Bên trong xe ngựa không có đèn đuốc, chật chội mà áp lực. Xuyên qua điêu khắc đình gỗ chỉ có một bóng đen, mơ hồ không rõ, gió mạnh điên cuồng nhảy múa, lay động mái tóc đen dài che khuất nửa bên gò má.
Ngựa tiếng hí vang nhảy qua ngưỡng cửa, tiến vào trong phủ. Một khắc cuối cùng ánh sáng rơi vào đáy mắt người nọ. Đôi mắt màu hổ phách như vàng vụn, như đôi mắt của một con rắn ẩn nấp trong bóng tối,lạnh lẽo mà nguy hiểm.
Nó xuất hiện trong lúc lơ đãng, lại trong phút chốc ẩn nấp núi rừng, biến mất không thấy tăm hơi.
Một cái liếc trộm như dao nhọn vạch ra vỏ ngoài bình tĩnh của Văn Thanh Từ.
Mặc dù xe ngựa đã biến mất, nhưng cảm giác áp bách mà đôi mắt màu hổ phách kia mang đến vẫn chậm chạp chẳng hề tiêu tan.
Văn Thanh Từ không khỏi hít sâu, ý đồ mượn chuyện này để giảm bớt tâm tình căng thẳng.
Y nhiều lần tự nói với mình... Không thể nào là hắn, Tạ Bất Phùng đã đăng cơ xưng đế. Sao Đương kim Thánh Thượng có thể đến toà thành nhỏ này vào ngày hôm nay được chứ?
“Ai vậy? Thật là phô trương...... "Tống Quân Nhiên thoáng bất mãn lầm bầm một tiếng.
Xe ngựa chạy như bay qua, đám người đi ngang qua cũng chưa từng giảm tốc độ.
Nếu không phải Tống Quân Nhiên nhanh chân thì ống tay áo của hắn đã bị bùn bắn ướt.
Mấy cỗ xe ngựa đều đã vào phủ, ngay khi quan binh tiến lên định đóng cửa phủ lại, Tống Quân Nhiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bước nhanh tới, đứng ở trước mặt đám đông.
Vừa rồi trước cửa quan phủ không một bóng người, hắn còn đang suy nghĩ phải làm sao mới truyền được lời cho người bên trong. Hiện tại thì tốt rồi, mấy tên quan binh này đã tự ra khỏi phủ.
“Mấy vị đại nhân, phiền chờ một chút…”
Vài tên quan binh liếc nhau, đồng loạt nhìn Tống Quân Nhiên, cũng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần.
Khác với đại đa số người ở đây, Tống Quân Nhiên không mặc đồ màu nâu ngắn tiện lao động. Ngược lại mặc một bộ đồ manh xanh dễ bẩn, vả lại nhìn qua rất đắt tiền.
Người ở huyện Liên Hòa không ăn mặc gây chú ý như vậy.
Sau khi dần dần nhận ra căn bệnh này không lây truyền qua “khí”, mọi người không còn che mặt bằng lụa trắng như lúc đầu nữa. Nhưng Tống Quân Nhiên vẫn dùng nó che miệng mũi rất cẩn thận, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xám đen. Thậm chí hắn còn mang theo hòm thuốc, rõ ràng là dáng vẻ của một lang trung.
Ý thức được mấy binh sĩ này đang quan sát mình, Tống Quân Nhiên chẳng những không giận, mà còn cười chắp tay hành lễ với bọn họ: "Mấy vị đại nhân, ta là nhân sĩ Tùng tu phủ, lấy y mưu sinh. Mấy ngày trước khi cùng sư đệ đi ngang qua phủ Vĩnh Đinh, nghe nói chuyện xảy ra bên này, cho nên muốn tới xem một chút..."
Giọng hắn rất chân thành.
Nghe đến đó, ánh mắt mấy quan binh nhìn về phía Tống Quân Nhiên đã có thay đổi. Nghe khẩu âm của hắn, đích thật là người Tùng Tu phủ.
Tùng Tu phủ là dược đô nổi tiếng của Vệ triều, trong thành không những có rất nhiều y quán, mà trình độ của đại phu cũng cao hơn nhiều so với những nơi khác.
Hiện nay huyện Liên Hòa vừa thiếu lang trung, lại thiếu dược liệu. Quan trọng nhất là, cho đến lúc này mọi người còn không biết tại sao bệnh dịch lại phát sinh và phải làm như thế nào mới có thể cứu chữa bệnh nhân.
Tống Quân Nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ có thể hiểu rõ nhu cầu cấp thiết của bọn họ
Thấy vậy, Tống Quân Nhiên còn nói: "Không dám giấu diếm, tại hạ và sư đệ, vừa hay có chút kinh nghiệm ứng phó việc này, trong tay cũng có một ít dược liệu. Nhưng trước khi khám chữa bệnh, còn có một việc nhỏ cần người phối hợp... Mấy vị đại nhân thuận tiện, có thể hỗ trợ truyền lời nói với quan viên chủ sự nơi đây một tiếng được không."
Liên Hòa không lớn, binh lính quan phủ đều là dân bản xứ. Gia đình và bạn bè của họ có không ít người gặp khó khăn. Nghe đến đó, bọn quan binh lập tức không hề do dự. Đã có đại phu đến từ Tùng Tu phủ chủ động vươn tay giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ truyền lời tới bên tai quan viên chủ sự.
Quả nhiên, Tống Quân Nhiên vừa mới dứt lời, quan binh dẫn đầu kia bắt đầu ôm quyền với hắn, cung kính nói: "Đương nhiên rồi!”
“Không vội không vội. "Tống Quân Nhiên cười lui về phía sau nửa bước, vội vàng xua tay, nhường đường cho bọn họ.
Sau một khắc, đám đông liền chạy vào.
*
Trong nha thự huyện Liên Hoà.
Tin tức có tuần quan từ Ung Đô tới đây đã lan truyền tới nơi này từ hơn nửa ngày trước. Lúc này Huyện lệnh đang căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, mang toàn bộ đội ngũ trong phủ nín thở tập trung chờ ở trong viện.
"Tuần quan" tiền triều thì có, bọn họ vốn chỉ làm tuần tra giám sát, cũng không biết từ khi nào lại có quyền cùng quản chức quyền ở địa phương. Trước khi người tới thông báo sáng nay, huyện lệnh nằm mơ cũng không ngờ Ung Đô lại phái một quan lớn như vậy đến huyện Liên Hòa. Thậm chí ông sống tới từng này tuổi đầu còn chưa từng thấy qua quan lớn bao giờ.
Theo lý mà nói, lúc trước khi mình báo việc này lên, bệnh dịch còn chưa nghiêm trọng. Cho nên báo cáo viết vắn tắt cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ sợ ngay cả tri phủ sau khi nhìn thấy cũng sẽ không coi trọng.
Huyện lệnh không ngờ phong báo cáo vắn tắt này sẽ truyền tới từng cấp từng cấp rồi về cung Thái Thù, truyền tới trong tay Hoàng đế. Càng không ngờ tới chính là, Hoàng đế còn phái cả tuần quan đến đây, giúp đỡ xử lý việc này.
Như thế xem ra đương kim thánh thượng đúng là minh quân!
Nghĩ tới đây, huyện lệnh không khỏi nghiêm nghị kính nể.
Xe ngựa vừa mới dừng hẳn, Tạ Bất Phùng liền đi xuống. Không đợi thấy rõ dáng vẻ người tới, huyện lệnh đã vội vàng đi lên phía trước hành lễ, sau đó kinh sợ an bài người dỡ thuốc, còn có thái y, người hầu đi đường mệt nhọc nghỉ ngơi.
“Đại nhân, hạ quan đã chuẩn bị xong phòng, mời ngài đi bên này, nghỉ ngơi một lát.” Ông khom lưng chỉ đường.
Nghe vậy, bước chân người bên cạnh dừng lại. Huyện lệnh không ngờ, tuần quan đại nhân được phái đến Liên Hoà xử lý bệnh dịch, không đợi nghỉ ngơi hồi phục đã bắt đầu bận rộn.
“Không cần, "Tạ Bất Phùng dừng lại một lát nói," Nói thẳng vào chính sự đi.”
“Được được! "Huyện lệnh cuống quít xoay người," Ngài mời đi bên này - -”
Tạ Bất Phùng đi thẳng vào trong sảnh. Huyện lệnh Liên Hòa là quan phụ mẫu nơi đây, cũng giống như những quan binh trước cửa, người nhà thân bằng của ông cũng đều ở chỗ này. Bởi vậy ông càng không dám chậm trễ, trực tiếp đứng ở dưới công đường, một hơi nói ra tất cả những gì mình biết.
Trong lúc nói chuyện, ông vẫn luôn cúi đầu, không dám quan sát vị đại quan tới từ Ung Đô. Chỉ chờ sau khi nói xong, huyện lệnh Liên Hoà lúc này mới nhịn không được len lén liếc Tạ Bất Phùng một cái.
Trong nháy mắt tiếp theo ông sững sờ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời ngay cả lời nói sau đó cũng quên nói.
Bên trong bỗng nhiên yên tĩnh hẳn lên.
Tạ Bất Phùng cau mày suy tư nhìn ông: "Sao vậy?” Trong giọng nói này lộ ra sự lạnh lẽo lẫm liệt.
Huyện lệnh sửng sốt một hồi, ông bị cái liếc mắt của Tạ Bất Phùng làm cho da đầu tê dại, đành phải vừa điều chỉnh hô hấp vừa cuống quít nói, "Đại nhân đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!”
Lời này xuất ra từ đáy lòng ông, lúc nãy nghe thấy giọng ông liền cảm thấy vị tuần quan này không lớn tuổi lắm, không ngờ ngẩng đầu mới phát hiện, nhìn qua đối phương trông như mới chỉ hai mươi tuổi.
Hắn mặc dù quần áo đơn giản, nhưng khí chất lại quý giá không thể tả. Nhất là đôi lông mày kia, lại còn mang theo vài phần sát ý......
Giơ tay nhấc chân, không giận tự uy.
Huyện lệnh đứng dưới công đường, mặc áo khoác nhẹ mùa hè, không biết đã bị mồ hôi lạnh làm ướt từ lúc nào.
Thấy đối phương không nói, hắn lại nhíu mày lộ ra một chút không vui, huyện lệnh lập tức tỉnh táo, dự định tiếp tục bàn chính sự.
Đồng thời khoé mắt của ông nhìn thấy...
Quan binh vốn nên canh giữ ở cửa không biết xuất hiện ở trước công đường từ lúc nào. Vẻ mặt bọn họ rối rắm, đang do dự có nên đi vào hay không. Hiển nhiên là muốn tìm mình nói cái gì đó.
Vì giảm bớt không khí căng thẳng, huyện lệnh không khỏi đề cao giọng, hỏi đám người bên ngoài: "Mấy người các ngươi, có chuyện muốn nói?"
Mấy người được điểm danh do dự một hồi, rốt cục vẫn đi vào.
Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng nhẹ nhàng bưng chén trà đặt trên bàn lên. Hương đắng của lá trà kém chất lượng theo đó truyền vào chóp mũi. Hắn đưa tách trà lên môi nhưng không hề uống một ngụm nào.
Lòng Tạ Bất Phùng không hề bình tĩnh, lưu dân trong và ngoài huyện Liên Hòa đều phải di dời, xác chết rải rác trên đồng. Địa ngục trần gian không gì hơn thế
Dù đã từng ra chiến trường nhưng cái chết trong im lặng và tiếng khóc hoàn toàn khác với đao quang kiếm ảnh trên chiến trường.
Cả ngày nay hắn không hề nhắm mắt. Những gì nhìn thấy nghe thấy dọc đường đều khiến Tạ Bất Phùng không kìm được suy nghĩ, khe núi nơi Văn Thanh Từ ở lúc nhỏ, có phải cũng từng như vậy hay không?
Có phải y cũng từng giống như những đứa trẻ mình nhìn thấy ven đường, ôm thi thể người thân khóc không ngừng nhưng lại không thể làm gì.
Đoạn đường này, Tạ Bất Phùng giống như nhìn thấy một góc tuổi thơ của Văn Thanh Từ. Tận mắt nhìn thấy nỗi đau và sự cô đơn của y, hiểu vì sao y lại cố chấp như thế.
Tạ Bất Phùng vốn tưởng rằng sau khi mình tới đây, sẽ nhanh chóng đi tìm bóng dáng Văn Thanh Từ, nhưng từng cảnh tượng nhìn thấy trong và ngoài thành lại thúc giục Tạ Bất Phùng, sau khi tới đây đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện của bệnh dịch.
Tạ Bất Phùng không khỏi lặp đi lặp lại lời huyện lệnh vừa nói, còn có cảnh tượng vừa rồi tận mắt nhìn thấy.
……
Quan binh có người thân bị bệnh cũng không quan tâm hiện tại người ngồi trên công đường đến tột cùng là quan lớn phẩm chất cỡ nào.
Sau khi được huyện lệnh cho phép, bọn họ tiến lên thi lễ, tiếp theo liền vội vã nói: "Đúng là có một chuyện. Vừa rồi ta chờ ở bên ngoài huyện nha, gặp hai lang trung từ Tùng Tu phủ tới. Một người trong đó nói bọn họ có kinh nghiệm ứng phó việc này, thậm chí còn mang theo một ít dược liệu. Nhưng trước khi trị liệu, muốn gặp quan viên chủ sự của chúng ta một lần.”
Người nọ nói rất nhanh, như hạt đậu đổ lộp bộp nói một trận, trong lời còn mang theo khẩu âm nồng đậm.
Nhưng mỗi một chữ hắn nói, đều truyền đến bên tai Tạ Bất Phùng vô cùng rõ ràng.
Tùng Tu phủ.
Ba chữ này giống như sấm sét, trong phút chốc xé tan mây mù trong lòng Tạ Bất Phùng.
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía mấy tên quan binh kia. Ngón tay cũng theo đó mà run rẩy dữ dội, làm đổ cả nước trà nóng.
Hắn đang thất thố.
Cơn đau theo thần kinh, truyền đến tứ chi bách hài. Làn da trên tay cũng đỏ lên một mảng lớn, nhưng Tạ Bất Phùng chẳng hề cúi đầu.
Tim hắn lúc này đập loạn xạ, nóng bừng bừng. Dường như thứ đang chảy trong mạch máu lúc này không còn là máu nữa mà là dung nham.
Tùng tu phủ, lang trung.
Giờ này khắc này, trong đầu Tạ Bất Phùng chỉ còn lại có hai chữ này đang không ngừng quanh quẩn.
...... Có phải Văn Thanh Từ không?
Ngoại trừ y ra, còn có ai liều chết tới nơi này nữa chứ?
Hai từ này như một cái cuốc, cuốc ra một lỗ hổng ngay tại trên đê đập của Tạ Bất Phùng. Chưa kịp ngăn cản, thủy triều đã vọt ra từ khe hở. Chẳng tới mấy chốc bằng lực dời sông lấp biển, lật đổ hoàn toàn con đập vẫn còn chống cự trước đó.
Lũ quét và sóng thần dâng cao, gào thét trong lòng Tạ Bất Phùng.
“À, được được, ta biết rồi......”
Huyện lệnh đang nói chuyện, Tạ Bất Phùng đang ngồi trên công đường đột nhiên đứng lên. Ghế dài ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó Tạ Bất Phùng bước nhanh ra ngoài phủ nha, ném hết những người trong phòng ra sau đầu.
Tuần quan đại nhân là muốn tự đi gặp lang trung ư? Huyện lệnh sửng sốt, cuống quít dẫn người đi theo từ xa.
Cũng đúng, hắn là đại thần do hoàng đế đích thân phái đến đây, lời nói của hắn hữu dụng hơn mình nhiều.
Huyện Liên Hòa bốn phía toàn là núi, giao thông bất tiện, dân chúng đều làm nông trồng dâu, ngay cả quan phủ cũng không có nhiều tiền.
Cánh cửa sơn son đỏ đã lâu ngày loang lổ, mục nát, thậm chí còn có những vết nứt, mơ hồ bị gió thổi qua, nhìn có chút chua chát.
Bước chân Tạ Bất Phùng đột nhiên dừng lại tại đây, hắn chậm rãi giơ tay, cẩn thận dán lên tấm ván gỗ màu đỏ thắm. Nhưng chậm chạp cũng không dám đẩy cửa ra ngoài.
Tạ Bất Phùng chưa bao giờ phát hiện mình lại nhát gan như thế. Hắn vươn tay phải, một lần lại một lần run rẩy chạm vào chiếc vòng len trên cổ tay trái. Tiếp theo lại chạm vào vết thương sâu có thể thấy xương ở lòng bàn tay.
- Đây là dấu vết lúc trước do khẩn cầu Thần Phật lưu lại. Nhất định là y, nhất định phải là y.
Tạ Bất Phùng vào lúc này lại khẩn cầu một lần nữa, đáy mắt hắn nổi lên một vòng đỏ thẫm. Gió xuyên qua khe hở trên cánh cửa đỏ, thổi về phía gò má Tạ Bất Phùng, mang đến một luồng hương đắng như có như không......
Cơ bắp Tạ Bất Phùng căng thẳng, gần như dùng hết sức lực mới đẩy ra cánh cửa mỏng manh mục nát trước mặt ra –
Sau khi bọn quan binh hồi phủ, bệnh nhân bên ngoài huyện nha Liên Hòa lại một lần nữa vây quanh Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên.
Bất giác, hai người bị đám đông ép vào một góc khoảng trống.
“Đại phu, đại phu cứu chúng ta, cứu chúng ta đi!”
“Bắt mạch cho ta với- -”
Mấy người đàn ông sắc mặt vàng như nến, không thể chờ đợi được đưa tay đến trước mắt Văn Thanh Từ, vội vã để y khám bệnh cho mình.
Văn Thanh Từ bị buộc phải tiếp tục lui về phía sau.
“Đừng đẩy!” Tống Quân Nhiên không khỏi không vui, "Chẳng phải các ngươi còn có thể đi, còn có thể chen sao, muốn xem cũng phải nghiêm túc chút chứ.” Nói xong chắn Văn Thanh Từ ở phía sau.
Sức khoẻ Văn Thanh Từ vốn đã không tốt, mặc dù trong thời gian này đã hồi phục một chút nhưng vẫn không thể coi là “khỏe mạnh.”
Đoạn đường này thuyền xe mệt nhọc, Văn Thanh Từ đứng không vững lắm. Theo lý mà nói, y vốn nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
Hiện tại chẳng những không có được nghỉ ngơi, ngược lại bị dồn vào một góc.
Mấy người đàn ông chen chúc ở phía trước, tuy rằng sắc mặt người nào người nấy rất xấu nhưng mỗi người đều sinh long hoạt hổ, còn mạnh hơn Văn Thanh Từ.
Hiển nhiên là vừa mới bị bệnh, chỉ có một ít triệu chứng đau nhức.
“...... Khụ khụ, đúng vậy, làm phiền một chút, chúng ta xem xét người bị bệnh nặng trước tiên.” Giọng Văn Thanh Từ xuyên thấu qua mũ che truyền ra ngoài, nói xong bèn cất bước muốn đi.
Mặc dù y không giống Tống Quân Nhiên vừa nhìn là biết không dễ chọc, thậm chí giọng điệu lại có chút dịu dàng. Nhưng sau khi nói xong, xung quanh lại thật sự yên tĩnh vài giây.
“Chờ một chút, đại phu! "Lúc đi ngang qua, người đàn ông đứng ở phía trước nhất quay đầu nhìn thoáng qua bãi đất trống. Có rất nhiều bệnh nhân nằm đó không thể đứng dậy được nữa.
"Bọn họ đã nằm ở đó mấy ngày, không ăn không uống, chỉ chờ không có hơi thở là bị kéo ra ngoài thành," Người đàn ông nặng nề thở dài, trầm mặc một lát, cắn răng nói, "Sợ là Đại La thần tiên đến, cũng không cứu được."
"Xin hai người giúp đỡ chúng tôi trước…”
“Mọi người đều có thể được cứu, phải không?” Nói xong liền "bịch" một tiếng quỳ xuống mặt đất. Đôi mắt hắn bi thiết, cả người run rẩy.
Những gì người đàn ông này nói thực ra không có gì sai, mà cầu sinh là bản năng của mỗi người.. Nhưng Văn Thanh Từ lại chỉ nói một câu "Chờ một lát" rồi chậm rãi vòng qua bọn họ, đi về phía giường gỗ dưới góc tường cách đó không xa.
Có một cô bé bảy tám tuổi đang yên tĩnh nằm ở nơi đó, nhìn Văn Thanh Từ bằng ánh mắt cầu xin. Cô bé dường như không thể cử động được nữa, nếu Văn Thanh Từ không nhìn lầm, cô bé là bệnh nhân nhỏ tuổi nhất nằm trên mảnh đất trống này.
Bên cạnh cô bé chẳng hề có ai, trông rất lẻ loi. Cũng không biết người nhà của bé đến tột cùng là... Đã qua đời, hay là nói nhẫn tâm vứt bỏ bé rồi.
Văn Thanh Từ dưới cái nhìn chăm chú của vô số người chậm rãi đi tới, tiếp theo cúi người nửa quỳ ở trước giường gỗ mỏng manh, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ trán cô bé.
Trên trán bé có cảm giác lạnh lẽo, hiển nhiên bé đã qua giai đoạn sốt từ lâu, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường.
Sau khi Văn Thanh Từ đến gần mới nhìn thấy trên mặt cô bé dính đầy máu, hẳn là mới nôn ra máu cách đây không lâu.
Trên da của bé còn có không ít vết bầm tím, thậm chí xuất hiện tím tái. Lúc này bé đã gần như không thể nhúc nhích, không thể phát ra âm thanh.
Thế nhưng khi nhìn thấy Văn Thanh Từ quan sát ngón tay của mình, cô bé dường như vẫn nhận ra điều gì đó, dùng hết sức lực chậm rãi rút tay trở lại trong chăn.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này, đã sớm có ý thức về " cái đẹp". Bé biết tay mình rất xấu xí.
“Kinh…kinh khủng.” Cô bé thốt ra vài từ trong cổ họng.
“Không sao, "Văn Thanh Từ khẽ nở nụ cười, kéo cổ tay cô bé ra khỏi chăn," Không hề kinh khủng chút nào.”
“Nếu muội giấu tay đi thì ta bắt mạch kiểu gì đây? "Y nhẹ giọng nói.
Đại phu trước mắt này, thật sự muốn bắt mạch cho mình sao? Nghe Văn Thanh Từ nói, cô bé không thể tin mở to hai mắt.
Một giây sau, Văn Thanh Từ liền nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay bé. Một chút ấm áp theo cổ tay truyền khắp toàn thân. Đồng thời lại đem một viên đan hoàn giữ mạng, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng của bé.
“Đừng sợ. " Y nói.
Cách tấm màn che, cô bé không thấy rõ dáng vẻ của Văn Thanh Từ, chỉ cảm thấy vị đại phu trẻ tuổi trước mắt này dịu dàng tựa như thần tiên trong truyền thuyết.
Đan hoàn dường như có một chút tác dụng, cô bé chỉ có thể nằm đây cố gắng cử động đôi mắt cuối cùng cũng có thể nói được những câu hoàn chỉnh.
“...... Cha, mẹ......ông, bọn họ đều không cần muội...... Nói, muội, muội sắp chết. "Trong giọng nói của cô bé đặc sệt giọng Liên Hoà. Nói xong, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, trượt xuống đôi má bẩn thỉu.
Ngón tay bắt mạch của Văn Thanh Từ dừng lại. Thì ra cha mẹ người nhà của bé không có qua đời, mà là vứt bỏ cô bé ở đây trong lúc cô bé đang bệnh nặng.
Cô bé nói xong thì đỏ mắt, mạch của bé rất yếu gần như sắp ngừng. Tần suất nhịp tim cũng dần dần trở nên thấp hơn, chỉ có thở ra mà không hít vào. Rõ ràng là đến lúc hấp hối.
Nếu không là viên đan dược Văn Thanh Từ vừa đưa cho bé, chỉ sợ bé còn chưa kịp nói xong thì đã chết rồi. Lúc này trạng thái của bé có thể nói là "Hồi quang phản chiếu" thì đúng hơn.
Văn Thanh Từ chậm rãi giơ tay lên, giống như không nhìn thấy vết bẩn trên mặt bé, giúp cô bé lau đi nước mắt trên gò má.
“Không sao, "Văn Thanh Từ nhỏ giọng an ủi," Hiện tại ta ở chỗ này cùng muội được không?” Y vừa nói, vừa tiếp tục động tác của dưới tay.
Văn Thanh Từ xoay người lấy ngân châm từ trong rương thuốc tùy thân, đâm vào huyệt lớn trên trán cô bé. Đồng thời lấy tay phải nắm chặt cổ tay bé, học cách sử dụng nội lực để giảm bớt cơn đau cho cô bé như y thư trong thần y cốc đã viết.
Y gần như đã làm tất cả những gì có thể làm.
Đôi mắt vừa rồi trông vô hồn của cô bé chợt sáng lên, như thể có một tia hy vọng: "... Đại phu, muội, muội hình như... Không đau nữa..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, đám đàn ông lúc nãy bao vây Văn Thanh Từ ở góc tường cũng ngừng thở, không dám quấy rầy.
Thì ra đại phu này thật sự sẽ cố gắng hết sức cứu chữa những bệnh nhân không có hy vọng.
Sự bình tĩnh của Văn Thanh Từ âm thầm xoa dịu sự bồn chồn, thậm chí là sợ hãi trong lòng mọi người.
Thậm chí cho bọn họ thấy được hy vọng.
“Không đau là tốt rồi. "Văn Thanh Từ dịu dàng nói.
Đây là giọng nói dịu dàng nhất, êm tai nhất mà cô bé từng nghe.
"Vâng..." Cô bé mỉm cười ngọt ngào với Văn Thanh Từ, bé không chịu được mệt mỏi nhắm mắt lại, đau khổ lẩm bẩm: "Muội, muội... có hơi buồn ngủ…”
“Nếu mệt thì ngủ trước đi. Yên tâm, có ta ở đây với muội.” Giọng của Văn Thanh Từ như khúc ru nhẹ nhàng truyền đến bên tai cô bé.
“Vâng......”
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, cô bé rốt cục lưu luyến không rời nhắm hai mắt lại. Giống như thật sự là ngủ ở đây.
Lúc này, trên đất trống hoàn toàn yên tĩnh bên tai mọi người chỉ còn lại tiếng hít thở của mình.
Cô bé không nhúc nhích nữa, Văn Thanh Từ cẩn thận buông lỏng tay, lấy ra khăn lụa mới tinh, cẩn thận lau sạch hai má cho cô bé. Cuối cùng che khuất khuôn mặt của bé, lại dịch chặt góc chăn giùm cho cô bé.
Văn Thanh Từ cuối cùng cũng đứng lên, mọi người chú ý tới không biết y đã quỳ xuống mặt đất từ lúc nào.
Bùn đất còn đọng lại trên mặt đất sau cơn mưa lớn làm vấy bẩn chiếc trường sam màu xanh nhạt, để lại vết ố hơi chói.
Nhưng Văn Thanh Từ luôn thích sạch sẽ, lại chẳng thèm nhìn lấy một cái.
"Vừa rồi ta còn tưởng, đệ..." Tống Quân Nhiên vốn muốn nói, bản thân còn tưởng rằng Văn Thanh Từ đi qua là muốn mổ xẻ thi thể của cô bé.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của sư đệ, hắn làm sao cũng không nói nên lời.
Cuối cùng Tống Quân Nhiên do dự một hồi nói: “Nhìn thoáng qua là có thể biết được không cứu được cô bé.”
Hắn dùng lụa trắng che mặt, giọng cũng bởi vậy mà trở nên có chút mơ hồ không rõ.
Đã biết không cứu được, tại sao vẫn tốn nhiều công sức như vậy để làm một việc vốn dĩ là vô nghĩa?
Cách tấm màn che, Tống Quân Nhiên không nhìn thấy ánh mắt Văn Thanh Từ. Hắn chỉ thấy sư đệ chậm rãi lắc đầu, tiếp theo thản nhiên nói: "Đệ chỉ muốn cho cô bé biết, cô bé không hề bị bỏ rơi, vẫn luôn có người vì bé mà cố gắng.”
Xung quanh quá yên tĩnh, giọng của Văn Thanh Từ không lớn nhưng vẫn truyền đến bên tai mỗi người vô cùng rõ ràng.
Trong lời nói của y lộ ra chút cô đơn và đau thương nhàn nhạt. Từ trước đến nay Văn Thanh Từ chưa bao giờ cảm thấy mình có thể cứu được mọi bệnh nhân. Nhưng y sẽ luôn cố gắng hết sức cứu mọi người.
Bốn phía chẳng biết đã lặng ngắt như tờ từ lúc nào. Trong lúc trầm mặc, sau lưng Văn Thanh Từ bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, âm thanh kia không lớn, nhưng mỗi một tiếng đều giống như giẫm lên trái tim của y.
Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa màu đen và đôi mắt hổ phách trong xe lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Văn Thanh Từ một cách mất kiểm soát.
Y rùng mình trong vô thức như con mồi đang bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Ai đó đang tiến về phía mình.
Văn Thanh Từ bất giác ngừng thở, tim đập mạnh. Bản năng nói cho y biết, có cái gì nguy hiểm đang tới gần. Y còn chưa kịp phản ứng chứ đừng nói là chạy trốn, tiếng bước chân đã dừng lại bên cạnh Văn Thanh Từ.
“Ngươi chính là đại phu tới từ Tùng Tu phủ?”
Giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên từ phía sau Văn Thanh Từ mà không hề báo trước. Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, giọng nói trầm thấp mà lãnh đạm. Tính trẻ con và ngây ngô của thiếu niên đã rút đi từ lâu.
Là Tạ Bất Phùng......
Vốn nên ngồi cao trong triều đình, hắn lại thật sự đi tới Liên Hòa.
Trong phút chốc, Văn Thanh Từ như con mèo đột nhiên bị bóp cổ, quên mất phải nhúc nhích, giãy dụa như thế nào, thậm chí không phát ra bất cứ âm thanh nào. Máu quanh thân cũng theo đó ngừng lại, một mùi long diên hương thoang thoảng lan ra từ phía sau y.
Người tới thân hình cao lớn, chỉ cần đứng ở chỗ này, đã bao phủ toàn bộ người Văn Thanh Từ ở dưới bóng tối.
Trong lúc nhất thời, Văn Thanh Từ hoàn toàn bị hơi thở của Tạ Bất Phùng bao bọc, không có đường lui.
Dưới sự che chắn của áo bào rộng thùng thình, cơ thể Văn Thanh Từ đang không ngừng run rẩy. Y vốn đáng đứng cạnh tường không khỏi bước sang một bên nửa bước.
Nhưng điều này chẳng những không mang đến cho y cảm giác an toàn, thậm chí còn khiến Văn Thanh Từ cảm thấy...lúc này, y như bị Tạ Bất Phùng nhốt vào trong tường, không cách nào trốn thoát.
“Đúng... "Văn Thanh Từ nghe được, ngay cả giọng nói của mình cũng trở nên khàn khàn. Lúc này nửa cơ thể của y đã hoàn toàn tê liệt.
Văn Thanh Từ đứng ở đây, lại có ảo giác mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu.. Chiếc mũ mỏng manh kia, là lá chắn duy nhất còn sót lại của y.
“Được. "Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu.
Trái tim Văn Thanh Từ run lên theo giọng nói của hắn.
Rốt cục Tạ Bất Phùng đã ở sau lưng nhìn bao lâu, nhìn thấy cái gì, hắn có phát hiện ra cái gì bất thường hay không?
Nhưng giọng Tạ Bất Phùng đã bình tĩnh như thế. Vậy hắn hẳn là...... Còn chưa kịp phát hiện cái gì nhỉ?
Văn Thanh Từ cẩn thận suy đoán, nhưng không biết lúc này trong lòng Tạ Bất Phùng đã sớm nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn không thể ngừng lại.
Cảnh tượng vừa rồi đều rơi vào trong mắt hắn. Tạ Bất Phùng nhìn thấy gió nhẹ thổi đến màn lụa mũ chậm rãi lay động. Nhìn thấy đại phu trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh, đứng một mình trong bùn và đống đổ nát. Thậm chí dưới đầu gối của y còn có dấu vết do quỳ lâu.
Nhưng hết lần này tới lần khác y vẫn như vậy, trong mắt Tạ Bất Phùng y giống như trong thần chích trong miếu giáng xuống thế gian…
Tạ Bất Phùng hận không thể ôm Văn Thanh Từ vào trong lòng, lại kéo ngụy trang của y xuống, giam cầm y vĩnh viễn ở bên người mình. Để y phải run rẩy, thở dốc vì mình, lại để cho cặp mắt đen nhánh xinh đẹp kia sinh ra sương mù, nhuốm đầy những cảm xúc khác nhau.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Văn Thanh Từ vào giờ khắc này. Tạ Bất Phùng lại chỉ muốn... Nhẹ nhàng giúp y lau đi vết bùn trên vạt áo.
Văn Thanh Từ, có khỏe không?
Thiên Từ còn phát tác hay không? Y vẫn ho mỗi ngày như trước phải không?
Tạ Bất Phùng cẩn thận từng li từng tí, như dã thú giấu móng vuốt sắc bén. Không dám quấy rầy, không dám hỏi. Thậm chí khắc chế, đè nén, không dám quá thân mật.
“ Ta là chủ sự của huyện Liên Hòa.” "Giọng Tạ Bất Phùng lạnh như băng, không nghe ra cảm xúc gì xuyên qua mũ, xâm nhập vào tai Văn Thanh Từ," Việc này do ta toàn quyền phụ trách. Ngươi cần gì cứ nói thẳng với ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...