Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bản tóm tắt:
Theo dõi cốt truyện và chơi cáo vui vẻ
- ---------------
Chu Tử Thư quả thật cảm giác được thân thể của mình gần đây nhẹ nhàng hơn, Lưu Vân Cửu Cung Bộ lâu ngày luyện vẫn không tiến bộ giờ đã nhanh hơn một chút, nghĩ lại có Tử Thư đã được chính tình cảm của sư đệ bồi dưỡng dần dần lên. Mặc dù trước đây anh chưa từng sống cùng các tộc hồ ly khác nhưng ở Tứ Qúy Sơn Trang vẫn có sẵn một số cuốn sách kỳ lạ, ngoài ra, anh còn bồn chồn khi thời tiết chưa ấm lên kể từ khi tuyết tan, và anh có một cảm giác sảng khoái chưa từng có rất buồn chán làm ảnh hưởng đến việc luyện tập võ thuật.
Tự mình động dục và nhờ sư đệ giúp đỡ có sự khác biệt, đương nhiên sư đệ tới đây không phải vì muốn giúp đỡ, Chu Tử Thư trước tiên đi hỏi Ôn Khách Hành xem có khó khăn gì không. Ôn Khách Hành nói không khó, chỉ là hốc mắt ươn ướt, Chu Tử Thư cảm thấy lời này không thể tin được, liền sờ sờ đầu hắn.
"Đệ, đệ, đừng có mà bướng bỉnh, đệ biết không?"
Ôn Khách Hành vùi mặt và tai của mình vào trong ngực Chu Tử Thư, nói rằng hắn không bướng, hắn hiện tại đã có sư huynh, sư huynh khó chịu như vậy là vì động dục quá muộn.
Chu Tử Thư cảm thấy Ôn Khách Hành bịa chuyện, kiểm tra nguồn gốc thân thế của Ôn Khách Hành thì phát hiện ra hắn là một con cáo hoang trên núi Thanh Nhai vô tình hóa thành linh hồ, hơn nữa chỉ cần nhìn vào đuôi cũng có thể biết đó là một con cáo đỏ.
—— So với Ôn Khách Hành, tai của Chu Tử Thư ngắn hơn, tròn hơn, đuôi to hơn và rậm rạp hơn, Chu Tử Thư không nghĩ Ôn Khách Hành có cơ hội tìm hiểu thói quen của cáo trắng.
Chu Tử Thư kỳ thực có thói quen để ý, thu thập tin tức, trước đây anh không để ý tới lai lịch của Ôn sư đệ chỉ vì không nghĩ theo hướng đó, nhưng khó có thể tưởng tượng trong số đệ tử của Tứ Qúy Sơn Trang lại có 2 con cáo đặc biệt tư duy vượt trội. Ở Tứ Qúy Sơn Trang, Tần Hoài Chương thật may mắn, khi ông có thể thử luyện tập kỹ năng ma thuật Lưu Hà Thần Thông trong huyền thoại với tỷ lệ thất bại rất cao.
Đương nhiên, Chu Tử Thư chỉ là nghĩ tới, anh cũng không có điên đến mức muốn sư phụ của mình gặp nguy hiểm.
Quên đi, những điều này đều không quan trọng, Tử Thư bây giờ đã có một cái đuôi đỏ để ôm ngủ, so với ôm đuôi của chính mình tốt hơn rất nhiều, mà bây giờ chính là lúc Ôn sư đệ ảm đạm này dính dính lấy mình, Chu Tử Thư cũng vậy. cũng nóng lòng mỗi ngày vướng vào hắn một ít. Không thể không nhìn hắn trong giờ học buổi sang một ít. Chu Tử Thư cũng ước gì tiểu sư đệ Ôn gia cũng ở bên cạnh mình mỗi khi luyện kiếm. Chu Tử Thư luyện kiếm mềm, nhưng Ôn Khách Hành luyện kiếm dài, giữa hai người không có nhiều điểm chung nên đã kéo Ôn Khách Hành dạy hắn cách sử dụng kiếm mềm của chính mình bằng nội lực.
Tất cả những gì Ôn Khách Hành có thể nghĩ đến là thanh kiếm mềm quấn quanh thắt lưng của sư huynh mình, chạm vào thanh kiếm mềm giống như chạm vào thắt lưng của sư huynh, nghĩ đến điều này, trên khuôn mặt Tiểu Ôn gia hiện lên một nụ cười, và hắn cười đến mức khiến Chu Tử Thư phải đánh cái mông đang vặn vẹo kia lại, để hắn có thể chuyên tâm luyện kiếm.
"Sáng hôm đó ta không cho đệ ăn đủ à, về phần luyện kiếm, đệ cũng nghĩ tới sao?"
Ôn Khách Hành kêu lên là bị oan, nhưng sau khi luyện kiếm, hắn ngoan ngoãn vào bếp lấy gạo bồ kết ngâm hôm qua, hầm canh nấm trắng với kẹo đào, thêm một ít đường phèn rồi hầm cho đến khi đặc lại. và thêm chút đường nâu khi sắp ra khỏi nồi.(1)
Hắn bưng lên phòng cho Chu Tử Thư ăn, Chu Tử Thư chưa từng ăn loại canh này, nghiêng người cầm thìa múc cẩn thận, Ôn Khách Hành nói là đã để nguội, cho nên A Nhứ không phải lo lắng nó quá nóng.
Chu Tử Thư thở dài trước sự chu đáo của sư đệ, tức giận vì sư đệ nghịch đuôi mình, nhưng không thể nói dù đuôi đã thò ra ngoài cũng không cho sư đệ xoa xoa, bản thân cũng không thể làm vậy. Ăn một bát canh ngọt mà không mạo hiểm cái đuôi của mình, anh thật sự rất hận bản thân mình, cái đuôi như vậy mà lại không nghe lời của mình. Quên canh chân gà đi, ai làm cho anh giống được như thế, cơm gà nữa là cái quái gì vậy.
Quên đi, nhất định là vì sư đệ của mình tài nấu ăn xuất sắc chứ không phải vì Tử Thư đặc biệt thích Ôn Khách Hành.
Giống như kiếm thuật nổi tiếng ở Côn Châu, Ôn Khách Hành cũng nổi tiếng với tài nấu ăn, ai ăn được phải nói anh chị em tương lai của mình sẽ gặp may mắn. Gia đình Cố Gia nhận nuôi A Tương dưới chân núi đã mở một quán chè theo công thức của Ôn Khách Hành và bán kèm theo bánh ngọt, kiếm được rất nhiều tiền, Chu Tử Thư đã mua món chè của Cố Gia, nói thật thì chỉ có Ôn Khách Hành là tuyệt nhất. Cố Gia chỉ bằng nửa cấp độ.
Nhưng kiếm pháp của Ôn Khách Hành không tệ, theo Chu Tử Thư thì hắn cực kỳ tài giỏi, giỏi nhất trong việc biến sự việc phức tạp thành đơn giản, một chiêu giết chết đối phương, Tần Cửu Tiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng Chu Tử Thư lại có thể hiểu được đến một mức độ nào đó.
Khi đứa trẻ này không còn hình dạng con người, có lẽ đã gặp phải rất nhiều kẻ ác muốn lột da nó.
Vì vậy, Ôn Khách Hành dùng công thức làm bánh ngọt để lôi kéo Cố gia là một động thái rất hợp lý, Cố gia dựa vào công thức của Ôn Khách Hành để khởi nghiệp, họ dựa vào Tứ Qúy Sơn Trang để kinh doanh ở tại Côn Châu, nên họ đối xử với Cố Tương một cách chăm chút, tận tâm và yêu thương.
Chu Tử Thư đã vô tình than thở rằng dù có cùng một công thức thì sau khi qua tay sư đệ mình cũng sẽ tinh tế hơn, Ôn Khách Hành thực sự rất tự hào và nói rằng nếu không vì tiền và tương lai của A Tương sẽ không thể dạy cho nhà Cố gia được. Sau này cửa hàng giao lại cho A Tương, nhất định phải ở trong tay A Tương, nhất định phải đảm bảo không rơi vào tay nhà chồng, mới có thể giao toàn bộ công thức cho A Tương sử dụng được.
Khi đó Chu Tử Thư mơ hồ hiểu được mình và Ôn Khách Hành là cùng một kiểu như nhau, nếu phải nói thì bây giờ bọn họ thật sự là cùng một loại, đều là cáo.
Mùa xuân còn lạnh, Chu Tử Thư quấn chặt bộ lông quanh người, chỉ cần không phải lông cùng chủng tộc thì anh sẽ không quan tâm, Ôn Khách Hành biến cái đuôi của mình vào trong lòng Chu Tử Thư, rót một tách trà nóng.
"Rượu hoa mận đã gần nấu xong rồi, chỉ là chuyện hai ba ngày thôi, sư huynh đừng sốt ruột." Ôn Khách Hành vừa nói vừa bồn chồn, Chu Tử Thư cầm lấy trà, đè xuống sự bối rối của Ôn Khách Hành. Dùng đuôi của mình và xoa xoa đuôi Ôn Khách Hành. Nắm nhẹ Lấy một nắm chóp đuôi mà vuốt.
"Nếu ngươi còn đi xa hơn nữa, ta sẽ buộc một cái chuông vào đuôi ngươi. Ngày nào ta cũng chỉ nghe tiếng chuông thôi." Chu Tử Thư không quan tâm mình có rượu hoa mận hay không, anh vẫn luôn kén chọn. Thức ăn không phải rượu. Anh uống được tất. Kể cả Ôn Khách Hành cũng không ngờ được, Chu Tử Thư có thể uống rất nhiều loại rượu. Lần cuối cùng Tử Thư đi ăn trộm rượu, Ôn Khách Hành đuổi theo Tử Thư khắp Sơn Trang, cuối cùng chính Tần Hoài Chương đứng ra vì 10 cân thịt cừu và giải quyết sự việc bằng một trận đòn nặng nề lên Sư Huynh của hắn.
Ít nhất năm cân trong số mười cân thịt cừu đã lọt vào bụng Chu Tử Thư.
Ôn Khách Hành cụp mắt xuống và nói, nếu A Nhứ muốn nghe thì ngày mai đệ sẽ xuống núi mua một chiếc chuông, Chu Tử Thư không khỏi xoa đầu, anh không còn giữ được vẻ mặt lạnh lùng nữa,Ôn Khách Hành nhân cơ hội rúc vào trong ngực Chu Tử Thư, Chu Tử Thư quấn lấy lông Ôn Khách Hành.
Nếu như Tần Hoài Chương và con trai ông ở trong phòng, sẽ than thở Tứ Qúy Sơn Trang thiếu áo khoác lông cáo cho hai người sao, tại sao hai người phải mặc một cái cùng nhau?
Tất nhiên, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành sợ lạnh ngã ngửa thành hai cái bánh cáo, rúc vào nhau trên giường quấn đuôi vào nhau.
Đến giữa tháng ba, hoa ở Tứ Qúy Sơn Trang đã nở rộ, phía sau núi cũng có rất nhiều hoa đua nhau nở rộ, Ôn Khách Hành nghĩ đến việc mỗi ngày kéo Chu Tử Thư đi xem hoa đào, nhưng Chu Tử Thư lần nào cũng giả vờ như không nghe thấy.. Hai người nằm chung giường lâu như vậy, có thể coi là có quan hệ mập mờ. Hẳn ở một mức độ nào đó Tử Thư biết Ôn Khách Hành muốn làm gì, nguyên nhân chủ yếu Tử Thư không muốn đi là vì thời tiết vẫn còn quá lạnh.
Ôn Khách Hành, đã hoãn buổi học buổi sáng của các đệ tử trong nửa giờ, tất nhiên là vì bữa sáng của sư huynh Tử Thư, để có món ăn ngon là món đậu hủ, Ôn Khách Hành không ngại từ dưới núi đem lên, dù sao cũng không sao, Ôn sư đệ đã trở thành sư đệ thân thiết bên cạnh Tử Thư.
Điều này thì hay rồi, cả Sơn Trang đều biết Ôn sư đệ có thể thay sư huynh quyết định.
Chu Tử Thư có thể làm cái gì, chỉ cần trói hắn lại, dùng gậy đánh hắn.
- ----- Còn tiếp ------
Ghi Chú:
(1) súp Tremella