"Nhiệm vụ hoàn thành."
"Thần thức chữa trị tiến độ, 45%."
"Tiến hành nhảy qua không gian vị diện cao hơn,tọa độ không gian như sau..."
Kèm theo một loại cảm giác không trọng hôn mê, Tiếu Thanh Sơn mở hai mắt ra, đập vào mi mắt chính là một mảnh tăm tối, bên tai cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Nhận biết được tình hình tinh thần của cậu, một chiếc đèn xa xôi sáng lên, hắc ám trước mắt bỗng nhiên nổ tung, ánh sáng phóng vào, ở trước mặt cậu, là một khối thủy tinh hình cung trong suốt không biết dùng làm bằng chất liệu gì, mà cả người cậu, đều nằm trong khoang một viên thuốc con nhộng nhỏ hẹp!
Thần thức cậu hơi động, cửa sổ —— hoặc là nói cửa tự động mở ra, không khí khô ráo tràn vào.
Một màn ánh sáng phù du nhảy ra, thanh âm không tình cảm chút nào vang lên: "Không biết sai lầm, không có cách nào liên lạc tinh võng của liên bang, chẩn đoán nguyên nhân thất bại, đang thử nghiệm liên lạc một lần nữa... 10s, 9s..."
Tiếu Thanh Sơn click nút lệnh thủ tiêu, quang bình lóe lên, tiêu thất.
Nơi này là tinh lịch năm 1375, nhân loại từ lâu lái phi thuyền lên vũ trụ, ly khai hành tinh mẹ trái đất, tìm được hành tinh mới đóng quân mọc rễ.
Trong khi cùng trùng tộc đối kháng, ngoại trừ khoa học kỹ thuật bị điên cuồng thắp sáng ở ngoài, thân thể nhân loại cũng bắt đầu tiến hóa, tại tinh lịch năm 566, "Lính gác" ra đời.
Bọn họ nắm giữ ngũ giác nhạy cảm, thân thể cường tráng, có thể chịu đựng dằn vặt không phải người mà cơ giáp đối với tinh thần, ở trên chiến trường phát huy sức mạnh rất lớn. Mà ngũ giác vượt qua người thường mang đến không chỉ là chỗ tốt, còn có càng khó có thể khống chế tinh thần. Cơ hồ lính gác mà có, đều sẽ nghênh đón kết cục tự sát, mà ở 200 năm trước, một người khác loại có khác biệt với người thường cùng nhân loại lính gác xuất hiện, vậy là có thể động viên dẫn đường tinh thần lực của lính gác.
Mà Tiếu Thanh Sơn hiện tại chiếm cứ bộ thân thể này, chính là đứa con nhỏ của Tiêu gia liên bang tinh tế. Tìm hiểu gia phổ Tiêu gia, cơ hồ tất cả mọi người nắm giữ truyền thừa dẫn đường cho lính gác, này cũng khiến cho bọn họ tại liên bang nắm giữ địa vị siêu phàm. Cha của nguyên thân Tiêu Thanh là thượng tướng, mà huynh trưởng của hắn thì năm năm trước thăng làm thiếu tướng.
Thân là đứa trẻ nhỏ nhất, nguyên thân từ nhỏ đã bị người trong nhà thiên kiều vạn sủng, đừng nói là để hắn đến tinh quần xa xôi du ngoạn, chính là tại thủ đô tinh, ra cửa cũng nhất định phải phối hợp trang bị tiên tiến nhất cùng một đám bảo tiêu.
Mà giờ khắc này, Tiếu Thanh Sơn lại nằm ở trong một hoang mạc mênh mông.
Mà nguyên nhân cậu lưu lạc đến đó, thì lại không thể không nói đến vị hôn phu của nguyên thân.
Thời điểm nguyên thân cất tiếng khóc chào đời, bởi vì Tiêu gia cùng gia tộc Bird quan hệ thân cận, nguyên thân cùng Carl · Bird định ra hôn ước.
Lúc thành niên, Carl thuận lợi chia ra làm lính gác, mà nguyên thân lại chậm chạp không có động tĩnh, dựa theo quy luật phân hóa tổng kết trăm năm qua, nếu như trước khi thành niên không có dấu hiệu của lính gác hoặc dấu hiệu dẫn đường, thì hắn cả đời đều chỉ có thể là một người bình thường.
Nguyên thân làm người bình thường, ở trong gia tộc thành một dị loại, mà cha mẹ nguyên thân cùng anh cả cũng không có ghét bỏ hắn, trái lại như là vì an ủi hắn mà sủng nịch hắn gấp bội, mà Bird tướng quân cũng vẫn cứ yêu thích vị hôn phu của cháu trai hắn. Nhưng Carl cũng không nghĩ như vậy, hắn đối với nguyên thân ghét bỏ cực kỳ, lại cũng không dám vi phạm ý kiến của ông mình, vẫn luôn kéo không có từ hôn.
Mà năm nay, nguyên thân rốt cuộc thành niên, hai gia tộc tổ chức lễ đính hôn long trọng, mời hết thảy danh lưu của liên bang, nhưng trên đường đính hôn, Carl lại đẩy cửa mà đi.
Nguyên lai trong lòng hắn vẫn luôn có một bạch nguyệt quang, đối phương là thượng tướng quân đoàn Thanh Diệp, đảm đương trợ thủ nguyên soái, khi ở tàu tuần tra tinh châu cùng trùng tộc khai chiến, chiến hạm nguyên soái nổ tung, chúng tướng sĩ đều sống chết không rõ. Người trong lòng sinh tử chưa biết, Carl bây giờ không có biện pháp cùng người không liên quan tiếp tục đính hôn, đêm đó ở trên tinh võng biểu thị, mình cùng nguyên thân giải trừ đính hôn.
Carl tuy rằng không thích nguyên thân, nguyên thân lại đối với hắn có hảo cảm, sau khi gặp phải đả kích, hắn quyết định hồi chính mình tìm một hành tinh nhỏ hoàn cảnh hợp lòng người an dưỡng, nhưng không ngờ dọc đường đụng phải ngôi sao gió bão, phi thuyền rơi tan, nguyên thân ngồi khoang cấp cứu đáp xuống một hành tinh không xuất hiện trên máy dò đường.
Tiếu Thanh Sơn tàn tạ bò ra ngoài khoang cấp cứu, dưới chân là sỏi mềm nhũn.
Tinh cầu này phông nền trời hiện ra màu đỏ của hoa mân côi, mỹ lệ mà quỷ quyệt, phối hợp sa mạc không thấy điểm cuối, như là vùng đất vứt bỏ không có bất kỳ sinh mệnh.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: 【 nhiệm vụ lần này: Tiêu diệt trùng tộc. 】
Tiêu diệt cái gì trùng tộc chứ, cậu hiện tại cá nhân cũng không tìm tới.
Tựa hồ nghe thấy tiếng lòng Tiếu Thanh Sơn, hệ thống nhắc nhở: "Sau khi hệ thống thăng cấp thêm công năng tán gẫu, xin hỏi ngài muốn mở không?"
Không biết làm sao, Tiếu Thanh Sơn cư nhiên từ bên trong âm thanh máy móc nghe ra một chút vui vẻ.
Cậu lạnh lùng trả lời: "Không muốn."
"Ồ..." Lần này trong thanh âm lại mang một chút oan ức.
Cậu nhớ tới, hệ thống nói qua chính mình không có cảm tình.
Tiếu Thanh Sơn rũ mắt xuống, nhấn xuống nút lệnh thu hẹp, nó tự động co rút lại thành một cái viên thuốc con nhộng tí hon.
Tiếu Thanh Sơn đưa nó cuộn vào trong túi, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này hoang tàn vắng vẻ, nhưng Tiếu Thanh Sơn cũng không hoang mang, bởi vì cậu có thể cảm thụ được, bộ thân thể này mặc dù chỉ là người bình thường của thời đại tinh tế, nhưng thể năng mạnh hơn xa so với hai cái thế giới trước. Nếu như đổi thành người địa cầu mấy ngàn năm trước, cậu ở trên tinh cầu này chẳng mấy chốc sẽ thiếu dưỡng tử vong.
Hơn nữa ở trên cái thế giới này, hạn chế pháp tắc đối với thần thức cậu cũng giảm bớt, cậu có thể cảm nhận được, ở nơi sâu hơn trong mảnh hoang mạc, có một địa phương tương tự với thành thị.
Vì nguyên thân mang theo thương, Tiếu Thanh Sơn hướng về thành thị đi đến.
Càng tới gần nơi đó, không khí liền trở nên càng ngày càng mãnh liệt, mà gió thì lại như là dao, thổi đến khuôn mặt cậu đỏ lên.
Tiếu Thanh Sơn dừng bước, híp mắt.
Phương xa xuất hiện một điểm đen nhỏ, dùng nó làm trung tâm, cát bụi tùy ý múa tung, cuồng phong nổi lên, bụi bặm tung bay, mơ hồ có thể thấy được có vài vật lớn, tương tự với dây leo từ mặt đất phun lên, như roi quật sa địa.
Một vệt ánh sáng chợt lóe, một đoạn Đằng Long bị chặn ngang chặt đứt, phun ra ngoài dòng máu màu xanh lam như là hạt mưa chiếu vào bên trên cồn cát, rất nhanh liền xông vào bên trong đất cát.
Lông mày Tiếu Thanh Sơn nhíu lên, không có rời xa khu vực nguy hiểm, trái lại thả nhẹ bước chân, hướng về nơi kia đi đến.
Một vệt ánh sáng kia, thế nhưng là động vật khác trên tinh cầu thời điểm phản xạ công kích mà ra, nhưng cậu càng muốn tin tưởng kia là vũ khí của nhân loại toát ra hào quang.
Mà sự thực cũng thật là như vậy, theo khoảng cách rút ngắn, cậu nhìn rõ ràng nhân vật cùng Đằng Long giao thủ.
Kia không giống như là sự chiến đấu mà nhân loại có, dưới chân thanh niên dùng sức, nhảy đến phía trên Đằng Long, chủy thủ trong tay mạnh mẽ xen vào da cứng rắn của nó, sau đó dưới chân giẫm một cái, vươn mình từ trời cao nhảy xuống, một cái đao đặc chế đem một con quái vật khác đóng ở trên mặt đất, đao phong kia sắc bén vô cùng, theo động tác từ đao, trực tiếp đem Đằng Long chém thành hai nửa!
Trừ hắn ra, còn có một đầu sói khác cũng đang rung động sa địa, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gào gừ, thanh niên khó khăn tránh né công kích giúp hắn kiềm chế lại kẻ địch.
Đằng Long hình thể to lớn, tốc độ công kích lại hết sức nhanh, mà thanh niên càng thêm linh hoạt, luôn có thể dưới vây công của vài kẻ địch tìm đúng cơ hội giết ngược lại, một đao trí mạng. Trong miệng Đằng Long thỉnh thoảng phun ra nọc độc, nhỏ ở trên cát đá, ngay lập tức sẽ phát ra âm thanh xì xì, trong mấy giây liền đem hòa tan đến không còn sót lại một chút cặn, mà trang phục chiến đấu của thanh niên tựa hồ là vật liệu đặc thù, trong khi đánh nhau chỉ bị răng nhọn xé ra vài đạo vết tích, nhưng da dẻ lộ ra tình cờ gặp nọc độc, lập tức liền bị ăn mòn hết da, bộc lộ ra huyết nhục cùng gân cốt.
Nhưng làm người kinh ngạc chính là, miệng vết thương trên người hắn cũng cấp tốc khép lại.
—— đây chính là lính gác, binh khí hình người trên chiến trường.
Sức chiến đấu của thanh niên rõ ràng cao hơn Đằng Long, thế nhưng hắn một thân một mình, đã thở hồng hộc, động tác cũng không khỏi trì hoãn một ít, hạt cát rơi xuống, một Đằng Long từ sau lưng hắn không hề có một tiếng động chui ra, vỏ cây hình dáng vảy bỗng nhiên mở ra, lộ ra trong đó một đám lớn răng cưa hình dáng răng nanh!
Thanh niên còn đang săn giết dây leo trước mặt,mọi phát sinh sau lưng vô tri vô giác, mà sói trợ giúp hắn thì lại cùng một quái vật khác dây dưa không ngớt, tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị thương!
Tiếu Thanh Sơn không chút do dự rút ra súng, phịch một tiếng, quái vật co giật lên, sụp đổ trên đất.
Tiếu Thanh Sơn xoa xoa vai, lực đàn hồi đem vai cùng cánh tay hắn chấn động đến mức ngứa ngáy.
Mà thanh niên đưa lưng về phía hắn, sau khi giết chết quái vật trước mặt, từ từ quay người sang.
Trên mặt hắn dính đầy vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là một thanh niên cực kỳ anh tuấn, phán đoán bên ngoài, năm nay không vượt quá 20 tuổi.
Còn mắt Tiếu Thanh Sơn bỗng nhiên co rụt lại, còn không kịp gọi ra tên của hắn, đối phương đã dùng tốc độ khủng khiếp tới trước mặt cậu, thanh đao sắc bén hướng về cậu chém tới!
Xẹt xẹt một tiếng, khí vị thiêu cháy khét tuôn ra, một Đằng Long tương đối non nớt đổ ra phía sau, đem sa địa xô ra một trận bụi bặm.
Lính gác có bản năng bảo vệ dẫn đường, nhưng bộ thân thể này cũng không có phân hoá, chỉ là người bình thường.
Tiếu Thanh Sơn thủ sẵn chốt tay mới vừa buông ra, tim đột nhiên nhảy một cái, thần kinh lại lần nữa căng thẳng.
Cậu thẩm thị thanh niên, dư quang thì lại liếc phía sau, vòng qua thi thể Đằng Long lui về phía sau.
Đối phương không có động tác, nhưng từ một đôi con mắt màu đỏ ngòm, có thể suy đoán ra lý trí hắn đã hoàn toàn không có.
Mà con sói cô độc cắn nát thân thể Đằng Long, dùng tính cảnh giác mười phần tư thái chậm rãi đạp bước mà tới.
Một lính gác nổi khùng, tinh thần thể cùng hắn nổi khùng.
Tiếu Thanh Sơn thử nghiệm hô hoán tên của hắn: "A Dịch?"
Diệp Dịch dừng lại, tựa hồ có phản ứng, nhưng hắn chỉ là bỏ lại chuôi đao dính đầy vết máu, ánh mắt lưu lại thú tính gắt gao nhìn chằm chằm cậu, cũng từng bước từng bước áp sát.
Đánh nhau động một cái liền bùng nổ.
Dốc hết toàn lực, thể năng kinh người của lính gác cơ hồ có thể vượt qua kỹ xảo chiến đấu vốn có, càng khỏi nói hắn vốn là người đàn ông am hiểu săn giết!
Tiếu Thanh Sơn bị hắn đặt trên sa địa, bàn tay bị chặt chẽ trói lại, như là bị còng khóa lại.
Dưới sự tức giận, hai chân cậu kẹp lấy eo Diệp Dịch, tự thân phần eo phát lực, mang theo thân thể đưa lên, cái trán mạnh mẽ va về phía trán Diệp Dịch trán, bên trong đau đớn, đối phương quả nhiên nhe răng trợn mắt buông lỏng tay ra, một giây sau, đạn liền bắn thủng bờ vai hắn, mấy giọt máu rơi xuống, vải vóc màu đen cũng bị thẩm thấu, Diệp Dịch rên lên một tiếng, trong mắt huyết sắc càng nồng, cũng không nhìn vai bị thương, kiềm ở trên vai Tiếu Thanh Sơn, giống như núi đè ép xuống.
"Lăn xuống!" Tiếu Thanh Sơn mắng, nhưng đối phương mắt điếc tai ngơ, như sói phủ cái đầu, ngửi gáy Tiếu Thanh Sơn.
Đang sốt sắng, hầu kết Tiếu Thanh Sơn lăn. Cái cổ là địa phương yếu ớt nhất của một người, động vật thường thường sẽ chỉ tin cậy người nhà mới triển lộ nhược điểm kia.
Diệp Dịch ngửi tới ngửi lui, Tiếu Thanh Sơn không nhịn được mắng hắn: "Amh là chó —— nha!"
Tiếu Thanh Sơn bỗng dưng cả kinh, như cá trên bờ bắn lên, trên cổ, đầu lưỡi liếm qua xúc cảm khiến sau lưng cậu toát ra mồ hôi lạnh.
Nghe thấy cậu rít gào, tinh thần thể của Diệp Dịch xoay đầu lại, con ngươi màu xanh lam nhìn phía bọn họ, không có tới gần, mà là băn khoăn vòng quanh bên ngoài, giống như là muốn ngăn chặn tình hình đột phát.
Bên trong dư quang, Tiếu Thanh Sơn chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc màu đen của Diệp Dịch quét tới quét lui, hơi thở ấm áp phun tại cổ của cậu.
Đợi đến nướt bọt thấm ướt một khối nhỏ da thịt trên cổ cậu, đối phương thật giống đã xác nhận xong cái gì, tạm thời thu hồi đầu lưỡi, một giây sau, cảm giác đau đớn bị vật thể sắc bén cắn chặt kéo tới!
Diệp Dịch cắn chặt cổ yếu đuối của người dưới thân, tín tức tố bên trong tuyến thể răng nanh truyền vào, chảy vào huyết dịch, tìm kiếm vật có thể cùng nó kết hợp thành đôi.
Mà người bình thường cũng không thể cùng lính gác hoàn thành kết hợp tín tức tố, mục đích không có cách nào đạt thành, Diệp Dịch táo bạo mà tăng thêm động tác trong miệng, rốt cục thu đến một chút hiệu quả nhỏ bé không đáng kể.
Một đoạn nhỏ da dẻ, cũng từ tái nhợt biến thành màu hồng nhàn nhạt.
"Ưm, a...!"
Tiếu Thanh Sơn vô lực đẩy bờ vai hắn, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, tim đập bình bịch.
Bắp chân cậu căng thẳng, không thể giải thích cảm giác từ nơi nào đó bốc lên.
Sói dò xét xong lãnh địa, nằm nhoài trên cồn cát, đuôi lay động vẫy một cái, khi nghe thấy một loại âm thanh ám muội nào đó, yên lặng rũ xuống lỗ tai.
Editor: Tội bạn sói quá đi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...