Thị Tử do dự một chút, nói: “Thiên Ti có lẽ ở bên kia.”
“À, mày lo lắng cô ấy hiểu lầm sao?”
“Mập, tao biết mày tốt nhất mà.”
Mập do dự rồi gật đầu đồng ý.
Lúc tới nơi thì bãi đỗ xe lân cận không còn chỗ.
Mập và Thị Tử đều lo lắng, mọi chuyện không thể trễ giờ được.
Lỡ Đàm Điền tới rồi mà bọn họ chưa tới nơi, như vậy cô ấy sẽ cảm thấy bị lừa, tới chừng đó thì thật phí công sức.
Lúc Mập đang loay hoay đậu xe thì điện thoại của Thị Tử đổ chuông.
Là Vi thúc gọi điện, Thị Tử nói: “Đừng nóng, có mấy chuyện vẫn còn ổn, có lẽ Vi thúc và Diêu Tô Càn đang uống với nhau, cho dù không uống thì có thể Diêu Tô Càn đang bị đánh rồi.”
Thị Tử nhấc máy: “Vi thúc.”
Đầu dây bên kia, Vi thúc nói: “Thị Tử a, chú gọi cho Diêu Tô Càn mà nó tắt máy.
Vậy…”
Thị Tử ngây người, hắn dùng ánh mắt sững sờ nhìn Mập nói: “Diêu Tô Càn tới rồi.”
Trong điện thoại Vi thúc vẫn nói: “Thị Tử à, chú xin lỗi, hay chú với Trương cục trưởng bàn cách bắt Diêu Tô Càn lại? Con… đêm nay đừng chết mà.”
Thị Tử nói: “Con không dễ chết vậy đâu, chỉ là tốt nhất Diêu Tô Càn đừng có ngu ngốc mà nhảy ra, không thì hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”
Cúp máy rồi hắn thở dài: “Thiên Ti sẽ ở đường XX, Diêu Tô Càn cũng ở đường XX, lại còn rất nhiều cảnh sát rồi cảnh sát có vũ trang cũng ở đó.
Đêm nay con đường này sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Mập lái xe cũng thở dài: “Chuyện dường như cũng ngoài tầm kiểm soát, mày có muốn ngưng không?”
“Mày nói đi?” Thị Tử quay đầu nhìn hắn, cười cười.
Mập cười: “Tao, mày còn không hiểu sao? Tao cho mày cơ hội lui lại thôi.
Tao bảo, mày không chịu lui lại thì tới hồi chết đừng trách tao nha.”
Mãi mới tìm được chỗ đậu xe, hai người đi về phía quán bar xx trên đường XX.
Cách cửa quán bar không tới mười mét là Hạnh Phúc và Thần Ca, hai người ngồi sát vào nhau, tay cầm hai túi đồ ăn vặt y hệt nhau, nhìn qua giống hệt các cặp đôi đang tới đây hẹn hò.
Nhìn thấy bọn họ, Hạnh Phúc đưa tay làm dấu hiệu Ok, Thị Tử cũng gật đầu, đưa tay ok.
Thần Ca nói nhỏ: “Sao tôi có cảm giác không ổn, cứ nghĩ mình sẽ không thành công.”
“Có lòng tin chút đi, biết đâu mình được trời giúp thì sao?”
“Hay em gieo quẻ xem mình sẽ ra sao đi?”
Hạnh Phúc cười đáp: “Thay vì dùng kỳ môn độn giáp, tôi thích tự mình nỗ lực để thay đổi vận mệnh hơn.”
Trước cửa quán bar, ông già Noel phát nón cho Thị Tử và Mập, Mập xua tay ý bảo không cần, dù gì bọn họ cũng không định vào quán, chỉ đứng ở cửa chờ Đàm Điền mà thôi.
Nhưng hai người mới đứng được vài phút thì có hai cô gái đi ngang qua, hướng vào quán bar, lúc đi ngang Khúc Sầm Sĩ, hai cô dừng chân: “Anh, anh không phải là, gì ta, là bạn trai Thiên Ti sao?”
Khúc Sầm Sĩ mỗi lần đi đưa đón Thiên Ti, xe tuy dừng ở ngã rẽ gần nhà cô, nhưng lúc dừng ở cửa trường đại học chắc sẽ có bạn học của cô nhìn thấy.
Khúc Sầm Sĩ chưa lên tiếng thì hai cô gái kia nói tiếp: “Thiên Ti tới rồi, đi thôi, vào cùng nhau nào.
Bọn em còn tưởng anh tới cùng Thiên Ti chứ.
Hôm nay có cả Mông Diễm, sinh viên ưu tú ngành kinh tế kêu là tặng chocolate cho Thiên Ti đó.”
“A?” Thị Tử kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới vẫn còn có người dám theo đuổi Thiên Ti, lần trước cô đứng trước cổng trường đánh cho một kẻ theo đuổi thành đầu heo cơ mà.
Cô gái ra hiệu kêu hắn đi cùng, THị tử vội nói: “Mọi người vào trước đi, tôi còn có chút việc.
Nói với Thiên Ti giúp tôi, Giáng sinh vui vẻ, dặn cô ấy chơi tới hai ba giờ gì đó thôi rồi về nha.”
Khoảng hai ba giờ thì chắc hắn đã xử lý xong mọi việc rồi.
Cô gái nhìn Mập cạnh hắn, cười cười rồi đi vào trong.
Chỉ có điều hai người chưa vào trong bar thì đã nghe Thị Tử phía sau nói: “Đàm Điền tới rồi.”
“Trang điểm lên rất xinh đẹp a, không thấy già.” Mập nói.
Vì khoảng cách khá gần nên hai cô gái cũng nghe thấy, tò mò mà quay người lại nhìn thì thấy Đàm Điền trang điểm tinh xảo, mặc áo khoác đen đang đi tới.
Hai cô gái thì thầm: “Dan dan díu díu mập mờ?”
“Chẳng phải là Ti hôm đó…”
“Đúng là gan cùng mình, biết rõ ràng Thiên Ti đang ở trong.”
“Hay là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nên hắn lựa chỗ này để dan díu hở?”
“Thôi đi nào, hình như bọn hắn phát hiện ra đó.”
Thực ra, Thị Tử không phát hiện ra chuyện hai người chưa đi vào mà đang thì thào nói về hắn.
Đàm Điền đi từ xa đã thấy Thị Tử và Mập, chỉ là cô khô ng rõ, hai người đi cùng nhau hay không liên quan.
Bác bảo vệ nói là có cảnh sát nữa, không phải hai người đó chứ? Rồi làm sao cô biết ai là người đã đưa thư cho mình?
Mập và Thị tử cười với Đàm Điền: “Chị tới rồi.”
Đàm Điền lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó nói: “Lá thư kia ta nhận rồi.”
Thị Tử đưa tay ra hiệu mời, Đàm Điền đi theo hắn, cô nghĩ ở đây đông người như vậy bọn hắn sẽ không dám làm gì cô, giỏi lắm là mời đi tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện, chắc vòi tiền gì đó.
Nhưng cô không ngờ, hai người lại dẫn cô tới một khe hở giữa hai tòa nhà, khiến Đàm Điền có chút luống cuống.
Cô nói: “Muốn gì thì nói, tới đây làm gì?”
Mập tiến tới sát cô, nói khẽ: “Những chuyện đó nên tìm chỗ nào đó để nói chứ.
Đêm nay đông vậy, phải tìm chỗ yên tĩnh chút chứ.”
Dứt lời hắn đẩy Đàm Điền vào khe hở, đồng thời, Thị Tử chắn bọn họ lại, ngăn trở ánh mắt của mọi người xung quanh, cho dù có bị thấy thì cảnh sát vũ trang cũng không nhìn được gì.
Thấy bọn họ vào vị trí, Thần Ca và Hạnh Phúc cũng nhanh chóng đứng dậy, đứng ở trước khe hở.
Hai người đứng đó hoàn toàn che hết quang cảnh bên trong.
Khe hở chỉ khoảng 1 met, hai người có thể đứng sóng vai, còn ba người chỉ có thể chen chúc, Đàm Điền bị đẩy đụng vào vách tường, Thị tử và Mập đứng trước mặt cô, cũng chưa làm gì.
Cô căng thẳng: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thị Tử gật đầu với Mập, hắn lấy mảnh vỏ cây ra, dùng bật lửa châm.
Nhưng vỏ cây khá ướt nên không thể đốt được.
Thần Ca thấy thế nói khẽ: “Chụp lấy! Dùng rượu đốt! Đừng đốt hết, chút nữa còn cần dùng.”
Thị Tử chụp lấy chai rượu nồng độ cồn rất cao, rượu này mà uống thì như cháy ruột luôn.
Hắn cẩn thận đổ một chút lên vỏ cây rồi châm lửa.
Ngọn lửa bùng lên nhanh tới mức hắn giật mình ném vội miếng vỏ cây đi.
Có rượu làm dung môi dẫn lửa, miếng vỏ cây nhanh chóng bị thiêu rụi, hắn tin chắc Lý Gia Mưu đã nhận được tin tức.
Mập khẽ nói: “Đừng sợ, bọn tôi chỉ muốn nói về chuyện năm đó, nói chuyện thôi.
Cô nói về Lý Gia Mưu đi, ba của đứa nhỏ, gã biết cô có con với gã không?”
“Các ngươi…”
“Chỉ cần trả lời thôi, gã biết không?”
“Các ngươi đây là bắt cóc, ta nói như thế nào cũng là nhân viên Chính phủ.
Ta tốt xấu cũng là cán bộ đó.
Các ngươi đây là có ý tứ gì?” Đàm Điền đã luống cuống, bắt đầu kêu la.
Nhưng tiếng cô không vọng ra tới con đường huyên náo ngoài kia.
Mập lại nói: “Đừng la hét, bọn tôi chỉ hỏi vài chuyện thôi, cô còn la lối thì khôn gbiết tôi sẽ làm gì đâu.
Lý Gia Mưu có biết chuyện đứa nhỏ không?”
“Hắn… Hắn không biết.”
“Vậy sao lúc đầu không nói cho gã, để cho gã ôm tiếc nuối mà chết?”
“Liên quan gi tới mấy người?” Đàm Điền hét lên.
Mập khẽ cười: “Không liên quan, ta cũng chính là thay thế người khác hỏi thôi.”
“Ai lại đi hỏi chuyện này?”
“Lý Gia Mưu a,” Mập quay sang nhìn khe hở tối đen hun hút, “Có lẽ gã đang ở trong bóng tối kia đó.”
Đàm Điền đột nhiên la to sợ hãi.
"A! A!"
"Chết tiệt!" Mập khẽ hô.
ở trong này mà la hét vậy bên ngoài không nghe thấy, nhưng hét lên chói tai thì chắc chắn sẽ có người để ý nên hắn vọt tới bịt miệng cô lại: “La cái gì mà la? Lý Gia Mưu không phải người yêu của chị hay sao? Chị còn có thai với gã, cho dù gã chết rồi, có thành ma đi nữa thì chị có gì mà sợ chứ.”
Tuy miệng bị Mập bịt kín, nhưng nước mắt của Đàm Điền đã bắt đầu lã chã rơi.
Mập nhìn cô, “Tôi buông ra, chị đừng có la, bọn tôi thật sự không có ác ý.”
Mập chậm rãi buông lỏng tay.
Đàm Điền khóc to: “Hắn thật sự tới.
Hắn thật sự tới.
Lúc trước, sau khi hắn xảy ra chuyện thì mẹ hắn có tới tìm tôi, biết tôi có thai thì hy vọng tôi có thể sinh nó ra, để cho ông bà nội nuôi lớn, bọn họ muốn lưu lại giọt máu của hắn.
Nhưng mà, nhưng mà tôi lại phá thai.
Mẹ hắn khi đó còn tới quỳ trước mặt tôi, khóc lóc … rồi nói Lý Gia Mưu sẽ tìm đến tôi.
Hắn thật sự tới, hắn thật sự tới!”
Cô quay sang nhìn khe hở đen ngòm, ánh mắt sợ hãi cực độ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...