12.
Sau khi Trần Cảnh đi, Tiết Thái Tảo ra vẻ lơ đãng hỏi hắn về cách nhìn dành cho vị sư huynh kia.
“Lúc ấy nhờ Trần Cảnh sư huynh phát hiện ra ngươi có thiên phú.” Nàng có phần cảm khái.
Tiết Thái Tảo không nói bừa.
Hồi đó, Trần Cảnh và Tiết Thái Tảo phụ trách tuyển chọn Khánh thành. Loại tuyển chọn này rất đơn giản, những người có ý định tham gia sẽ tập trung lại với nhau. Trong đêm tối, đèn được tắt và các đệ tử tuyển chọn sẽ thả bướm Tê Linh ra, bướm đậu trên người ai thì chứng tỏ cơ thể người đó có tiềm chất chứa đựng đạo ý.
Hễ là tu giả, bên ngoài sẽ cảm nhận được Đạo và bên trong sẽ chuyển hoá thành linh. Càng thu hút được nhiều bướm Tê Linh thì chứng minh khả năng ẩn chứa linh hồn trong cơ thể đó càng cao.
Khi đó, chỉ có một con bướm rất nhỏ run rẩy đậu trên tóc Tiết Huyền, do Trần Cảnh thấy trước.
“Nhưng sư tỷ là người đã quyết định giữ ta lại trước.” Lần đầu Tiết Huyền thực sự nghiêm túc phản bác lại nàng, “chứ không liên quan đến Trần Cảnh sư huynh.”
“Ta không thích hắn.” Hắn thì thầm.
Tiết Thái Tảo sửng sốt.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên nói thế nào, kìm nén một hồi mới thốt ra được một câu: “Uống rượu không?”
Đương nhiên Tiết Huyền không dám không tuân theo.
Sau vài chén, cuối cùng Tiết Thái Tảo đã nghĩ ra nên mở lời thế nào rồi. Nàng không phải là người hay giữ trong lòng, cảm thấy có vấn đề ở đâu thì sẽ muốn mau chóng giải quyết nó.
“Tiết Huyền, ta nghĩ ngươi nên…” Nàng nói một cách lúng túng, vừa quay đầu thì phát hiện khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước mơ màng, rõ là đang say rượu.
Nghe thấy nàng nói chuyện, hắn nhìn nàng rất nghiêm túc, khẽ gật đầu như đang nói “Sư tỷ nói rất đúng”.
Đêm nay, gió thổi man mát và ánh trăng cũng đẹp.
Vẻ mất tự nhiên trong lòng Tiết Thái Tảo đột nhiên tan biến, ánh mắt nàng dịu dàng và chứa đựng thành khẩn: “Tiết Huyền, nhìn ra bên ngoài nhiều hơn đi. Đi gặp càng nhiều người càng tốt, hãy đi tìm con đường của riêng mình đi.”
Đừng để bị mắc kẹt trong cái nhìn đầu tiên nữa.
- ---
[Với Tiết Huyền, Tiết Thái Tảo không phải là ánh sáng trước bình minh, mà là ngọn nến duy nhất trong đêm tối. Ngọn nến ấy ở trên gác cao, còn hắn là lữ khách cô độc bên dưới lầu.]
13.
“Nhưng sư tỷ đã từng nói ta rất nguy hiểm.”
Thiếu niên vốn đang gật gù đắc ý đột nhiên ngồi thẳng dậy và nhìn nàng chằm chằm.
Hắn xé toạc lớp ngụy trang, nụ cười cũng không còn tươi tắn nữa, nốt ruồi nổi bật bên dưới mắt, không hề toát lên sự phấn chấn và đáng yêu của một chàng thiếu niên.
Tiết Thái Tảo thở dài.
Thôi, lại đổi người rồi.
Khó lắm mới có được một con cún ngoan ngoãn.
Đối phương không giả vờ làm chú cún ngoan ngoãn như Tiết Huyền, thế nên Tiết Thái Tảo cũng lười ra dáng sư tỷ. Thậm chí, nàng còn linh cảm rằng đối phương hơn nàng không ít tuổi.
Tiết Thái Tảo không đáp lại hắn, mà chậm rãi rót cho mình một chén rượu.
“Muốn không?” Nàng quơ quơ bầu rượu hỏi.
“Tiết Huyền” không lên tiếng, chỉ uể oải nửa tựa người vào bàn nhỏ, rõ ràng vẫn là dáng vẻ đó nhưng từng hành động của hắn lại chứa đựng nét phong tình không thể có ở một thiếu niên.
Đúng vậy, phong tình. Tiết Thái Tảo bị ma nhập mới cảm thấy dáng vẻ tóc đen như mực xoã ngang vai, gò má vươn men say trông quyến rũ một cách khó tả. Nàng buộc mình phải nghĩ đến đôi mắt cún con của tiểu sư đệ.
Hay thật, héo luôn rồi.
Đấy là tiểu sư đệ đích thân mình đưa tới, đặc biệt là còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ biết bám lấy nàng, ai xuống tay kẻ đó là súc sinh.
Ai không được chạm thì ít nhất mình không nên.
Dường như tửu lượng của Tiết Huyền giả cũng chẳng ra gì, nhưng hắn hiểu rõ bản thân mình, vì vậy hắn không uống rượu Tiết Thái Tảo rót mà chỉ cầm chén rượu lắc nhẹ cho vui.
Có vẻ hắn rất giận thái độ thờ ơ của nàng, bèn biến ra một con rắn sống cho Tiết Thái Tảo.
Một con mãng xà khổng lồ dần xuất hiện từ cái bóng của hắn.
Cơ thể Tiết Thái Tảo vô thức căng cứng.
Con mãng xà không có ác ý với nàng. Nó thè lưỡi cẩn thận muốn liếm nàng. Tiết Thái Tảo nghiêng đầu tránh né. Nó to đến mức có thể che hết mặt nàng.
Mãng xà nhận ra bản thân không được chào đón thì tủi thân cuộn tròn mình lại.
Chẳng hiểu sao Tiết Thái Tảo chợt nghĩ tới Tiết Huyền, thế là cơ thể hơi thả lỏng. Nàng nhìn “Tiết Huyền” với vẻ “Chỉ thế thôi à?”.
Thành thật mà nói, Tiết Thái Tảo cảm thấy hình như vị đạo hữu sống nhờ trong cơ thể Tiết Huyền có bệnh gì đó rất nặng. Hắn luôn ám chỉ nàng rằng Tiết Huyền không bình thường, xui nàng báo lên chưởng môn hòng giam Tiết Huyền lại.
Ví dụ như hiện tại, có lẽ hắn lại muốn nói mấy câu quái gở nữa rồi.
Một vài câu với ý định muốn nàng phải đề phòng hay thậm chí là làm hại Tiết Huyền nhưng lại không khéo léo cho lắm, đôi khi còn tỏ rõ rằng hắn cũng chẳng phải thứ gì tốt lành.
Tiết Thái Tảo buộc lòng phải nghiêm túc thanh minh: “Chúng ta là danh môn chính phái. Tuy các ngươi hơi quái lạ nhưng chưa đến mức phải động thủ.”
Nếu áp dụng tư hình cho một ai đó vì họ khả nghi mà không có bất kì bằng chứng xác thực nào, thì Lâu Quan Tông nên đổi nghề gọi là ma đi cho rồi.
Tiết Thái Tảo không hiểu nổi lối suy nghĩ của vị đạo hữu này.
“Nếu một ngày Tiết Huyền hổ thẹn với thiên địa và sư môn, ta đương nhiên sẽ thanh lý môn hộ. Nhưng hiện tại hắn ngoan ngoãn hiền lành, vậy ta xử lý hắn làm gì?” Tiết Thái Tảo khuyên hắn ta: “Đạo hữu, ngươi và Tiết Huyền hiện đang cùng thuyền, nên an phận chút đi.”
“Tiết Huyền” sửng sốt.
Tiết Thái Tảo ngửa đầu uống cạn chén rượu rồi tiện thể hỏi hắn: “Đạo hữu, ngươi tên gì?”
Hồi lâu, đối phương không trả lời.
“Ta không có tên.” Thật lâu sau, hắn mới rầu rĩ nói.
Đợi đến khi Tiết Thái Tảo quay lại nhìn hắn, nàng mới phát hiện đối phương đã vội vã rời đi.
Thiếu niên mềm oặt gục lên bàn, hàng mi dài phản chiếu bóng cong dưới mí mắt.
15.
Tiết Huyền thức giấc và phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trên người còn đắp một chiếc chăn lông mỏng.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, một giọng nữ quen thuộc đã vang lên bên tai: “Dậy rồi thì ra ngoài đi.”
Một làn gió không mấy dịu dàng đẩy hắn ra ngoài, Tiết Huyền vô thức tuân theo. Khi cửa động phủ sau lưng đóng lại, hắn mới nhận ra hoá ra đây là động phủ của sư tỷ.
Chưa kịp đỏ mặt ngượng ngùng, Tiết Huyền nhớ lại đêm qua sau khi hắn say đã có một kẻ khác chiếm lấy cơ thể hắn.
Người cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của sư tỷ không phải là hắn, người được sư tỷ đích thân rót rượu không phải là hắn, người được ngủ lại cũng không phải là hắn…
Chẳng màng quan tâm đến cái đầu đau nhức sau khi say, Tiết Huyền sầm mặt lao vào thần thức tìm tên tiện nhân kia liều mạng.
Cảm nhận được sự phẫn nộ và ghen ghét của chủ nhân, những rắn nhỏ chui ra từ bóng hắn bắt đầu dần dần có thực thể. Sau khi Tiết Huyền cắn nuốt được một phần hồn của đối phương, những con rắn nhỏ đã có thể tách khỏi hắn và bò ra bên ngoài.
Đương nhiên mục tiêu của chúng nó đều là… động phủ của Tiết Thái Tảo.
Tiết Huyền vội vàng thu chúng nó lại.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích cho sư tỷ biết thần hồn trong hắn là ai, và hắn có vài điểm không giống như người bình thường.
Nghĩ tới đây, Tiết Huyền nhớ ra, thứ ngu xuẩn ở cùng hắn trong thần thức đã biến hoá thành con mãng xà trước mặt sư tỷ.
Tiết Huyền:…
Mẹ nó, lại phải tẩn cho một trận.
……
Chuyện gì đến cũng phải đến. Hôm nay vào giờ diễn tập theo thông lệ, Tiết Thái Tảo không đứng đối diện hắn như thường ngày mà ngồi ở kia ung dung nhìn hắn.
“Thật thà sẽ được khoan hồng.” Tiết Thái Tảo khẽ hất cằm.
Tiết Thái Tảo tin chắc con mãng xà đêm qua đã chui ra từ bóng của Tiết Huyền. Toàn thân nó đen kịt, linh hoạt và hung ác, chắc chắn là một con rắn sống sờ sờ.
Thành thật mà nói, ít nhất Tiết Thái Tảo chưa bao giờ nghe nói về thuật pháp như thế trong chính đạo.
Để phòng ngừa đối phương thoái thác cho có lệ, nàng hỏi dò trước: “Lại có ma tu tốt bụng nào cho ngươi học thuật pháp của hắn à?”
Tiết Huyền cứng họng: “Không phải từ chỗ ma tu.” Hắn phủ nhận vài câu mình cho rằng không đúng, bởi những thuật pháp đó hắn học từ trong thức hải và trong ký ức của kẻ cắn nuốt kia. Tên ma kia không thể là ma nữa rồi, vì thế lời đã đến miệng hắn lại nuốt xuống: “Đúng vậy.”
Tiết Thái Tảo tức đến bật cười. Nàng nghiêm túc nhìn Tiết Huyền: “Tiết Huyền, ngươi nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho ta biết đó là thứ gì đi, bằng không ta nhất định sẽ báo cho chưởng môn sư bá.” Giọng điệu nàng lãnh đạm: “Ngươi chưa làm chuyện ác nên chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương, nhưng ít nhất ta không thể giữ ngươi lại chỗ ta được nữa.”
Câu này nửa giả nửa thật, đúng thật nàng sẽ báo cho chưởng môn, nhưng đuổi hắn đi là giả - Nếu Tiết Huyền có chỗ nào không đúng thì nàng, với tư cách là người thân thiết nhất của Tiết Huyền, đương nhiên sẽ được chọn làm người giám sát hắn.
Quả nhiên Tiết Huyền trở nên hoảng loạn.
“Hừ, nàng ta lừa ngươi đó, tối qua nàng ta đã cảnh cáo ta…” Thần thức được gọi là Vô Danh định nhắc nhở hắn, không ngờ tên ngốc này hoàn toàn như đàn gảy tai trâu.
“Không phải rắn mà là ‘niệm’.”
Từ nhỏ Tiết Huyền đã là một quái thai. Vào ban ngày, nhân gian bình thường trong mắt hắn. Nhưng đêm lại, thế giới dường như thay đổi. Những làn sương kỳ lạ với nhiều màu sắc khác nhau lởn vởn quanh cơ thể mọi người đã chui ra khỏi bóng tối và quấn lấy chủ nhân của nó.
Không một ai nhận ra điều bất ổn.
Không có gì kỳ lạ khi một đứa trẻ lập dị không biết cách che giấu sự khác thường của mình để rồi bị vứt bỏ, bị bài xích và bị sỉ nhục, nhưng chuyện đó không đủ quan trọng để Tiết Huyền nói bất kì điều gì về nó. Hắn chú trọng vào việc giải thích “niệm” là gì, sau khi có được ký ức của Vô Danh, hắn đã hiểu sơ rằng “niệm” là biểu hiện dục vọng của con người, chúng là sinh vật gắn liền với nhân tính, ẩn mình trong bóng tối và lượn quanh cơ thể con người.
Dù sao cứ coi nó như một sinh vật tồn tại rộng khắp đi, Tiết Huyền gấp gáp muốn chứng minh sự bình thường của mình với sư tỷ.
Để chứng minh sự vô hại của mình một cách sâu sắc, hắn thả một con rắn nhỏ ra nhằm lấy lòng, ra hiệu Tiết Thái Tảo có thể thoải mái đùa giỡn với nó.
Tiết Thái Tảo: Không cần tới mức đó đâu.
Bị từ chối ủ rũ, con rắn nhỏ tự cắn lấy đuôi mình rồi cuộn thành một vòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...