Tổng giám đốc bên cạnh thấy Hạnh Phúc dừng bước, đứng ngơ ngẩn nhìn biển hiệu thì nghi hoặc hỏi: “Sao không vào? Đây là nơi em nói mà đúng không?”
Hạnh Phúc có chút do dự rồi nhấc chân bước vào.
Ban nãy Thần Ca hình như cũng mới vào đây, mục đích chắc cũng không khác cô cho mấy, những việc này cô không theo từ đầu nên giờ hẳn phải dùng nhiều tâm tư hơn để tìm hiểu rõ hơn.
Không cần phải tính xem Hạnh Phục dụng tâm bao nhiêu, nhưng giờ đã quyết tâm nhập bọn cùng bọn họ, chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Biết thêm chút nào thì cơ hội sống sót cũng cao hơn chút đó.
Ngày mưa.
Đương Hạ không có khách, nhưng chàng trai đẹp như cơn mưa mùa hạ mặc áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài là bộ vest màu trắng vẫn đang đứng sau quầy hàng, mỉm cười chào khách tới.
Cậu ta nói một câu gì dài lắm, nào là duyên phận gì đó, nào là nói chuyện phiếm gì đó, Hạnh Phúc đều không chú ý, mà ngây người nhìn bức ảnh treo trên tường đối diện đại môn.
Tấm ảnh thật đẹp, người trên ảnh thật đẹp.
Người đó trang điểm theo lối kinh kịch, không hẳn nam, cũng không hẳn nữ, tóm lại là vô cùng xinh đẹp.
Tổng giám đốc đẩy đẩy Hạnh Phúc: “Thôi, đừng nhìn.
Nước miếng chảy kìa.”
“A, mỹ nhân a.”
Tiểu soái ca tiếp tục mỉm cười: “Thật sự đẹp mà.
Tiểu thư, cô muốn tâm sự không?”
Thật sự là một cửa hàng đặc sắc, Hạnh phúc thầm đánh giá trong lòng.
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào vô số chuỗi hạt trên quầy hàng, giá yết rõ ràng, có sợi chỉ vài chục tệ, nhưng có sợi cả chục cả trăm ngàn tệ.
Cô chưa kịp xem kỹ thì nghe tiếng tiểu soái ca kia nói: “Sư phụ đi thong thả.”
Hạnh Phúc ngẩng đầu nhìn.
Người được gọi là sư phụ là một người đàn ông khoảng ba mươi, tóc dài, mặt không chút biểu cảm, nhìn rất lạnh lùng.
Nhưng ông ta đi ra ngoài, dù bên ngoài mưa bụi tung bay nhưng ông không hề bung dù.
Nếu người bán hàng gọi là sư phụ, vậy hẳn là ông chủ.
Cô hỏi: “Người ban nãy là Tang lão bản sao?”
“Đúng vậy, cũng là sư phụ ta.
Tiểu thư yên tâm, sư phụ dạy ta rất nhiều, ta nhất định có thể trợ giúp tiểu thư chọn được chuỗi hạt như ý.”
Hắn chưa nói xong thì Hạnh PHúc đã chạy ra khỏi cửa.
Giày cao gót khua vang màn mưa, cô chạy tới trước mặt Tang Lão bản nói: “Tiên sinh, tiên sinh, tôi nhìn tướng ông có vẻ có duyên với Phật pháp vô cùng, hơn nữa, ông hẳn là không có vợ, cả đời cũng thế.
Tiên sinh, có nghĩ tới làm ấm trướng phù dung không? Có hứng thú ngồi xuống tâm sự với tôi không?”
Tang lão bản vẫn mang khuôn mặt lạnh tanh, quay sang nhìn cô đúng tiêu chuẩn kiểu người chuyên xem tướng số: “Tiểu thư, xem tướng mạo cô cũng là người rất nặng duyên cùng Phật pháp.
Tuy nhiên, cô nhất định sẽ kết hôn, chỉ là sẽ kết hôn muộn.
Tốt nhất cô nên tìm một người hướng nội, có tu hành, nếu không sẽ bị cô khắc chết.
Còn phù dung trướng của tôi có ấm hay không không cần cô phải lo lắng tâm sự.”
Tang lão bản lập tức rời đi.
Tổng giám đốc theo cô đi ra, đứng cười: “Hạnh Phúc, có xem trọng ngừoi ta cũng không cần theo đuổi kiểu đó.”
“Biến! Sao có thể loại người ngộ nghĩnh vậy ta?”
“Nhớ rõ, phải tìm đạo sĩ hay hòa thượng kết hôn nha, nếu không em khắc chết chồng đó.” Nói rồi hắn đưa tay vỗ vai Hạnh Phúc, cười tới nghẹn lời.
“Còn dám cười sao, được rồi, chiều nay tôi nghỉ.
Tôi phải về nhà ăn cơm với mẹ.”
Tổng giám đốc mặt trầm xuống, nói: “Được, trừ điểm chuyên cần." Bạn bè là bạn bè, anh em là anh em, còn công việc vẫn công việc.
***
Phố lên đèn.
Đèn đường rực rỡ.
Khúc Sầm Sĩ, Mập cùng Thần ca, ba người đi tới nhà Kim Tử.
Vì ban nãy Hạnh Phúc nói trong điện thoại là có phát hiện trọng đại, kêu cả bọn tới đây.
Khúc Sầm Sĩ đối với chỗ của Kim Tử khá quen thuộc, lúc bé nghỉ hè hắn cũng hay qua đây ăn cơm.
Lớn hơn chút nữa, tết nhất lễ lạt cũng sang đây nói chuyện.
Người mở cửa là ba của Hạnh Phúc.
Ông còn đang đeo tạp dề đứng ở cửa, Thị Tử nói: “Con chào bác, Hạnh Phúc đâu ạ?”
“À, vào đi vào đi.
Ăn được rồi đó.
Hạnh Phúc còn đang lục lọi gì đó trong phòng với mje nó, chả biết tìm gì mà tìm từ trưa tới giờ.”
Ông nhìn về phía phòng của Hạnh Phúc.
Ba người con trai cũng không tiện xông vào nên vào bếp giúp gia chủ một tay.
Đến khi ba Hạnh Phúc gọi ra ăn thì hai mẹ con mới từ trỏng phòng đi ra.
Hanh Phúc vừa ra đã ném tờ danh thiếp trong tay cho bọn hắn: “Đây, danh thiếp của Đương Hạ.”
Cô còn tưởng sẽ không tìm ra, ai ngờ lục lọi từ trưa đã tìm thấy rồi.
Mập đưa tay nhận lấy danh thiếp rồi trố mắt ra nhìn.
Thị Tử đứng cạnh nói: “Cái này tao cũng có, ông ngoại đưa đó.
Là ông ngoại trước kêu tao đi Đương Hạ tìm Tang lão bản.”
Cả đám ngồi xuống, một lúc sau Hạnh Phúc nói: “Trọng điểm là ở đây, tấm danh thiếp này là mẹ tôi, à, khoảng hơn hai mươi năm trước, đại khái là hồi tôi còn học tiểu học, có lần mẹ đang làm việc thì đụng độ một thầy phong thủy siêu cao tay.
Lúc đó, ông ta cho mẹ tôi tấm danh thiếp này, bảo ông ta là chủ của Đương Hạ, họ Tang.
Hai mươi mấy năm trước a! Trọng điểm là thời gian.”
Mập còn chưa hiểu: “Hai mươi mấy năm trước, thời gian làm sao?”
Ba Hạnh Phúc ngay lúc này bảo ăn mọi người “Ăn đi đã, cơm nước xong rồi nói tiếp.”
Mẹ Hạnh Phúc cũng ngồi xuống mâm cơm, nói: “Hạnh Phúc có nói ta nghe chuyện của mấy đứa rồi.
Nhưng ta nói trước, ta chỉ có một cô con gái bảo bối, không hiểu sao cậu nó nghĩ gì mà để cho nó tham gia vụ này.
Mấy đứa nhớ kỹ, chuyện này phải cẩn thận, không làm được thì về nói với người lớn.
Đừng có mà mạo hiểm, Hạnh Phúc của ta mà bị thương…”
“Mẹ!” Hạnh Phúc cắt ngang.
“Con bao tuổi rồi, chẳng lẽ trong mắt mẹ con gà mờ vậy à? Nước Cất đang làm mồi nhử đó, có chuyện thì nó bị trước.”
Khúc Sầm Sĩ lập tức cười nịnh nọt nói: “Dì yên tâm, con bảo đảm Hạnh Phúc tỷ bình bình an an, nói không chừng còn có thể mang theo con rể về cho dì đó.”
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Thần Ca.
Ánh mắt lộ liễu vậy ai mà không thấy.
Thần Ca và Kim tử cũng coi như là có quen biết từ trước, do người lớn quen nhau nên lễ tết cũng có qua lại.
Nhưng giờ thì coi như Kim Tử cũng hiểu được ý đồ của Thị Tử khi nhìn về phía Thần Ca, còn Thần Ca thì vẫn cúi đầu ăn cơm, không hé môi nói nửa lời.
Mập ngồi kế bên lo lắng, nếu như Thần Ca thực sự có ý thì nếu biểu hiện không tốt chằng phải mất lòng mẹ vợ tương lai sao?
Nghĩ vậy Mập vội nói: “Thần ca, hôm nay anh sao thế? Nói gì đi.”.
“Có gì đâu mà nói.” Hắn lạnh lùng rồi tiếp tục ăn, thái độ khiến người khác khá khó chịu.
Kim Tử cũng không để ý nhiều: “Được rồi, A Thần vẫn luôn vậy mà.” Năm đó Cảnh thúc xảy ra chuyện làm sao bà không biết chứ.
Thay đổi của Thần Ca bà cũng biết.
nhưng, biết đâu nếu hắn có bạn gái sẽ quay trở lại như trước đây.
Nhưng mà, Hạnh Phúc… có thể không? Không phải bà coi thường Thần Ca, mà do bà quá hiểu con gái m ình.
Nếu không có gì đặc biệt thì Hạnh Phúc chắc chắn sẽ không coi trọng Thần Ca.
Vì mọi người đều biết có việc nên ăn khá nhanh.
Xong xuôi, quay lại nói chuyện.
Hanh Phúc nói: “Hơn hai mươi năm trước khi mẹ gặp Tang lão bản là khoảng gần ba mươi tuổi, mà hôm nay khi gặp ông ta, tôi có cảm giác cũng chỉ tầm tuổi đó.
Đó chính là trọng điểm.”
Thị Tử nói: “Ý chị là không chỉ Tinh Duyên có vấn đề mà cả Đương Hạ cũng thế.”
“Trời, hay Tang lão bản là ma.” Mập nói.
Thần Ca tương đối khách quan nói: “Hay là người mà dì nhìn thấy là Tang lão bản cũ, còn Tang lão bản hiện là con của ông ta.”
“Tinh Duyên đời trước là Quý Ất làm chủ, ở quỷ thị có một Quý Ất mở Tinh Duyên y hệt.
như vậy, nếu Đương Hạ có ông chủ cũ thì liệu có một Đương hạ y đúc ở quỷ thị không nhỉ?” Thị Tử nói.
“Đến giờ tôi vẫn nghi ngờ, Đương Hạ và Tinh Duyên có liên hệ gì đó, khụ khụ, chứ không thì tại sao Tang lão bản nhìn qua đã biết sợi dây của Tinh Duyên với 109 hạt đó có vấn đề.”
“Hay là đi quỷ thị lần nữa?” Mập nói.
Hạnh phúc hưng phấn: “Tốt quá, tôi cũng phải đi, tôi cũng phải đi nữa, tôi còn chưa đi bao giờ.”
Lúc Hạnh Phúc nói, Thị Tử lại ho, lần này ho khá nặng khiến mọi người đều chú ý.
Ba Hạnh Phúc nói: “Hay cảm lạnh rồi? thời tiết này dễ ốm lắm.”
Mập nghe thấy thì nén cười: “Nó mà cảm lạnh gì, hắn là đào hoa mệnh tới đó.”
Thị Tử quay sang lườm hắn: “Nhiều chuyện.”
Mập vẫn cười hớn hở.
Chuyện là chiều nay hắn đang lên mạng chơi thì Thị Tử lù lù về, nhìn thấy hắn giật mình.
Thời tiết thế này nhưng Thị Tử không mặc áo khoác, cả người phía trước ướt sũng.
Hắn hỏi làm sao, thì Thị Tử bảo ngã.
Nhưng mà nhìn cẩn thận thì có thể thấy, chỗ ướt trên người hắn có hẳn một vòng tròn hoàn hảo ở bên hông.
Rõ ràng là có người ướt sũng ôm lấy hắn.
Mà người có thể ôm Thị Tử thế chỉ có thể là Thiên Ti.
Hóa ra là tên kia đi hẹn hò.
Nhưng hẹn hò ra nông nỗi này thì cũng gian khổ ghê.
Vì muốn nói lảng sang chuyện khác, Thị Tử nói: “Vậy đi, mai tao sang Cục Công An tra hộ tịch Tang lão bản.
Thần Ca chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi quỷ thị.”
Nói thêm vài câu tán gẫu cho tới khi Kim tử nhìn Thị Tử vẫn cứ ho khan thì bắt cả bọn đi về, Thị Tử uống thuốc rồi đi ngủ đi thì cả đám mới đứng lên giải tán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...