Mập không biết nhiều về những chuyện này, hắn cũng không biết Thị Tử giờ thế nào, cũng không biết Thần Ca có mấy phần chắc chắn, nhưng hắn ở quân doanh từng thấy những chuyện như vậy rồi, nhiệm vụ giao ra, nếu cần làm thế nào thì làm thế ấy, không được để cảm xúc chi phối.
Hắn cũng vô cùng lo lắng cho Thị Tử, nhưng Thần ca bảo không được đi theo thì bọn họ tốt nhất không cần đi theo.
Đi theo đi chỉ có khả năng làm Thần ca phân tâm, làm Thần ca cùng Thị Tử đều có khả năng càng nguy hiểm hơn.
Người cảnh sát trẻ kia có vẻ vô cùng khó chịu, tức giận tới mức mày kiếm đảo ngược, nhưng thân làm cảnh sát không thể động thủ đánh người, chỉ có thể trừng mắt mà thôi.
Lúc này nghe tiếng bước chân vọng tới, là Thị Tử và Thần ca đang đi xuống.
Nhanh vậy sao? Mập không nghĩ bọn họ sẽ nhanh tới vậy.
Khúc Sầm Sĩ thấy người cảnh sát trẻ kia đang trừng mắt thì la: “Làm cái gì vậy? làm gì vậy? Này, cảnh sát không được đánh người nha!”
Người cảnh sát kia thu lại biểu cảm, nhưng nói chuyện vẫn khó chịu: “Tôi muốn đánh người bao giờ?”
“Cậu không đánh, nhưng nhìn như sắp đánh rồi còn gì.
Tôi nhắc cậu một chút đó.
Mập, đi thôi, qua giờ ăn trưa mất rồi.
Thần ca, tối chờ anh về ăn nhé.”
Khúc Sầm Sĩ và Mập đi thẳng ra ngoài từ cổng chính, chỉ đi ra, mà không nói lời nào.
Có vài cảnh sát quen biết đi tới hỏi han nhưng hắn cũng không mở miệng.
Khúc Sầm Sĩ và Mập lên xe rồi về thẳng nhà.
Trên xe, Mập mới hỏi hắn chuyện ban nãy là sao?
Thị Tử cười nói: “Không sao, ban nãy lúc mày rời đi thì tao thấy có hồn ma trong căn phòng kia, có lẽ lúc đầu trốn mình, thấy tụi mình sắp đi mới mò ra.
Tao chạy qua hỏi thì nghe nói dạo gần đây Lý Gia Mưu đúng là chiếm mất khu vực này, nhưng mà gã cũng không đuổi bọn họ đi.
Còn nói tối qua hình như Lý Gia Mưu bị thương nên mới phải ăn tim của Cao Dương.”
“Nhưng sao lại là Cao Dương?”
“Cao Dương là thuần âm, là dược liệu hảo hạng cho gã.
Gã bị thương, có lẽ do bị tao đánh.
Mẹ nó, đồng tiền dương lợi hại vậy mà tao để mất.”
“Thị tử, tao phát hiện ra, cứ nói tới chuyện này mày lại nói mẹ nó.”
“Tao không còn cách nào khác, đồng tiền âm dương là vào năm đầu tiên tao tới nghỉ hè ở nhà Linh Tử thúc, ông ấy đưa tao đi, tự làm đó.
Năm đó tao 6 tuổi.
tao còn nhớ rất rõ.
Vậy mà tao lại làm mất! Tiền âm dương này có được đều là… duyên phận.
Chắc là bị Tinh Tinh lấy mất rồi.
Lý Gia Mưu không có chạm vào được đâu.
Nếu là Tinh Tinh, thì tao có thể đi lấy, hoặc nhờ Thiên Ti lấy lại hộ! Nhưng không được, như vậy sẽ khiến bọn họ biết người ngày đó là tao.
Mẹ nó! Tao muốn giết người ghê!”
Cả buổi chiều hôm đó, Khúc Sầm Sĩ và Mập đều cảm thấy thật mệt mỏi.
Hai người ăn trưa xong thì về nhà đợi, không làm gì cả, chỉ ngồi đó chờ Thần ca về.
Cả căn nhà yên tĩnh không chút tiếng động.
Chiếc TV cháy đen vẫn nằm đó, hai người nhìn chằm chằm vào TV, không nói lời nào.
Đến tận khi Thần ca trở về hai người mới có phản ứng.
Mập nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ nên hắn vội gọi cơm kêu giao về nhà.
Thị Tử lập tức hỏi Thần ca sự tình thế nào.
Thần ca lại tuân thủ quy củ, nói là mới bước qua lửa thôi, phải tắm nữa.
chờ xong xuôi hết rồi nói chuyện.
Tới khi Thần ca xong xuôi hết thì khách sạn cũng đưa đồ ăn tới nơi.
Ba người chụm đầu quanh chiếc bàn nhỏ nhưng không ăn mà Mập và Thị Tử quay sang nhìn Thần ca đầy mong chờ.
Thần ca nói: “Xác thật là lệ quỷ xuống tay.
Theo những gì mà con ma ở trong tòa nhà kia nói với Nước Cất, gã kia…”
“Lý Gia Mưu! Xác nhận gã tên Lý Gia Mưu!”
“Lý Gia Mưu hẳn là sẽ xuống tay tiếp.
Tôi chưa cần dùng tới tiền âm dương bao giờ nên không rõ uy lực lớn cỡ nào, nhưng gã vội vàng moi tim người như vậy hẳn là bị thương không hề nhẹ nên phải vội vã khôi phục lại.
Cao Dương là đầu tiên, không biết ai sẽ là người kế tiếp.”
Thị Tử nói: “Từ Cao Dương mà xem, thì tin chắc gã sẽ lựa chọn từ những người từng tới mua hàng ở Tinh Duyên.”
Thần ca trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu có thể xác định người kế tiếp thì tôi tin mình có thể xử lý gã nhân lúc gã còn đang bị thương, chứ đợi tới khi gã khôi phục lại rồi, thành ra mệnh lệ quỷ mạnh như vậy thì tới sư phụ tôi còn chưa chắc xử lý được.”
Mập cũng phát biểu: “Phải nhanh chóng xử lý khi gã còn đang yếu.”
Ba người nhìn nhau, bọn họ đều hiểu rõ là không thể đoán được mục tiêu kế tiếp là ai, đang trầm mặc thì điện thoại Thị Tử đổ chuông.
Đầu tiên là tin nhắn của Thiên Ti nói: “Thị Tử, mai sinh nhật anh, em quyết định đổi thời gian và địa điểm hẹn hò nha, đi công viên lỡ mưa thì sao? Nên em quyết định sáng mai 9 giờ anh tới đón em, em chỉ đường mình đi chỗ này lãng mạn lắm.
Nhớ hồi âm.”
Thị Tử đặt điện thoại lên bàn cho mọi người đều thấy tin nhắn, sau đó mới từ tốn nói: “Em nghi, Thiên Ti đột nhiên thay đổi vì em sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.”
Khúc Sầm Sĩ và Cao Dương có nhiều điểm tương tự, ít nhất là chuỗi hạt trên cổ tay hắn, và hơn nữa, cả hai đều là mệnh thuần âm.
Thị Tử thở dài, đầu cúi gằm, tay ôm lấy đầu, cắn môi, lại thở hắt ra để bình tâm lại.
Thực ra mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch, nên hắn không nên có cảm xúc như vậy, hắn có thể tiếp tục theo kế hoạch của mình.
Thứ duy nhất thay đổi chính là nguy hiểm cao hơn rất rất nhiều.
Thần ca cũng gật đầu, một lúc sau mới nói: “Rất có khả năng, Lý Gia Mưu chắc chắn có thể nhìn ra Nước Cất không giống những người thuần âm khác, trên người cậu âm khí nặng như vậy, ăn cậu thì chẳng khác gì có tiên đan diệu dược.”
“Tôi nói này Thần ca,” Mập vung vẩy chiếc đũa, “Anh không thể so sánh hay ho hơn sao? Thôi, ăn cơm nào, cho dù ngày mai chết đi nữa thì cũng không thể không ăn uống gì, đồ ăn nguội lạnh cả rồi, chút nữa mà không ăn nổi thì ai hâm đây?”
Mập nói rõ đúng, hắn và Thị Tử đều không phải dạng người sẽ xuống bếp, có xuống bếp thì cũng chỉ có thể đun nước ối nấu mì gói mà thôi.
Thần ca cầm đũa lên, nhưng Thị Tử thì không, vẫn cúi đầu không để mọi người nhìn thấy sắc mặt của mình.
Mập ăn một lúc rồi cũng cúi đầu, nhìn hắn hỏi: “Này, mày khóc hả? thôi đi, hay không ấy mai khỏi đi, tao không tin gã dám nhào đến tận nơi để mà moi tim mày đâu.”
Thị Tử nghe thế thì đột nhiên ngẩng đầu lên, quát khẽ: “Mày bớt nói chuyện ghê tởm như vậy đi được không, gì mà moi tim này nọ chứ!” Vừa nói hắn vừa lùa cơm vào miệng.
Vừa lúng búng nhai vừa nói: “Không sao đâu, làm gì chết dễ vậy? còn nữa, Thiên Ti còn chưa chắc biết chuyện của bọn kia mà.
Nếu như Thiên Ti chỉ là nhất thời cao hứng đổi thời gian và lịch hẹn thì sao?”
“Thì cũng đúng, nhưng mà nghĩ coi tối mai đi đâu thuê phòng đi.”
Tới đây thì cả đám mới tập trung ăn cơm.
Màn đêm dần buông, trong phòng khách tối om vang lên tiếng bật lửa, soi lên khuôn mặt của Thị Tử.
Hắn đem ba nén nhang cắm vào bát nhang rồi thì thào: “Ba, mẹ.
hai người nghe tiếng con không? Con, mai con có cuộc hẹn, hẹn hò….
Con…”
Hắn không biết phải nói thế nào với ba mẹ, do dự một lúc hắn cười cười: “Không có gì, con cũng không phải chỉ có một mình, không có Linh Tử thúc ở bên cạnh thì con còn Thần ca, còn Mập nữa.
Ba mẹ không cần lo lắng.”
Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Những lời này, cậu đang tự nói với bản thân mình đó.” Nói xong thì đèn phòng khách bật sáng.
Khúc Sầm Sĩ nhìn Thần ca đang từ ngoài ban công đi vào thì cười nói: “Sao anh ngoài đó không bật đèn?”
“Cậu cũng có bật đâu.”
“Em nhìn thấy được.”
“Tôi ở ngoài ban công thì bật đèn trong phòng làm gì.”
Khúc Sầm Sĩ cũng đi ra ban công, dựa vào lan an, cả hai cùng trầm mặc, nhìn bầu trời trong vắt đầy sao sau cơn mưa.
Lạnh thật.
Cả hai đều không nói gì, bóng đêm bao phủ khiến mỗi người đều cảm thấy an tĩnh.
Một hồi lâu, Khúc Sầm Sĩ mới nói: “Thật ra, em tin ở Thiên Ti, em tin cô ấy không hại em, có lẽ là trực giác, em tin Thiên Ti thực sự thích em, cho nên ngày mai em sẽ không sao.”
“Thế cậu có nghĩ tới cô ấy giả vờ, hoặc cho đi là thích cậu thật nhưng mà bị uy hiếp thì sao, nếu không sao lại đổi giờ hẹn?”
“không biết nữa, cho dù là thế thì sao? Mai em vẫn đi thôi.
Ngay từ đầu đây là kế hoạch em đã vạch ra rồi, từ khi em quyết định đeo chuỗi hạt lên đã là vậy, giờ cá đã cắn câu em có thể từ bỏ sao? Thôi, đi ngủ, Thần ca ngủ ngon.
Dưỡng thần cho tốt, ai biết được mai lại là mỹ nhân yến thì sao?”
Nói xong, Khúc Sầm Sĩ vỗ vỗ vai Thần ca rồi đi vào trong.
Thần ca vẫn đứng im nhìn trời đêm, một lúc sau mới nói khẽ: “Thăngg nhóc này có lẽ cũng thích Thiên Ti rồi, chứ không sao lại cam tâm chết dưới tay hoa quỷ chứ.
Haiz, phải tìm ra cách nào vẹn toàn cho ngày mai, nó không thể có chuyện gì được.”
Đặc thù của Khúc Sầm Sĩ hắn biết rõ.
Sau khi nghĩ xong đối sách có vẻ vẹn toàn, hắn đi vào trong, thắp nhang rồi đứng đối mặt với bức tranh mà nói: “Sầm thúc, mai Nước Cất phải đối mặt với lệ quỷ mà có khả năng cháu cũng không bảo hộ được cậu ta.”
Nếu sầm thúc thúc thật sự có thể nghe được hắn nói, hẳn là sẽ có cách xử lý.
Thành phố A vô cùng tươi đẹp sau cơn mưa.
Không khí tươi mát, trời trong xanh.
Con ngõ nhỏ rộn rã tiếng cười nói đón khách.
“Phát tài a.”
“Cháo buổi sáng, phát tài.”
Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa Tinh Duyên, trên xe chỉ có một người, chính là Thị Tử.
Thị Tử xuống xe, vừa đặt chân xuống đất đã nghe giọng nói già nua vang lên: “Ta nói này tiểu tử, ấn đường cậu biến thành màu đen, hai mắt… Không thích hợp a.
Ngươi hôm nay không nên ra cửa, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng đó.
Cậu nên về nhà đợi một ngày, nói không chừng có thể tránh được một kiếp này.”
Khúc Sầm Sĩ nhìn ông già đang ngồi đoán mệnh trước cửa Tinh Duyên, những lời này lão đã nói với hắn tới lần thứ ba rồi.
Trước thì hắn còn trêu ghẹo nói đôi ba câu với lão, nhưng hôm nay hắn chỉ cười đau khổ, không chừng lần này lão nói đúng thật.
Hắn móc tiền trong túi ra, ngồi xổm xuống đặt 100 tệ trước mặt ông ta, nói: “Nếu hôm nay tôi thật sự chết thì thôi vậy.
Nếu tôi còn sống thì mai tôi lại đến đây, ông chờ tôi, tôi sẽ đưa ông thêm 100 đồng nữa, sau đó chúng ta lại tiếp tục bàn về âm dương, ngũ hành, sao?”
Ông già tủm tỉm cười, nhận tiền rồi nói: “Không nghe lời ta thì ngươi không sống qua hôm nay đâu, đám trẻ bây giờ không chịu tin cái này.”
“Tôi tin! Nhưng tôi có việc phải làm, tôi phải tìm được đáp án.”
Khúc Sầm Sĩ mới vừa đứng dậy, liền thấy Thiên Ti đi ra.
Hôm nay Thiên Ti mặc một chiếc váy màu đen, váy dài đến tận mắt cá chân, và cổ áo vẫn thấp như mọi khi.
Chiếc váy đen khoác trên làn da trắng nõn càng tôn thêm vẻ đẹp hấp dẫn của cô, làn váy lụa càng khắc họa rõ đường cong mỹ miều.
Bên ngoài Thiên Ti khoác thêm một chiếc áo khoác dài.
Mái tóc dài buông xõa, vẻ đẹp trong veo như thủy tinh.
Thủy tinh! Khúc Sầm Sĩ nhìn cô và nghĩ tới từ này.
“Em đẹp quá, Thiên Ti.” Hắn không nhịn được mà nói ra lời này.
Thiên Ti khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Chỉ là, hôm nay Thiên Ti vậy mà mặc váy màu đen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...