hơn một chút.
Hai người ăn xong cùng nhau xuống lầu, Quan Hành xe liền ngừng ở dưới lầu, không biết cửa xe bị ai cắt vào một vết. Quan Hành thấy vậy chỉ sững sờ một cái, sau đó dường như không thèm để ý lại lên xe.
Lương Kiều kinh ngạc không thôi, lúc thắt dây an toàn còn hỏi anh: "Vậy mà anh không tức giận à?"
"Những thứ này thì có cái gì đáng giá tức giận." Quan Hành một bên khởi động xe một bên mây trôi nước chảy nói, sau đó cười lạnh một cái, "Những thứ này đều là trò trẻ con, lúc trước anh còn bị người ta dùng sơn đỏ viết quảng cáo lên xe, em nói thất đức hay thiếu đức."
Lương Kiều ho một tiếng, gật gật đầu ngó ra ngoài cửa sổ: "Quá thất đức." (Editor: vâng là chị chứ còn ai )
Lúc đến công ty đã muộn hơn mười phút, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Lương Kiều đi vào phòng làm việc, mặt không đỏ tim không đập.
Buổi sáng vẫn bận đến hơn mười giờ, lại mở một hội nghị, lúc đi ra mới thấy tin nhắn Quan Hành gửi từ mười mấy phút trước: Em đang làm gì thế?
Lương Kiều trả lời: Mới vừa mở một hội nghị.
Quan Hành trả lời rất nhanh: Kết thúc?
Lương Kiều: Vâng.
Quan Hành lại nhắn tới một tim: Đứng giữa giữa cầu thang chờ anh.
Lương Kiều:?
Chờ nửa phút, bên kia không có nhắn lại.
Lương Kiều đứng lên, bỏ di động vào túi, ra khỏi phòng làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...