Thịnh Chiêu thực sự tò mò về chuyện của hắn, vậy nên cậu lập tức im bặt, giơ tay làm động tác kéo khóa trên miệng ý bảo mình sẽ không lắm lời.
Hình Ứng Chúc liếc nhìn cậu lần nữa, có vẻ hài lòng với sự biết điều của cậu, sau đó tiếp tục nói.
“Tôi đã từng đánh mất một vật quan trọng.” Hình Ứng Chúc không có ý định giải thích, chỉ nói ngắn gọn tóm tắt: “Có người nói rằng nếu muốn lấy lại thứ đó thì tôi sẽ không thể tự mình tìm được, mà phải đợi đến một ngày có người xuất hiện giúp tôi tìm ra nó.”
Thịnh Chiêu nhíu mày đầy ngờ vực.
Giờ thì cậu hối hận về sự thức thời ban nãy của mình rồi – bởi vì rõ ràng là cậu không thể tránh được việc muốn đặt câu hỏi trong khi Hình Ứng Chúc đang kể chuyện.
Thế là Thịnh Chiêu chỉ có thể dùng phương án tốt nhất hiện có, đó là bắt đầu cố gắng sử dụng các biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể sống động để khiến Hình Ứng Chúc cảm nhận được những nghi ngờ của mình.
Hình Ứng Chúc nhìn cậu chớp chớp mắt liên tục, rơi vào im lặng hồi lâu, đành phải bóp trán cho đỡ nhức đầu.
“Cậu hỏi đi.”
Thịnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, như thể đã phải nín thở rất lâu.
“Là ai đã nói với anh vậy?” Trọng điểm của Thịnh Chiêu rất kỳ quặc, “Người đó đáng tin không?”
“Đáng tin.” Hình Ứng Chúc nói: “Trên đời này nếu ai biết tung tích của món đồ kia thì nhất định là nàng ấy.”
“Thế——” Thịnh Chiêu há hốc miệng: “Sao cô ấy không nói thẳng đáp án cho anh mà còn nhất nhất bắt anh phải đợi?”
Trong một khoảnh khắc, Thịnh Chiêu gần như đã tự nghi ngờ bản thân nhìn thấy Hình Ứng Chúc vừa nghiến khớp hàm.
“Vì thứ đó là do nàng ấy lấy đi.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu: “…”
Thế thì cái này đâu gọi là “mất”, nên gọi là “bị cướp” mới đúng, Thịnh Chiêu nghĩ.
Nhưng để tránh khiến Hình Ứng Chúc thẹn quá hóa giận và treo ngược cậu ra cửa sổ tầng bảy để hong nắng, Thịnh Chiêu đã khôn ngoan không dám nói câu này.
Tuy nhiên, vào lúc này, Thịnh Chiêu đột nhiên cảm thấy thương hắn – ông chủ của cậu tuy có vẻ hung tàn và độc ác, nhưng thực ra nội tâm lại là một con quái vật đơn giản và dễ bị lừa gạt.
“Anh cũng thật thà quá rồi đó!” Thịnh Chiêu vỗ bàn nói.
“Cô ấy lấy mất đồ của anh rồi, làm gì có chuyện trả lại cho anh? Có thể cô ta đang lừa anh cho vui thôi.”
“Tôi biết.” Hình Ứng Chúc trông bình tĩnh hơn cậu nhiều.
“Thì sao?”
Thịnh Chiêu nhìn Hình Ứng Chúc trìu mến như nhìn một trang giấy trắng tinh khôi ngây thơ, cứ cảm thấy hắn chỉ đang giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
“Vậy thì…” Thịnh Chiêu dịu giọng hỏi: “Anh luôn tìm một người phàm tới làm người gác cổng cho mình là vì đợi người đó à?”
Thật ra lúc ban đầu thì đúng là vậy.
Nhưng sau khi Hình Ứng Chúc nhận ra rằng có lẽ mình đang bị lừa, hắn đã chẳng còn quan tâm nhiều đến chuyện này nữa.
Được cái là khi có loài người ở bên cạnh, đôi lúc sẽ thuận tiện hơn cho Hình Ứng Chúc rất nhiều — một mặt là vì tính hắn khá lười, hơn nữa hắn cũng rất khác biệt so với con ngươi, sống ở nhân gian khó tránh khỏi việc cảm thấy bị gò bó.
Có người ở bên cạnh sẽ tránh được kha khá chuyện phiền phức.
Vậy nên ngay cả khi hắn chẳng còn hy vọng sẽ tìm thấy người kia, thói quen vẫn được duy trì.
Nhưng Hình Ứng Chúc lười giải thích quá nhiều nên chỉ ậm ừ coi như Thịnh Chiêu nói đúng.
Thịnh Chiêu suy nghĩ một lát, cũng không biết mình nghĩ tới chuyện gì, chần chờ một chút mới hỏi: “Vậy ông chủ, anh cứu tôi là vì tôi có thể giúp anh à?”
Thịnh Chiêu vừa hỏi câu này xong liền hối hận.
Cậu cứ cảm thấy câu này có gì sai sai, hệt như ông Cừu Chậm Chạp đang hỏi dò xem đối phương nói thật hay nói dối.
—— Toi rồi, Thịnh Chiêu nghĩ, trước kia cậu còn cợt nhả về chuyện Hình Ứng Chúc hơi “gay”, mà bây giờ cậu còn “gay” hơn cả Hình Ứng Chúc.
Thịnh Chiêu nuốt câu này vào trong lòng mười tám lần, cầu nguyện rằng tốt nhất là Hình Ứng Chúc đừng trả lời, nếu không thì bất kể hắn đáp “Đúng thế” hay “Không phải” thì cuộc trò chuyện này đều sẽ lâm vào ngõ cụt không thể nào quay đầu.
Tuy nhiên, Thịnh Chiêu đã nhanh chóng phát hiện chỉ là bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Ông chủ Hình đời nào lại chơi theo phong cách của người thường.
Trông đợi vào sự ấm áp của hắn, thôi chờ ngày mặt trời nuốt chửng trái đất còn ấm hơn.
“Chỉ dựa vào cậu?” Hình Ứng Chúc cau mày, chán ghét một cách rất nghiêm túc: “Nhờ cậu chấp hành pháp luật bị người ta cho vào tròng, hay nhờ cậu suýt nữa thì bị yêu quái ăn thịt?”
Thịnh Chiêu: “…”
Nói kể cũng lạ.
Những lời này rõ ràng là lời thẳng thừng vô tình nhưng Thịnh Chiêu nghe xong lại như được hấp thụ một loại linh lực kì lạ nào đó, lấp tức gạt phăng xấu hổ, hồi sinh full bình máu.
Thậm chí cậu còn nổi lên một khát khao chiến đấu vi diệu, mạnh dạn đập bàn trà trước mặt Hình Ứng Chúc, nói: “Không đúng, anh chưa cho tôi thử làm sao biết là tôi không làm được? Hay là anh nói cho tôi biết thứ anh mất là gì đi, tôi sẽ nghĩ cách tìm giúp anh.”
Có vẻ như Hình Ứng Chúc đã đoán trước được rằng cậu sẽ hỏi câu này, và cũng hiểu chừng nào còn chưa loại bỏ ‘một vạn câu hỏi vì sao’ trước mặt thì chừng đó hắn còn chưa được xem TV yên thân.
Vì vậy, Hình Ứng Chúc chỉ nhấn nút tắt tiếng, quay sang nhìn Thịnh Chiêu và nghiêm túc đáp: “Đó là bộ xương của tôi.”
Thịnh Chiêu: “…”
Những lời táo bạo vừa rồi của Thịnh Chiêu vẫn còn lơ lửng trong không khí, vẻ bất mãn trên mặt còn chưa kịp vơi đi đã sững người tại chỗ, như vừa bị gió thổi thành hóa thạch sống.
Hình Ứng Chúc đã rất quen thuộc với tính cách của cậu, biết rằng cậu đang tự khởi động lại hệ thống máy móc trong đầu mình.
Quả nhiên, sau một hai phút, Thịnh Hóa Thạch cứng ngắc quay sang, cố nặn ra một nụ cười khô đến nứt nẻ, hỏi: “… Chuyện gì vậy? Vừa rồi tôi không nghe rõ.”
Hình Ứng Chúc cười xấu xa, lặp lại từng chữ một: “Bộ, xương.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Hơi thở của Thịnh Chiêu lập tức ngưng trệ, cả người lảo đảo tại chỗ trong giây lát.
“Cậu mà ngất ở đây, tôi sẽ ngâm cậu trong bồn tắm phía sau.” Giọng nói lạnh lẽo gần như băng của Hình Ứng Chúc vang lên bên tai Thịnh Chiêu.
“Nếu cậu tự chết đuối, sấm sét sẽ không đánh tôi.”
Thịnh Chiêu hít một hơi thật sâu, dùng ý chí phi thường nối lại sợi dây vừa đứt phựt trong đầu, con ngươi lảo đảo một chút rồi dừng lại.
Hình Ứng Chúc cảm thấy thích thú với dáng vẻ này của cậu, nổi lòng từ bi vẫy nhẹ ngón tay, kéo một chiếc ghế đẩu đặt ở chỗ thay giày tới, đụng nhẹ vào cẳng chân Thịnh Chiêu từ phía sau.
Thịnh Chiêu ngồi phịch xuống, vẻ mặt thất thần.
“Nhưng ông chủ…” Thịnh Chiêu ngơ ngác hỏi: “Anh không phải là rắn à?”
Hình Ứng Chúc dường như rất không muốn nói tới chủ đề này, cau mày đáp một cách miễn cưỡng: “Không.”
“Vậy anh là gì?” Thịnh Chiêu buột miệng hỏi.
“Là rồng.” Hình Ứng Chúc đáp.
Thịnh Chiêu: “…”
Hai ngày sau, Thịnh Chiêu gập lại cuốn “Sơn Hải Kinh”, thở hắt ra, cảm thấy cuối cùng mình đã tìm ra nguồn gốc của Hình Ứng Chúc.
Theo những gì Hình Ứng Chúc nói, về cơ bản hắn khác với thứ dị dạng dưới đáy sông.
Loài “rồng” mà hắn tự xưng có thân hình khổng lồ, có thể che trời cản nắng, trên lưng có hai cánh.
Hăn là bạo chúa cả trên trời lẫn dưới nước— —Tất nhiên, câu cuối cùng là do chính Thịnh Chiêu tự thêm vào.
Thịnh Chiêu tò mò về xuất thân của Hình Ứng Chúc, nhưng Hình Ứng Chúc dường như không thích nói về chủ đề này lắm.
Mỗi lần như thế, dù Thịnh Chiêu có mềm mỏng đến đâu thì hắn cũng chỉ châm chọc đay nghiến vài câu rồi thôi.
May mắn thay, sinh viên đại học trong xã hội hiện đại, trong vô vàn tuyệt kỹ thì có một cái ấy là rất giỏi trong khoản tra cứu Baidu.
Thịnh Chiêu đã thay đổi nhiều từ khóa khác nhau và so sánh với số tuổi “gần năm chữ số” của Hình Ứng Chúc, cuối cùng đã tìm được một loài được ghi chép trong 《 Đại Hoang Bắc Kinh 》.
“Họ Hình… có vẻ là từ này.” Thịnh Chiêu nói với chính mình.
Thảo nào Hình Ứng Chúc nói về người anh em kia lúc ở bên hồ Bà Dương bằng giọng điệu khinh thường như vậy — bây giờ nghĩ lại, quả thật là hắn có tư cách để khinh thường.
Chỉ là ghi chép trong thần thoại và sách cổ thần bí qía, Thịnh Chiêu thật sự không thể đánh đồng loài thú có thể hô mưa gọi gió trong sách cổ với đại mỹ nhân mê trà sữa ở lầu trên.
——Nhưng nói qua nói lại, chưa cần biết cậu có tra cứu đúng hay không, thì theo Hình Ứng Chúc nói, “Rồng” của hắn đã chết từ lâu, xương cốt cũng chẳng biết đã bị đem đi đâu mất làm gì rồi.
Tra ngược lại về mấy chuyện này cũng chẳng để làm gì cả, ngoài mỗi tác dụng thỏa mãn ham muốn tò mò của bản thân.
Hiện tại Hình Ứng Chúc chỉ là một con rắn lớn.
Thịnh Chiêu đã lén chạm vào tay hắn lúc hắn đang ngủ.
Mặc dù có cảm lành lạnh nhưng vẫn có nhiệt độ cơ thể.
Tuy không biết rõ hắn đã “sống lại” như thế nào, nhưng dựa vào cách Hình Ứng Chúc nói về chủ đề này, Thịnh Chiêu cũng đoán được rằng quá khứ đó chắc là khó mà tra cứu được.
Đang suy nghĩ về những điều này thì cậu nghe thấy tiếng chuông cửa từ cổng chính tòa nhà vang lên.
Thịnh Chiêu vội vàng định thần lại, đẩy đống sách trên bàn sang một bên, tìm chìa khóa trên mặt bàn xộn, bỏ vào túi rồi hô một tiếng “Chờ chút tới đây.”
Nhìn chung, Hình Ứng Chúc là một ông chủ tốt và không có thói quen đối xử thô bạo với nhân viên.
Hai ngày vừa rồi sau khi Thịnh Chiêu vừa trở về từ Thượng Hải, Hình Ứng Chúc đã “ân cần” cho cậu một kỳ nghỉ.
Thay vì bị bắt phải làm đầu bếp, cậu lại tiếp tục vai trò thành viên vàng của làng giao hàng tận cửa.
Thịnh Chiêu nhận hộp thức ăn được nhân viên giao hàng mang tới, nói cảm ơn rồi bấm thang máy một cách quen thuộc, đi lên tầng bảy và gõ cửa.
Sau khi bị ‘lộ tẩy’ trước mặt cậu, Hình Ứng Chúc cũng buông bỏ luôn hình tượng, thậm chí còn chẳng thèm bước vài bước để mở cửa gì nữa.
Hầu như lần nào hắn cũng mở cửa theo cách không phải của con người.
Thịnh Chiêu đã quen với điều đó.
Cậu thay giày ở cửa và bước vào, hôm nay lại hiếm hoi một lần nhìn thấy Hình Ứng Chúc không ngồi ghế sô pha.
“Ông chủ?” Thịnh Chiêu đặt hộp cơm trên bàn cà phê, tò mò ló đầu vào phòng.
Ngay sau đó, sau lưng đột nhiên có tiếng nước bắn tung tóe.
Thịnh Chiêu quay đầu lại đã thấy ngay Hình Ứng Chúc vừa đứng lên khỏi bồn tắm, nước trên người đang nhỏ xuống từng giọt chảy dọc toàn thân.
Thịnh Chiêu bị sốc, theo bản năng vội quay mặt đi, tim đập thình thịch.
Cậu tự cảm thấy lịch sử công việc của mình luôn đi theo một hướng kỳ lạ, một đi không trở lại.
Ngày đầu tiên đi làm đã quấy rối ông chủ thì thôi tạm bỏ qua, giờ còn bắt gặp ông chủ đang tắm nữa.
—— Cũng may công việc này có thể coi như một công việc ổn định, Thịnh Chiêu cay đắng nghĩ: Hình Ứng Chúc có lẽ sẽ không sa thải cậu.
Qua một hồi lâu, Thịnh Chiêu vẫn không dám rời mắt khỏi hoa văn của ghế sô pha, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau.
Hình Ứng Chúc từ trong bồn tắm đi ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, phía trước thả lơi, quanh eo chỉ buộc một cái thắt lưng vô dụng.
Hắn thậm chí còn chẳng nhìn Thịnh Chiêu, chỉ đi ngang qua cậu rồi ngồi xuống ghế, xem túi đồ ăn mình vừa gọi tới.
Thịnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ông chủ, anh ăn trước đi, tôi xuống dưới đã nhé?”
Hình Ứng Chúc ậm ừ, chợt nói: “Đợi đã.”
Thịnh Chiêu dừng lại và quay sang nhìn hắn một cách khó hiểu.
Hình Ứng Chúc không ngẩng đầu lên, đưa tay ra ném một vật gì đó về phía cậu.
Một tấm thẻ mỏng đáp xuống bàn cà phê, phát ra âm thanh giòn giã, trượt dọc theo mặt bàn trơn nhẵn về phía Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu hơi sửng sốt.
Hình dáng của tấm thẻ này quen thuộc đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là cậu cũng có thể nhận ra — chính là tấm thẻ ra vào cửa tội nghiệp mà cậu đã cho nó anh dũng “hy sinh” cách đây không lâu.
“Chỉ một lần này thôi.” Hình Ứng Chúc nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...