Văn Thanh Từ dừng một chút, chậm rãi đặt bút qua một bên rồi vô thức nhìn ra ngoài cửa. Mà thái y bên cạnh y vẫn có chút dại ra nhìn chằm chằm trang giấy viết đầy chữ trên bàn, không kịp phản ứng, thậm chí hoàn toàn không ý thức được những nhân vật lớn của cung Thái Thù hôm nay đều tề tụ ở đây.
Lời Văn Thanh Từ vừa rồi nói với gã quá mức kinh thế hãi tục.
Thái y nói "Trộm sư" cũng không phải là nói đùa hoặc là nói một chút là thôi. Lo lắng Văn Thanh Từ thật sự không muốn ở lại Ung Đô, chữa xong bệnh cho Tạ Bất Phùng rồi đi.
Thái y tận dụng mọi cơ hội đưa thuốc mà đàm luận với Văn Thanh Từ về con đường hành nghề y, mời đối phương giải đáp nghi vấn cho mình.
Gã không chỉ hỏi câu hỏi của mình, mà còn chỉnh lý các câu hỏi của đồng liêu thành sách, lấy ra hỏi.
Mấy ngày trước, ngoài cung có một vị quan lớn tam phẩm đau bụng không thể chịu đựng, buồn nôn nôn mửa, nằm liệt giường ở nhà.
Sau khi thái y trong cung tớikhám, kê mấy đơn thuốc cũng không có tác dụng gì lớn. Nên đành phải nhờ gã đưa ghi chép và chi tiết hồ sơ bệnh cho Văn Thanh Từ xem.
Trước khi tiếng thông báo của thái giám truyền đến, Văn Thanh Từ vừa mới viết xong chẩn đoán "Túi mật nóng rát, có sỏi bên trong” lên giấy.
Đồng thời tăng liều lượng từ Trọng Cảnh Phương nên Sài Hồ làm chủ, kê đơn thuốc đầu tiên.
Đến lúc này, hết thảy coi như bình thường.
Sau khi kê đơn thuốc xong, Văn Thanh Từ bổ sung một câu: "Dùng phương thuốc này có thể giảm đau bụng, nhiệt độ cơ thể cũng sẽ dần dần bình thường, nhưng cũng không thể trị tận gốc bệnh tật."
“Vậy phải làm thế nào mới có thể trị tận gốc? "Thái y trẻ tuổi không khỏi truy vấn.
Văn Thanh Từ dừng lại một lát trả lời: "Phải cắt bỏ túi mật.”
“Cắt, cắt?!”
Chẳng lẽ vị đồng nghiệp này đang nói đùa sao? Thân thể tóc da là của phụ mẫu cho, không thể tổn hại.
Loại trò đùa này không được phép đâu!
Trải qua một chuyện ở Liên Hoà, tuy rằng gã cũng giống như phần lớn mọi người, dần dần tiếp nhận phương pháp mổ xẻ thi thể tra xét nguyên nhân bệnh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là gã có thể chấp nhận việc lấy nội tạng từ cơ thể của một người sống. Cho dù ném luân lý cương thường qua một bên, sau khi mổ bụng, con người còn có thể sống tốt sao?
Hành động này đến tột cùng là cứu người, hay là muốn mạng!
Lời nói của Văn Thanh Từ, ở trong tai người thời đại này quá mức hoang đường, không thực tế. Thậm chí có thể gọi là điên cuồng.
Sau lưng thái y trẻ tuổi chợt lạnh, gã bỗng nhiên nhớ tới Văn Thái y được xưng là "mặt tiên lòng la sát”...
Bây giờ xem ra, người bên cạnh có lẽ không chỉ giống y mà ngay cả hành động cũng có phần giống nhau.
Gã vô thức muốn quan sát biểu cảm của Văn Thanh Từ, nhưng lại bị chiếc mũ che chắn.
Văn Thanh Từ đã đọc được suy nghĩ của gã qua giọng điệu vừa rồi.
"Không phải là nói đùa đâu." Văn Thanh Từ vừa nói vừa cẩn thận viết chẩn đoán cuối cùng của mình lên giấy.
Từ đó, thái y trẻ tuổi bất động tại chỗ, không hề nhúc nhích cho đến khi giọng của thái giám từ ngoài phòng truyền đến, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay gã, hạ giọng nói: "Đi, ra ngoài đón giá.”
Đây là quy củ của cung Thái Thù.
“Hả? "Thái y sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, gã cuống quít gật đầu," Được, được…”
Dứt lời lập tức buông thứ trong tay xuống, đè nén khó chịu trong lòng, đi ra ngoài nhĩ phòng với Văn Thanh Từ.
Người ở tiền viện Thái y thự không nhiều lắm, lúc này tất cả mọi người đi ra ngoài điện, khom lưng chờ ở bên cạnh viện. Ánh mặt trời chạng vạng kéo bóng tối thêm dài.
Thái y đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ, trong lúc chờ quý nhân đến thì không ngừng liếc trộm người bên cạnh, cố gắng xem Văn Thanh Từ có gì bất thường hoặc là chờ đợi đối phương nói với mình, những lời vừa rồi cùng lắm chỉ là vui đùa mà thôi.
Nhưng mà biểu cảm của Văn Thanh Từ vẫn như trước.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thái hậu mặc cung trang màu đỏ thẫm cùng với Huệ thái phi và Hành vương Tạ Quan Chỉ xuất hiện trong tầm mắt Văn Thanh Từ.
Trước khi mọi người hành lễ, nàng đã mở miệng thản nhiên nói: "Miễn lễ.”
Cùng với âm thanh "Tạ thái hậu ân điển", mọi người cùng đi về phía sườn điện.
Tuy rằng miễn lễ, nhưng mọi đang trực ở tiền điện vẫn cần đứng tại chỗ chờ giá.
Tiền viện của Thái y thự không lớn, cửa hông điện cũng mở.
Lời nói trong cửa bay toán loạn truyền tới bên tai mọi người.
……
Hôm nay Tuệ thái phi rất là ân cần.
“...... Ai gia nghe nói, thời gian trước long thể bệ hạ không được khoẻ, nên đặc biệt cầu Phật ở trong miếu, cầu phúc thay cho bệ hạ.”
“Thái phi có tâm, " Giọng điệu Tạ Bất Phùng không khác gì ngày thường," Lần này thật sự là làm phiền rồi.’
Trong lúc nói chuyện, Tuệ thái phi cũng ngẩng đầu, yên lặng nhìn thoáng qua sau rèm châu.
Mơ hồ nhìn thấy khí sắc Tạ Bất Phùng vẫn tốt, nàng coi như thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tạ Bất Phùng khách khí với mình, Tuệ thái phi vội nói: "Bệ hạ là vua một nước, thân thể cũng là chuyện quốc gia, nói gì tới làm phiền.”
Phế đế đã chết, Tuệ thái phi cũng không cần phải giả vờ giống như trước kia nữa, tuy giọng nói của nàng vẫn còn hơi cường điệu, nhưng vẻ mặt lại bình thản hơn thường rất nhiều.
Hiển nhiên, đây mới là dáng vẻ thường ngày của Tuệ thái phi.
Sau khi khách sáo xong, nàng còn không quên kéo gần khoảng cách truy vấn một câu: "Không biết bệ hạ hiện tại như thế nào, còn khó chịu không?"
Tạ Bất Phùng chậm rãi xoay chén trà trong tay, ánh mắt xuyên qua rèm châu rơi ra ngoài cửa sổ. Dừng lại vài phút, hắn lắc đầu nói: "Trẫm gặp được một lang trung ở Liên Hòa, nhờ có y trông nom, nên gần như đã bình phục.”
Xác định sức khoẻ Tạ Bất Phùng không có gì đáng ngại, nhất định có thể chống đỡ đến lúc sắc phong, Tuệ thái phi rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tạ Quan Chỉ đứng bên cạnh nàng vẫn không nói gì, đột nhiên mở miệng: "Không ngờ một lang trung giang hồ lại có bản lĩnh như vậy..."
Trong lúc nói chuyện, hắn bất giác nắm chặt hai tay. Dù sao thiếu chút nữa đã chết dưới tay đối phương, Tạ Quan Chỉ vẫn có chút sợ hãi Tạ Bất Phùng.
Lúc Tạ Bất Phùng đào quan tài, thanh kiếm thuận tay đóng bên cạnh hắn đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu cho Tạ Quan Chỉ.
Sau khi trở lại Ung Đô, hắn liên tục gặp ác mộng mấy tháng. Nỗi sợ hãi khắc sâu trong tâm hồn buộc hắn phải nuốt lời phía sau - không biết so với Văn thái y thì ai có y thuật tốt hơn?
Tạ Quan Chỉ nhẫn nhịn không nói ra câu quá phận kia, nhưng một giây sau, Tuệ thái phi vẫn luôn lo lắng nhìn về phía sau rèm châu, cố gắng thấy rõ sắc mặt Tạ Bất Phùng, phán đoán xem hắn có tức giận hay không nghĩ.
Sao con trai mình lúc nào cũng nói chuyện bịt đầu với Tạ Bất Phùng thế không biết!
Chẳng trách lúc mình nói muốn đến thăm Tạ Bất Phùng, nó lại sẵn lòng đồng ý như vậy.
Thì ra là đã lên kế hoạch vào đây!
Chuyện Tạ Bất Phùng và tên lang trung giang hồ kia đã truyền khắp Ung Đô từ lâu. Đương nhiên Tuệ thái phi cũng có nghe nói.
Nhưng bất kể đến tột cùng chỉ là " thế thân”, hay là nói Tạ Bất Phùng thật sự động chân tình, đó đều là việc riêng của Tạ Bất Phùng, không liên quan gì tới người ngoài.
Không ngờ Tạ Quan Chỉ không hỏi ra vấn đề liên quan đến Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng lại gật đầu, chủ động nhắc tới người kia: "Thanh Từ cũng là người giang hồ.”
Giọng điệu của hắn vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ điên cuồng hơn một năm trước. Thậm chí không hề coi "Văn Thanh Từ" là cấm kỵ, như thể thật sự đã…buông bỏ.
Nghe vậy, Tạ Quan Chỉ không thể tin ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Phùng, mặc dù hắn cũng cảm thấy Tạ Bất Phùng đã biến thành "Bình thường", không hề cố chấp với một người chết là chuyện tốt.
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, hoạt động tâm lý của Tạ Quan Chỉ bỗng trở nên đặc sắc.
[Lúc đó oanh oanh liệt liệt như vậy, bây giờ lại đánh đồng một lang trung quen biết chưa đầy mấy tháng với y ư? Qua mấy ngày nữa, chẳng phải là muốn thay thế Văn Thanh Từ sao?]
[Thì ra hắn có thể lạnh lùng như vậy với Văn Thanh Từ, mình thật sự nhìn nhầm rồi.]
Trong lúc nói chuyện, Tạ Bất Phùng vừa vặn bưng chén trà lên. Theo động tác giơ tay lên, chiếc vòng tay len màu trắng nhạt tuột khỏi cổ tay, rơi vào mắt Tạ Quan Chỉ.
[Thì ra ngay cả sợi dây len này cũng có cái mới.]
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Tạ Quan Chỉ không khỏi lạnh lẽo.
...... Đừng bốc đồng, đừng bốc đồng.
Ác mộng suýt bị một kiếm của Tạ Bất Phùng giết chết vẫn chưa tiêu tan.
Nhưng thấy Tạ Bất Phùng chủ động nhắc tới Văn Thanh Từ, Tạ Quan Chỉ trầm mặc một lát, không khỏi nói ra một câu khó hiểu: "So sánh y với Văn thái y...... Xem ra bệ hạ thật sự rất coi trọng vị lang trung này.”
Lời nói của Tạ Quan Chỉ bề ngoài là nói về y thuật của hai người. Trên thực tế tất cả mọi người trong trắc điện đều có thể nghe được, chuyện hắn hình dung là một chuyện khác.
Tuệ thái phi ném cho Tạ Quan Chỉ một ánh mắt như đao, Tạ Quan Chỉ mím môi cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy.
“Đương nhiên, " Giọng Tạ Bất Phùng chẳng hề không vui, thậm chí còn mang theo ý cười cùng quyến luyến," Ở trong mắt trẫm, trên đời này không ai có thể so sánh được với y.”
Không ai có thể so sánh…
Giọng Tạ Bất Phùng vang lên trong tiểu viện lặng ngắt như tờ. Những lời này giống như thổ lộ, hoặc là nói chính là thổ lộ.
Mọi người chờ giá không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt vào Văn Thanh Từ. Quan hệ giữa bệ hạ và Văn thái y thì ai cũng biết, cho nên hắn nói như vậy là... Chứng thực lời đồn đãi với vị lang trung giang hồ kia sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người lại quên che dấu khiếp sợ trong ánh mắt. Văn Thanh Từ đứng ở trong viện không khỏi cúi đầu, y không quen bị người khác nhìn như vậy.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Văn Thanh Từ nghe Tạ Bất Phùng biểu đạt hảo cảm với mình. Khác với lúc trước chính là, lần này khoảng cách giữa hai người đột nhiên giãn rộng ra.
Bởi vậy Văn Thanh Từ không còn ngơ ngác như trước, nhưng y rõ ràng nhận ra trái tim mình vì lời nói của đối phương mà tăng tốc.
Tuy rằng vừa rồi còn đang rối rắm chuyện Văn Thanh Từ nói đến mổ bụng phá bụng, cắt bỏ túi mật. Nhưng khi Văn Thanh Từ bị mọi người đánh giá, thái y bên cạnh y vẫn vô cùng trượng nghĩa đi về phía trước nửa bước, kiên quyết chắn Văn Thanh Từ một thân xanh nhạt ở sau lưng mình.
“Cám ơn. " Nói xong, Văn Thanh Từ đã đứng hồi lâu không khỏi ho khan hai tiếng.
"Không có gì không có gì," Thái y kia vội vàng lắc đầu, dừng vài giây sau, đột nhiên hơi nâng cao âm lượng, "Cẩn thận!"
Văn Thanh Từ vô thức nhìn về phía bãi đất trống. Một con thỏ không biết nhô ra từ bãi cỏ từ lúc nào, nhảy đến bên chân mình.
“Đừng chạy! " Một giây tiếp theo, giọng của Tạ Phu Doãn bay tới cùng với bóng dáng của con thỏ.
Mọi người trên bãi đất trống, không hẹn mà cùng nhìn về phía đó. Tạ Phu Doãn mặc cung trang màu hồng nhạt, vào lúc này xách váy chạy vào trong tiểu viện.
Sau lưng bé còn có vú nuôi và Minh Liễu chạy theo, các nàng thấp giọng nhắc nhở nói: "Công chúa chậm một chút, đừng gấp!”
“Không sao không sao! "Tạ Phu Doãn phất tay, hoàn toàn không có ý giảm tốc độ.
Cảnh tượng trước mắt này đã diễn ra vô số lần trước mắt Văn Thanh Từ. Trong thoáng chốc, Văn Thanh Từ tựa như quay trở lại hơn một năm trước, về thời điểm còn là "Văn thái y"...
Hơn một năm không gặp, Tạ Phu Doãn trưởng thành hơn rất nhiều, ngũ quan bé tinh xảo, khuôn mặt hồng nhuận, như tiểu tiên đồng ngọc tuyết đáng yêu.
Văn Thanh Từ thấy trên cánh tay của Tạ Phu Doãn còn đeo một cái giỏ trúc, bên trong chứa đầy cỏ khô và mứt trái cây, hẳn là dùng để cho thỏ ăn.
Con thỏ này ở trong Thái y thự rất lâu nên không sợ người nữa.
Thấy Tạ Phu Doãn chạy chậm theo ở phía sau, nó còn coi như người đang chơi đùa với mình.
Con thỏ không những không hề sợ hãi mà còn hòa vào đám đông. Tiếp theo trùng hợp đụng vào người Văn Thanh Từ.
“Giúp ta bắt nó lại! " Giọng nói trong trẻo của Tạ Phu Doãn truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.
Y ngẩn người, xoay người nhìn về phía vị trí của Tạ Phu Doãn. Sau khi nhìn nhau rốt cục xác định, đúng là Tạ Phu Doãn đang nói chuyện với mình......
Tâm tình Văn Thanh Từ không khỏi thắt lại.
Không sao......
Y hít sâu một hơi, nhiều lần tự nói với mình Tạ Phu Doãn vẫn còn là một đứa trẻ. Bé hẳn là không nhận ra bản thân mình.
Dừng lại vài giây, Văn Thanh Từ rốt cục xoay người.
“Vâng, điện hạ.”
Không giống với thái y lúc trước, Văn Thanh Từ và Tạ Phu Doãn vô cùng quen thân
Y vô thức hạ giọng, từ từ cúi xuống, thừa dịp thỏ không có phản ứng kịp, dùng tay phải ôm nó vào trong lòng, dùng ngón tay xoa xoa má nó theo thói quen.
Hai bên trái phải Văn Thanh Từ đứng đầy người, y dừng một chút rồi cuối cùng cam chịu ôm con thỏ vào lòng và chậm rãi bước ra ngoài.
“Điện hạ, cho ngài.”
Văn Thanh Từ chậm rãi ngồi xổm xuống, giao con thỏ vào trong tay Tạ Phu Doãn. Nhưng không ngờ, Tạ Phu Doãn lại không lập tức ôm con thỏ vào lòng mà nhăn mũi, khó hiểu nói ui một tiếng.
...... Sao bé lại cảm thấy mùi trên người người xa lạ này có hơi quen quen.
Hương thơm đăng đắng này giống như đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi.
Thấy Tạ Phu Doãn đứng bất động, Minh Liễu đi theo sau nhắc nhở: "Điện hạ, mau đón thỏ con về đi.”
Lo lắng bé quấy rầy Tạ Bất Phùng, Tạ Phu Doãn đi vào không bao lâu đã bị đám Minh Liễu dẫn ra.
Cô bé vừa lầm bầm không tình nguyện ra sao, sau khi nhìn thấy thỏ con thì đã quên sạch.
“A, được! "Tạ Phu Doãn lấy lại tinh thần.
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng thả con thỏ trong lòng ra ngoài, tay trái của y vẫn không thể hoạt động bình thường, động tác cũng bởi vậy mà trở nên cứng ngắc.
Con thỏ kia cũng không an phận, trong khoảnh khắc khi Văn Thanh Từ giao nó ra, nó bỗng nhiên mượn lực, muốn nhảy ra khỏi vòng tay người ta.
Văn Thanh Từ vô thức giơ tay trái lên ngăn lại. Nhưng một giây sau, tay y liền yếu ớt rớt xuống.
Trái tim Văn Thanh Từ chợt căng thẳng. Y lập tức đứng dậy, định đi tìm con thỏ.
Lúc này đây, Tạ Phu Doãn rốt cục ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Văn Thanh Từ.
Cuối cùng bé cũng nhớ ra rằng trước đây mình đã từng ngửi thấy mùi thơm đắng trên người Văn tiên sinh!
Nhưng mà......chẳng phải mẫu phi đã nói Văn tiên sinh đã "qua đời" rồi sao?
“Chờ một chút! "Tạ Phu Doãn ngăn Văn Thanh Từ lại, bước nhỏ chạy tới, đứng ở trước mặt y.
Minh Liễu cố gắng ngăn cản nhưng không thành công.
Đúng lúc này, một cơn gió chiều chợt từ đâu thổi tới, nhẹ nhàng vén tấm màn che lên. Nâng nó lên theo một vòng cung nhỏ, tấm lụa mềm mại cọ qua cằm Văn Thanh Từ, nhưng không làm lộ khuôn mặt của y.
Người chung quanh chỉ nhìn thoáng qua đã quay đi, nhưng Tạ Phu Doãn lại khác với bọn họ.
Tạ Phu Doãn ngơ ngác đứng tại chỗ, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Văn Thanh Từ, hoàn toàn quên mất việc bắt thỏ.
Khác với người lớn, vóc dáng cô bé chỉ đến eo Văn Thanh Từ, trong phút chốc khi tấm lụa bay lên, bé thấy được một đường nét quen thuộc từ phía dưới.
Tạ Phu Doãn mở to hai mắt, cẩn thận kêu lên: "... Văn, Văn tiên sinh?”
“Là ngài sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...