“Thì Tiểu Bàn Tử mua trong tiệm em đấy, vốn định tặng cho bà nội nó, nhưng không hiểu sao mà bà nội nó không thích, nên thôi tôi đeo.
Mấy thứ đắt tiền này bỏ không thì phí lắm.” Khúc Sầm Sĩ từ tốn nói như đang nói chuyện không đáng nhắc tới.
Nhưng rõ ràng Thiên Ti căng thẳng, tuy chỉ là đồng tử lấp lánh, nhưng có thể thấy rõ.
Thiên Ti cố gắng gượng cười: “Thị Tử, chuỗi hạt phải hợp duyên mới đeo được đó.”
“Tôi thấy mình và nó có duyên mà.
Lúc Mập mua thì tôi đang ở bên cạnh, mà lúc bà nội nó bảo không thích thì tôi cũng đang bên cạnh.”
“Cái này phải coi ngũ hành chứ, cái này là màu đỏ là hành hỏa, nếu ngũ hành của anh mà kỵ hỏa thì sẽ hại thân đó.”
“Yên tâm đi, tôi không tin mấy cái này đâu.”
“Đừng có lừa tôi, lần đầu gặp nhau chẳng phải anh đang cãi cọ với thầy bói về âm dương sao?!”
“Tôi biết nhưng không mê tín.”
“Thị Tử, đưa bát tự anh đây, tôi tính thử cho xem, ai biết được lỡ bát tự anh kỵ hỏa thì sao?”
Khúc Sầm Sĩ lắc đầu: “Không cần.
Tôi có một người thân cũng biết về cái này, tôi cũng học được kha khá từ ông ấy.
Thiên Ti, có nhiều người không biết sinh thần bát tự, lúc mẹ sinh tôi đều không ghi lại, giấy tờ đều là giả.
Dần dà chẳng có ai biết bát tự của tôi cả.
Mấy cái tính toán dựa trên bát tự này phải chuẩn xác chứ không chuẩn thì lại không có tác dụng.”
“Thì đúng…”
Khúc Sầm Sĩ một tay lái xe, một tay xoa gáy Thiên Ti: “ Tôi biết em là quan tâm tôi, chỉ là một chuỗi hạt thôi mà.
Người ta mua chuỗi hạt không xem bát tự rất nhiều, cũng đâu phải ai cũng xui xẻo đâu.
Chẳng thà không xem gì cả, chẳng phải có một thứ gọi là dựa vào nhãn duyên sao, cứ để khách hàng xem thử món nào vừa mắt.
Vì người đó thích, nên trong lòng sẽ hướng tới món đó, giống như ngũ hành của người đó cần thì sao.
Tuy không giúp được dài lâu nhưng lại giúp được thời điểm đó, không sai đâu.”
“Ù, không sai…”
“Vậy lo lắng làm gì? Hơn nữa chị em nói cái này đã khai quang rồi, ai biết người khai quang có làm cẩn thận không, nếu chỉ tùy tiện niệm vài câu kinh thì chuỗi hạt cũng chỉ đạt mức đồ trang sức, chẳng có tác dụng mấy đâu.”
“Ừ thì…”
“Thiên Ti, ngoan, tôi biết em thích tôi.”
Hai người nói mấy câu đã tới cổng trường đaiị học A.
Xe ngừng lại, Thị Tử nói với Thiên Ti: “Chiều nay tôi không đón em, sáng mai cũng không tới vì tôi và Tiểu Bàn Tử đi chơi vài ngày.
Mấy ngày nữa nó phải nhập ngũ rồi, sau này sẽ không có nhiều cơ hội.”
Lúc xuống xe chân mày Thiên Ti vẫn cau lại, mắt vẫn dán chặt lên chuỗi hạt nơi cổ tay của hắn, nhìn hắn lái xe rời đi khuất xa rồi mới lấy điện thoại ra gọi.
“Chị, Thị Tử đeo chuỗi hạt của chúng ta.”
“Đeo thì đeo thôi.”
“Em có thể cảm giác được trên người anh ấy âm khí nặng lắm.”
“Thì sao? Em muốn làm sao? Thiên Ti, chẳng phải chị đã bảo em là đừng có trầm luân vào mà.”
Thiên Ti lặng lẽ cúp máy, nhưng chân bước vẫn dừng lại, cô thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời buổi sáng trong veo, xanh mát thật đẹp.
Thị Tử là người duy nhất có thể bình tĩnh ôm cô mà nói chuyện, cũng là người duy nhất khiến cho cô có cảm giác yêu thích.
Nhưng cô lại phát hiện ra mình không thể giúp gì cho hắn cả.
***
Mập nhìn Khúc Sầm Sĩ với ánh mắt hoang mang.
Hắn, Thị Tử, Gà chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thời đi học nhà trẻ thì thi ai đái cao hơn, học cấp 1 thì cùng đá bóng cùng tắm, cấp 2 cùng nhau uống rượu lén và ngắm gái, cấp ba thì lôi kiu ra so ai to hơn.
Đến đại học mới tách nhau ra, nhưng mà bên nhau bao năm hắn chưa từng nhìn thấy Khúc Sầm Sĩ trong bộ dáng này.
Khúc Sầm Sĩ đứng trước mặt Mập, mở cửa chiếc xe việt dã màu xanh lục quân đội, mặc bộ đồ màu xanh lục, đi giày thể thao, ném hai cái ba lô to đùng lên xe.
“Này Thị Tử, mày đâu cần phải đẹp trai hơn tao thế chứ?” Vì chưa về nhà nên dù tối qua đã tắm, sáng nay đã thay quần lót nhưng trên người hắn vẫn mặc bộ đồ bộ đội đặc chủng rằn ri.
Khúc Sầm Sĩ vừa đeo bao tay vừa nói: “Mày biết hồi trước mỗi năm nghỉ hè tao đi đâu không?”
“Tới ở với Linh Tử thúc của mày, chú ấy không con cái nên nhận mày làm con nuôi.” Mập hối hả leo lên xe theo.
“Xe này của Linh Tử thúc, nghỉ hè hàng năm tao đều ở nhà chú ấy, và mỗi năm vào Quỷ tiết (rằm tháng 7 âm lịch) tao đều đến một nơi.
Khi tao còn bé, Linh Tử thúc đi cùng tao, sau này tao được 13 tuổi thì chú chỉ chở tao tới rồi đi về, vài ngày sau tới đón tao.
Đến năm tao 16 thì tao bắt đầu tự mình đi.”
“Chỗ nào thần bí thế? Mịe, vậy mà kêu anh em, mày giấu tao bao năm.”
Khúc Sầm Sĩ đã khởi động xe, hắn im lặng một lúc rồi nói: “Mập à, tao nói mày nghe bí mật này, vì tao coi mày là anh em tốt.
Tao không muốn chúng ta liều mạng cùng nhau mà lại có gì giấu mày.”
“Sao tự nhiên sến rện vậy?” Mập tặc lưỡi.
“Với quan hệ của tao với mày, cho dù mày gạt tao thì tao có thể nổi đóa với mày sao? Được rồi, để nói cho mày biết, Vệ Lăng tao không có gì giấu giếm mày đâu đó.”
Khúc Sầm Sĩ do dự, thở dài, rồi nói: “Mày ngủ đi, tới nơi tao gọi.
Đêm nay mình cắm trại, không có nguy hiểm, mà cũng không có gì cực nhọc cho mày đâu.”
Vốn dĩ ba Mập là quân nhân có chức vụ, suốt ngày lôi hắn đi cùng đám binh sĩ huấn luyện ở thao trường, cắm trại ngoài trời vốn không có gì là lạ với hắn cả.
Tuy trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc nhưng hắn lại hoàn toàn tín nhiệm Khúc Sầm Sĩ.
Nếu Khúc Sầm Sĩ hiện tại chưa muốn nói với hắn, như vậy hắn cũng không truy vấn, liền thật sự dựa vào ghế mà ngủ.
Xe chạy ra ngoại thành, đi vào làn đường cao tốc, cuối cùng tiến vào một thôn nhỏ.
Chiếc SUV dừng ở cuối con đường xi măng, nơi đó là một khu vườn thật lớn có một gốc đa to.
Cuối đoạn đường là con đường đất không hề có dấu bánh xe cũng không hề có cỏ dại mọc.
Ngủ đẫy giấc trên xe rồi, Mập tự giác đeo ba lô lên, nhìn theo Khúc Sầm Sĩ bước vào con đường đất bùn la to: “Này, sao không lái xe nữa? Đường còn ngon mà, xe việt dã này cũng ngon nữa, cho dù leo núi cũng không thành vấn đề, sao lại đi bộ mà không lái xe a.”
Khúc Sầm Sĩ quay đầu lại cười nói: “Đi thôi, tao nói cho mày nghe.”
Hắn cười, vì bước trên con đường này hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, hơn nữa, Mập là anh em tốt nhất của hắn, bí mật này hắn giấu đã nhiều năm như vậy rồi, giờ đã có thể nói ra, nên trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Từ chỗ gốc đa đến khu Sầm gia thôn đổ nát kia cũng phải hết hơn nửa giờ đi đường.
Nửa giờ đó đủ cho Thị Tử nói hết bí mật này.
“Mập, mày nhớ hồi nhỏ tao nói với tụi mày là tao thấy ma không?”
“Ừ, tao còn nhớ khi đó tao còn cười mà, nói mày là con của ma.”
“Mập, tao nói thật đó, tao nhìn thấy ma mà.”
“Giờ thì tao tin rồi.”
“Còn nữa, mày nói đúng, tao thật sự là con của quỷ.”
Nghe tới đây, Mập cười: “Già đầu rồi, có cần lôi chuyện này ra nói không? Chuyện này cũng chỉ có đám trẻ con mới tin, chứ mày đừng có mà vũ nhục chỉ số thông minh của tao!”
Khúc Sầm Sĩ nhìn hắn, nhắc nhở nói: “Được rồi, giờ mày thấy cục đá có cột tấm vải đỏ bên kia không? Bắt đầu từ chỗ này, mình sẽ vào trận trong kỳ môn độn giáp.
Bên trong có bảy cái mắt trận, nhớ theo sát tao, không được dẫm sai bước chân, nếu không mày sẽ bị nhốt ở đây không thoát ra được, tao cũng không chắc có thể cứu mày ra không.”
“Cái gì? Mày… cái khỉ gì?” Mập kinh ngạc nhìn Khúc Sầm Sĩ, lại nhìn cục đá có mảnh vải đỏ bên vệ đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...