Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Editor: Gấu Lam

Mười lăm năm sau, Yến thành.

Hai tòa lầu phong cách LOFT đứng lặng ở mặt đất, hai hành lang nối liên tiếp, tạo hình đơn giản trôi chảy mang tới mùi vị tân duệ.

Người đi đường đi ngang qua, hoàn toàn mang ánh mắt thán phục.

Nhưng chuyện này cũng không phải bởi vì ngoại hình cao ốc, mà là bởi vì chúng nó đại biểu một ngành nghề phát triển mạnh mẽ -- hai tòa lầu này chính là xí nghiệp đầu rồng trong ngành chữa bệnh áp dụng trí tuệ nhân tạo của Hoa quốc, tập đoàn tổng bộ Thanh Diệp.

Tập đoàn Thanh Diệp tại mười năm trước sáng lập, thiết bị y tế AI công nghệ cao của nó đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, đặc biệt là chương trình phụ trợ để xác định gen ung thư đột biến. Đây cũng là một tình huống đôi bên cùng có lợi. Ngày nay, giá trị thị trường đã phá vỡ hàng trăm tỷ đô la.

Cánh cửa cảm ứng văn phòng CEO tự động mở ra, đôi giày da trơn bóng đạp trên mặt đất không có một tia tro bụi, thư ký dừng làm việc đứng dậy thăm hỏi: "Diệp tổng."

Nam nhân anh tuấn cao lớn gật đầu một cái, hắn hôm nay mặc áo sơ mi thẳng tắp, áo khoác xám, trên cổ tay đeo đồng hồ màu lam đậm, còn phun nước hoa cho nam, cả người thành thục mị lực. Nam nhân ra hiệu bọn họ tiếp tục công tác, hướng về thang máy chuyên dụng đi đến, khóe miệng ngậm lấy như có như không cười, cảnh này khiến khuôn mặt hắn lạnh lùng thêm một chút cảm xúc con người.

Trợ lý nhìn bóng lưng tiêu sái của nam nhân, nói: "Diệp tổng ngày hôm nay có vẻ thật cao hứng."

"Còn phải nói, nếu không sao có thể cho chúng ta nghỉ hè?" Tổng bí thư nhanh chóng đập bàn phím, "Bất quá đối với tôi mà nói, xế chiều hôm nay có thêm tiền tăng ca, có một nửa ngày lương cho công việc hằng ngày, đắc ý."

Trợ lý là người mới vừa nhận việc, Diệp tổng có đoàn thư ký, tổng bí thư có tiểu trợ lý, dây xích sinh thái phi thường rõ ràng.

Nàng hiếu kỳ hỏi: "Chị, Diệp tổng muốn làm gì vậy?"

Tuy rằng tập đoàn Thanh Diệp giàu nứt đố đổ vách, cũng không thể một lúc cao hứng liền cho công nhân nghỉ hè đi.

Tổng bí thư đưa cổ ngóng ra, xác nhận ông chủ đã rời đi, mới hạ thấp giọng bát quái nói: "Nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay Diệp tổng không -- ngày hôm nay người yêu ổng về nước, cô nói muốn làm gì?"

"A." Trợ lý trợn to hai mắt, "Nguyên lai là như vậy!"

Dục vọng bát quái được thỏa mãn, nàng vùi đầu sắp xếp tư liệu, thuận miệng nói: "Cũng không biết người yêu Diệp tổng dáng dấp ra sao, có phải lớn lên giống tiểu tiên nữ, thật tài năng cùng ông chủ đẹp trai lắm tiền nhà chúng ta thật xứng đôi?"

"Hừ hừ..." Tổng bí thư buồn cười nhìn nàng một cái, thầm nghĩ người trẻ tuổi chính là ngây thơ!

Nàng nói: "Ngài ấy quả thật lớn lên phi thường đẹp đẽ, nhưng dùng tiểu tiên nữ để hình dung thì không quá thích hợp, dù sao ngài ấy là đàn ông nha."

"Đàn ông...?" Trợ lý nheo mắt lại, bình sinh có tế bào suy lý vào thời khắc này phát quang phát nhiệt làm nóng người, "Không phải là Cố giáo sư chứ?!"

Tổng bí thư sờ sờ vòng tai, nàng lúc trước biết tin tức này cũng thập phần khiếp sợ, thấy biểu tình hậu bối dần dần giống con gà rít gào, cười nói: "Cô không biết sao?"

"Em còn tưởng kia đều là tin đồn internet, không nghĩ tới là thật!" Trợ lý hưng phấn giải thích, dưới chân giẫm một cái, ghế tựa lăn mang nàng xoay đến bên cạnh tổng bí thư, "Em còn lo lắng ông chủ sẽ cắm ở cái đồ đê tiện yêu diễm gì, bất quá là Cố giáo sư thì em an tâm, bọn họ hoàn toàn là trời đất tạo nên một đôi mà!"

Trợ lý là một con rùa lớn tốt nghiệp từ M, lúc nàng học tập trong vòng bốn năm, các bạn học nói chuyện say sưa nhất chính là truyền thuyết Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch.

Hai người bọn họ chỉ dùng 3 năm liền hoàn thành chương trình học nặng nề sớm tốt nghiệp, Diệp Dịch về nước gây dựng sự nghiệp, bây giờ giá trị bản thân trên trăm triệu;

Mà Tiếu Thanh Sơn thì lưu lại đào tạo chuyên sâu, 26 tuổi liền làm PhD, trong lúc phát hành 4 bài báo cho SCI, là sinh viên đáng tự hào nhất của các giáo sư. Sau khi tốt nghiệp, cậu cự tuyệt việc giáo sư luôn mãi giữ lại, trở lại Hoa quốc, giảng dạy tại trường đại học bậc nhất Yến thành, cũng rực rỡ phá vỡ quy định "Cần nhậm chức phó giáo sư năm năm mới có thể làm giáo sư ", trở thành giáo sư Hoa quốc trẻ nhất. Hắn không chỉ có năng lực nghiên cứu khoa học ưu tú, tham dự tổ hạng mục liên tục công phá vài nan đề trên lĩnh vực thông tin cuộc sống, trên giáo dục cũng thắng được yêu thích của học sinh, mỗi học kỳ tuyển khoa, sẽ xuất hiện một đám lớn tương tự trên bbs với tiêu đề" Khoa Cố giáo sư còn nữa không, cấp số tiền lớn cầu đổi".

Mà Tiếu Thanh Sơn trâu bò hò hét lý lịch trước đây không lâu liền thêm một bút mới, lần này nhưng khiến hết thảy người nghiên cứu khoa học đều tha thiết ước mơ --

"Chúc mừng em thu được giải Nobel sinh lý học y học."

Phaeton (?)màu đen đằng trước, Tiếu Thanh Sơn tiếp nhận hoa mân côi từ Chu Lệ Diệp. Đã nhiều năm như vậy, năm tháng không những chưa lưu lại vết tích trên mặt cậu, làm cho mặt mày của cậu càng thêm thanh lãnh, khiến Diệp Dịch liếc mắt một cái liền mất hồn.

(?): một loại siêu xe của Volkswagen, giá tầm 70.000USD. (Rich gứm)

Không biết có phải hay không là do tàu xe mệt nhọc, Tiếu Thanh Sơn thật giống có chút mệt mỏi, một đôi mắt hoa đào hơi lãi.

"Câu chúc này anh ở trong điện thoại đã nói qua." Cậu ngồi xuống ghế phó, "Bất quá hoa rất dễ nhìn. Tôi thật cao hứng, so với ngày hôm đó còn cao hứng hơn nhiều lắm."

"Nhưng mặt em không biểu hiện như vậy." Diệp Dịch ngồi trên chỗ ngồi lái xe, hắn muốn cùng Tiếu Thanh Sơn một chỗ, liền đem tài xế vứt đi, tự mình lái xe, "Tôi vẫn luôn tiếc nuối không thể tận mắt chứng kiến em tiếp nhận cúp."


Mặc dù nhìn video, lật vô số bức ảnh Tiếu Thanh Sơn, cách màn hình vẫn lưu lại một loại cẩm giác băng lãnh.

Hắn vốn là đã xác định tốt vé máy bay, nhưng một hồi bất ngờ phá vỡ kế hoạch của hắn.

Nói đến đây, thần sắc hắn có chút hoảng hốt, như là nhớ ra cái gì đó, muốn nói lại thôi: "Nếu như không phải ngày ấy..."

Tiếu Thanh Sơn nắm chặt tay hắn, ngón tay cương quyết xen vào kẽ tay hắn, cùng hắn mười ngón liên kết: "Anh không cần tự trách, coi như anh chán ghét ông ta như thế nào đi nữa, tang lễ vẫn phải đi."

Nhiều năm như vậy ở chung, Tiếu Thanh Sơn hoặc nhiều hoặc ít đã hiểu gia đình của hắn, bao quát chút từng trải không vui ít có ấm áp.

Diệp Dịch hiếm thấy cười khổ hai tiếng, rõ ràng rất chán ghét lão già kia, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc kia, như bị nhập liệm sư vẽ đến an tường hòa ái, thật giống một người cha hòa ái, nội tâm vừa xông lên một chút liền yên tĩnh.

"Không đề cập tới cái này." Nhưng ngày tốt đẹp của cuộc hội ngộ cũng không thể bị mấy cái sốt ruột này đạp hỏng, hắn ngồi ngay ngắn người lại, đảo mắt liền tháo xuống đa sầu đa cảm, cười nói, "Chúng ta đi xem sao đi."

Ngọn núi cao nhất Yến thành, tươi thắm sâu đậm, từ giữa sườn núi lên liền mây liễu sương mù nhiễu.

Diệp Dịch bao nguyên phòng ăn ngắm phong cảnh trên đỉnh núi, thời điểm cùng đi ăn tối, sắc trời chìm xuống, hiếm thấy màu tím hồng nhạt, từ sâu đến nông tầng tầng trải ra, ở giữa tán lạc đèn đuốc vạn nhà dưới chân núi, hiện ra yên tĩnh lưu luyến.

Sau khi cơm nước xong, bọn họ tìm vùng bằng phẳng nào đó trên đỉnh ngọn núi, vai sóng vai ngồi xuống, tán gẫu chuyện xảy xa những ngày qua.

"Họp lớp anh cũng bỏ. Lâm Nguyệt cổ mới vừa nhảy vào doanh nghiệp W, làm kĩ sư trưởng, tiền đồ vô lượng, cô ấy thật không được, một cái cạn két bia. Hướng Hiểu làm việc trong tổ hoạt hình, cổ nói chỉ cần ở trên mạng cùng biên tập tán gẫu, so với ngồi xổm trong văn phòng áp lực nhỏ lắm..."

Sau khi lớp hai mươi lớp tốt nghiệp trung học, hai năm trước đều có liên hoan, mà đến năm ba, thực tập thực tập, thi nghiên cứu thi nghiên cứu, xuất ngoại xuất ngoại, tất cả mọi người trở nên bận rộn, họp lớp người vắng chỗ càng ngày càng nhiều. Sau đó, lần trước liên hoan đã là năm năm trước.

Diệp Dịch trí nhớ rất tốt, một câu câu thuật lại hiểu biết. Nghe hắn tự thuật, Tiếu Thanh Sơn phảng phất đang ở bên trong, nhóm bạn học cũ có chỉ lo ăn cơm uống rượu ca hát, có tụ tập cùng một chỗ oán giận thủ trưởng là cái ngu ngốc, có thì giao lưu việc vặt gia đình sinh hoạt.

Diệp Dịch tay chống đỡ ở sau lưng, ngước đầu, thật giống nhìn thiên không, mắt trắng đen rõ ràng lại nhìn Tiếu Thanh Sơn: "Bọn họ hỏi tôi "Em và Cố ca còn ở một chỗ sao", thật phí lời, tôi tại chỗ nói cho bọn họ biết "Lão tử có đi vào mộ phần đều phải cùng Khanh Khanh chôn cùng nhau"."

Tiếu Thanh Sơn nở nụ cười, cảm thấy được chính mình cũng tất yếu chia sẻ lễ trao giải một chút: "Tôi gặp được Hứa Mạc Phàm. Nàng tại Wall Street công tác nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là quyết định đọc bác, nói nghiên cứu khoa học mới là cuộc sống cô nghĩ tới, vì thế không tiếc quay đầu."

Diệp Dịch lời bình: "Là có giác ngộ."

Theo bóng đêm trở nên càng dày, mà mặt trăng lại không thấy hình bóng, ngôi sao rốt cục sáng ngời khiến người có thể nhìn thấy bóng dáng của nó.

"Em xem." Tiếu Thanh Sơn chỉ về một chút tia sáng như ẩn như hiện trong bầu trời đêm, "Sao đi ra."

"Tôi nhìn thấy, bên người nó còn có một viên." Diệp Dịch nghĩ thầm, giống như tôi và em.

"Giống như tôi và anh." Âm thanh Tiếu Thanh Sơn truyền tới bên tai, nghe thế tiếng cười giống như đúc, Diệp Dịch sửng sốt một chút, bật cười.

Dưới tay hắn buông lỏng, thả mặc chính mình ngã vào bãi cỏ mềm mại bãi cỏ, mùi vị cỏ xanh quanh quẩn bên người.

Hắn nói: "Kỳ thực tôi trước đây không thích sao."

Lúc một mình bị khóa trái tại căn nhà to lớn, âm thanh người cùng lứa nô đùa đều không nghe được vào ban đêm, hắn mở cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy đêm sao trong bầu trời -- đến sao đều có đồng bạn, hắn lại không có thứ gì.

Thế nhưng hiện tại không giống nhau.

Diệp Dịch nhìn gò má Tiếu Thanh Sơn, đó là độ cong khả ái nhất trên thế giới -- hắn là mặt trăng, là vương miện bảo thạch, là hoa mân côi trên phần mộ, là một người khác ngày đêm cùng sinh mệnh.

Diệp Dịch chân tâm thực lòng mà nói rằng: "Có em làm bạn, tôi cảm thấy ngôi sao cũng không chán ghét như vậy."

Tiếu Thanh Sơn nằm ở bên cạnh Diệp Dịch, đáy mắt phản chiếu mảnh ánh sao kia, như là phản chiếu đao kiếm hàn quang: "Tôi ngược lại thật ra cảm thấy nên cho chúng nó khuôn mặt đáng ghét. Mà nếu anh nói vậy, vậy thì hơi hơi tha thứ chúng nó một chút."

Diệp Dịch đổi giọng: "Đừng tha thứ, tôi ngày khác đem chúng nó toàn bộ nổ cho em thả khói hoa."

Tiếu Thanh Sơn mỉm cười: "Tôi nhớ kỹ, anh đừng đổi ý."

Một chút buồn ngủ như tằm phun tơ từ từ quấn lấy mắt cá chân cậu, Tiếu Thanh Sơn lần thứ hai nắm chặt tay Diệp Dịch, nhận biết nhiệt độ đối phương sau mới an tâm: "Anh xem thấy WithYou sao?"

"Không nhìn thấy, phải dùng kính viễn vọng." Diệp Dịch dùng một cái tay khác chỉ về một vị trí nào đó trên không trung, "Thế nhưng anh biết nó ở nơi đó."


Tiếu Thanh Sơn cải chính nói: "Anh chỉ trật một chút, bên phía trái dịch một chút... Lại qua, trở lại."

Diệp Dịch dựa theo hắn chỉ huy di chuyển cánh tay, kỳ thực hắn đối vị trí của chính mình cảm giác rất có tự tin, mà đây là chỉ cấp Tiếu Thanh Sơn xem, cùng góc nhìn của cậu bất đồng. Lại nói, hắn tình nguyện bị Tiếu Thanh Sơn sai khiến, chính là thiên kim khó mua cho em ấy cao hứng: "Nơi này?"

Diệp Dịch đầu ngón tay vừa vặn đụng đường viền ngôi sao ảm đạm kia, Tiếu Thanh Sơn nói:

"Đúng."

Nói một chữ ngắn gọn đơn độc, âm lượng cậu đã rất nhẹ, như là sắp trước khi ngủ nỉ non: "Tôi có chút buồn ngủ... Xin lỗi..."

Diệp Dịch lúc này đã mơ hồ nhận ra được cái gì, chỉ nặn nặn tay cậu, ôn nhu nói: "Tôi ở đây này, em ngủ trước đi."

Nghe vậy, Tiếu Thanh Sơn nhắm lại cặp mắt trong trẻo thông suốt, trong tầm mắt chỉ còn dư lại một mảnh tăm tối, ở trong lòng bàn tay nhiệt độ thật ấm áp.

Môi cậu trên dưới mấp máy: "A Dịch, anh có sợ luân hồi không?"

"Không sợ." Diệp Dịch trầm mặc một lát, "Tôi chỉ là sợ không tìm được em."

Hắn nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tiếu Thanh Sơn, cam kết, "Nhưng tôi sẽ vẫn luôn tìm em."

"Kẻ ngu si." Tiếu Thanh Sơn dùng chút sức lực cuối cùng nở nụ cười, "Làm sao có thể để một mình anh đem toàn bộ làm? Tôi cũng sẽ đi tìm anh."

- - Giống như thiên thiên vạn vạn đã từng làm qua.

Người bên cạnh không tiếp tục nói nữa, Diệp Dịch chợt nhớ tới, thật giống một buổi tối lớp 11 nào đó, Tiếu Thanh Sơn cũng nằm nhoài trên bàn học ngủ. Hắn lo lắng Khanh Khanh cảm lạnh, rồi lại không đành lòng đánh thức hắn, cuối cùng hắn làm thế nào nhỉ?Hắn đem áo khoác khoác lên trên người Tiếu Thanh Sơn, nói rằng:

"Ngủ ngon. Thụy mỹ nhân của tôi."

**

Ý thức chậm rãi khôi phục, Tiếu Thanh Sơn mở mắt ra, mấy vạn thanh kiếm bị phong ấn ở bên trong băng.

Mộ kiếm.

Hệ thống thanh âm vang lên, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiếu Thanh Sơn cư nhiên từ âm thanh máy móc không nổi sóng chập trùng nghe được chút mừng rỡ: "Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống chính đang vì ngài tiến hành kết toán."

"Nhiệm vụ chủ tuyến: Học tra nghịch tập, mức hoàn thành S; thực hiện ẩn giấu nhiệm vụ có: Nâng thành tích lớp hai mươi, đại biểu Hoa quốc đạt quán quân giải thi đấu La Tinh, mức hoàn thành B. Tổng hợp phán xét, đẳng cấp A-."

Mười mấy năm nhân sinh bị hệ thống dùng ABCD đến phân chia đẳng cấp, phảng phất tất cả từng trải đều từ thật hóa thành giả.

Tiếu Thanh Sơn không khỏi cau mày, lạnh lùng nói: "Chớ đem trải nghiệm của tôi dùng "Nhiệm vụ" đến khái quát, bọn họ không phải NPC."

Hệ thống chần chờ nói: "Xin lỗi, ta chỉ là một chương trình, cũng không có tình cảm, duy nhất ta có thể làm, chỉ là căn cứ ngài đề nghị, đối phán xét nhiệm vụ sau này tiến hành thăng cấp điều chỉnh."

Tiếu Thanh Sơn không tỏ rõ ý kiến. Cậu từ trên vương tọa đứng dậy, tầm mắt đảo qua thần kiếm sắc bén kia.

Cái gia hỏa tự xưng hệ thống này có thể đối thoại với cậu, cho dù không có hình thể, tất nhiên sẽ có linh phách, mà tàn dư thần thức của Tiếu Thanh Sơn cũng không thể bắt lấy dấu vết của nó.

Hơn nữa hệ thống biết được quá khứ của cậu, lẽ nào hệ thống bám vào trong biển ý thức?

Nhưng bằng tu vi của cậu, ngoại trừ đạo tâm hóa ma ở ngoài, không thể có linh phách ngoại lai đột phá phòng ngự của cậu.

Ngoại trừ --

"Thần thức chữa trị bắt đầu, tiến độ 5%... 10%... 20%... Không phát hiện linh tử có thể dùng chữa trị thần thức, chữa trị tạm dừng." Hệ thống nói liên miên cằn nhằn vang vọng ở bên tai, "Hệ thống đã an bài xuống một nhiệm vụ, mời ngài chuẩn bị sẵn sàng."

"Đếm ngược bắt đầu, mười, chín, tám..."

"Chờ đã!" Tiếu Thanh Sơn quát bảo ngưng lại, "Diệp Dịch đâu? Tôi như vậy liền đi, hắn làm sao bây giờ?!"


Hệ thống kẹt một phút chốc, thật giống đang tìm tòi đáp án của vấn đề này, nhưng nó cuối cùng khô cằn mà nói: "Ta cũng không đủ quyền hạn, không thể trả lời vấn đề của ngài. Mà xin ngài yên tâm, sự tình ngài lo lắng vĩnh viễn sẽ không phát sinh."

Tiếu Thanh Sơn nghi ngờ nói: "Ngươi đây là ý gì?"

Kèm theo hồn phách đạp phá hư khoảng không mà hôn mê, cậu nghe thấy hệ thống trả lời: "Thế giới này, là vì ngươi mà sinh."

**

Thật ồn ào.

Bên trong mơ mơ hồ hồ, thanh âm huyên náo không lọt chỗ nào.

Có âm thanh rót rượu ồ ồ, âm thanh chạm cốc thanh, tiếng cười nữ nhân cùng tiếng mắng của nam nhân.

"Này, cậu phát ngốc cái gì?!"

Một cái tay lung lay bờ vai cậu, dưới tay dùng sức khá lớn, ấn cậu có chút đau.

Ủ rũ như thủy triều rút đi, Tiếu Thanh Sơn mở mắt ra, ánh đèn chói mắt lại để cho hốc mắt cậu bốc ra nước mắt, cậu chỉ có thể không khỏe mà nhắm mắt lại.

Trừng mắt nhìn, lần thứ hai mở, tầm mắt mới rõ ràng.

Đây là một gian phòng VIP trang hoàng xinh đẹp, bày họa bức bình phong lớn mận đỏ phủ tuyết, đèn chong hình vuông, cùng vật trang trí tinh xảo.

Mà một cái bàn dài bày đầy sơn trân hải vị bên cạnh, mười mấy người đồng loạt nhìn cậu chằm chằm.

"Đứa nhỏ đây là uống say? Bất quá say rồi cũng tốt, say rồi thống khổ gì cũng không có." Một thanh niên khoảng chừng chừng hai mươi nói rằng, hắn ngồi chủ tọa, hiển nhiên là chủ trận yến hội chủ này.

Nam nam nữ nữ phát ra riếng cười ngầm hiểu ý, nghe đến Tiếu Thanh Sơn có chút buồn bực.

Ồn giống như heo vậy.

Từ xương đuôi lan tràn khô nóng làm cho cậu minh bạch tình huống bây giờ, trước bàn bày một bình rượu đỏ còn chưa mở, cậu không chút do dự mà cầm lên.

"Nhá, đây là muốn chúc rượu?" Sử Triệu nói, "Đến, bao nhiêu chén tôi đều phụng bồi."

Hai chân hắn tréo nguẩy, nheo mắt nhìn tiểu mũ nhân kiều kiều mềm mại cách mình càng ngày càng gần.

Hắn là Đại thiếu gia tập đoàn Vĩnh Cát, thói quen ăn chơi chè chén hàng đêm ca hát, còn không có chơi đùa người trong vòng giải trí. Lần này tiểu mỹ nhân mặc dù chỉ là minh tinh nhỏ, nhưng rất đẹp. Vì để hắn nhảy vào đầu tư điện ảnh, liền có ý tứ nhỏ này.

Sử Triệu đem ly rượu đỏ đưa tới trước mặt Tiếu Thanh Sơn, cằm giương lên: "Đảo -- "

Lời còn chưa nói hết, liền nhìn bình rượu màu đỏ sẫm hướng về đầu của chính mình --"Răng rắc."

Mảnh kiếng bể bùm bùm rơi trên mặt đất, rượu đỏ từ trán của hắn bắt đầu chảy xuống, trên mặt đất hội tụ một bãi rượu thâm sắc, mùi rượu ngon thơm ngát ngào ngạt tỏ khắp toàn bộ phòng.

Trong phòng khách tất cả mọi người sợ ngây người, không ai từng nghĩ tới, một minh tinh nhỏ tuyến 18 lại dám đối thiếu gia tập đoàn Vĩnh Cát ra tay, hơn nữa ra tay còn chuẩn tàn nhẫn như vậy, trực tiếp bể đầu!

Tiếu Thanh Sơn ném nửa đoạn dưới bình rượu, đẩy cửa đi ra.

Yên lặng như tờ, mọi người ngây ngốc nhìn theo người kia rời đi, mãi đến tận nghe thấy Sử Triệu rên rỉ mới phục hồi tinh thần lại. Một cái chân chó vội vã đem Sử Triệu nâng dậy: "Sử Triệu, ngài không có sao chứ?!"

"Không có chuyện gì mẹ mày!" Sử Triệu đẩy ra chân chó, run run rẩy rẩy đi mò đầu mình, quả nhiên mò tới một tay máu

Hắn gầm hét lên: "Tiêu Thanh là thằng chó nào đưa tới, tao nói cho tụi bây biết, rút lại tiền, rút lại tiền không có thương lượng!"

Lời này vô cùng có thể, người môi giới La Hưu còn trông cậy từ trong tay Sử Triệu mò hai bút mỡ, Sử thiếu hiện tại máu chảy thành sông, hắn nhìn chính mình còn phải nhận lỗi!

La Hưu xoa xoa tay cười làm lành: "Ngài đừng tức giận, tôi đi đem cậu ta tóm trở về, thời điểm đó tiện nhân kia còn không phải tùy ý ngài xử trí?"

Tiếu Thanh Sơn đỡ tay vịn, lảo đảo đi ở trong hành lang.

Nơi này hình như là một mảnh lâm viên cực lớn,hành lang cổ kính đỏ thắm uốn khúc uốn lượn, trong đình đầy cây cối hoặc kiên cường hoặc hiếm thấy.

Cậu gõ hệ thống làm sao cũng không chiếm được đáp lại, chỉ có thể theo trực giác, lung tung trong đình viện qua lại.

"Tiên sư nó, nhanh tìm cho tao, tiện nhân Tiêu Thanh này chạy đi đâu?!"

La Hưu dẫn một đám đàn em thân thể cường tráng bên trong vườn tìm, Tiếu Thanh Sơn thẳng thắn dừng bước lại, không tiến thêm nữa.


Dược hiệu mãnh liệt, mỗi một bước cậu đi đều thoáng như đạp ở trên đám mây, lảo đảo.Ngược lại cũng không chạy nổi những người kia, còn không bằng không chạy.

Tiếu Thanh Sơn ngã vài bước, trước mắt rừng đào, cậu có chứa áy náy nghĩ, xin lỗi, đợi lát nữa phải máu nhuộm rừng hoa đào, sau đó tôi sẽ đem phân tốt nhất cho tụi bây coi như xin lỗi.

Rừng đào như là nhận biết được ý nghĩ của cậu, cành lá run lên.

Cậu vốn định dựa vào cửa nghỉ ngơi điều trị khí tức một phút chốc, nhưng không ngờ cửa lớn đóng chặt bỗng nhiên mở ra, cậu một cái sơ sẩy va vào ôm ấp của người khác.

Hơi thở quen thuộc từ phía sau lưng quanh quẩn trụ cậu, cậu quay đầu lại, nam nhân anh tuấn bất kham kia nhướng mày, trong con ngươi thâm sắc chiếu ra gương mặt ngơ ngác của câuh.

Tiếu Thanh Sơn không chút do dự mà nhào vào nam nhân, kêu: "A Dịch!"

Trong lòng thân thể mềm mại tinh tế, Diệp Dịch cau mày, tưởng muốn đẩy ra tiểu mỹ nhân đẹp đẽ xa lạ này, nhưng đáy lòng lại nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, ngăn trở động tác dưới tay hắn.

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là mang cậu vào phòng.

Ngoài cửa, La Hưu cùng đàn em của hắn đối thoại.

"Mịa nó, Tiêu Thanh đâu?! Tụi bây tìm được không?"

"Không có, chỗ ào cũng không gặp cậu ta, cái tên này có thể trốn, tôi con mẹ nó quả thực phục rồi!"

"Không được, nhất định phải tìm ra nó, không tao làm sao cho Sử thiếu một câu trả lời?"

"Chuyện này... Vạn nhất cậu ta trốn vào trong nhà kia?"

La Hưu như có điều suy nghĩ đưa ánh mắt về phía phiến cửa gỗ kia, sau đó liền bác bỏ ý nghĩ này.

Làm sao có khả năng? Quán này có chế độ hội viên, có thể tới nơi này ăn cơm, đều là nhân vật lớn không phú thì quý, làm sao để cái đồ chơi như Tiếu Thanh Sơn vào cửa trốn?

Huống chi hắn tận mắt nhìn thấy Tiếu Thanh Sơn tiến vào sân sau -- bên này là nơi Sử thiếu có ước cũng không tới!

"Không quản thế nào, tiếp tục soát!" La Hưu mắng một câu, "Đào nát đất cũng phải tìm ra cho tai!"

Âm thanh hùng hùng hổ hổ đi xa, trong cửa, Diệp Dịch cau mày, tay đè vai Tiếu Thanh Sơn, ý đồ đem tiểu mỹ nhân dính trên người lột xuống, nhưng đối phương khí lực rất lớn, lại như bánh tết nhỏ quấn lấy hắn không tha.

Cuối cùng, hắn vẫn là tùy ý cái người kia ôm hắn, tại cổ hắn cọ tới cọ lui."A Dịch, tôi thật khó chịu..."

Tiểu mỹ nhân làm nũng, hôn cằm hắn, thủ hạ lung tung châm lửa.

Diệp Dịch cắn răng nói: "Chẳng cần biết cậu là ai phái tới, hiện tại đi xuống cho tôi."

Tiếu Thanh Sơn ôm cổ hắn, đắc ý nói: "Không."

Diệp Dịch cả giận nói: "Xuống!"

Tiếu Thanh Sơn: "Không!"

Hai người trưởng thành thật giống như bạn nhỏ đang cãi nhau, cậu một câu tôi một câu đấu khẩu.

Tiếu Thanh Sơn cả người nóng lên, không tâm tư sẽ cùng hắn cãi đi cãi lại, thẳng thắn ngẩng đầu lên đem môi dán vào, nhưng mặc cho câuh làm sao gây xích mích, đối phương cũng không chịu hé miệng.

"A Dịch..." Cậu cầu khẩn nói.

Tiểu mỹ nhân sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ, Diệp Dịch bị vẩy tới nổi lên phản ứng, trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm, thô bạo mà đem Tiếu Thanh Sơn đè xuống đất, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói: "Cậu tự tìm, chờ một lát khóc đừng trách tôi."

Tiếu Thanh Sơn cầu cũng không được: "Ừ..."

Diệp Dịch giải khai cổ áo của cậu, kéo ra cổ áo, cổ trắng mịn nhẵn nhụi, như là loại ngọc thượng hạng.

Diệp Dịch cười khẽ một tiếng,bàn tay nóng rực cách hõm cổ tinh xảo của cậu càng ngày càng gần, sau đó --

Một bình nước đá bị kề sát ở hõm vai Tiếu Thanh Sơn, nước thấm ướt tóc đen của cậu.

"Đừng tưởng rằng sắc đẹp có thể mê hoặc tôi." Diệp Dịch ngắt lấy cằm của cậu, "Thanh tỉnh sao? Hiện tại nói cho tôi mục đích của cậu."

Không thể không nói, Diệp Dịch hành động thành công, hiện tại Tiếu Thanh Sơn bình tĩnh đến như tăng nhân trong chùa miếu ăn chay niệm phật, cái ý nghĩ đẹp đẽ gì cũng không có.

Tiếu Thanh Sơn mặt không thay đổi nắm lấy bình nước đá kia, mạnh mẽ vò tại trên mặt Diệp Dịch, cắn răng nghiến lợi nói: "Diệp Dịch, anh chết đi!"

Editor: Trước khi nhập học ráng edit cho xong thế giới đầu nè, tui giỏi quớ!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui