Người nói đi quỷ thị chính là Thị Tử.
Dù sao hắn đi quỷ thị cũng không có gì ảnh hưởng, nhưng đổi lại là tiếng gào của Hạnh Phúc: “Cậu có thể có cốt khí chút không? Người ta kêu chia tay thì cậu chia tay hả? vậy người ta kêu đi chết cậu có đi không? Sợ cái gì? Lý Gia Mưu hả? vậy sao không cướp lấy Thiên Ti, rồi coi Lý Gia Mưu làm gì được hai người? Chị nói á, sao cậu thất bại vậy hả? Còn không biết xấu hổ mà nói được câu này à?”
Thị Tử cúi đầu đi thẳn ra ngoài.
Ai ~ Thần ca a, về sau anh cần phải bảo trọng a.
Cả đám kéo ra chiếc xe việt dã rời đi.
Đội trưởng cũng tới hỏi chuyện gì, Thần Ca cũng chỉ nói kêu tay cảnh sat trẻ kia nói đi.
Bọn hắn cũng không biết tay cảnh sát trẻ sẽ nói gì, nhưng đoán cũng được, chẳng phrai nói bọn họ là kẻ lừa đảo gì đó sao?
Sau những việc này, đương nhiên sẽ tới tiết mục ăn khuya.
Bọn hắn tới quán ăn khuya khá gần với trường học, cũng gần khu vực quỷ thị, chính là quán lần trước ăn trước khi đi quỷ thị.
Bốn người có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời Thị Tử nói ban nãy nên đều quay sang nhìn con ngõ nhỏ tối om kia, nơi đó lâu lâu còn lóe sáng lập lòe khá quỷ dị.
Một lúc lâu, Thị Tử mới nói: “Thần Ca, em thật sự muốn đi vào quỷ thị lần nữa.
lần trước mình chưa có tìm thử xem có Đương Hạ không là sai lầm của chúng ta.
Nếu như ở quỷ thị cũng có một tiệm Đương Hạ thì chúng ta không cần phải điều tra thêm, coi như là đã có đáp án.”
“Ông chủ Đương Hạ thật sự trâu bò lắm sao?” Hạnh Phúc hỏi.
Cô cũng chưa từng đến Đương Hạ nên cảm thấy hứng thú bừng bừng với Tang lão bản hiểu rõ về chuỗi hạt 109 viên kia vô cùng, trong lòng nghĩ tới việc có cơ hội là phải gặp Tang lão bản này.
Thị Tử gật đầu, quay lại nhìn Thần Ca hỏi: “Thần Ca, lần tới đi quỷ thị là dịp nào?”
“Mười lăm, còn bốn ngày.”
Mọi người cứ nói chuyện, đến khi Mập nói: “Ăn đi đã, đêm lạnh quá.
Ăn cho xong rồi về tắm rửa rồi ngủ.
Mọi người không lạnh à?”
Hắn nói thế Hạnh Phúc mới xoa xoa cánh tay.
Đúng là lạnh thật.
Chỉ một động tác nhỏ nhưng Thần Ca đã chú ý, cởi áo khoác đưa qua: “Mặc vào đi, trước kia ở nhà tang lễ làm lễ, lập đàn quen rồi, không thấy lạnh nữa.”
Mập cùng Thị Tử hai người liền cúi đầu ăn cháo, nén cười.
Nhưng không nghĩ tới Hạnh Phúc không nhận áo mà nói: “Cảm ơn, không cần.
Đồ ăn gói lại đi mang lên xe ăn.
Trong xe có máy sưởi á.”
Hanh Phúc bưng đồ ăn đi về phía xe.
Mập ở đằng sau thở dài: “Thần ca cố lên.”
Thị Tử lắc đầu: “Mày có biết tại sao Hạnh Phúc chưa có bạn trai không? Không phải chỉ vì công việc này nọ, mà còn vì tính tình của chị ấy nữa.
Người như vậy, tìm được bạn trai mới là lạ.”
Chỉ có Thần Ca trầm mặc, lặng lẽ mặc lại áo khoác, cúi đầu ăn.
Hắn không cố ý, cũng không nói sẽ theo đuổi Hạnh Phúc, chỉ là cảm thấy làm vậy rất tự nhiên.
Nhưng mà vẫn bị cự tuyệt đó, không phải sao? Hắn cũng biết, với điều kiện của Hạnh Phúc, làm sao nhìn trúng hắn được chứ?
Ba người con trai ngồi với nhau, đương nhiên sẽ bàn về con gái.
Thị Tử nói: “Thần Ca, nếu anh thực sự muốn theo đuổi Hạnh Phúc, em sẽ giúp anh, coi như làm tham mưu đi.
Để em tới nhà Hạnh Phúc, coi lén đồ lót màu gì, biết chị ấy thích màu gì, xong anh đi mua hai bộ tới tặng.
Đồ lót á, là vật tùy thân của con gái á, đàn ông thì…”
“Biến đi.
Tao nói mày này Thị Tử, sao mày không trơ mặt như vậy ở TinH Duyên?” Mập nói, “Như chị Phúc nói lúc nãy á, mày mới có tí thế đã từ bỏ.
Cùng lắm thì tao theo mày đi cướp người.
Đem người về nhà mày á, Lý Gia Mưu dám tới nhà mày sao? Không nữa thì đem về Sầm Gia Thôn, để ba mẹ mày trông con dâu tương lai cho, đảm bảo không thành vấn đề a.”
“Mày còn không biết xấu hổ nói tao à, Lôi Lôi thì sao? Mai chắc cô bé xuất viện đó, cần tao an bài cho mày đêm nay hủy vật kia không? Lôi Lôi với Lý Gia Mưu không có ân oán gì, không chừng hủy xong thì gã cũng quên luôn Lôi Lôi.
Thử không?”
……
Cơn mưa dầm lại quang lâm thành phố A.
Mùa đông nơi phương Nam mưa nhỏ vào đầu mùa khá bình thường, nhưng mưa nhỏ đồng nghĩa với cơn lạnh kéo tới.
Trước cổng trường đại học A đám xe cộ đậu thành hàng, trong đó có một đám xe hạng sang có lố nhố người đứng quanh.
Chuyện này tuy không có người khinh bỉ, nhưng lại có nhiều người hâm mộ.
Xe việt dã của Khúc Sầm Sĩ dừng lại bên cạnh hàng xe, hắn dựa vào tay lái nhìn về phía cổng trường, không biết khi nào Thiên Ti sẽ ra.
Đêm qua sau khi hai người kia ngủ rồi, hắn thắp nhang cho ba mẹ, không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi một mình trên sô pha cả đêm.
Hắn không muốn để ba mẹ lo lắng nhưng hắn lại không buông tay ra được.
Nếu Thiên Ti nói chia tay sớm hơn một chút, lúc đó hắn còn chưa hoàn toàn nhận định cô, thì hắn sẽ không đau lòng.
Nhưng giờ cô rõ ràng quan tâm hắn, vì hắn mà phản bội Lý Gia Mưu, vì hắn mà gánh vác nguy hiểm, vì hắn mà mâu thuẫn với chị gái.
Dưới hoàn cảnh đó nếu nói Khúc Sầm Sĩ chỉ vì mục đích mà lừa gạt Thiên Ti thì hắn quả là quá khốn nạn.
Hắn không thể tàn nhẫn như vậy, hơn nữa, hắn cũng không thể buông tay một người dám vì mình mà mạo hiểm.
Mặc kệ cô có phải là người hay không.
Đến giờ tan học, không ít sinh viên đi ra.
Hắn đưa đón Thiên Ti bấy lâu cũng đủ biết thời khóa biểu của cô.
Hắn biết hôm nay cô không có lớp buổi chiều nên nhất định sẽ chờ được cô.
Đợt một lát, quả nhiên Thiên Ti xuất hiện.
Cô mặc áo khoác lông màu hồng nhạt, dưới tiết trời lạnh mùa đông lại lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nổi bật ngay xương quai xanh cô là một viên đá Phù Dung vô cùng mỹ lệ.
Cô đi đôi vớ da mỏng, bên dưới là đôi giày trắng phớt hồng.
Thời tiết này mà mặc đồ như vậy, nếu là người khác sẽ lạnh run, nhưng Khúc Sầm Sĩ biết cô không lạnh.
Khúc Sầm Sĩ xuống xe đi về phía Thiên Ti, nhưng có người đã nhanh chân hơn hắn, chính là người đứng bên cạnh xe hắn ban nãy.
Tên nhóc đó nhìn qua không tệ, ngũ quan ổn, ăn mặc cũng không tồi, tầm hơn hai mươi, nhìn qua đã biết là kẻ có tiền.
Sai lầm duy nhất của hắn là đưa cho Thiên Ti một túi sưởi tay.
Thiên Ti không có nhìn đến hắn, ánh mắt cô dán chặt vào Khúc Sấmd Sĩ.
Tên nhóc kia nói với Thiên Ti: “Thiên Ti, anh đến đón em tan học, lạnh không? Cầm túi này đi sẽ bớt lạnh.
Lên xe mở máy sưởi nữa.
trưa mình đi ăn gì? Cơm Tây nhé.
Anh biết một tiệm cơm Tây…” sau cùng hắn đã phát hiện Thiên Ti không ổn, dõi theo ánh mắt của cô thì thấy Khúc Sầm Sĩ.
Khúc Sầm Sĩ cười với Thiên Ti, đưa tay ra, kéo cao cổ áo tay trái để lộ ra 109 viên Phật châu rồi nói: “Em cho rằng chúng ta như vậy là xong sao? Có bản lĩnh thì em xử lý chuỗi hạt này cho anh đi.
Anh biết, em không làm được, cho nên, Thiên Ti, em hại anh không ít nha.
Nói chia tay là chia tay, có phải vô đạo đức quá không? Anh đang nghĩ coi nếu em không xử lý được thì để anh, anh làm xong thì đi đón em.
Nhưng mà giờ có vẻ…” hắn nhìn qua người kia, nắm lấy tay Thiên Ti, rồi nói: “Chạy nào!”
Dứt lời, hắn nắm tay cô chạy lên xe, khởi động máy rồi lái ra ngoài.
Lúc này người kia mới kịp phản ứng.
Cảnh này bao người trên sân trường đều thấy, thậm chí ngồi trên xe mà Thị Tử còn nghe người ngoài hoan hô “trời ơi, soái quá!”
Bản thân hắn cũng cười, nhìn Thiên Ti cạnh bên.
Thiên Ti khóe mắt ửng hồng, nước mắt màu hồng nhạt lăn trên gò má.
Khúc Sầm Sĩ lặng lẽ lái xe, chỉ lâu lâu quay sang nhìn cô.
Đến lần sau hắn quay lại nhìn thì mặt cô đã đầm đìa nước mắt.
“Ôi ôi, em khóc gì hả?” Khúc Sầm Sĩ hỏi.
“Dừng xe!” Đột nhiên Thiên Ti la to.
Uy lực không khác mấy khi cô dẫm chân hắn lần trước.
Thị Tử chậm rãi đỗ xe vào ven đường.
Thiên Ti xuống xe đi về phía Giang Tân.
Khúc Sầm Sĩ cũng đi theo.
Tới nơi mới chú ý đã đến công viên Giang Tân, âm địa, cũng là nơi ba mẹ hắn hẹn hò.
Nơi này, đối với hắn cũng không phải là địa điểm tốt lành gì.
Thiên Ti đi về phía bờ sông, hắn cũng chỉ có thể đi theo cô.
“Thiên Ti, đừng đi nữa, cẩn thận ngã xuống sông.” Thị Tử chạy theo, nắm tay Thiên Ti kéo lại.
Thiên Ti nhìn Thị Tử, cứ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nói: “Anh không sợ chết sao?”
Hắn hiểu ngay, cô đang nói về những việc kia: “Sợ, nhưng anh sẽ cố gắng để giữ cho mình sống sót.”
“Nếu sống mà không bằng chết thì sao?”
“Sợ chứ! Nhưng anh sẽ cố gắng để mình sống sót.
Thiên Ti, nếu không thử, không cố gắng thì làm sao biết mi fnh làm được hay không?”
“Kết quả thì sao, tới khi anh nhìn thấy kết quả, anh mới phát hiện mọi thứ đều không đáng để anh làm thế thì sao? Tới khi đó, anh thật sự là sống không bằng chết.”
“Đáng giá, bởi vì em cũng đối với anh như thế.”
“Không giống nhau, Thị Tử.”
“Có gì mà không giống nhai? Ở quỷ thị, Lý Gia Mưu thấy chúng ta bên nhau, gã thấy em che cho anh.
Thiên Ti, chúng ta cùng nhau nỗ lực, được không.”
“Lý Gia Mưu?” Thiên Ti giật mình, “mọi người đã biết tên của gã, nhưng mà Thị Tử, em thật sự không đáng để anh nỗ lực.
Anh biết Lý Gia Mưu, nhưng không biết em là ai.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...