Mang thai lần thứ hai, cơ thể Bạch Đồ không có phản ứng dữ dội như lần trước, có thể nói là xe chạy đường quen.
Duy chỉ có Vân Dã chuyện bé xé ra to làm y nhức đầu.
Kể từ khi biết Bạch Đồ mang thai, Vân Dã đối với y càng thêm cẩn thận từng li từng tí, từng giây từng phút lo lắng cơ thể y khó chịu, hận không thể đặt trong lòng bàn tay chăm sóc.
Một hai ngày còn tốt, như lâu ngày khiến y có chút không chịu nổi.
"Vân Dã, rốt cuộc con đang làm gì?" Bạch Đồ nhẫn rồi nhẫn, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu từ sách lên, cúi đầu nhìn người đang gối lên đùi y.
Mặt Vân Dã dán bụng Bạch Đồ, ôn nhu nói: "Con đang nói chuyện với Tiểu Mao Đoàn."
Hài tử còn chưa ra đời, tên cũng đã định.
Dù nam hay nữ cũng gọi Tiểu Mao Đoàn, đại danh là Vân Nặc do Tiểu Hôi Cầu chọn lúc trước.
Bụng Bạch Đồ chưa hiện rõ, bụng vẫn bằng phẳng như trước.
Vân Dã cọ cọ đầu trên bụng y, thanh âm ấm ấm mềm mềm: "Tiểu Mao Đoàn, sao con còn chưa ra, cha mang con rất vất vả a...."
Bạch Đồ: "...."
Tên này là đồ ngốc đi.
Bạch Đồ không chịu nỗi kéo Vân Dã lên, giáo huấn: "Ngoan ngoãn xử lý sự vụ, không được náo loạn."
Từ khi Bạch đồ mang thai, đại nhân Ma tôn trực tiếp dời hết sự vụ Ma Uyên tới Kỳ Minh Sơn xử lý, một tấc không rời coi chừng Ma hậu nhà mình.
Dù Bạch Đồ cảm thấy không hợp quy củ nhưng không lay chuyển được Vân Dã nên chỉ đành thỏa hiệp.
"Vâng, không náo." Vân Dã thuận miệng đáp, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay Bạch Đồ, lại lại gần tai Bạch Đồ, thì thầm: "Hôm nay sư tôn cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Có cần con..."
"Không cần." Không đợi hắn nói xong, Bạch Đồ đẩy hắn ra, kiên quyết từ chối.
Có trải qua lúc trước, Vân Dã lo lắng Bạch Đồ vì mang thai mà tổn hao linh lực, thường dùng miệng độ linh khí cho y.
Vừa mới bắt đầu là thực sự độ linh khí nhưng dần dần, tần suất ngày càng cao, chưa nói hai câu đã dính y hôn y.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra mục đích không tinh khiết của người này.
Vân Dã không chịu bỏ qua: "Hiện tại sư tôn đương nhiên không cảm thấy cái gì, nhưng đợi tới khi linh lực thực sự không đủ sẽ cảm thấy khó chịu."
Dứt lời còn bổ sung một câu: "...Con là vì tốt cho hài tử."
Bạch Đồ bị hắn cuốn lấy tới không còn cách nào, nghĩ nghĩ trao đổi với hắn: "Vậy cũng không cần độ linh lực từng giây từng phút, nhiều nhất...!nhiều nhất là hai lần một ngày là đủ."
Y cảm thấy chủ ý này rất ttoos, tiếp tục lập kế hoạch: "Hai lần một ngày là đủ rồi, buổi sáng và buổi tối, lúc khác không được lộn xộn."
Vân Dã nghiêm túc lắc đầu: "Như vậy sao được, ít nhất phải năm lần, không đúng sáu bảy lần mới được."
Bạch Đồ: "Hai lần."
"Bảy lần."
"...Kia ba lần?"
"Bảy lần."
Bạch Đồ hạ quyết tâm: "Vậy thì năm lần, không thể nhiều hơn."
Vân Dã mỉm cười: "Được."
Hắn nói xong liền cúi đầu ấn Bạch Đồ lên ghế dựa hôn thật sâu.
Bạch Đồ bị hắn hôn tới choáng váng mê man, lúc được buông ra hô hấp dồn dầp.
Y thở dốc tựa lưng vào ghế, thấy đối phương còn muốn thì từ chối: "Mới nói xong, đã một lần, mau buông ra."
"Sư tôn nói gì vậy." Vân Dã cắn nhẹ lên lỗ tai đỏ bừng của y, thấp giọng nói: "Chỉ nói là độ linh lực mà thôi, nãy con lại không độ linh lực cho người."
"....Hôn Ma hậu của mình, dù sao cũng không cần đếm đi."
Bạch Đồ: "..."
A.
Nói chung chuyện độ linh khí chỉ có thể kết thúc khi hết mang thai, dù sao tuy Bạch Đồ đôi khi cảm thấy Vân Dã quá dính người nhưng cũng không ghết.
Nhưng còn một chuyện khác cũng khiến y không thể nhịn.
Hôm đó Bạch Đồ luyện chữ bên cửa sổ, một con thỏ xám nhỏ chạy từ ngoài sân tới, trực tiếp nhảy lên bệ cửa sổ: "Cha ngao!"
Bạch Đồ vội vàng tiếp lấy bé: "Sao vậy?"
Mũi thỏ xám nhỏ nhăn lại, giận dữ cáo trạng: "A cha....!a cha lại bắt đầu rồi!"
Bạch Đồ im lặng trong chốc lát, ôm Tiểu Hôi Cầu ra cửa.
Mới vừa ra ngoài liền nghe được tiếng sáo chói tai kinh động lòng người.
Bạch Đồ: "..."
Vân Dã nghe gia đình dưới chân núi kia nói chơi nhạc cho thai nhi có hiệu quả dưỡng thai rất tốt.
Đúng vậy, dưỡng thai.
Từ khi hắn biết được chuyện này liền tìm khúc phổ sáo trúc, bắt đầu luyện thỏi trên Kỳ Minh Sơn.
Thiên phú tu luyện của tôn chủ Ma Uyên rất tốt nhưng trên nhạc lý lại không như vậy.
Bạch Đồ sớm biết hắn không có chút thiên phú trên nhạc lý nhưng thấy đối phương vô cùng hăng hái, y cũng không muốn đả kích liền tùy hắn
Nhưng chưa qua hai ngày Bạch Đồ đã hối hận.
Bởi vì thực sự....khó lọt tao.
Có lẽ Vân Dã cũng hiểu trình độ của mình nên khi luyện tập cố ý tránh Bạch Đồ, còn bày cấm chế ở ngoài đình viện tránh y bị tiếng sáo quấy nhiễu.
Bạch đồ không bị quấy rầy nhưng những sinh linh khác trên Kỳ Minh Sơn lại không may mắn như vậy.
Thỏ xám nhỏ ở trong lòng Bạch Đồ tức giận nói: "A cha cứ luôn thổi như vậy, đám Tiểu Ly sẽ không chơi với con."
Đoạn thời gian này Tiểu Hôi Cầu làm quen không ít bằng hữu ở đây, nào là Tiểu Lộc Tiểu Dương Tiểu Ly Miêu, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hôi Cầu, một đám động vật nhỏ vui sướng diễu võ dương oai trên núi.
Mấy ngày nay Vân Dã luyện tập thổi sáo ở trên núi khiến đám động vật nhỏ đó chịu không nổi, cả ngày trốn trong động không chịu ra ngoài.
Bạch Đồ thầm bật cười ôm chặt thỏ con trong lòng: "Được, để cha nghĩ cách."
Bạch Đồ dẫn Tiểu Hôi Cầu vào rừng, xa xa thấy Vân Dã va vấp thổi sáo.
Tiểu Hôi Cầu vừa nghe thấy âm thành này hai tai lập tức cụp xuống, dùng chân trước đè chặt lên, dáng vẻ cực kỳ thống khổ.
Bạch Đồ mới vừa đi vào tiếng sáo đúng lúc ngừng lại.
Vân Dã thu sáo lại xoay người.
Hắn vừa thấy Tiểu Hôi Cầu trong lòng Bạch Đồ, lập tức thu hồi vui vẻ, tiến đến ôm lấy Tiểu Hôi Cầu: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, hiện tại cơ thể cha con không tốt, đừng quấn cha ôm con."
Tiểu Hôi Cầu vốn ủy khuất, lại đột nhiên bị rầy một trận, tức giận ngồi gào khóc trong lòng bàn tay Vân Dã: "Ngao ngao ngao ngao ô!"
"Ngao ô! Ngao ngao ô!"
"Ô..."
Tiểu Hôi Cầu bị rầy tới thành thật, nằm trong lòng bàn tay Vân Dã không dám nói nữa, đáng thương nhìn Bạch Đồ.
Dáng vẻ giáo huấn nhi tử nhà mình lập tức đổi thành vẻ ôn nhu, nói với Bạch Đồ: "Sao người cũng tới? Cơ thể khó chịu sao?"
"Không có." Bạch Đồ nhìn Tiểu Hôi Cầu, thanh âm thấp xuống: "Trước để con đi chơi ở chỗ khác đi, ta muốn....Ta muốn nói chuyện với con."
Đương nhiên Vân Dã cầu còn không được.
Hắn đặt Tiểu Hôi Cầu lên mặt đất, vỗ vỗ mông bé, không chút lưu tình đuổi người: "Đến chỗ khác đi chơi, a cha muốn nói chuyện chính sự với cha."
Tiểu Hôi Cầu: "..."
Tiểu Hôi Cầu không tình nguyện nhảy đi, Vân Dã thẳng người lo lắng nói: "Nếu sư tôn có việc tìm con thì để Tiểu Hôi Cầu tới gọi con là được rồi, cần gì tự mình đi tới đây.
Nếu không cẩn thận đụng đâu đó...."
"Vân Dã, con coi ta là hài tử ba tuổi sao?" Bạch Đồ trách cứ nhìn hắn, lắc đầu tiến lên phía nắm tay đối phương: "Ở nhà buồn chán, con đi dạo với ta đi."
Vân Dã ngây người, nắm ngược lại tay Bạch Đồ ôn nhu nói: "Vâng."
Hai người chậm rãi đi trong rừng.
Trong rừng cây lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hai người đạp lên lá rụng cành khô.
Lo lắng cơ thể Bạch Đồ khó chịu Vân Dã cố ý đi thật chậm, lộ trình vốn chỉ cần một nén nhang lại bị họ đi mất gấp hai gấp ba lần.
Hai người đi ra khỏi rừng cây, trước mắt là đỉnh vách đá.
Hiện mặt trời đang lặn xuống, rặng mây đỏ ở phía xa vạn trượng, sơn dã ánh vàng rực.
Núi non trùng trùng điệp điệp, mây khói lượn quanh như thu hết toàn bộ thiên hạ vào mắt.
Bạch Đồ nhẹ giọng nói: "Hình như đã lâu rồi chúng ta chưa tới đây."
Từ khi y mang thai, Vân Dã nhìn y chặt chẽ, ít khi để y xuất môn, càng không cần nói là đi đường núi.
Vân Dã nghe ra gì đó từ lời y, thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian này nhất định là sư tôn cảm thấy rất buồn bực, xin lỗi, con..."
"Không có." Bạch Đồ quay đầu nhìn hắn, thanh âm nhẹ nhàng: "Có con ở đây, không có buồn bực."
Mắt Vân Dã động động.
Sau khi Bạch Đồ ở bên hắn cũng hiếm khi biểu lộ tình yêu trước mặt hắn, phần lớn thời gian đều là Vân Dã chủ động.
Vì vậy đột nhiên nghe lời đường mật của Bạch Đồ, Vân Dã nhất thời không kịp phản ứng.
Bạch Đồ quay đầu liền thấy được dáng vẻ ngây ngốc của hắn, tay nhéo mặt hắn: "Ngây ngốc cái gì, ta đang nói với con đó."
Vân Dã hiếm khi ngượng ngừng, hoảng hốt dời ánh mắt: "Sư tôn muốn nói gì với con?".
ngôn tình tổng tài
Bạch Đồ không trả lời tùy ý ngồi trên khối đá.
Y sờ sờ bụng nhỏ vẫn bằng phẳng, giương mắt nhìn Vân Dã: "Con không muốn sờ con sao?"
"Hảo."
Vân Dã ngồi xuống trước mặt y, tay đặt lên bụng Bạch Đồ.
Bạch Đồ đè lên mu bàn tay hắn, vận chuyển linh lực cùng hắn cảm nhận tiểu tử còn chưa thành hình hoàn toàn trong bụng.
Linh lực rót vào trong rất nhanh có cổ linh lực khác hơi yếu lại gần, sự đáp lại vô cùng yếu ớt, ngoan ngoãn quanh quẩn linh lực của Bạch Đồ, nếu không cẩn thận phân rõ căn bản khó mà phát hiện.
==== Hoàn toàn khác với cảm giác lúc mang thai Tiểu Hôi Cầu.
Bạch Đồ nhẹ giọng hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Vân Dã đương nhiên cũng cảm nhận được cổ linh lực kia.
Trước khi thai nhi thành hình, họ chỉ có thể dùng phương thức này cảm nhận được hài tử tồn tại.
"Nó rất ngoan." Bạch Đồ nói: "Không có hấp thu quá nhiều linh lực của ta, cũng không làm ta khó chịu."
Y nói tới đây hơi ngập ngừng lại nói: "Ta là muốn nói thực ra con không cần khẩn trương như vậy."
Động tác Vân Dã hơi bị kiềm hãm, Bạch Đồ tiếp tục nói: "Ta đều hiểu, lúc mang thai Tiểu Hôi Cầu thực sự gặp một số chuyện không tốt.
Nhưng những chuyện đó đã qua.
Hiện tại có con, có Tiểu Hôi Cầu bên cạnh, ta không sao cả, cục cưng trong bụng cũng sẽ không có chuyện."
Bạch Đồ cúi người ôm Vân Dã, nhẹ nhàng cọ cọ đầu vai đối phương: "Vân Dã, hài tử này là thiên đạo ban tặng, mà ta cũng nguyện ý."
"...Ta rất vui."
Vân Dã ngây người hồi lâu, cúi đầu cười khẽ: "Con cho rằng con giấu rất tốt."
Bạch Đồ nhướng mày: "Cũng không coi là ai nuôi con lớn, con giấu gì được ở trước mặt ta."
Vân Dã mím môi nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt Bạch Đồ: "Đúng vậy, con không gạt được gì khi ở trước mặt người."
Những gì Bạch Đồ trải qua lúc mang thai năm đó vẫn là cái nút trong lòng Vân Dã, chỉ cần nhớ tới đối phương ăn bao nhiêu khổ cực trước đó, trong lòng hắn không thể buông bỏ được.
Bạch Đồ ôn nhu nói bên tai Vân Dã: "Con làm cho ta đã đủ rồi, không cần miễn cưỡng bản thân nữa."
Y dừng lại chút nhớ lại điều Tiểu Hôi Cầu nhắc nhở, trịnh trọng ám chỉ: "Giống như luyện tập thổi sáo, cũng không phải là sớm chiều có thể xong, không cần gấp gáp."
"Không miễn cưỡng." Vân Dã cười cười trả lời: "Giống sư tôn, con rất vui."
Bạch Đồ: "..."
Vân Dã ngồi xuống bên người Bạch Đồ, kéo người vào lòng, thanh âm ôn nhu ấm áp: "Sư tôn tốt như vậy con phải đối xử với sư tôn tốt hơn."
...Hình như càng khuyên càng không xong là sao.
Nhớ đến gương mặt bất lực mềm yếu của nhãi con nhà mình, tim Bạch Đồ quyết đành xuất ra đòn sát thủ.
Thanh âm y mềm xuống, ngữ điệu có chút ủy khuất: "Nhưng...gần đây con chỉ lo luyện thổi sáo, thời gian ở bên ta cũng ít đi."
Bạch Đồ hiếm khi nói rõ với Vân Dã như vậy, lỗ tai lập tức đỏ bừng.
Y chôn mình trong cổ Vân Dã, tiếp tục ai oán: "Mấy ngày nay con luôn ra ngoài hai ba canh giờ, hại thời gian có thể mỗi ngày gặp con cũng giảm nhiều..."
Bạch Đồ sắp hết nói được, y mím môi cứng đờ nói: "Nói chung không cho con đi."
Vân Dã nơi nào chịu nỗi Bạch Đồ nói như vậy với hắn, tim mềm nhũn vội vàng đáp: "Vâng, không đi."
Bạch Đồ vẫn không yên lòng: "Ta không tin, khi về con phải ném sáo đi."
"Vâng, trở về liền ném."
Nắng chiều hoàn toàn chìm xuống, Vân Dã cõng Bạch Đồ đi trên đường núi.
Bạch Đồ nằm trên vai hắn thở một hơi như trút được gánh nặng.
Vậy là y...!hoàn thành nhiệm vụ rồi đi.
Nhưng dù thế nào thì từ ngày đó trở đi trên Kỳ Minh Sơn không còn tiếng sáo đáng sợ với lực sát thương cực mạnh nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...