Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Editor: Gấu Lam

Thời điểm Diệp Dịch trở lại vừa vặn cùng Sở Minh Viễn gặp thoáng qua.

Hai người bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, không hẹn mà cùng lựa chọn không nhìn đối phương.

Diệp Dịch đẩy cửa ra, mở ra khăn quàng cổ, đem nó khoát lên trên ghế dựa: " Thầy Lý mới vừa gọi điện thoại cho tôi nói thầy một tuần này ra ngoài mở hội, gọi chúng ta trước tự điều tra tư liệu làm, trước tết xuân muốn PPT cùng diễn thuyết phát đến hòm thư của thầy."

Tiếu Thanh Sơn ừ một tiếng, đem hai chén trà sữa đặt ở trên bàn, mặt trên một cái in mèo một cái in chó.

Diệp Dịch cầm lấy cốc in chó shiba uống một hớp —— không phải rất ngọt, ít nhất so với Tiếu Thanh Sơn lần thứ nhất bưng lên trà sữa đã nhạt nhiều lắm.

Hắn nhìn cốc hoa in mèo liếc mắt một cái, hoài nghi dưới mặt nước yên ả kia đều là miếng đường không hòa tan.

"Cậu đó là cái ánh mắt gì? Tôi chỉ bỏ thêm hai viên." Tiếu Thanh Sơn không có việc gì mà chống đỡ cằm, thấy cổ tay Diệp Dịch lỏng ra, tiện tay giúp hắn chỉnh lí.

Tay hắn lạnh lẽo nhẵn nhụi, Diệp Dịch nắm lấy tay của cậu, bàn tay nóng rực chậm rãi trượt đi lên: "Tay sao lại lạnh như vậy?"

Tiếu Thanh Sơn: "Là nhiệt độ cậu quá cao."

Diệp Dịch lại như một cái mặt trời nhỏ, 24 giờ đều tản ra vô cùng vô tận nhiệt lượng, ấm áp dễ chịu.

"Tốt mà." Diệp Dịch bất đắc dĩ thừa nhận, cũng không có buông tay, mà là đẩy ra Tiếu Thanh Sơn, dán sát bên bờ vai cậu, "Vậy cậu hạ xuống thử giúp tôi."

Tiếu Thanh Sơn: "Bên ngoài đất tuyết có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu, khóc lóc om sòm lăn đánh đều không người quản."

Diệp Dịch từ chối: "Không, bác sĩ của khoa tinh thần sẽ đem tôi trói đi."


Tiếu Thanh Sơn: "Cậu còn rất tự mình biết mình."

Diệp Dịch: "Người thông minh đều là như vậy."

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Hai người tùy tiện hàn huyên một lát, đầu đề đã sớm định ra xong xuôi, trang trí mời một người nữ sinh lớp 7, ngựa cũng chia công việc tốt rồi.

Tiếu Thanh Sơn cùng hắn câu được câu không trò chuyện, không chút nào nhắc đến ý đồ Sở Minh Viễn.

Diệp Dịch liếc mắt một cái tuyết bay ngoài cửa sổ, rốt cục nhịn không nổi, mở mắt ra,bên trong con ngươi thâm sắc tràn đầy cảnh giác,lỗ tai chó không tồn tại cũng dựng thẳng lên: "Cái kia... Sở Minh Viễn tới tìm cậu làm gì?"

Tiếu Thanh Sơn nháy mắt mấy cái: "Cậu đoán xem xem?"

Diệp Dịch hừ lạnh: "Tìm mắng muốn ăn đòn chọn một cái đi."

Người kia hồn bay phách lạc như con chó chết, vừa nhìn liền biết làm không ít chuyện khiến xương cốt người khác xấu đi!

Tiếu Thanh Sơn bị chọc cười: "Hắn tới nói xin lỗi." Tuy rằng không có thành ý gì.

"Ồ." Diệp Dịch gật đầu, nguyên lai hắn hiểu lầm Sở chủ trường, người này cũng không như thế đòi ——

"Sau đó thuận tiện cầu xin hợp lại?"

Diệp Dịch: "..."


Thu hồi lời mở đầu, Sở Minh Viễn chính là cái tên không biết xấu hổ khốn nạn!

Cách Khanh Khanh của hắn xa một chút!

Diệp Dịch cảm thấy được Tiếu Thanh Sơn chắc chắn sẽ không phản ứng Sở Minh Viễn, nhưng vẫn là xác nhận nói: "Cậu không đáp ứng đi?"

Tiếu Thanh Sơn: "Cậu nhìn đôi mắt tôi một chút, có sáng không? —— tôi có mù cũng sẽ không đáp ứng hắn."

Diệp Dịch an tâm, liền không nhịn được có chút buồn bực mất tập trung, đuổi chạy một cái Sở Minh Viễn, còn có thiên thiên vạn vạn cái Vương Minh Viễn, Trương Minh Viễn...

Mà hắn bây giờ còn cùng Tiếu Thanh Sơn ở vào bàn quan hệ bạn bè +, cùng người ta rõ ràng không có gì khác nhau xa.

Hắn nâng cốc, tâm tình có chút hạ, lỗ tai chó mệt mỏi buông xuống, dán vào đỉnh đầu.

Tiếu Thanh Sơn hiếu kỳ: "Cậu làm sao vậy?" Cậu vừa nãy trả lời cũng không có vấn đề đi?

Diệp Dịch cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn hắn: "Khanh Khanh, cậu bây giờ cân nhắc nói chuyện yêu đương sao?"

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Diệp Dịch tự giác nói lỡ, cúi đầu xuống, không dám nhìn vẻ mặt của cậu, vung vung tay tự cứu nói: "Không không không tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cậu không trả lời cũng được."

Hắn cảm thấy có đạo ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm trán của chính mình, đốt mỗi một tấc da dẻ lộ ra ở bên ngoài của hắn.


Nhiệt độ nóng bỏng từ vành tai hướng phía dưới, kéo dài tới nơi cổ.

Hắn nghe thấy Tiếu Thanh Sơn lên tiếng ——

"Tôi đàm luận không nói chuyện yêu đương, không phải quyết định bởi cho cậu sao?"

Diệp Dịch sửng sốt đến nửa ngày, mới làm rõ hàm nghĩa bên trong câu nói kia.

Hắn đần độn mà ngẩng đầu lên, cùng Tiếu Thanh Sơn đối diện.

Như là nhất tuyến yên hỏa, đáy đột nhiên mà bốc lên nhấp nháy tia lửa, hoả tuyến chậm rì rì leo lên trên, sau đó càng lúc càng nhanh, tại thời điểm đến đỉnh nổ lớn bạo thành một đám khói hoa xán lạn, như mảnh vỡ sao chổi từ đỉnh đầu của hắn xẹt qua. Mà hắn đứng ở bên trong ánh sao thiêu đốt ngã xuống, đáy mắt chỉ còn lại thân ảnh một người.

Đại não đãng cơ, thông minh thẳng rơi xuống, Diệp Dịch thậm chí không phản ứng lại chính mình đang làm gì, cũng đã đem Tiếu Thanh Sơn ôm vào trong ngực.

Hắn đè lại phần lưng Tiếu Thanh Sơn, tay vừa vặn đặt ở vị trí xương vai cậu, cằm thì lại đặt tại bên trong hõm vai của cậu.

"Khanh Khanh..."

Hơi thở ấm nóng phất qua xương quai xanh Tiếu Thanh Sơn, nơi đó da thịt trắng như tuyết lộ ra một chút hồng nhạt.

Hắn nói: "Tôi yêu em."

Tiếu Thanh Sơn đẩy hắn ra, dời mắt, có vẻ như nhẹ như mây gió nói: "Anh hướng ai thông báo đây, xương quai xanh của tôi?"

Diệp Dịch đè lại bờ vai cậu, bình tĩnh nhìn con mắt của cậu: "Tôi yêu em, làm bạn trai tôi nhé?"

"... Không hợp cách." Tiếu Thanh Sơn biệt nữu mà quay đầu đi, "Không thành ý."

Diệp Dịch dính sát, nói lần nữa: "Em không đáp ứng tôi liền mỗi ngày nói, nói một tuần, một tháng, một năm, cả đời."

Tiếu Thanh Sơn nhướng đuôi lông mày: "Tôi đáp ứng anh liền không nói sao?!"


Diệp Dịch: "Đáp ứng tôi liền một ngày nói ba lần."

Tiếu Thanh Sơn lườm hắn một cái, trầm mặc một lát, trả lời: "... Vậy hôm nay còn lại một lần."

**

Nhất trung nghỉ đông học bổ túc chỉ có hai tuần lễ, rất nhanh liền qua.

Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch muốn làm hạng mục, liền suy nghĩ nói chuyện yêu đương, mỗi ngày hướng trong trường học chạy, ngoại trừ không có bạn học cùng bọn họ vô nghĩa đánh cái rắm hơi có chút cô quạnh ở ngoài, ngược lại cũng không cảm thấy được có cái gì bất đồng.

Giao thừa, ăn qua bữa tiệc đêm giao thừa, Diệp Dịch gọi cho cậu một cú điện thoại.

Cậu từ ban công đi xuống phóng tầm mắt tới, vừa thấy mình liền phất tay đối mình cười.

Không thấy Cố Học Hải mặt đen, Tiếu Thanh Sơn cầm lấy áo khoác liền chạy xuống lầu, hai người đi tàu điện ngầm đi hội chùa Thành Nam.

Bọn họ xem bia ngắm chuyển động không ngừng cắm trên rơm ở xe tiểu phong, vũ sư đi kèm rung trời chiêng trống tại đường tắt nhảy tiến lên, trong chùa miếu đèn nhang lượn lờ, đường phố bên cạnh đèn lồng màu đỏ lớn treo liên tiếp theo gió chập chờn.

Tới gần hừng đông, hai người ở đỉnh đầu đeo mặt nạ ấu trĩ, trên cổ quấn khăn quàng cổ len casơmia đồng nhất, lôi kéo tay xuyên qua đám người rộn rộn ràng ràng, leo lên đỉnh tháp cao nhất Cẩm thành ngắm cảnh bóng đêm vọng đèn đuốc sáng choang.

Tiếng chuông vang lên trong nháy mắt đó, vô số đóa pháo hoa phóng lên trên trời cao, như treo cánh hoa lan rì rào hạ xuống.

Diệp Dịch vừa định hỏi Tiếu Thanh Sơn có nguyện vọng gì, lại bất đắc dĩ phát hiện cậu dựa vào trên ghế salông mềm mại ngủ, trong lồng ngực còn ôm mèo sủng vật của nhân viên công tác chăn nuôi trong tháp.

Sau đại niên mười lăm, bầu trời thay đổi trước mờ mịt vắng lặng, đè lên trên mấy phần màu xanh trong suốt. Trong sân trường cây mây cũng toát ra đầy xanh biếc, tiểu Hắc cùng đại Quất vênh vang đắc ý mà dùng cái mông đối mỗi một người đi đường nỗ lực vuốt lông mèo. Theo ngày đông yên tĩnh đi qua, chính là một năm mới.

Editor: Quen nhau rồi nha*tung bông*

Được đổi xưng hô rồi, tôi - anh, tôi -em ngầu mà, hí hí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui