Tuy không khẳng định được học sinh kia có phải bị Lý Gia Mưu nhập không, nhưng lúc tối khi xuất phát đi tới trường trung học XX, mọi người vẫn đưa cho Mập một đồng tiền.
10 giờ rưỡi, trước cổng lớn trường trung học XX, xe của Hạnh Phúc đợi hơn mười phút mới thấy xe của Linh tử tới, xe của Mập và THị Tử đi theo sau.
Đông đủ rồi, Thị Tử đi về phía cổng lớn của tường, Linh Tử kéo hắn lại: “Làm gì đó?”
“Không phải mình muốn vào trong sao?” Thị Tử nói.
“Trèo tường biết không? Sao con nghĩ tới đi cổng chính vậy?”
“Chú à, con có thẻ cảnh sát đó, đi cổng chính được mà.” Thị tử nói, từ hồi nhỏ tới tận khi lớn, hắn từng nhiều lần nghe Linh Tử nói tới việc leo tường, nên lần này cầm theo thẻ cảnh sát có thể quang minh chính đại đi vào hắn cảm thấy rất tự hào.
Hắn vốn nghĩ sẽ khoe khoang một chút trước mặt Linh tử, nhưng không ngờ ông dập tắt: “Đi cổng chính cho người ta biết mình đang làm chuyện trừ ma diệt quỷ sao? Trèo tường! đi đi, coi chỗ nào dễ trèo.” Nói rồi hắn nhìn về phía Hạnh phúc: “Con trèo được không?”
Hạnh phúc gật gật đầu.
Hôm nay, giữa trưa Thần ca tới văn phòng nói với cô kế hoạch trưa nay, đương nhiên là Thần ca nói, thật ra cô không tham gia cũng được, dù gì cũng là con gái, tiếp xúc mấy chuyện này nhiều cũng không tốt.
Nhưng Hạnh Phúc vốn là người hiếu thắng, nếu Thần Ca không nói câu đó thì thôi cô sẽ không đi, nhưng hắn nói thế thì Hạnh Phúc sẽ không để cho mình yếu thế chút nào.
Chính vì vậy, sau khi tan làm, cô về nhà thay đồ rồi mới cùng Thần Ca ăn tối bên ngoài.
Tối nay cô mặc một bộ đồ thể thao, mang giày đế bằng, đồ đạc cho vào túi đeo bên người, vừa gọn lại vừa dễ hành động.
Mọi người theo Linh tử đi vòng quanh tường của trường, vừa đi Thị Tử vừa gửi tài liệu hôm nay đã tìm thấy qua bluetooth cho mọi người.
Hắn đơn giản nói: “Quý Ất không có vợ con, lúc còn sống thì sống tại ngõ nhỏ XX, tôi đã đi điều tra địa chỉ đó, số nhà đó chính là cùng chỗ với địa chỉ của lão ở Chợ Quỷ.
Không biết sao lão làm được, nhưng quả thật lão đã tự sát trong nhà bằng cách mở van gas rồi đi ngủ.
Chết do thiếu oxy khi ngủ nên hầu như không có đau đớn gì, trên người cũng không có vết thương.
Lúc cảnh sát tới điều tra cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường.
Mà người làm thủ tục các thứ cho lão dưới danh nghĩa người nhà tại sở cảnh sát chính là Tinh Tinh.
Tôi nghĩ, Tinh Tinh biết rõ mọi chuyện.”
Nói tới đây, LinH Tử nói: “Bạn gái con là Thiên Ti.”
“Dạ, là em gái của Tinh Tinh.
Thiên Ti thì hoàn toàn không thấy xuất hiện trong các hồ sơ của Quý Ất lúc còn sống, không biết cô ấy có biết gì, hay có tham dự vào chuyện này không.”
“Vậy sao lúc trước mấy đứa không theo đuổi Tinh Tinh chớ? Con gái ấy mà, cua xong rồi nói chuyện gì cũng dễ dàng.”
Hạnh phúc liền tức giận mà nói: “Cậu, hay cậu tự mình lên sân khấu, dùng chiêu mỹ nam kế a.”
“Biến.
Không thấy nếp nhăn của cậu à? Đang chê cười ta sao?”
Thị Tử và Mập im lặng, những lúc thế này bọn hắn lẽ ra nên cười vài tiếng, nhưng thực sự là bọn hắn không cười nổi.
Xài mỹ nam kế với Tinh Tinh, chiêu này bọn hắn đã nghĩ tới, nhưng mà sau cùng Thị Tử vẫn lựa chọn Thiên Ti.
Im ắng một lúc, Thị tử nói tiếp: “tôi tính mai sẽ ghé vài hộ gia đình quanh đó, để xem mọi người có ai còn nhớ gì về Quý Ất không.”
“Ừ.”
Mập lúc này mới lên tiếng: “chú Linh Tử, hôm nay lúc tới cục công an bọn con thấy một việc mà không biết có liên quan gì không.” Hắn kể lại chuyện về nam sinh kia cùng suy đoán của bọn hắn.
Nhưng mọi người đều kết luận là chỉ bằng sự kiện đó thì chưa thể khăng định là Lý Gia Mưu.
Hơn nữa, còn chưa nhìn thấy nam sinh kia, khi đó nếu Thị tử nhìn được thì có thể nhận định rằng có đúng là bị quỷ ám, ma nhập gì đó không.
Linh Tử dừng chân, ngẩng đầu nhìn chỗ tường tương đối thấp.
Trên đầu bức tường có thủy tinh, nhưng nơi này không có, rõ ràng là chỗ này hay có người leo tường.
Mập nói: “Trường học nào mà trên bờ tường chẳng có mấy chỗ như vậy.”
Linh Tử gật gật đầu: “Ừ.”
Nói rồi ông chạy mấy bước lấy đà, phóng qua bức tường.
“Bộp” một tiếng, âm thanh cũng không lớn, ông đã an toàn đằng sau bức tường.
Kế tiếp là Mập, động tác của hắn đúng là tiêu chuẩn của vượt chướng ngại vật, ai không biết sẽ ngỡ hắn thường xuyên leo tường đó.
Thị Tử yếu hơn một chút, nhưng mà khi hắn ngồi trên bờ tường thì quay lại nói: “Chị Hạnh Phúc, chị có cần em kéo chị lên không?”
“Nhảy đi, đừng có chắn đường cản lối là được.” Hạnh phúc tức giận nói.
Thị Tử sờ sờ mũi, hắn biết rõ tính tình của Hạnh Phúc, trước có thời gian hắn sợ cô đó, dạo này tiếp xúc nhiều nên đâm quên mất Hạnh Phúc chính là cô gái trong truyền thuyết dám đánh con trai.
Thị Tử nhảy xuống.
Thần Ca khẽ nói: “Em leo lên trước đi, nếu có gì thì anh đứng sau đỡ cho.”
Hạnh Phúc quay lại lườm hắn: “Anh leo trước đi, lỡ có gì tôi dùng kim đâm vào mông cho bùng nổ tiềm năng.:
Tuy hai người nói rất khẽ, nhưng cách có một bước tường thôi, Mập và Thị Tử đứng bên kia nghe thấy thì cười.
Linh Tử nói: “Cười cái gì mà cười, gọi bảo vệ tới à? Đúng rồi, ở đây có chó săn không?”
“Không có không có, mấy lần trước tụi con tới đều không thấy chó.”
Lúc bọn họ nói chuyện thì Hạnh Phúc đã sang tới nơi.
Một cú lật người rồi nhẹ nhàng tiếp đất thật vững vàng khiến Mập và Tị Tử tròn cả mắt.
Linh Tử luôn tin tưởng vào khả năng của Hạnh Phúc.
Tuy cô không ở cùng LinH Tử nhưng là do một tay Kim Tử dạy dỗ, trước đây cũng từng đi làm nhiệm vụ với ông vài lần, biểu hiện thật sự không tệ.
Thần Ca cũng leo vào xong, mọi người đều im lặng đi về phía khoảng sân bị phong tỏa.
Đến trước chỗ cửa bị khóa, Thị Tử kéo mọi người lại, “Bên trong âm khí và quỷ khí đều nặng lắm, mọi người đừng lại gần.” Lúc trước mọi người tới nơi thì cảm giác không giống vậy, trong mắt Thị Tử thậm chí còn thấy quỷ khí lảng vảng trên không.”
Mọi người thì không thấy, mà chỉ thấy lại gần thì không khí lạnh lẽo hơn thôi.
“Chú, hay mai mình quay lại đi.
Con… con thấy quỷ khí mạnh lắm, hẳn là không chỉ có lý Gia Mưu đâu.
Lần trước gã bị chúng ta làm cho bị thương nên không có khí tức mạnh tới vậy.
Còn nữa, lần trước lúc con bóc vỏ cây thì có máu nhỏ ra, con nghĩ bên trong nhất định có gì rồi, giờ mình vào thì không chừng…”
Linh Tử tcũng nhíu nhíu mày: “Vậy ban ngày tới xử lý.”
Mập nói: “Con nói chú á, sáng con kêu hôm nay đi thì chú kêu tối, tới giờ tối thì chú kêu ban ngày.”
Linh Tử lườm hắn: “Buổi tối vẫn có việc của buổi tối.
Cậu, mau phá khóa đi.”
Mập nghi hoặc nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Linh Tử thì vẫn thành thật lấy dao quân dụng ra, lựa chọn lưỡi dao rồi chọc vào ổ khóa.
Hắn xoay xoay vài cái thì ổ khóa đã bung.
Hạnh Phúc thúc cùi chỏ vào Thần Ca đứng cạnh nói: “Mập học được chiêu này hay thế, nó đi ăn trộm chắc sẽ nổi danh.”
Mập nghe thấy thì cau: “Ông đây là bộ đội đặc chủng! Bộ đội đặc chủng biết không?”
“Bộ đội đặc chủng thì biết cạy khóa a?”
“Không cạy khóa thì sao giải cứu con tin? Chú Linh Tử, sao nữa?”
Linh Tử mở ba lo, lấy một túi máu lấy từ trong bệnh viện ra, “Cầm lấy, rồi, đi vào trong khu phòng học, ấn mấy cái dấu tay máu đi.
Đúng rồi, Mập đi bẻ khóa đi, mấy đứa đi vào ấn dấu tay máu xong thì lại khóa cửa lại nha.”
Linh Tử nói, khiến bốn người đều nghi hoặc nhìn hắn.
Mập nói: “Chú Linh Tử, mình tới bắt ma mà, đâu phải tới giả thần giả quỷ.”
“Không giả quỷ thì làm sao trường học mời mình tới bắt quỷ? Trường học không mời thì tiền trang bị, xăng xe, ăn khuya, tiền bồi dưỡng cho đám tiểu quỷ ai trả hả?”
Thần Ca vốn theo sư phụ từ bé nên đạo lý này dễ dàng chấp nhận, hắn đưa tay nhận lấy túi máu.
Mập còn đang hoang mang: “… Nhưng… chuyện này không phải là vì muốn cứu Thị Tử sao?”
Linh Tử không khách k hí: “Được rồi được rồi, quan tam đại thiếu gia, phiền cậu tránh đường, đừng lây cái tính phá gia chi tử cho mọi người.
Nhanh tay lên nào, làm chút thì mình có tầm vài vạn đó.”
Thần Ca đi về khu phòng học, Thị Tử và Mập cũng đi theo.
Đi một đoạn, Mập nói với Thị Tử: “ Chú Linh Tử nhà mày chính là một kẻ lừa đảo!”
“Đúng vậy, ổng thường xuyên nói mình như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...