Hiện tại mới là giờ Mão ba khắc, bầu trời vẫn còn tối mịt, mọi thứ lạnh lẽo và hoang vắng.
"Bệ hạ, bệ hạ?" Cung nữ canh giữ ở cửa cung Huệ Tâm sửng sốt, cuống quít quỳ rạp xuống đất, "Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ lập tức phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng của cung Huệ Tâm.
Tiếng "Vạn tuế" liên tiếp vang lên, đánh thức lũ quạ dưới mái hiên vỗ cánh bay đi.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Lan phi vội vàng mặc áo choàng lông cáo đi ra khỏi hậu điện nơi mình đang nghỉ ngơi, khi nhìn thấy người tới, nàng không khỏi giật mình: "Bệ hạ, ngài...... ngài mau vào trước đi."
Lan phi vốn định hỏi toàn thân đầy máu của hắn này là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Tạ Bất Phùng, nàng lập tức đổi chủ đề.
Nói xong, Lan phi lập tức nhường vị trí cửa ra, lại nhanh chóng quay đầu phân phó với cung nữ: “Mau đi rót một tách trà nóng, lấy một bộ quần áo mới."
"Vâng, nương nương!"
Cung Huệ Tâm náo nhiệt hẳn lên, các cung nhân nhao nhao đi bận rộn chuyện của mình, cũng nhân cơ hội cách vị bệ hạ cả người sát khí này thật xa.
Chẳng bao lâu sau khi Tạ Bất Phùng ra đời đã bị tách khỏi Lan phi. Nhưng chẳng ai hiểu con bằng mẹ, hôm nay Tạ Bất Phùng đến, chẳng những Lan phi không ngạc nhiên, thậm chí cũng có thể đoán ra vài phần nguyên nhân.
- Đại khái là không thoát khỏi liên quan đến ngón tay cuối cùng của Văn Thanh Từ.
Lan phi đưa Tạ Bất Phùng vào trong điện.Mùi thơm nhàn nhạt từ trong lò Bác Sơn tràn ra, trong nháy mắt đè xuống mùi máu tanh nồng đậm trên người Tạ Bất Phùng.
"Bệ hạ mau vào trước sưởi ấm, hiện tại vẫn chưa tới thời gian lên triều."
Lan phi vừa dứt lời, Tạ Phu Doãn nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng dụi mắt, để cho vú nuôi bế ra. Cô bé vốn còn buồn ngủ, nhìn thấy người tới là Tạ Bất Phùng, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Ca ca! "Tạ Phu Doãn vui vẻ vẫy tay với hắn, lập tức ý bảo vú nuôi đang bế bé đặt xuống đất.
Toàn bộ người của cung Thái Thù đều biết, Tạ Bất Phùng không ở Nghi Quang điện xa hoa mà nhất định phải ở trong Thái y thự trước kia.
Tuy rằng không dám nghị luận công khai, nhưng tin tức truyền tới truyền lui, cũng truyền tới bên tai Tạ Phu Doãn.
Cô bé không hiểu lắm những khúc mắc đằng sau chuyện này, bé chỉ biết ca ca ở trong tiểu viện có thỏ của Văn tiên sinh.
Bé không kìm được khẽ kéo kéo vạt áo Tạ Bất phùng, vẻ mặt chờ mong nói: "Vậy ca ca, muội có thể tới Thái y thự thăm thỏ với huynh không?"
Có lẽ là bởi vì sắc mặt Tạ Bất Phùng quá lạnh lùng, giọng nói của cô bé trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Bầu không khí cung Huệ Tâm trong phút chốc trở nên nghiêm túc, nhất là vú nuôi ôm Tạ Phu Doãn cũng nín thở giây lát.
...... Trời ạ, sao tiểu điện hạ lại nói ra mấy lời này cơ chứ, còn trực tiếp nói ba chữ "Văn tiên sinh" ra khỏi miệng.
Sắc mặt các cung nhân tái nhợt, thậm chí ngay cả Lan phi đang rót trà cũng dừng lại.
Trong điện bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Khí sát lệ trên người Tạ Bất Phùng càng thêm nồng đậm, có cung nữ không kìm được nhìn vạt áo của hắn, nơi đó có vài vết sẫm màu.
Nàng từng phụ trách giặt quần áo, liếc mắt một cái là nhận ra... Đó không phải là vết nước mà là máu tươi.
Tạ Bất Phùng mang theo một thân máu, đi tới nơi này.
Sau khi nhận ra chuyện này, cơ thể của nàng cũng không ngừng run rẩy. Gió lạnh từ ngoài điện thổi tới, vén lên mái tóc dài hơi xoăn của thiếu niên, khuếch tán mùi máu tanh thoang thoảng đến mọi ngóc ngách trong đại điện, khiến người ta không rét mà run.
Lan phi chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, có chút căng thẳng nhìn Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên từ từ rũ mắt xuống, nhìn về phía Tạ Phu Doãn.
“……”
Cô bé theo bản năng lui về phía sau nửa bước, trong mắt cũng lộ ra vài phần sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Được."
- Được?
Không ngờ Tạ Bất Phùng chẳng những không tức giận, thậm chí sau khi trầm mặc một lúc lâu mới nói ra chữ đầu tiên của ngày hôm nay sau khi đến đây.
Cảm xúc của trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Tạ Phu Doãn lập tức vui vẻ, ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất: "Cám ơn ca ca! Phu Doãn biết ngay huynh sẽ đồng ý mà ~"
Nói xong những lời này, bé lại còn cầm lấy tay thiếu niên nhẹ nhàng lắc lư vài cái.
Tạ Phu Doãn chẳng những không sợ Tạ Bất Phùng, thậm chí còn tỏ ra vô cùng thân quen với hắn.
Bình thường Tạ Bất Phùng sẽ không để ý tới cái nhìn của một đứa bé đối với mình. Nhưng vừa rồi, bé lại nhắc tới "Văn tiên sinh".
Lúc thiếu niên ở tiệc mừng công đã từng vì vậy mà nảy sinh nghi ngờ, lúc đó hắn muốn hỏi Tạ Phu Doãn, có phải Văn Thanh Từ nói gì về hắn trước mặt cô bé hay không, nhưng không thể tìm được cơ hội.
Cho đến lúc này, trong lòng Tạ Bất Phùng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác chờ mong và căng thẳng khó hiểu, thiếu niên không kìm được hỏi: "Muội không sợ ta ư?"
Vẻ mặt Tạ Phu Doãn nghiêm túc lắc đầu, "Văn tiên sinh nói với Phu Doãn, ca ca là một người rất tốt rất tốt, cũng là một ca ca tốt. Ừm...... Còn là anh hùng của Vệ triều chúng ta!"
Tạ Phu Doãn đã sớm khắc thật sâu những lời này vào trong đầu, Tạ Bất Phùng vừa hỏi là bé có thể nói ra bài bản hẳn hoi.
Thì ra mình ở trong mắt y, mình là một... người rất tốt, là anh hùng.
Lúc này một ly trà nóng vào được đưa đến bên tay Tạ Bất Phùng, hơi nóng mờ mịt làm cho chóp mũi người ta chua xót.
Thiếu niên run rẩy cẩn thận cầm trà lên từng li từng tí một, trái tim nóng nảy và bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại
Thống khổ và vui sướng quấn quýt trong trái tim Tạ Bất Phùng như là một cây kim bạc nhỏ như lông trâu, nhẹ nhàng đâm vào nơi đó.
Vẻ đạo mạo của hắn không giống phụ thân mình, cho tới bây giờ Tạ Bất Phùng rất khinh thường chuyện làm một người tốt, nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, có một ngày mình vì một đánh giá như vậy mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, sự đau khổ, bi thương và lệ khí trên người thiếu niên đã yếu đi rất nhiều.
Hắn chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ôm Phu Doãn vào trong lòng như trước đây.
"Văn tiên sinh còn nói gì nữa không? "Hắn hỏi.
Cô bé suy nghĩ một hồi, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, "Văn tiên sinh còn nói,'Công chúa điện hạ phải nhớ, đại đại điện cũng rất yêu thương người.'
Lan phi cũng không biết Văn Thanh Từ đã từng nói với Tạ Phu Doãn như vậy. Trong phút chốc, ngay cả nàng cũng sững sờ, vành mắt ửng đỏ.
Trong đầu Lan phi không khỏi hiện lên cảnh tượng trên đường nam tuần, ngày đó không biết Văn Thanh Từ đã nói gì với Tạ Bất Phùng, thiếu niên hơi do dự rồi chậm rãi đi về phía nàng, tiếp theo giang hai tay ôm Tạ Phu Doãn vào trong lòng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng như ngửi được gió ấm thổi mùi cỏ cây thơm ngát ngày đó ở Đăng Thành phủ.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Lan phi rơi xuống, nàng cuống quít cúi đầu che giấu sự thất thố của mình.
Giọng trẻ con non nớt cố ý bắt chước giọng điệu của Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng giống như mượn những lời này, mượn ánh mắt Tạ Phu Doãn thấy được Văn Thanh Từ lúc đó.
Y nói với Tạ Phu Doãn rằng hắn yêu thương cô bé, Tạ Phu Doãn khắc ghi những lời này trong đầu, tạo cho mình sự tín nhiệm phi thường.
Thương xót người trước mắt.
Còn có bàn tay run rẩy cuối cùng chỉ về phía Lan phi và Tạ Phu Doãn…
Đây là khung cảnh cuối cùng mà Tạ Bất Phùng có thể nhìn thấy qua đôi mắt của Văn Thanh Từ.
Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng thoát khỏi cơn điên loạn, bình tĩnh lại.
Như một linh hồn lang thang đã tìm được thân xác tạm bợ của mình.
……
Hằng Tân Vệ mưu phản ngày đó bị xử tử từng người một, nhưng phế đế vẫn không được thống khoái, lão bị nhốt ở tầng dưới chót của đại lao Hình bộ, một bên bị lấy máu, một bên bị các loại dược liệu quý hiếm kéo mạng.
Hơn phân nửa cơ thể của lão ngâm ở trong nước, ngày ngày bị ác mộng và ảo giác tra tấn.
Lúc tỉnh táo, lão phẫn hận cung biến thất bại, lớn tiếng nguyền rủa Tạ Bất Phùng. Lúc lâm vào điên cuồng, lại sinh ra ảo giác, cho rằng mình hiện tại không ở trong cung, mà là chìm ở đáy sông kênh đào Đại Vận Hà.
Trong nước sông lạnh lẽo cất giấu vô số đôi tay, đang liều mạng kéo lão xuống địa ngục.
Sống không bằng chết, hẳn là như thế.
Tất cả những thứ này, Tạ Bất Phùng làm quang minh chính đại. Phàm là dân chúng đi ngang qua đại lao Hình bộ, đều có thể nghe được tiếng chửi rủa và kêu đau tê tâm liệt phế kia.
Tạ Bất Phùng không giống phế đế, hoàn toàn không thèm để ý cái gì gọi là "Hiền danh sau này".
Tay hắn cầm quân quyền, nói chuyện cực kỳ có sức mạnh, chẳng tới mấy ngày đã xử lý sạch sẽ quân thần bất mãn trên triều đình.
Thậm chí Tạ Bất Phùng còn hạ thánh chỉ, lệnh cho triều thần đều mặc quần áo trắng khóc tang, thẳng đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể trừ tang.
Lúc này, chuyện của hắn và Văn Thanh Từ đã truyền khắp Ung Đô. Ai ngờ hắn chẳng những không quản những lời đồn đãi kia, thậm chí còn đi xa hơn, muốn triều thần vì thái y kia mà thủ hiếu!
Tạ Bất Phùng chuyên quyền độc đoán, tùy ý làm bậy đến cực hạn, nhưng mà từ đầu đến cuối, không ai dám tỏ vẻ dị nghị.
Bá quan Ung Đô mặc áo trắng, chuông tang từng hồi. Cảnh tượng kỳ lại này lưu lại trong trí nhớ của vô số người, cũng được ghi vào sử sách Vệ triều.
Sự ra đi của Văn Thanh Từ giống như một thanh đao cắt đi một phần linh hồn Tạ Bất Phùng.
Ngoài nỗi bi thương, hắn còn trở nên chết lặng lại mê mang. Hắn nghe theo lý trí xử lý chính vụ, nhưng thời gian còn lại của hắn chẳng còn gì ngoài khoảng trống.
Sau này, hầu như mỗi sáng sớm Tạ Bất Phùng đều xuất hiện ở cung Huệ Tâm. Lan phi vừa mừng vừa sợ, như muốn bù đắp lại tình mẫu tử và sự chăm sóc mà nàng đã nợ nần bấy năm qua.
Sự im lặng lúc đầu giữa hai người biến thành thỉnh thoảng nói chuyện với nhau hai ba câu.
Tạ Phu Doãn ngày ngày đều muốn đi với Tạ Bất Phùng tới Thái y thự, đút đồ ăn cho những con thỏ mà Văn Thanh Từ để lại.
Con thỏ kia đảo mắt đã bị hai người nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Nhưng sự bình tĩnh ngắn ngủi này lại khiến Tạ Bất Phùng càng thêm bất an.
- như trước khi mưa to tiến đến, không khí yên tĩnh đến dị thường - -
Thần Y cốc, mọi người tụ tập dưới gốc cây dâu tằm khổng lồ. Họ quây quần bên nhau hưng phấn nói cái gì đó.
"... Hôm qua ta tới Tùng Tu phủ mua dược liệu, các ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì?"
"Nhìn thấy cái gì!"
"Ta thấy trước mộ Nhị cốc chủ chật kín người! Thậm chí ngay cả tri phủ Tùng Tu phủ cũng tới tế bái, hoành tráng vô cùng! "Trong giọng nói của dược phó kia mơ hồ lộ ra vài phần hưng phấn," Bọn họ nói hiện tại văn võ bá quan Ung Đô lúc vào triều đều phải mặc đồ tang, chính là để tang cho người trong mộ."
"Thậm chí hoàng đế vừa mới kế vị còn để không cung điện của hắn, cả ngày làm ổ trong tiểu viện của Nhị cốc chủ."
" Vậy Nhị cốc......"
" Để tang cái gì? Mộ gì? Suốt ngày túm năm tụm ba nói mấy lời không hay. "Lời của dược phó bên kia chưa kịp hỏi xong đã bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang:" Sau này không được nhắc tới chuyện này ở trong cốc! "Tống Quân Nhiên bỗng nhiên xuất hiện, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Nói một chút có sao đâu, bên ngoài... "Mọi người bên ngoài đều đồn đại như vậy.
Dược phó vừa định phản bác, một giây sau đã thấy được Văn Thanh Từ chậm rãi đi tới phía sau Tống Quân Nhiên.
Sắc mặt y tái nhợt, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước, chỉ là yếu ớt bệnh tật hơn.
"Nhị, nhị cốc chủ cũng tới tản bộ à?" một giây trước còn đang tám nhảm, một giây sau đã đụng trúng đương sự, trên mặt dược phó lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.
Thật tình không biết lúc này Văn Thanh Từ còn xấu hổ hơn hắn.
Nhị cốc chủ mặc trường sam xanh nhạt cố nặn ra một nụ cười gật đầu với đối phương, tiếp theo xoay người nói với Tống Quân Nhiên: "Đệ đi bộ có hơi mệt, nên về nghỉ ngơi trước nhé." Lông mi dày che khuất ánh sáng trong mắt. Cảm xúc của Văn Thanh Từ cũng bị che giấu.
Giờ này khắc này, Văn Thanh Từ thật sự rất muốn hỏi nguyên chủ, vì sao y phải dùng đại danh xông xáo giang hồ?
"Được, về đi về đi. "Tống Quân Nhiên trừng mắt nhìn tên dược phó kia, xoay người rời đi với Văn Thanh Từ.
Vài tên dược phó đang tám nhảm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lúc này có thể nhìn ra trong mắt đối phương sự tò mò khó có thể giấu đi.
Tin đồn bên ngoài đến tột cùng có phải là thật hay không, giữa Nhị cốc chủ và tân đế đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Có phải bọn họ từng có một đoạn tình thiên hận hải quá khứ hay không?
Trong Thần Y cốc tơ liễu tung bay, nghiễm nhiên là một bức tranh đầu xuân.
"Mặc dù hôm nay có thể đứng dậy, nhưng cũng không có nghĩa là đệ đã khôi phục lại. Thân là thầy thuốc, đệ phải chú ý nhiều hơn. Nhất là tay trái của đệ......" Nói tới đây, Tống Quân Nhiên bỗng nhiên dừng bước: "Thanh Từ, nghĩ cái gì vậy?"
"...... Hả? Không có gì. "Văn Thanh Từ dừng một chút, lúc này mới nhận ra lúc nãy mình thất thần.
"Tay trái, đệ đang suy nghĩ chuyện tay trái. Y cuống quít tìm một lý do, nói qua loa với Tống Quân Nhiên.
" Thì ra đệ cũng để ý tới cánh tay của mình à?" Tống Quân Nhiên không nghi ngờ y, ngược lại hơi tức giận giáo huấn Văn Thanh Từ, "Nếu cha ở đây, biết đệ ra ngoài một chuyến còn liệt luôn cả tay, ta sợ là ta cũng phải chịu phạt theo đệ."
Văn Thanh Từ nở nụ cười, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đúng là Tống Quân Nhiên thường xuyên bị y vạ lây.
Y vừa có thể đứng dậy đi lại, phạm vi hoạt động không lớn, bởi vậy không tới hai bước đã trở về phòng của mình.
Tống Quân Nhiên còn có chuyện khác phải làm, sau khi đưa Văn Thanh Từ về chỗ ở liền rời khỏi nơi này.
Bên cạnh Văn Thanh Từ lại trở nên yên tĩnh, bên tai y chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo từ xa ngoài cửa sổ.
Lời vừa rồi nghe được, lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu y không thể khống chế được, cũng không biết Tạ Bất Phùng hiện tại rốt cuộc thế nào.
Nghĩ đến đây, lòng của y lại hơi chấn động, Văn Thanh Từ khẽ thở dài một hơi, mở y thư ra, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.
"Thái y Văn Thanh Từ" ở Ung Đô đã qua đời, chuyện nơi đó sau này không liên quan gì đến y nữa.
Vẫn là không nên suy nghĩ cho thỏa đáng......
*
Tuyết lớn ở Ung Đô không ngừng rơi, tuyết đọng ở một số nơi đã tràn qua bắp chân.
Để ngăn không khí nóng thoát ra ngoài, cửa sổ cung Huệ Tâm đóng chặt. Mùi hương hòa lẫn với hơi nóng khiến đầu người choáng váng.
"Bệ hạ, qua mấy ngày nữa sẽ là đại điển kế vị, đây là cát phục do thượng y cục đưa tới, tổng cộng có ba kiện, ngài nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa chữa không?"
Long bào mà Hoàng đế mặc khi lên ngôi do Lễ bộ chuẩn bị, sau khi đại điển kết thúc, Hoàng đế sẽ thay cát phục bình thường, hậu cung sẽ phụ trách việc này.
Tân đế không lập hậu cung, nên mọi chuyện đều đổ dồn lên đầu Lan phi.
Mấy ngày nay Tạ Bất Phùng đến cung Huệ Tâm, Lan phi đều mượn chuyện đại điển kế vị tán gẫu với hắn hai ba câu, cũng cố gắng kéo gần khoảng cách giữa mẹ con.
Nghe nói sẽ có quần áo mới để xem, Tạ Phu Doãn vốn đang ngủ không ngủ nữa, đi theo sang bên này xem náo nhiệt.
Bé hơi sợ lạnh, dù là trong cung đã đốt địa long nhưng vẫn mặc áo bông dày, lại phủ thêm áo lông cáo. Lúc này cả khuôn mặt, đều giấu ở sau cổ áo lông, trông rất đáng yêu.
Bé ở cạnh Tạ Bất Phùng nhìn về phía ba bộ cát phục bày trước mặt.
- Tạ Bất Phùng không thích màu vàng sáng, bởi vậy ba bộ cát phục này đều lấy màu đen, trên dùng chỉ tối màu thêu đầy hoa văn.
Lúc này đang rét đậm, cát phục cũng càng lúc càng nặng nề phức tạp, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không phải thứ bình thường.
"Oa...... "Tạ Phu Doãn không kìm được nhỏ giọng kinh hô," "Trông đẹp quá!"
Nghe thấy bé phấn khích hoan hô, Lan phi cũng cười theo: "Bệ hạ có thể thử trước, xem có phù hợp hay không."
Tạ Bất Phùng nhìn thoáng qua ba bộ quần áo, nhẹ nhàng gật đầu. Hai tên tiểu thái giám vẫn luôn đi theo sau lưng hắn tiến lên trước đây chuẩn bị thay y phục cho Tạ Bất Phùng.
"Được rồi, Phu Doãn. Chúng ta đi trước, chờ lát nữa bệ hạ thay quần áo xong, lại đến xem có được không?"
"Được được! "Tạ Phu Doãn nhìn qua vô cùng kích động," Vậy ca ca lát nữa chúng ta gặp lại!"
Lúc này một gã thái giám đã lấy cát phục từ trên giá áo xuống, cũng từ từ mở ra. Có lẽ là bởi vì trong cung quá mức ấm áp, hoặc có lẽ là bị cảm xúc của Tạ Phu Doãn ảnh hưởng, trên mặt Tạ Bất Phùng cũng xuất hiện một nụ cười như có như không.
"Ừ, gặp lại sau."
Cảnh tượng vừa vặn rơi vào trong mắt Lan phi đi ngang qua hắn. Nàng thừa dịp không khí này, phân phó hai thái giám kia một câu: "Thượng Y cục...... Chưa kịp cắt may cẩn thận, mấy bộ quần áo này đều là chiếu theo y phục cũ của bệ hạ làm. Lát nữa các ngươi nhất định phải chú ý chi tiết xem có phù hợp hay không, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm. A, đúng rồi, lát nữa di chuyển phải cẩn thận, đừng đụng vào chỗ thêu."
Tạ Bất Phùng lúc mới lên ngôi trạng thái không tốt, hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý tới cái gọi là đại điển kế vị hay chế tác lễ phục.
Thời gian cấp bách, Thượng Y cục cùng Lễ bộ lo lắng Tạ Bất Phùng gặp rủi ro, đành phải bỏ khâu may đo này.
"Vâng, nương nương. "Thái giám vội vàng đáp ứng.
"Mẫu phi thật nghiêm túc. "Thấy thế, Tạ Phu Doãn làm bộ ghen tị nói," Quần áo của con, mẫu phi cũng không có cẩn thận chuẩn bị như vậy."
Lan phi cười khom lưng, sờ trán cô bé: "Cả ngày mẫu phi đều chuẩn bị quần áo cho con, nhưng bệ hạ lớn như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên mẫu phi có cơ hội này, đương nhiên phải nghiêm túc một chút."
Trong lời nói của nàng mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng điệu rất thoải mái. Nhưng Lan phi đang cúi đầu nói chuyện với Tạ Phu Doãn chưa từng nhìn thấy, lời nói của mình vừa dứt, Tạ Bất Phùng không thể tin được nghiến răng, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Lần đầu tiên có cơ hội này?
Trong lỗ tai thiếu niên vang lên tiếng ù ù.
"Mẫu phi nói, đây là lần đầu tiên người chuẩn bị quần áo cho trẫm? "Tạ Bất Phùng đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Lan phi hỏi.
Trong giọng nói của hắn là cảm giác áp bách, hai tay nắm chặt vào nhau, hơi thở trở nên gấp gáp, giống như một người chết đuối đang liều mạng tìm kiếm một tấm ván nổi trên biển.
Toàn thân Tạ Bất Phùng tràn ngập tuyệt vọng cùng hoảng sợ, cực kỳ không phù hợp với thân phận của hắn.
Thấy thế, hai thái giám lập tức liếc mắt nhìn nhau, tạm thời thả cát phục trong tay xuống.
Tạ Phu Doãn không rõ đã xảy ra chuyện gì cũng bị dọa đến mức nắm chặt tay mẫu phi.
"Đúng, đúng vậy...... "Lan phi dừng một chút, gian nan gật đầu.
"Lúc con mới bị điều đến Bắc Địa, người không đưa đồ cho con sao?"
Dưới tình thế cấp bách, Tạ Bất Phùng thậm chí quên xưng "Trẫm", giọng điệu cũng trở nên hùng hổ dọa người. Tạ Bất Phùng liều mạng cầu nguyện trong lòng, hắn cầu nguyện Lan phi chỉ là quên chuyện này mà thôi.
Hoặc là...... không coi cái áo bông tầm thường kia là đồ chính thức gì.
Lan phi cũng bị cảm xúc căng thẳng này truyền nhiễm, nàng ép mình mỉm cười với Tạ Bất Phùng nói, "Đương nhiên, đương nhiên là có... Chỉ là phụ thân con, ôi, phế đế vẫn luôn giám thị ta, người ta phái đi vừa mới xuất phát đã bị lão ta chặn lại…" Trong giọng nói luôn luôn trầm tĩnh của nàng dính vài phần bối rối.
Không phải Lan phi không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng không quá vài ngày, vấn đề này đã bị niềm vui chiến thắng của Tạ Bất Phùng làm tan đi.
Đương nhiên nàng cho rằng - - Tạ Bất Phùng lập được chiến công hiển hách, chẳng những có quân hàm mà cũng có tiền thưởng. Mà chỉ cần có tiền, đặt mua quần áo mùa đông cũng không phức tạp.
Nhưng hiện tại từ trong phản ứng của Tạ Bất Phùng nàng mới nhận ra... mọi chuyện không như nàng tưởng tượng.
"Cho nên nói, quần áo người đưa căn bản không đến được bắc địa..." Thiếu niên giống như nói mê tự lẩm bẩm, lúc này trong giọng nói chỉ còn lại có tuyệt vọng.
Đây rõ ràng là sự thật, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tạ Bất Phùng bây giờ, Lan phi lại không có dũng khí thừa nhận.
Cho nên áo bông làm bạn với mình vượt qua giá lạnh, vượt qua gió tuyết, vượt qua vô số sinh tử trước mắt, nhiễm vô số máu tươi xuất phát từ tay ai?
" Đại điện hạ, những thứ này đều là Lan Phi nương nương bảo ta đưa tới." Người đưa quần áo rõ ràng nói với mình như thế.
Cơ thể Tạ Bất Phùng vì sợ hãi mà run rẩy, cơn đau khủng khiếp lại một lần nữa xâm chiếm lấy hắn.
Ai đây? Thiên hạ này, còn có ai quan tâm mình như thế?
Văn Thanh Từ.
Là Văn Thanh Từ sao......
Ngoại trừ quần áo còn có thuốc trị thương và thuốc giải Thiên Từ được đưa tới. Trên đời này ngoại trừ y ra, còn có ai sẽ có?
Trái tim Tạ Bất Phùng đau nhói liên hồi.
Nhưng vì sao y không chịu thừa nhận mà nói tất cả đều là Lan phi tặng?
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên xoay người, chạy ra ngoài cung Huệ Tâm.
"Chờ một chút, bệ hạ -- coi chừng cảm lạnh!" Giọng Lan phu còn chưa kịp truyền ra, bóng dáng thiếu niên đã biến mất ở trong bão tuyết.
Gió tuyết lớn chẳng mấy chốc đã lột đi nhiệt độ cơ thể Tạ Bất Phùng, cũng lột bỏ bộ quần áo mùa đông dày nặng bao bọc linh hồn hắn mấy năm qua.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, bị khí lạnh đóng băng ở bên má.
Giờ này khắc này, Tạ Bất Phùng như một đứa trẻ mới sinh, trần trụi bị ném xuống tuyết.
Đáp án đã rõ ràng đặt ở trước mắt - - Văn Thanh Từ sợ bị mình từ chối, ngày đó trên kênh đào Đại Vận Hà, Văn Thanh Từ đưa cho mình toàn bộ thuốc trị thương trong tay, gọn gàng cẩn thận đặt trước mặt, cũng dặn dò mình đao kiếm không có mắt, sau khi lên chiến trường, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Nhưng mà...... Lúc đó từ đầu đến cuối bản thân đều không có liếc mắt nhìn chúng nó.
Chiếc bình sứ nhỏ đứng trên khoang thuyền dưới cơn mưa lớn, bị mình vứt bỏ.
Trong thoáng chốc, bình thuốc nhỏ trong trí nhớ bỗng nhiên biến thành hình dáng Văn Thanh Từ.
Y lẻ loi đứng trên khoang thuyền im lặng nhìn mình đi xa.
Về sau, thậm chí ngay cả tặng áo mùa đông cũng sợ bị mình từ chối, chỉ đành mượn danh nghĩa người khác.
Cuối cùng y đành phải dịu dàng, nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí…
Mượn bão tuyết che lấp, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng mặc kệ mình khóc thảm thiết.
Hắn chậm rãi ôm lấy bản thân, cũng ôm lấy găng tay ấm được hắn cẩn thận giữ trong lồng trong ngực.
Nhưng dù là mùi thơm đắng thoang thoảng, hay là một chút hơi ấm thì cũng đã sớm tản ra đã theo đêm tuyết vô tận.
Thiếu niên lảo đảo đứng lên, đi về phía rìa cung Thái Thù.
Hắn đi tìm những bộ quần áo mùa đông.
Đêm nay, vốn là ngày Thiên Từ nên bộc phát, Tạ Bất Phùng lúc này hy vọng... Thứ Văn Thanh Từ đút cho mình lúc trước chính là độc dược chân chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...