Mùa hè ở Ung Đô nóng nực không chịu nổi, ngay cả không khí cũng nóng như thiêu đốt.
Lập Hạ chưa được bao lâu, Văn Thanh Từ ho khan ngày càng nặng, cơ thể suy nhược sụt đi rất nhiều cân, không chịu nổi sự tra tấn của mùa hè nóng bức.
Văn Thanh Từ đã quen với chuyện này từ lâu nên bản thân cũng không để ý lắm, ngược lại Tạ Bất Phùng còn sốt ruột hơn cả y.
Chuyện triều đình đã sớm đi vào quỹ đạo, mắt thấy nhiệt độ không khí dần dần tăng cao. Tạ Bất Phùng ném hết chuyện triều đình cho Tạ Quan Chỉ đã là hoàng thái đệ, tới Tùng Tu phủ với Văn Thanh Từ.
Thân là bậc đế vương, hắn chỉ cùng Tống Quân Nhiên và Văn Thanh Từ đi thuyền khiêm nhường về Tùng Tu phủ chứ không dẫn theo bất cứ người hầu cận nào.
Thần Y cốc bốn mùa như xuân, là điểm đến lý tưởng cho kỳ nghỉ hè. Tại đây, dược liệu phong phú, y thư đa dạng, rất thuận lợi cho việc an dưỡng và nghiên cứu phương thuốc giải độc "Thiên Từ".
Nói chung, sau khi vào núi một ngày là có thể tới trong cốc.
Nhưng lần này Tống Quân Nhiên dẫn theo Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng đi xuyên rừng núi suốt một ngày rưỡi.
Sau khi xác định Tạ Bất Phùng không nhớ được đường đến, hắn mới đi vòng tới phương hướng chính xác, trở lại trong cốc.
Nhưng Tạ Bất Phùng không có nói cho Tống Quân Nhiên biết, hắn từng dẫn quân băng qua sa mạc, mặc dù không cố nhớ, nhưng vẫn lưu lại trong tâm trí con đường dẫn tới cốc.
Tiếng suối núi róc rách, hòa cùng ánh trăng bạc soi qua rừng trúc lọt vào tai. Càng đi vào lòng cốc, không khí sẽ càng se lạnh.
Sau khi đi qua rừng trúc xanh thẳm, ngôi nhà bằng trúc hiện ra trước mắt, bao quanh là hàng rào trúc đan. Cái nóng của mùa hè đã tan biến không dấu vết.
Văn Thanh Từ dừng lại bên ngoài viện, ngửa đầu ngước nhìn cây dâu tằm cao vút phía trước.
“Sao thế, Thanh Từ?”
Văn Thanh Từ nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Một năm trôi qua rồi… Ai ngờ lần trước ra khỏi cốc, phải mất rất lâu mới quay lại được.”
Tống Quân Nhiên nhảy xuống từ trên cây, nói muốn tới phủ Vĩnh Đinh cùng mình cứ như chuyện mới hôm qua vậy.
Lúc này chỉ còn tiếng suối vọng lại trong bóng đêm dày đặc và bốn phía yên tĩnh.
Giọng nói của Văn Thanh Từ bất giác trở nên nhẹ nhàng. Bây giờ nghĩ lại, chuyện xảy ra một năm qua đúng là khiến người ta không tưởng tượng được.
Đêm trong thung lũng có hơi lạnh lẽo. Gió từ khe núi mang theo hơi lạnh thổi rối tóc mai của Văn Thanh Từ.
Tạ Bất Phùng chậm rãi đưa tay, giúp y vén tóc ra sau tai. Cuối cùng nhẹ nhàng ôm Văn Thanh Từ vào lòng, hắn nhắm mắt lại, hôn lên đỉnh tóc người trong lòng nói: "Một năm này đối với ta mà nói, giống như nằm mơ.”
Cho dù đã ở bên Văn Thanh Từ, cho dù đã thề giữa trời đất Dực Sơn nhưng Tạ Bất Phùng vẫn thường giật mình tỉnh giấc trong mộng, tìm kiếm bóng dáng Văn Thanh Từ, xác định một năm qua không phải là một giấc mộng đẹp của mình.
Văn Thanh Từ không khỏi giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tạ Bất Phùng.
“- - Khụ khụ! "Tống Quân Nhiên đi ở phía trước hắng giọng một cái, trầm giọng nói," Thời gian không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói sau đi.”
Dứt lời, lại nghiến răng bổ sung: "Bệ hạ chú ý thân phận.”
Tạ Bất Phùng dính lấy Văn Thanh Từ suốt cả ngày, Tống Quân Nhiên nhìn mà ngứa mắt.
Vành tai Văn Thanh Từ đỏ lên bởi vì lời sư huynh mình nói, y hắng giọng, thì thầm với Tạ Bất Phùng: "Đi thôi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi trước đã.”
“Được. "Tạ Bất Phùng hôn lên vành tai Văn Thanh Từ một cái, lúc này mới bằng lòng buông y ra.
Nhìn trăng, hẳn hiện tại đã qua giờ Tý.
Nương theo ánh trăng, Tạ Bất Phùng rốt cục nhìn thấy tiểu viện nơi Văn Thanh Từ sinh hoạt. Kích thước của nó không kém thái y thự trước kia là mấy.
Trong viện chỉ có một gian trúc xá, còn có một gốc cây dâu khổng lồ.
Tạ Bất Phùng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Văn Thanh Từ vào trong phòng.
Sau một ngày leo núi, giọng Văn Thanh Từ khàn khàn vì mệt, như một tấm lụa mềm lướt qua bên tai Tạ Bất Phùng: "Nước suối này vốn là không chảy qua tiểu viện của ta, năm đó sư phụ đặc biệt gọi người tới sửa lại đường, để nó vòng qua viện.”
Tạ Bất Phùng nhìn theo Văn Thanh Từ về phía sau nhà. Phía sau nhà trúc nho nhỏ là một dòng suối bạc óng ánh, hắn chưa từng thấy nước suối nào trong vắt tới vậy, trong vắt đến nỗi hắn có thể nhìn thấy từng viên sỏi dưới đáy suối. Mà ở phía sau con suối lại là rừng trúc.
Tạ Bất Phùng mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó sáng ngời trong rừng trúc.
“Thanh Từ, nơi đó là cái gì? "Hắn hỏi.
“A, cái này à. "Văn Thanh Từ dừng bước, nhìn rừng trúc rồi nói," Trong cốc có rất nhiều suối nước nóng, đó là một trong số đó.”
Nói tới đây, trong giọng nói của y cũng mang theo vài phần hoài niệm.
Phòng ốc trong cốc tập trung ở nơi bằng phẳng, tuy quanh núi nhiều suối nhưng cũng chỉ có chỗ này là ở gần phòng ốc.
Chịu ảnh hưởng của sự kiện thời thơ ấu, khi Văn Thanh Từ mới vào cốc thì rất nghiêm khắc đối với yêu cầu về nước.
Y không tin tưởng nước giếng đào ra từ miệng giếng tối om, chỉ tin tưởng nước suối. Lão cốc chủ bèn cố ý giao nơi này cho Văn Thanh Từ, để cho y ở lại nơi này.
Trầm mặc một lát, y nhẹ giọng nói: "... Đây là sư phụ cố ý chọn cho ta.”
“Mấy ngày nữa, chúng ta đi thăm ông ấy đi.”
“Được. "Văn Thanh Từ cười gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng về phía trước.
Một ít hương trúc tràn ra từ trong phòng.
Trong cốc bốn mùa như xuân chứ không giống Ung Đô, không cần lo lắng giữ ấm. Phần lớn gian phòng ở đây đều là tường trúc.
Văn Thanh Từ mượn ánh trăng, giới thiệu cho Tạ Bất Phùng nơi mình sinh hoạt mười mấy năm qua.
“Ngài ngửi đi, trong phòng còn ngát mùi của trúc. "Mùi hương quen thuộc khiến Văn Thanh an tâm, giọng điệu của y cũng trở nên vô cùng thoải mái.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào trong phòng. Còn chưa kịp khom lưng thắp sáng đèn dầu trong phòng. Tạ Bất Phùng đi theo sau Văn Thanh Từ bỗng nhiên không an phận tiến lên một bước, ôm chặt lấy y từ sau lưng.
Lại vùi mặt vào hõm vai Văn Thanh Từ, hít thật sâu, khàn giọng nói: "Đúng là rất thơm.”
Văn Thanh Từ: "......”
Hắn đang nói tới hương đắng trên người Văn Thanh Từ, chứ không phải hương trúc trong phòng.
“Bệ hạ, đứng lên fdi. "Văn Thanh Từ mất tự nhiên muốn đẩy Tạ Bất Phùng ra. Nhưng Tạ Bất Phùng cũng không buông tay: "Đừng gọi ta là bệ hạ, quá xa lạ.”
“Vậy phải như thế nào......,”
Văn Thanh Từ còn chưa nói xong, đã bị Tạ Bất Phùng ôm ngã xuống giường trúc.
“Phu quân hoặc là Bất Phùng, ngươi chọn đi. "Hắn thì thầm bên tai Văn Thanh Từ.
Người trong cốc biết Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên sắp đưa người về, nên đã đến nơi này dọn sạch bụi bặm, mở cửa sổ để thông gió
Cho đến giờ, cửa sổ phòng vẫn ngỏ, ánh trăng lấp lánh của sơn cốc soi qua khe cửa sổ, chiếu sáng đôi mắt hổ phách dịu dàng của Tạ Bất Phùng.
Sau một khắc, Văn Thanh Từ bỗng nhiên cụp mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười. Y dừng một chút, rồi cẩn thận từ từ thì thầm bên tai Tạ Bất Phùng, nói ra cái tên mà đối phương nghĩ rằng Văn Thanh Từ không bao giờ gọi.
Ánh mắt Tạ Bất Phùng lập tức tối sầm.
Hầu hết đồ dùng trong nhà trúc đều được làm từ trúc.
Văn Thanh Từ chỉ định chọc ghẹo Tạ Bất Phùng, không ngờ lại vô tình gây ra tai hoạ.
Từ trước đến nay y vẫn ngủ rất nông, nhưng vẫn rất an tĩnh. Cho đến đêm nay, Văn Thanh Từ mới biết giường trúc phát ra âm thanh dễ dàng như thế.
Tay Văn Thanh Từ siết chặt áo khoác trên vai Tạ Bất Phùng, thiếu chút nữa cắn nát môi mình.
……
Cố kỵ thân thể của y, Tạ Bất Phùng không dám lăn qua lăn lại quá nhiều.
Nhưng cuối cùng, Văn Thanh Từ vẫn ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Ngay cả lúc Tạ Bất Phùng ôm y tới suối nước sau tiểu viện cũng không phát hiện. Chờ sau khi y tỉnh lại thì thấy ngoại trừ thức ăn trên bàn còn bày non nửa quả dưa hấu.
Sáng sớm hôm nay Tạ Bất Phùng đã dìm nó xuống dòng suối nhỏ phía sau, bây giờ là lúc thanh giòn ngọt nhất.
Chất lỏng ngọt ngào tràn ra khoang miệng, Văn Thanh Từ không khỏi nghĩ: Tạ Bất Phùng dung nhập vào cuộc sống trong cốc nhanh hơn mình tưởng tượng- -
Đại khái là bởi vì từ nhỏ đã có thể nghe được ác niệm trong lòng người, chỉ cần hắn muốn, Tạ Bất Phùng vô cùng hiểu rõ bản tính con người sẽ có thể ở chung hoà hợp với đại đa số mọi người.
...... Ngày thường Tạ Bất Phùng ghét nhất là cái dáng vẻ đạo đức giả, Nhưng sau khi Văn Thanh Từ trở về cốc, hắn lại khác.
Lúc nhỏ Tạ Bất Phùng kiệt ngạo bất tuân, khinh thường lấy lòng bất luận kẻ nào. Lần đầu tiên trong đời, hắn có ý niệm muốn xây dựng mối quan hệ tốt với người khác, cũng biến ý niệm này thành hiện thực.
Mới đầu, mọi người còn có hơi sợ hắn, chỉ dám ở xa xa nhìn hoặc là chào hỏi cẩn thận từng li từng tí một.
Chỉ trong vòng mấy ngày, Tạ Bất Phùng đã hòa nhập dần với cuộc sống bên trong cốc.
Dựa theo lời Tống Quân Nhiên mà nói - - hắn đây chính là mua chuộc lòng người một cách trắng trợn.
Tạ Bất Phùng sai người đưa đặc sản của Ung Đô đến Tùng Tu phủ, lại làm phiền đám dược phó đem những thứ kia về trong cốc.
Thân là hoàng đế, đương nhiên những thứ Tạ Bất Phùng tặng đều là vật hiếm lạ. Ngoại trừ gấm vóc được dâng lên từ khắp nơi thì còn có một ít trái cây từ Bắc Địa, Tây Vực tới.
Chỉ có vài ngày mà đám trẻ ở Thần Y Cốc đã ném hết nỗi sợ hãi lo lắng khi gặp hắn lần đầu tiên lên chín tầng mây.
Thậm chí một số đứa trẻ còn nhỏ tuổi nhưng có chút gan dạ, đã dám mời Tạ Bất Phùng cùng đi hái thuốc.
"Bệ hạ cùng đi với chúng nó đi," Thấy một nhóm đứng ở ngoài cửa liên tục thò đầu vào, Văn Thanh Từ ngồi ở trước bàn chậm rãi buông bút trong tay xuống, lấy ra một tấm đồ phổ bên cạnh, "Chỗ này của ta vừa hay có một vị thuốc cần người đi tìm. Chẳng phải mấy ngày trước bệ hạ nói có hứng thú với việc hái thuốc sao?”
Y mở bản đồ ra, triển lãm hình bêb trong ra, "Vị thuốc này tên là Sương Thần Chi, là một trong những nguyên liệu của Thiên Bi.”
Tạ Bất Phùng chậm rãi nhíu mày, nhận lấy bản đồ.
Văn Thanh Từ tự mình vẽ ra những bản đồ này, hắn lật từng trang một cách cẩn trọng tỉ mỉ.
Tạ Bất Phùng không có hứng thú với hái thuốc, hắn chỉ là muốn tìm các loại cớ, dính ở bên người Văn Thanh Từ mà thôi. Nhưng vừa nghe đến Sương Thần Chi có liên quan tới Thiên Bi, Tạ Bất Phùng lật bản đồ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Chỉ là lúc sắp ra cửa, hắn đột nhiên quay đầu sửa lại: "Thanh Từ, đừng gọi ta là bệ hạ.”
“...... Khụ, "Văn Thanh Từ có chút mất tự nhiên hắng giọng một cái, sau đó nhẹ giọng nói," Được, Bất Phùng.” Giống như một cọng lông vũ rơi vào trong dòng suối.
Văn Thanh Từ cũng không thích cái tên "Bất Phùng" này. Dù sao thành ngữ "Sinh không gặp thời" này, vốn cũng không có ngụ ý gì tốt. Nhưng Tạ Bất Phùng cũng không thèm để ý.
Nghe Văn Thanh Từ gọi tên hắn, bên môi Tạ Bất Phùng sinh ra ý cười nhàn nhạt.
“Đi, dẫn ta đi tìm Sương Thần Chi. "Hắn xoay người nói với tiểu dược phó.
“Vâng!”
Thẳng đến khi bóng dáng cả nhóm biến mất ở trong tầm mắt, Tống Quân Nhiên đi cùng mấy tên dược phó kia, lúc này mới khoanh tay tựa vào khung cửa, cười như không cười nói với Văn Thanh Từ: "Sương Thần Chi? Nếu ta nhớ không lầm, trong cốc hẳn là không thiếu đâu nhỉ.”
"Nói đi," Tống Quân Nhiên đứng thẳng, đi tới chỗ Văn Thanh Từ, " Đệ bảo Tạ Bất Phùng đi là muốn làm gì hả?"
Văn Thanh Từ biết không giấu được sư huynh, y khẽ thở dài một hơi nói: " Đệ muốn trị liệu tay trái.”
Trước khi tới Liên Hòa, con rắn nhỏ kia vẫn quấn quanh cánh tay Văn Thanh Từ, thỉnh thoảng sẽ cắn y một cái.
Cản giác ấy chẳng mấy dễ chịu, nhưng đó lại là cách duy nhất có thể chữa trị tay trái của mình.
Lần trước lúc phẫu thuật, nhờ có Tống Quân Nhiên ở bên cạnh hỗ trợ mới có thể hoàn thành thuận lợi.
Thân là một đại phu, đương nhiên Văn Thanh Từ không thể bỏ tay trái của mình. Lúc Văn Thanh Từ rời khỏi Thần Y cốc, cũng không mang theo con rắn nhỏ. Do đó, việc điều trị của y đã bị đình trệ suốt một năm trời.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không khỏi sốt ruột.
“Chậc chậc, ta hiểu rồi, "Tống Quân Nhiên đâm thủng tâm tư nhỏ của Văn Thanh Từ, hắn vào mắt sư đệ nói," Lúc Tạ Bất Phùng ở đây đệ sợ hắn lo lắng, cho nên đành phải đuổi hắn đi đúng không?”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như thế.
Văn Thanh Từ mất tự nhiên quay đi: "Sư huynh để con rắn đó ở đâu? Để đệ tự đi tìm.”
“Không cần. "Đang khi nói chuyện, Tống Quân Nhiên bỗng nhiên vòng qua bàn, đứng ở đối diện Văn Thanh Từ.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thanh Từ, sư huynh rất vui.”
Thanh âm của Tống Quân Nhiên quanh quẩn trong căn phòng trúc nho nhỏ. Văn Thanh Từ không khỏi ngửa đầu nhìn hắn.
...... Vui?
Sư huynh nói vậy là có ý gì?
Dòng suối từ trên núi cao trườn xuống, vang lên tiếng róc rách lúc đụng vào những phiến đá.
Tống Quân Nhiên hít hít mũi, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhẹ giọng nói: "Nếu cha vẫn còn, biết cuối cùng đệ cũng có người quan tâm, ông ấy sẽ rất vui vẻ.”
Sư đệ ngày xưa giống như một con diều xinh đẹp không có dây, y càng bay càng cao, lẻn vào mây đen, lẻn vào bão tố, không biết "nguy hiểm" là cái gì.
Và rồi, phần lo lắng và nhớ nhung hiện tại đã trở thành dây dẫn nhẹ nhàng kéo Văn Thanh từ trong mưa bão trở về.
Giọng của Tống Quân Nhiên hiếm khi bình tĩnh lại đứng đắn như thế.
Dứt lời, Tống Cốc chủ một thân áo xanh bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn vỗ vỗ vai sư đệ giống như lúc nhỏ, cười như không cười nói: " Trông thế này thì đệ và Tạ Bất Phùng ở bên nhau cũng tốt.”
“Đi thôi, dẫn đệ đi tìm con rắn kia.”
……
Ngoài việc hái ở bên ngoài, thì còn có một phần thuốc trong Thần Y cốc tự trồng.
Văn Thanh Từ không ngờ sư huynh lại để con rắn ở trong khu rừng hắn trồng thảo dược.
Tống Quân Nhiên mang theo hòm thuốc đi vào trong rừng, đốt hương đặt ở bên trong.
Mùi hương kia chẳng mấy chốc đã tan theo gió, thấm sâu vào núi rừng.
Tiếp theo, con rắn nhỏ màu trắng kia ngửi mùi hương, trườn ra từ trong rừng.
“Cầm nó lên đi. "Tống Quân Nhiên tiêu trừ huân hương, nói với Văn Thanh Từ.
“Được.”
Văn Thanh Từ chậm rãi xắn ống tay áo lên, dừng một chút rồi buông tay xuống.
Con rắn trắng nhỏ kia dường như vẫn nhớ Văn Thanh Từ, nó trườn tới gần huân hương, khè lưỡi vài giây rồi cực kỳ tự nhiên quấn lấy ngón tay Văn Thanh Từ. Tiếp theo cắn mạnh vào giữa cổ tay y.
“A......”
Sau hơn một năm không bị con rắn nhỏ này cắn, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trong nháy mắt khi hai cái răng nanh đâm vào da thịt. Văn Thanh Từ vẫn không kìm được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngón tay cũng khẽ run lên, y cắn răng ngồi ở trên ghế đá.
“Mới hơn một năm nhưng con rắn này đã lớn hơn rất nhiều rồi. "Tống Quân Nhiên đi tới nhìn thoáng qua, hắn nhíu chặt mày," Hàm răng nhọn hơn trước kia nhiều.”
“Hẳn là vậy. "Văn Thanh Từ rũ mắt nhìn cánh tay mình," Thường ngày không dễ chảy máu như vậy.”
Ngón tay y vẫn còn run rẩy, cơn đau khi bị rắn cắn kéo dài rất lâu như một cuộc tra tấn. Máu tươi màu đỏ sậm từ vết thương chảy ra gống như một sợi dây đỏ dài, quấn chặt cánh tay Văn Thanh Từ. Liếc mắt nhìn lại, quả thực có chút khủng bố.
Ngay cả Tống Quân Nhiên lúc trước đưa ra liệu pháp này cũng không khỏi nhíu mày: "... Không bằng bỏ hôm nay đi, qua một đoạn thời gian nữa ta lại tìm cho đệ một con rắn khác, răng của con rắn nhọn quá.”
“Không cần phải phiền phức như vậy đâu. "Văn Thanh Từ cũng từng đọc y thư lão cốc chủ để lại.
Y biết con rắn nhỏ này không hề hiếm, chỉ là một con rắn nhỏ không có nọc độc tuỳ tiện bắt ở nơi hoang dã mà thôi.
Nhưng đã bỏ nó thành như vậy sẽ hao tổn dược liệu, mất đi sự quý giá.
Nói xong, Văn Thanh Từ còn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, sờ sờ đầu con rắn nhỏ này.
Nhớ tới lúc trước bản thân định ra một canh giờ hạn chế, Tống Quân Nhiên không khỏi bổ sung nói: "Sau này, mỗi ngày thời gian trị liệu nên khống chế trong vòng nửa canh giờ đi.”
Nói xong lấy ra một cái đồng hồ cát dưới cái bàn đá.
Nghe được lời của hắn, Văn Thanh Từ do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tạ Bất Phùng ở trong cốc, vả lại vẫn dính ở bên cạnh mình, nếu thời gian trị liệu lâu nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
Con rắn trắng nhỏ kia đã bị Tống Quân Nhiên mang về cốc từ rất lâu, "chữa bệnh" đã trở thành bản năng của nó.
Cũng không lâu lắm, con rắn nhỏ kia đã há miệng ra, bò lên trên cánh tay của Văn Thanh Từ, gặm nhấm phần da mỏng manh nhất ở phía trong cánh tay y.
Sắc mặt Văn Thanh Từ lập tức tái nhợt, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy xuống đất từng giọt từng giọt, chỉ chốc lát đã tích thành vũng nhỏ.
Văn Thanh Từ ngồi trên ghế đá, chẳng biết đã nhắm chặt hai mắt lại từ lúc nào. Hôm nay trong cốc gió lớn, ở bên tai Văn Thanh Từ đều là tiếng vang xào xạc.
Cát trong đồng hồ rơi xuống từng chút một, Tống Quân Nhiên ngồi ở bên cạnh y vẫn luôn nắm chặt lòng bàn tay.
Thời gian điều trị dường như rất chậm.
Con rắn nhỏ trên cánh tay mở miệng, tiếp tục đi lên phía trên, để lại trên cánh tay Văn Thanh Từ hai vết thương rất sâu.
Khoảnh khắc đau đớn đến, Văn Thanh Từ cắn chặt môi, y vô thức mở mắt nhìn về phía vết thương trên cánh tay mình. Sau đó do dự mở miệng: "Sư huynh, huynh nói vết thương trên cánh tay đệ--" phải làm thế nào mới có thể giấu được Tạ Bất Phùng?
“Mới có thể giấu diếm trẫm?”
Giọng nói quen thuộc và tiếng gió xuyên qua rừng trúc, vang vọng bên tai Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ ngồi trên ghế đá bất giác năng muốn buông ống tay áo xuống, che đi vết thương và rắn trắng trên cổ tay.
Nhưng không đợi y giơ tay phải lên, Tạ Bất Phùng tay cầm Sương Thần Ch đã chậm rãi đi tới bên cạnh y.
Mái tóc dài hơi xoăn màu mực buộc đơn giản thành đuôi ngựa. Tay áo hắn hơi xắn lên lộ ra làn da màu mật.
Tạ Bất Phùng thu lại ý cười, giọng nói cũng vô cùng lãnh đạm, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
“Không phải.”
Văn Thanh Từ đang muốn giãy dụa giải thích, Tống Quân Nhiên ngồi đối diện y đã mở miệng trước: "Không phải sao? Vừa rồi không phải đệ muốn hỏi ta cái này à?”
Sao sư lại đứng cùng một bên với Tạ Bất Phùng, phá đám mình vậy chứ?
Ánh mắt Tạ Bất Phùng dính vào tay Văn Thanh Từ.
Tống Quân Nhiên đúng lúc giải thích: "Đây là đang trị tay trái của đệ ấy.”
Tạ Bất Phùng nhìn thấy, Văn Thanh Từ còn chưa kịp che tay vì sự xuất hiện quá đột ngột của mình.
Con rắn nhỏ màu trắng quấn quanh cổ tay y, mà làn da Văn Thanh Từ đã tái nhợt như con rắn kia. truyện teen hay
Chỉ còn lại nốt chu sa trên trán là còn màu máu, ngón tay Văn Thanh Từ thậm chí còn run nhè nhẹ vì đau đớn.
“Đau lắm phải không?”
Sau khi trầm mặc không biết bao lâu, Tạ Bất Phùng rốt cục cẩn thận nâng tay Văn Thanh Từ lên.
Con rắn trắng vẫn chưa nhả ra, trên cánh tay trái của Văn Thanh Từ đã đầy vết máu, mấy cái lỗ máu càng chói mắt hơn.
Tạ Bất Phùng xuất thân quân đội, vốn tưởng rằng mình đã chẳng có bất kỳ cảm giác đặc thù nào đối với việc bị thương chảy máu.
Hình dạng của những vết thương này quá mức tiêu chuẩn, hắn cũng đã sớm đoán được bảy tám phần.
Nhưng giờ khắc này, trái tim hắn cũng đau theo cánh tay Văn Thanh Từ. Những vết sẹo trên cánh tay của Văn Thanh Từ là dấu tích của những lần bị con rắn nhỏ này cắn.
“Không sao đâu."Văn Thanh Từ có chút chột dạ nhẹ giọng nói.
Tạ Bất Phùng không nói gì, chỉ quỳ một gối trước người Văn Thanh Từ, nhẹ nhàng nâng cánh tay y lên.
Hạt cát cuối cùng rơi xuống.
“Đến giờ rồi. "Tống Quân Nhiên lập tức đứng dậy, kéo con rắn trắng nhỏ đang lỏng lẻo trên cổ tay Văn Thanh Từ ra, thả nó trở lại trong rừng.
Tạ Bất Phùng thì chậm rãi đứng dậy, lấy bông vải và thuốc trị thương từ hòm thuốc, lau sạch máu và băng bó cẩn thận cho cánh tay bị thương của Văn Thanh Từ.
Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, Văn Thanh Từ chẳng hề cảm thấy đau chút nào.
Lúc trước ở Bắc Địa, Tạ Bất Phùng bị thương đều là tự xử lý. Hắn không có nói cho Văn Thanh Từ, mỗi khi bị thương hắn đều sẽ nhớ tới lúc đối phương cùng mình đọc y thư tại thái y thự. Cùng với, nhớ tới mùi đắng trên người y.
"Được rồi," Tạ Bất Phùng cẩn thận buông tay áo người bên cạnh xuống, hắn ngước mắt nói với Văn Thanh Từ, "Đừng bao giờ gạt ta nữa, sau này... Để ta ở bên cạnh ngươi, được không?"
Hắn vẫn luôn cúi đầu, Văn Thanh Từ không nhìn thấy biểu cảm của Tạ Bất Phùng, chỉ có thể nghe được trong giọng nói của đối phương mang theo một chút giọng mũi.
Sau khi nói xong, Tạ Bất Phùng vô cùng thành kính hôn lên đầu ngón tay tái nhợt của Văn Thanh Từ.
Tiếp theo lại cách băng gạc, cẩn thận hôn lên vết thương của Văn Thanh Từ.
Ngón tay Văn Thanh Từ theo đó khẽ run: "Được.”
Dứt lời, cuối cùng cũng đưa tay phải ra như vừa tỉnh mộng, muốn nâng Tạ Bất Phùng dậy.
Nhưng Tạ Bất Phùng lại vùi mặt vào lòng bàn tay Văn Thanh Từ, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay y.
Chỉ có hai người họ biết.
Giờ khắc này, Tạ Bất Phùng len lén giấu đi những một giọt nước mắt vào trong lòng bàn tay Văn Thanh Từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...