Hẻm nhỏ, không có ánh mặt trời.
Mỗi năm vào cuối thu, trong cơn mưa dầm thì con hẻm càng thêm phần quạnh quẽ.
Trong con hẻm có vài người qua lại.
Các cửa tiệm cũng đìu hiu, thậm chí có vài tiệm còn đóng cửa.
Hơn 10 giờ, một cô gái xinh đẹp mặc quần jean, khoác áo khoác, tay cầm chiếc ô trong suốt, tay kia cầm một mảnh giấy, đi trong con hẻm nhỏ.
Tại đây loại mưa dầm cuối mùa thu, cái này ngõ nhỏ có vẻ phá lệ quạnh quẽ.
Lâu lâu cô gái quay sang nhìn số nhà và biển hiệu, thong thả đi trong cơn mưa cuối thu.
Bước chân cô ngừng ở trước Tinh Duyên.
Bên trong cửa hàng, một cô gái mặc váy trắng, áo khoác trắng đang ngồi cẩn thận xỏ một chuỗi hạt pha lê.
Cô bước vào, ngắm nhìn cô chủ tiệm thắt một cái nút thật phức tạp, thấy cô vào, Tinh Tinh ngẩng đầu lên cười: “Xin chào, cô cứ xem đi.”
Một nụ cười, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Cô chủ tiệm thật xinh đẹp, cảm giác biết nói sao nhỉ, xinh đẹp giống như ngọc và pha lê trong tiệm vậy.
Cô vừa nghĩ, vừa nhìn ngọc và pha lê trong tiệm, tuy trời không có nắng nhưng dường như cô thấy ánh sáng nhảy nhót trong những hạt đá nơi này.
Cô khẽ cảm thán: “Ôi, đá trong vắt đẹp quá! Nếu nhìn dưới ánh mặt trời chắc còn đẹp hơn nữa.”
Tinh Tinh đưa mắt, mời cô ngồi xuống.
Tinh Tinh vẫn không ngừng tay, vừa xỏ vòng vừa nói: “Tiểu thư muốn mua gì? Chúng tôi trưng bày toàn bộ hàng mình có rồi đó, toàn bộ đã được khai quang.
Muốn có kết quả tốt nhất thì nên chọn dựa trên bát tự của mìn.”
“Lôi Lôi, em tên Lôi Lôi.
Vòng tay đó chị bán giá thế nào?”
Lôi Lôi dù gì cũng là quan nhị đại, trong nhà cũng có chút tiền, tiền tiêu vặt của cô nàng bao năm không dùng đến, tính ra cũng coi như tiểu phú bà rồi.
Lúc nhìn thấy những viên đá long lanh kia thì cô đã có ý muốn mua rồi.
Tinh Tinh nói: “Cô đi sang bên kia xem thử đi, bên đó là đá đã khai quang rồi, sợi này còn chưa xỏ xong.
Xỏ xong rồi còn phải đợi đến Rằm, Mùng Một đưa vào chùa khai quang.”
Lôi Lôi có chút thất vọng, nhưng mà cô thật sự rất thích những hạt pha lê, đá ngọc này.
Tinh Tinh vừa xỏ hạt vầ nói tiếp: “Có lẽ em vẫn còn học phổ thông nhỉ, mua kẹp tóc đi.
Nếu là sinh viên thì dễ, nhưng cấp ba thì trường không cho đeo vòng tay này nọ.”
“Dạ, em học cấp ba, kẹp tóc tiệm mình đẹp thật.”
“Em thích cái nào tôi sẽ tính toán hỉ thần cho em, nếu không biết dùng thì tôi sẽ chỉ em cách chải tóc đơn giản, sau này em tự làm được.”
Phục vụ tốt như vậy sao Lôi Lôi lại không mua chứ?
Cô nàng tốn một tiếng đồng hồ lựa ra một chiếc kẹp tóc và một chiếc vòng đeo tay, bảo rằng chờ học kỳ sau thi đại học rồi sẽ đeo, hoặc sẽ đeo khi nghỉ đông, nghỉ hè.
Vì ngoài trời vẫn mưa rả rích nên hai người có thời gian nói chuyện với nhau khá nhiều, Tinh Tinh mở sổ ghi chép hàng bán, thuận miệng nói: “Lôi Lôi này, em có thể ước với những vòng tay, kẹp tóc đá quý này đó, có lẽ nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.”
“Ồ, vậy em ước, em hy vọng Vệ Lăng ca sẽ thích em, em hy vọng sau này anh ấy sẽ cưới em, ha ha.”
“Vệ Lăng? Bạn trai em sao??”
“Ừa, anh ấy đẹp trai lắm, sau này nhất định sẽ thăng tới hàm đại tá đó.
Dù làm vợ lính cũng mệt, nhưng vì là Vệ Lăng nên em cảm thấy vô cùng đáng giá!”
Nói thêm một lát nữa thì mưa cũng tạnh, Lôi Lôi rời đi.
Tinh Tinh nhặt mảnh giấy có ghi địa chỉ Tinh Duyên từ dưới đất lên, khẽ cau mày.
Địa chỉ ghi không rõ ràng, cách ghi cũng lạ, nếu nói Lôi Lôi bị chọn thì không đúng, vì cô bé không phải thuần âm, nhưng nếu không phải thì sao lại có mảnh giấy ghi địa chỉ?
Sau khi rời khỏi Tinh Duyên, Lôi Lôi không về nhà mà chạy thẳng tới trường.
Sáng cô đã cúp học rồi, chiều phải đi học thôi.
Nhưng đến nơi vẫn còn đang giờ nghỉ trưa, nhưng sân trường lại vô cùng đông người, đặc biệt còn có cả một chiếc xe cảnh sát đang nháy đèn đậu trên sân thể dục khiến Lôi Lôi cảm thấy vô cùng bất an.
Lôi Lôi đi về phía phòng học, chưa tới nơi đã có người nói: “Chính là cô ấy, cô ấy là Bàng Tâm Lôi.”
Hai giây sau, Lôi Lôi còn đang ngơ ngác đã thấy hai cảnh sát đứng trước mặt, một người hỏi: “Cô là Bàng Tâm Lôi?”
Lôi Lôi gật gật đầu.
Cảnh sát nói tiếp: “Liên quan tới cái chết của bạn học Cao Dương của cô, chúng tôi có vài điều muốn hỏi.
Như vầy đi, chúng ta cũng không đi Cục Công An làm gì, không cần lo lắng, chúng tôi cũng không nghi ngờ gì cô, chỉ là do cô là người sau cùng tiếp xúc với người chết nên muốn hỏi vài câu thôi.
Đi nào, chúng ta đi tới phòng tiếp khách bên kia.”
Cao Dương đã chết ư? Lôi Lôi kinh ngạc tới ngây người, đi theo cảnh sát.
Mọi chuyện sau đó đều trở nên mơ hồ, ai hỏi gì đã đáp gì cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Nửa giờ sau, cảnh sát rời đi, Lôi Lôi túm tay một người cảnh sát gần nhất nói: “Chú cảnh sát ơi, Cao Dương, thật sự, chết, đã chết?” Cô đến bây giờ cũng không dám tin vào chuyện này.
“Ừ, đã chết.
Sáng nay có người báo án, cậu ta chết đằng sau một cái miếu, trong con hẻm nhỏ, bị móc tim, máu…”
Người cảnh sát đi cùng vỗ vai anh ta: “Nói với con gái nhà người ta gì vậy, đừng có dọa người ta.”
Hai cảnh sát lúc này mới rời đi.
Khúc Sầm Sĩ nhận được tin trước Lôi Lôi một chút.
Sáng đó hắn đã nhận được điện thoại của Vi thúc thúc.
Ông thì thào nói Trương bá bá nhận được báo án tử, rạng sáng phát hiện một học sinh trung học chết sau ngôi miếu nhỏ, tên người chết là Cao Dương.
Học sinh này Vi thúc đặc biệt nhớ rõ vì Thị Tử từng mượn máy tính của ông tra thông tin về học sinh này.
Sau đó, Trương bá bá muốn gọi Linh Tử đi xử lý, nhưng Linh Tử đang bận việc chưa quay trở về, nên gọi người bên nhà tang lễ tới kiểm tra, chưa ai dám động vào hiện trường.
Thị Tử liền quyết định sang xem thế nào, nếu có thể khiến cho Trương bá bá cẩn thận tới vậy nhất định là có liên quan tới điều kỳ quái, mà người bên nhà tang lễ chẳng phải là Cảnh thúc và Thần ca sao.
Thần ca chẳng phải nói hôm nay phải đi đưa tang sao?
Thị Tử kể lại cho Mập nghe, hắn vội rời giường xuất phát, có vẻ còn nôn nóng hơn cả Thị Tử.
Thị Tử cười nói: “Này, làm gì mà mày hưng phấn thế?”
“Trời, án thần quái mà, đi theo mày mấy nay rồi tao cảm thấy sau này có thể đem trải nghiệm này đi kể cho đám bạn hữu trong doanh trại tương lai.”
Trên đường đi bọn hắn phân tích thêm một chút về mọi chuyện.
Miếu trong hẻm cụt, ngay âm địa, chính là chỗ lần trước bọn hắn gặp Tinh Tinh và Lý Gia Mưu, hơn nữa lúc trước Cao Dương đeo chuỗi hạt kia, tuy nhiên điểm đáng ngờ là Cao Dương hồi trước ước thi đậu đại học, nhưng giờ đã đậu đâu? Còn nữa, trước Cao Dương còn có người đàn ông xăm trổ kia Lý Gia Mưu định xuống tay nhưng bị bọn Thị Tử can thiệp nên mới rời đi.
Vậy, tại sao người chết lần này không phải ngừoi kia? Hay là người kia chết rồi, nhưng chưa bị phát hiện ra?
Bọn họ tới nơi thì đầu ngõ đã đông nghẹt người tụ tập.
Cảnh sát chăng dây cách hiện trường tận 20m.
Vì trong con hẻm đó có ngôi nhà bị đồn có ma nên mọi người không dám lại gần, chỉ đứng ở xa xa để hóng mà thôi.
Thậm chí trong đám đông đã có người bàn tán là người chết là do bị ma quỷ giết, nên án này chắc chắn không có cách nào điều tra.
Đội cảnh sát hình sự thấy Thị Tử và Mập tới thì nói: “Nước Cất, đừng có vượt rào, đứng ngoài coi náo nhiệt là được rồi.”
Đứng ngoài thì đứng ngoài, dù sao thì bọn họ vẫn có thể nhìn thấy thi thể từ khoảng cách này.
Hiện trường thật sự kinh khủng.
Cao Dương ánh mắt đã không còn nữa, khuôn mặt trẻ con chỉ còn sắc tàn tro, cậu ta nằm bò trên mặt đất, sau lưng toàn là máu, dưới người cũng toàn máu, mà kỳ quái là máu kéo dài đến tận phía sân trong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...