Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ FULL


Một giây sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, một con sói nhỏ bị gió thổi ra khỏi cửa, xám xịt trốn vào bụi cỏ.
Trong phòng, Bạch Đồ ôm chặt nhãi con nhà mình, tức giận tới xù lông.
Rốt cuộc vì sao người này lại cảm thấy một con thỏ tiên đực như y sẽ có...!sẽ có cái kia??!
"Ngao ô ngao ô..." Như cảm giác được Bạch Đồ đang tức giận, Tiểu Hôi Cầu cọ cọ đầu trong lòng Bạch Đồ, thân mật làm nũng.
Bạch Đồ xoa xoa con một hồi, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn, bắt đầu suy nghĩ chuyện ăn uống của gia hỏa này.
Y từng nghe nói qua thỏ con mới ra đời nếu không có sữa mẹ nuôi có thể uống chút sữa dễ.
Bạch Đồ xoa xoa đầu Tiểu Hôi Cầu, nhét nhóc vào bên trong ổ cỏ, cẩn thận giấu kỹ mới leo ra khỏi ổ.

Chân trước Bạch đồ mới vừa đi, chân sau Tiểu Hôi Cầu đã "anh anh" nháo.
Nhãi con vốn đang đói, ở trong lòng Bạch Đồ làm bé cảm giác an toàn hơn, nhưng bây giờ hơi thở làm bé an tâm cách bé ngày càng xa, Tiểu Hôi Cầu ủy khuất chết người, tứ chi đạp loạn, nhỏ giọng khóc lên, nước mắt rơi xuống như ngọc trai.
Sau khi sinh bé vẫn luôn im lặng, vẫn là lần đầu tiên Bạch Đồ thấy bé khóc, trong lòng như bị gai đâm vậy, vội vàng chạy về ôm con vào lòng.
"Được, cha không đi, con đừng khóc..." Bạch Đồ liếm đi nước mắt trên mặt Tiểu Hôi Cầu, chân trước êm ái vỗ lưng bé.
Tiểu Hôi Cầu khóc tới nấc lên, sử dụng tứ chi chui vào lòng y, giấu hết cả người dưới bụng Bạch Đồ mới cảm thấy an toàn.

Tiểu Hôi Cầu khóc mệt mỏi, mệt mỏi nằm dưới thân Bạch Đồ, nhỏ giọng nức nở.
Bạch Đồ bất đắc dĩ thở dài.
Nhãi con mới ra đời không có cảm giác an toàn, xa người liền chịu không nổi, này có chút phiền toái.
Y đang nghĩ vậy, ngoài cửa truyền tới tiếng động như có người khẽ cào cửa.

Sau đó vang lên thanh âm của Vân Dã.
"Ngao ô...!sư tôn, con xuống núi mua chút sữa dê về, trước đút cho Tiểu Hôi Cầu đi."
Cửa phòng hơi mở ra, Bạch Đồ:"...Vào đi."
Vân Dã bưng một chén sữa dê vào phòng.
Bạch Đồ vừa thấy hắn sẽ tức giận, quay đầu không muốn để ý đến hắn.


Vân Dã chột dạ nhìn Bạch Đồ, ngồi bên giường múc một sữa dê đưa tới ổ nhỏ:"Tiểu Hôi Cầu, đi ra uống sữa."
Tiểu Hôi Cầu mới vừa bị dọa sợ, kéo chặt lông Bạch Đồ, chết sống không chịu đi ra:"Anh."
Vân Dã cũng không nóng nảy, thanh âm mềm xuống dụ dỗ:"Ngoan ngoãn đi ra, cha ở đây mà."
"Anh anh ô..." Tiểu Hôi Cầu thút tha thút thít đáp, ló đầu ra, nhưng mới vừa tiếp xúc không khí bên ngoài đã như bị chấn kinh run cầm cập, lần nữa chui vào bụng Bạch Đồ.
Vân Dã: “……”
Bạch Đồ: “……”
Hai người không biết chăm sóc hài tử nhìn nhau không nói gì.
Bạch Đồ xoa xoa nhi tử bị dọa sợ, nhấp một hớp sữa dệ trong muỗng nhỏ, rồi cúi đầu đút cho bé.

Tiểu Hôi Cầu lập tức đàng hoàng, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhấp miệng nhỏ uống sữa.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, Tiểu Hôi Cầu uống no rốt cuộc không khóc nháo nữa, tựa vào lòng Bạch Đồ ngủ mất, khóe miệng còn dính chút sữa.
Bạch Đồ cười cười liếm sạch bé, lần nữa cuộn thành một cục giấu Tiểu Hôi Cầu dưới bụng.
Vân Dã thu dọn xong lại nằm trước ổ cỏ nhỏ nói:"Sư tôn muốn nghỉ ngơi không?"
Thanh âm nói chuyện của hắn vô cùng dè dặt, rất sợ Bạch Đồ không như y lại đá hắn ra khỏi cửa.
Bạch Đồ thấy dáng vẻ này của hắn lại mềm lòng, nói:"Được rồi, không giận con.
Vân Dã không nhúc nhích, tiếp tục nhỏ giọng hỏi:"Kia...!con có thể ở lại đây sao?"
Không đợi Bạch Đồ trả lời, hắn đã lập tức nói:"Con cam đoan im lặng, không quấy rầy sư tôn, sư tôn đừng đuổi con đi."
Thực ra Bạch Đồ cũng không muốn hăn sdid.
Tuy sau khi ngủ dậy tinh lực cơ bản đã khôi phục nhưng sau khi sinh sản xong, bản năng không có cảm giác an toàn, trong tầm mắt không có ai sẽ cảm thấy hoảng hốt.
Nghe Vân Dã nói như vậy, Bạch Đồ lập tức trả lời "Được", sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ, bù thêm câu:"Vạn nhất Tiểu Hôi Cầu tỉnh dậy lúc nửa đêm, còn phải đút sữa."
Vân Dã chớp mắt, mặt mày cong cong:"Vâng."
Trời dần khuya, Tiểu Hôi Cầu ăn uống no đủ, trong chốc lát đã ngủ say.

Lông tơ toàn thân khẽ run, hai cái chân nhỏ đôi khi động động, đáng yêu tới khiến Bạch Đồ không nhịn được liếm bé mấy cái.
Vân Dã thấy mà ngứa tim, thân hình thoắt cái cũng trở về nguyên hình.
Gần nửa tháng nay lông hắn đã mọc lại, da lông toàn thân mềm mại nhiều hơn, khôi phục uy phong ngày xưa

Sói nhỏ cúi đầu vào ổ cỏ, mũi cọ cọ bụng Bạch Đồ.

Nhãi con như cảm nhận được hơi thở phụ thân tới gần, lộ ra đầu nhỏ dưới thân Bạch Đồ, vẫn không tỉnh lại.
Mắt sói lập tức sáng, êm ái liếm hai con thỏ trong ổ từ đầu tới đuôi.
....Nếu không phải hắn quá lớn, hắn hận không thể nhét cả người vào trong ổ nhỏ.
"Được rồi, dừng lại." Bạch Đồ bị hắn liếm ngứa ngáy, né về phía sau chút:"Vân Dã!"
"Ngao...." Vân Dã ngoan ngoãn dừng lại, đầu mũi cọ cọ mặt Bạch Đồ.
Chiếm đủ tiện nghi, hắn vươn chân đẩy Tiểu Hôi Cầu về, mình nằm xuống bên cạnh ổ nhỏ, ôm ổ nhỏ vào lòng:"Sư tôn ngủ ngon."
Được hơi thở quen thuộc bao quanh, Bạch Đồ cuộn người rất nhanh đã ngủ say.
Bởi vì là Tiên Thể, Tiểu Hôi Cầu lớn rất nhanh, không quá hai ngày đã có thể mở mắt, lông tơ trên người cũng nhiều hơn.
Tiểu Hôi Cầu khác với thỏ nhỏ bình thường, thỏ nhỏ dân gian lúc mới sinh ra không có lông, mấy ngày sau lông mới dài ra.

Khi mới sinh ra, lông của Tiểu Hôi Cầu là màu xám nhạt, chỉ có lỗ tai có chút trắng, qua hai ngày, màu lông càng thêm đậm, ngày càng giống màu lông của Vân Dã.
Còn màu mắt, màu mắt của Tiểu Hôi Cầu không giống màu đỏ trong suốt như nguyên hình Bạch Đồ, mà là màu hổ phách nhàn nhạt, cũng thừa kế từ nguyên hình của Vân Dã.
Sau khi lớn hơn chút nữa, Tiểu Hôi Cầu không cần uống sữa nữa, Vân Dã tìm chút cỏ linh lăng đút cho bé.

Nhưng Tiểu Hôi Cầu chỉ nếm chút, không thích ăn.

Thực sự đói lắm chỉ uống sữa, chết sống không ăn cỏ.
Bạch Đồ ngậm một cây cỏ, cúi đầu đút tới bên miệng Tiểu Hôi Cầu:"Ngoan, ăn cơm."
"Ngao ô ngao ô...." Tiểu Hôi Cầu chống cự dùng sức lắc đầu, hai lỗ tai rũ sau đầu cũng đong đưa theo.
Bạch Đồ khổ não nhìn Vân Dã:"Phải làm sao đây, không thì dẫn con đi tìm Y Tiên?"
Vân Dã nghĩ nghĩ sờ sờ đầu Tiểu Hôi Cầu, nsoi:"Con có cách, sư tôn chờ con chút."
Hắn nói xong quay đầu ra cửa.
Bạch Đồ nằm trong ổ, liếm lông Tiểu Hôi Cầu.

Mấy ngày qua, thân thể y đã sớm khôi phục nhưng không biến về hình người.

Tuy Tiểu Hôi Cầu đã lớn chút nhưng vẫn quá nhỏ, rất thích núp dưới bụng Bạch Đồ, vừa rời đi liền không có cảm giác an toàn.

Vì thế Bạch Đồ vẫn luôn duy trì nguyên hình, nếu rời khỏi ổ đương nhiên cũng ngậm bé theo.
Vân Dã đi lần này thật lâu, qua nhiều ngày Bạch Đồ vẫn không có cảm giác an toàn, lúc này trong phòng chỉ còn một mình y, không khỏi lo âu.

Hoàn toàn quên mình còn có pháp lực tu vi.
Bạch Đồ nhẫn nhịn đợi một hồi, vẫn chưa thấy Vân Dã về, lo lắng tới lỗ tay bay qua bay lại.

Y rốt cuộc không chịu nổi cúi đầu hỏi:"Tiểu Hôi Cầu, có muốn gặp phụ thân con không.
Tiểu Hôi Cậu được liếm tới thoải mái đang buồn ngủ, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ:"Ngao?"
Bạch Đồ nói bóng gió:"Biết con cũng lo lắng, chúng ta đi xem hắn đang làm gì được không?"
Tiểu Hôi Cầu chưa biết nói chuyện, đương nhiên không thể trả lời.

Bạch Đồ cũng không để ý bé có phản ứng gì, nói xong liền ngậm gáy Tiểu Hôi Cầu leo ra khỏi ổ.
Đột nhiên bị bay lên, Tiểu Hôi Cầu luống cuống:"...Ngao ngao ngao?"
Bạch Đồ ngậm Tiểu Hôi Cầu ra cửa.
Trong sân không còn hơi thở Vân Dã, Bạch Đồ hơi cảm ứng chút, đi xuống núi.
Linh Khí trên Kỳ Minh sơn sung túc, nhưng cũng không phải là nơi không có ai.

Trong núi thấp thoáng có không ít hàng rào thôn xóm ở, dưới chân núi càng náo nhiệt.

Trước kia lúc Bạch Đồ đặt chân ở đây, đã hiết lập một cái chắn ở giữa sườn núi.
Cái chắn đó không ngăn được tu sĩ, nhưng nếu là người không có tu vi, chỉ cần đặt chân vào trong chắn sẽ bị lạc đường, chỉ có thể xuống núi.
Bạch Đồ ngậm ấu tể nhà mình nhanh chóng vượt qua cái chắn.
Bên ngoài chắn là một thôn trang nhỏ, lúc này mặt trời đang lặn xuống, nhà nhà bốc lên khói bếp, quang cảnh an lành yên tĩnh.
Bạch Đồ đi theo hơi thở của Vân Dã tới trước một căn nhà, nghe thấy giọng nói truyền tới từ bên trong:"Vân Dã a, thân thể phu lang nhà ngươi nay đã khá hơn chưa?"
Bạch Đồ ló đầu nhìn vào trong, chỉ thấy Vân Dã đang nói chuyện với một nam nhân mặc quần áo nhà nông.
Vân Dã nói:"Đã tốt hơn nhiều, đa tạ Vương thúc quan tâm."

Người nói chuyện cùng hắn cười ha ha, hỏi:"Canh gà kia hữu hiệu chứ? Phu lang nhà ta lúc ấy cũng không có sữa, thể chất song nhi là như vậy, uống nhiều mấy ngày là tốt rồi."
Bạch Đồ:"...."
Thì ra canh gà thúc sữa là từ người này tới???
Vân Dã như cảm ứng được cái gì, ngây người nhìn về chỗ Bạch Đồ.
Bạch Đồ lui về phía sau, ôm Tiểu Hôi Cầu ngổi xổm ngoài viện.
Lúc này một nam tử thanh tú cầm một túi giấy dầu ra khỏi phòng.
Vương thúc nhận lấy túi giấy dầu rồi đưa cho Vân Dã:"Thứ ngươi muốn đã làm xong, nhanh về đi, đừng để phu lăng và nhi tử chừo sốt ruột."
Hắn nói, lại dặn dò:"Song nhi mới sinh xong nhất định phải ở bên cạnh, không thể rời đi quá lâu, có gì không biết cứ tới đây hỏi ta."
Vân Dã gật đầu:"Vâng, đa tạ."
Hắn đi ra ngoài thấy hai con thỏ một lớn một nhỏ chờ ở ngoài cửa, đều giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ trong suốt giống nhau như đúc.
Tim Vân Dã ấm áp, khom lưng ôm hai con thỏ vào lòng:"Sao sư tôn tới đây?"
Bạch Đồ bị hắn ôm vào lòng mới cảm thấy yên tâm, y tựa lên ngực Vân Dã hơi cọ chút, thấp giọng nói:"Tiểu Hôi Cầu nhớ con."
"Phải không?" Vân Dã sửng sốt, xoa xoa đầu Tiểu Hôi Cầu:"Tiểu Hôi Cầu ngoan, phụ thân là đi tìm đồ ăn cho con nha."
Mặt Bạch Đồ nóng lên, chôn đầu sâu hơn, thầm may mắn bây giờ là nguyên hình, Vân Dã nhìn không ra gì.
Bạch Đồ hỏi:"Con tìm gì cho hài tử vậy?"
Lúc nói chuyện, Vân Dã đã ôm họ về lại trên núi.
Vân Dã ngồi xuống ở ven đường, đặt hai con thỏ lên đùi, mở ra túi giấy dầu mua được từ nhà kia.
Trong túi là một chút thịt băm đã chưng.
Bạch Đồ sửng sốt:"Này..."
Vân Dã giải thích:"Hồi nhỏ mẹ con thường làm như vậy cho con ăn, sư tôn tin con."
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Hôi Cầu ngửi thấy mùi thịt chui ra dưới người Bạch Đồ, hai chân trước duỗi bắt lấy tay Vân Dã, không ngừng "ngao ô ngao ô".
Bạch Đồ:"..."
Vì vậy, nhãi con dưới ánh mắt hai người cha vui sướng ăn sạch sẽ thịt băm.
Thỏ thích ăn thịt.
....Vậy đi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bạch Đồ: Là nhi tử nhớ con, không phải ta.
Nhi tử đột nhiên cõng nồi: Ngao ngao ngao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui