Editor: Ry
Hôm sau.
Tia nắng rọi vào cửa sổ, một con chim tước bỗng nhiên bay nhảy trên ban công, tiếng động này khiến Cố Tân Di khịt khịt mũi, sau lại ngây ngô chìm vào giấc ngủ.
Đồng Như Nam đứng bên giường cô.
Thấy cô ngủ say sưa, Đồng Như Nam không nỡ quấy rầy, nhưng...!
Sắp tới giờ rồi.
Đồng Như Nam nhìn Vệ Tử, Vệ Tử cũng đang nhìn Giả Giai ngủ say ở phía đối diện mà phát sầu.
Hai cô nàng thích ngủ này.
Cũng đã tắt năm cái đồng hồ báo thức rồi.
Đồng Như Nam xoắn xuýt, cuối cùng hạ quyết tâm, dùng sức nhấn mạnh con gà một cái, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếng gà gáy thảm thiết liên tiếp vang vọng trong phòng ký túc, không phụ sự mong đợi của mọi người đem hai con người còn đang say giấc nồng từ trên giường tỉnh dậy.
Cố Tân Di bàng hoàng ngồi dậy, ánh mặt trời chói chang khiến cô chưa kịp thích ứng, sửng sốt một lúc mới nhận ra hôm nay là buổi tham quan khuôn viên trường.
Sau khi quay sang cảm ơn Đồng Như Nam, cô bèn xoay người xuống giường.
Tân sinh viên sau khi báo danh có bảy ngày để thích nghi với môi trường mới, trong khoảng thời gian này không có chương trình học, không có huấn luyện quân sự, anh Béo hiểu rõ bọn họ còn chưa biết nhiều về trường nên đã đưa ra đề nghị này.
Thời gian tập hợp được thống nhất là chín giờ, Cố Tân Di và Giả Giai chỉ còn 20 phút để rửa mặt.
Nhân tiện, Vệ Tử giúp hai cô chuẩn bị những vật dụng cần thiết bỏ vào ba lo mỗi người.
Đêm qua, Cố Tân Di đã thành thật nói với ba cô gái trong phòng về tật xấu rất thích ngủ của mình, ngàn vạn lần dặn dò Giả Giai nhớ đánh thức cô.
Giả Giai "A" một tiếng, lắc lắc đầu: "Tớ cũng không dậy nổi."
Ngừng một chút, Giả Giai có chút ngượng ngùng, "Tớ phải điều chỉnh lại giờ giấc, Tân Cương so với nơi này muộn hai giờ, đồng hồ sinh học có chút khó điều chỉnh."
Cố Tân Di bẻ khớp ngón tay, hâm mộ không thôi, hai mắt sáng lên: "Vậy buổi sáng cậu thức dậy lúc mấy giờ?"
"Cấp ba là 8 giờ, còn những ngày lễ thường là sau 9 giờ rưỡi."
Cố Tân Di rất là kinh ngạc: "Tuyệt quá đi ~" cô thích thời gian sắp xếp như vậy, không lo thiếu ngủ.
Giả Giai nghe ra ý đồ của cô, không chút do dự mà đánh gãy: "Buổi tối sẽ ngủ muộn đi hai giờ, cũng như nhau thôi."
Cố Tân Di ỉu xìu như cà tím phơi sương, phải mất một lúc lâu mới quay lại nói chuyện với Đồng Như Nam về việc rời giường.
Đồng Như Nam mang theo chú gà nhựa, chính là loại đồ vật phát ra tiếng kêu thảm thiết đến kinh thiên động địa.
Ban đầu cô ấy nghĩ có cần khoa trương đến vậy không, nhưng đến khi Cố Tân Di thành công tắt hết tất cả đồng hồ báo thức, thì cuối cùng cô ấy cũng thấy được cái gọi là "tật xấu thích ngủ" của Cố Tân Di nghiêm trọng đến mức nào.
Thoa vội kem chống nắng, cuối cùng Cố Tân Di và Giả Giai cũng coi như xong xuôi, đến tập hợp với mọi người.
Cuối tháng 8, ánh nắng mặt trời có chút chói chang, may là có tán cây ngô đồng rậm rạp che chắn được chín phần mười tia tử ngoại, cành cây to lớn sinh trưởng hoặc uốn lượn hoặc thẳng đứng tạo thành một con đường hầm tự nhiên.
Đại học Khoa học và Công nghệ là một ngôi trường còn trẻ, trải qua năm tháng bị mai một, cũng dần đổi thay, mãi đến đầu thế kỷ mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ, như một chàng trai 17, 18 tuổi.
Thế nhưng, cây xanh trong trường đã lâu đời đến mức có thể viết nên một trang sử.
Khi đó, trường không có tên là Đại học Khoa học và Công nghệ.
Năm xưa, lão hiệu trưởng để cho sinh viên mỗi người mang theo một cây ngô đồng đem trồng ở ngã tư, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người.
Cho đến ngày nay, mỗi sinh viên trước khi tốt nghiệp đều sẽ tự động mang theo một cây con đem trồng ở bãi đất trống hoặc khu đất phía sau núi.
Năm này qua năm nọ, Khoa Đại danh xứng với thực trở thành đại học có nhiều cây xanh nhất.
Anh Béo vừa đi vừa nói cho bọn họ về lịch sử lâu đời của những cái cây, nói đến từng công sức của lão hiệu trưởng, về những thành tựu đầy huy hoàng mà trường đạt được.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, tán cây tựa hồ như đang đáp lại anh ấy, như vỗ tay, như thì thầm.
Có lẽ là lần đầu tiên dẫn sinh viên tham quan, anh Béo có vẻ đặc biệt hưng phấn.
Anh mặc chiếc áo T-shirt đỏ, mồ hôi thấm ướt cả áo nhưng trên mặt anh vẫn tươi cười, đi được một đoạn còn có thể nói một số chuyện bản thân nhìn thấy hoặc nghe được, đều là những chuyện thú vị xảy ra trên người mình.
Cố Tân Di thích thú lắng nghe.
Anh Béo là người đã trải qua 4 năm đại học, bên trong câu nói sẽ xen lẫn vài lời khuyên đối với các đàn em.
Nhưng lời nói của anh vừa chân thành lại pha chút đùa giỡn, dễ đi vào lòng người.
Cô nhặt một chiếc lá rơi xuống đất, từng chút một xé nó thành hình.
Ngón tay tinh tế khéo léo, lúc đóng lúc mở như bươm bướm vỗ cánh bay.
Giả Giai nhìn hồi lâu thì thấy chiếc lá dần dần thành hình, đó là bóng lưng của anh Béo đang dẫn đường, chỉ là đường nét đơn giản nhưng vài chỗ trên đầu lá được điểm xuyến rất sinh động.
Mọi người liếc mắt một cái có thể nhận ra đó là anh Béo.
Giả Giai dựa vào gốc cây nhìn cô.
Nốt ruồi son dưới đuôi lông mày của cô như nhiễm một lớp viền vàng, toát lên một vẻ đẹp rực rỡ, trong sáng.
Giả Giai không quấy rầy, đợi cô hoàn thành xong liền hỏi: "Cậu biết về vẽ tranh sao? Làm rất đẹp."
Cố Tân Di sửng sốt một lúc, lắc đầu: "Tớ không biết vẽ vời."
Giọng nói hiếm khi hạ xuống.
Một giây sau, cô đặt chiếc lá đã làm xong vào trong sách rồi gập lại, nhặt một chiếc lá khác lên, cười hì hì nói: "Tớ cũng làm cho cậu một cái nhé."
Đi một vòng lớn từ phía sau núi, quay trở lại tòa giảng đường chính mà tối qua đã đến.
Ban ngày, nơi này hoa lá đua nhau khoe sắc, hồ sen cùng với cây liễu ven hồ tạo nên một bức tranh đặc biệt mỹ lệ.
Hai bên đường chính của khu dạy học trồng một mảnh vườn nhỏ, tô điểm thêm là mộc lan tím, bên cạnh còn có những hàng cây bạch quả.
Cố Tân Di bắt đầu thích thú, đi qua đi lại trong vườn.
Mộc lan tím, như tên của Tân Di, là loài cây rụng lá rất sớm, dáng cây thướt tha.
Nhìn thấy mọi người hào hứng, anh Béo lại dẫn bọn họ đi đến phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện, phía sau khu dạy học.
Đây là một trong bảy phòng thí nghiệm quốc gia duy nhất trong cả nước, chuyên nghiên cứu công nghệ mới — quang điện.
Vì tính bảo mật nên phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện không mở cửa cho người ngoài, một đám người nóng lòng muốn tham quan có chút tiếc nuối.
"Có điều gần đây vừa vặn là tuần lễ Khoa học – Kỹ thuật, anh thấy hẳn là mọi người sẽ có hứng thú nên đã lấy lớp làm đơn vị cơ sở xin tham quan, có lẽ ba tuần nữa sẽ được chấp thuận."
Thời điểm mọi người thở ngắn than dài, anh Béo khoan thai đi ra từ dưới bóng cây, anh ấy dang hai tay, chiếc áo T-shirt đỏ làm nổi bật cái bụng tròn vo, "Thế nào? Có phải cảm thấy anh đây không hề mập? Còn rất đẹp trai?"
"Vâng vâng."
"Anh Béo, anh đẹp trai nhất."
"Anh Béo vất vả rồi."
"Anh Béo cơ trí, anh Béo uy vũ."
Cố Tân Di cũng tham gia náo nhiệt, khen ngợi anh: "Anh Béo cừ khôi!"
Anh Béo được khen mà ngại ngùng, xua tay rồi nhanh chóng đưa mọi người rời đi.
Giữa trưa, trên đường chính thỉnh thoảng có mấy chiếc xe đạp chạy nhanh xẹt ngang qua.
Đây là một đoạn dốc có góc nghiêng hơn hai mươi độ, còn được gọi đùa là sườn dốc tuyệt vọng, gọi là tuyệt vọng vì bạn leo xong một đoạn, còn một đoạn dài hơn chờ ở phía trước.
Nói tới đây, anh Béo hỏi: "Trong các em có ai không biết đi xe đạp không?"
Cố Tân Di lập tức tự hào mà giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, nhưng nhìn trái nhìn phải, không có ai hưởng ứng, sợ hãi thu tay về, ấp úng nói: "Em, em đã học nhưng vẫn không đi được."
Cô nhăn mặt, ngược lại anh Béo bên này hai mắt tỏa sáng, nhìn một vòng trong đám nam sinh, hài lòng gật đầu nói: "Không sao, không biết đi xe đạp cũng tốt."
Anh Béo tránh khỏi cái đề tài này, hí ha hí hửng chạy đến chỗ nam sinh, nhỏ giọng nói chuyện, lại đàng hoàng trịnh trọng đi phía trước dẫn đường.
Anh Béo chọn những nơi bọn họ sẽ thường đi đến, những con đường bọn họ phải đi qua và một số tòa nhà mang tính biểu tượng.
Nhưng ngay cả như vậy, một đám người nhảy nhót hào hứng chụp hình quang cảnh xung quanh, cũng bắt đầu bị nắng nóng nướng chín như tôm.
Lão Cố hài lòng với Khoa Đại là vì nó lớn, bây giờ thì Cố Tân Di cũng thực sự cảm nhận được.
Thật là lớn a!
Cố Tân Di cảm thấy đôi chân không còn là của mình nữa, ước chừng lúc này mới chỉ đi được một nửa quãng đường.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh Béo lại hỏi có biết đi xe đạp hay không.
Ở nơi thế này, nếu chỉ đi bộ không những trễ giờ mà thể lực còn phải là hạng lão đại a.
Anh Béo ăn không nhiều, mồ hôi nhễ nhại, cái bụng tròn trịa gầy hơn trông thấy, nhưng anh Béo vẫn lên tinh thần dẫn đoàn người đến bảo tàng lịch sử trường.
Anh ấy đã sớm chuẩn bị từ trước, liên hệ với người hướng dẫn của bảo tàng.
Người hướng dẫn là một đàn chị dịu dàng mặc một chiếc váy màu lam, giọng nói ngọt ngào.
Anh Béo đã tới nơi này nhiều lần nên không tiếp tục dẫn đoàn nữa.
Đây là địa điểm cuối cùng, sau đó là hoạt động tự do, mọi người có thể lựa chọn tiếp tục đi bộ về hướng Tây hoặc rẽ phải đợi xe bus của trường để trở về ký túc xá.
Giả Giai thực sự rất mệt mỏi, hơn nữa còn có người thân đến thăm, bèn dẫn đầu đi trước.
Cố Tân Di lau mồ hôi, đưa chiếc lá đã làm xong cho anh Béo, sau đó xoay gót đi theo đàn chị hướng dẫn tham quan.
Cô ngây thơ mờ mịt lắng nghe, nhiều bức ảnh trong phòng triển lãm đều là hình đen trắng, bên dưới có một hoặc hai dòng mô tả đơn giản, không có dấu vết chỉnh sửa, phản ánh chân thực nhất những thay đổi của lịch sử.
Trong quá trình tham quan có vài người lục đục rời đi, cuối cùng chỉ có cô là người duy nhất đi xong toàn bộ hành trình.
Cô cũng không phải là người có ý chí kiên định, nhưng có một số sự vật cần được tôn trọng.
Mỗi khi đến rạp chiếu phim, cô luôn đợi phần cuối tấm màn đen kết thúc, từ logo của công ty phát hành đến danh sách nhân viên của đoàn làm phim, cô đều xem từng chút một.
Sự tinh túy của một bộ phim không chỉ nằm ở kỹ xảo tinh tế, hoa mỹ hay hình ảnh sống động, cũng không chỉ ở tình tiết cảm động hay hấp dẫn, mà còn nằm ở những cái tên màu trắng xuất hiện chỉ vài giây trên tấm màn đen kia.
Cô dành sự tôn trọng đến những con người đã đóng góp cho bộ phim.
Tựa như hiện tại, cô cũng tôn trọng người đàn chị lặn lội từ ký túc xá, giữa tiết trời nắng nóng của tháng tám để đến đây làm hướng dẫn viên cho bọn họ.
Khi bước ra khỏi viện bảo tàng thì đã xế chiều, Cố Tân Di nhìn quanh bốn phía, một bóng người cũng không có.
Mọi người đều đã rời đi.
Cố Tân Di cố gắng nhớ lại phương hướng để quay về.
Con đường của Khoa Đại ngay ngắn chỉnh tề, ngang dọc lồng vào nhau.
Dưới sự che chắn của tán cây ngô đồng, gần như ngã tư nào cũng giống nhau như đúc.
Cố Tân Di, người không có cảm giác phương hướng, chẳng mấy chốc liền lạc đường.
Cô lấy di động ra, lượng pin còn dưới 3%, cô miễn cưỡng mở app bản đồ, định vị vị trí của bản thân và chỗ cần đến, nhưng chưa được hai phút, thì màn hình chuyển đen.
Cô lang thang, loanh quanh mấy lần, ý muốn quay lại con đường chính, nhưng bây giờ dường như càng lúc càng đi xa hơn, không một bóng người, mà chim tước ríu rít bay qua từng đàn từng đàn.
Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, gọi điện thoại điện thoại hết pin.
Cố Tân Di mệt mỏi dựa vào thân cây, thở dài ngao ngán.
Một lúc sau, cô hưng phấn trở lại, nghĩ đến hiện tại hẳn là thời gian lên lớp, nên không có người nào, một lúc nữa có thể tìm được người chỉ đường.
Cô bèn tìm một thềm đá, vỗ nhẹ bụi trên đó rồi ngồi lên, chăm chú đếm từng chiếc lá trên đỉnh đầu.
Có lẽ là cô khá may mắn, chưa được bao lâu cô đã thấy có người đến gần.
Là một người đàn ông.
Người đó đứng ngược sáng, khiến dáng người của anh có vẻ cao lớn lạ thường, ánh sáng và bóng của rừng cây tạo thành một phông nền cực kỳ đẹp mắt.
Một tay của anh đút vào túi quần, đi được giữa đường, một tay khác hờ hững đung đưa theo từng bước chân
Anh càng ngày càng đến gần, Cố Tân Di phát hiện, đây là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, vầng trán cao, ánh mắt trong suốt, khí chất xuất chúng.
Điều duy nhất khiến Cố Tân Di khó hiểu là–
Vào thời điểm này ở Giang Thành nóng đến nỗi hận không thể mặc một cái quần cộc, trần truồng mà chạy giữa tiết trời nóng bức của mùa hè.
Người đàn ông này cư nhiên lại mặc một bộ tây trang chỉnh tề, tay áo màu đen lộ ra ba phần áo sơ mi trắng bên trong, cúc áo trên cổ chưa cài, lộ ra cần cổ và một chút xương quai xanh, theo sự chuyển động của anh, tia nắng mặt trời thỉnh thoảng lướt qua cổ áo.
Cố Tân Di thầm nghĩ, liệu người này không cảm thấy nóng sao?
Đáp lại cô là bóng người đàn ông đi ngang qua mình.
Vâng, chính xác là đi ngang qua cô...!
Lúc này Cố Tân Di mới nhớ ra nên hỏi anh đường về ký túc, thế mà cô chỉ lo lắng về việc người này có nóng hay không.
Nếu bỏ lỡ lần này, muốn chờ người kế tiếp không biết phải đợi bao lâu nữa, Cố Tân Di vội vàng đuổi theo.
"Xin chào, cho tôi hỏi..." cô nôn nóng hỏi, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, như thể không để ý, cô chỉ có thể mạo phạm đưa tay ra kéo góc áo của anh.
Đúng lúc người đàn ông xoay người lại, không kịp dự liệu, Cố Tân Di bị anh làm cho kinh ngạc, nhất thời không đứng vững được, thêm vào đó cả người mệt mỏi, theo quán tính cúi người về phía trước, cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Thế nhưng động tác trên tay không thay đổi, chỉ là chuyển từ kéo góc áo sang kéo ống quần...!
Kéo ống quần...!
Ống quần...!
Trong khoảnh khắc tiếp xúc mạnh mẽ với mặt đất, Cố Tân Di cảm thấy vạn phần may mắn.
May là anh ấy không mặc quần thể thao, nếu không cô mà kéo một chút nữa——
Hình ảnh kia quá đẹp, cô không dám tưởng tượng.
【Nhật ký tỏ tình】:
Khảo sát về độ thiện cảm của phái nữ cho thấy, tây trang màu đen được yêu thích hơn 55%.
Mặc dù hôm nay trời rất nóng, nhiệt độ bên ngoài khoảng 39 độ, tôi còn mặc tây trang màu đen.
Nhiệt độ xung quanh cô ấy khoảng chừng 45 độ, độ ẩm ước tính 67%, gió Đông Nam giật cấp 1.
Không ngoài dự đoán——
Cô ấy ngã xuống dưới quần tây của tôi.
___ Tác giả có lời muốn nói: Tần Trạm online
##Lời editor: đúng là chị bị ngã đổ bởi anh, theo đúng nghĩa đen =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...