Vân Dã mới nói xong câu đó, phần bụng bị người mạnh mẽ đánh một quyền.
Hắn cau mày kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy dưới thân trống rộng.
Người bị hắn đè ở dưới đột nhiên biến mất, Vân Dã không có điểm tựa đầu mạnh mẽ đụng lên đầu giường.
Tiếng vang kinh động người hầu đang dọn dẹp, hai người hầu vội vàng chạy tới vén màn, lại thấy tôn thượng nhà mình cuộn người trên giường, trên mặt còn vẻ đau khổ.
"Tôn thượng, người sao vậy?!"
"Không, không sao." Vân Dã nhìn lướt qua cục lông trắng lông toàn thân xù thành con nhím nhanh chóng biến mất trong chăn, ôm bụng yếu ớt nói:"Tất cả lui xuống đi."
Sự thật chứng minh, chiếm tiện nghi luôn phải trả giá cao.
Ma Quân thế hệ này nằm lỳ trên giường mệt mỏi nghĩ.
Chuyện Bạch Đồ muốn đi Thiên Diễn Tông, Vân Dã dùng đủ loại lý do kéo lại kéo, kéo tới Bạch Đồ suýt nữa tức giận mới bằng lòng đáp ứng.
Ngày hôm đó, xe ngựa đi tới Thiên Diễn Tông dừng ở cửa thành Lâm Uyên, Vân Dã đưa Bạch Đồ tới bên cạnh xe ngựa vẫn không yên lòng:"Sư tôn, không thì con đi với người..."
"Không được, chúng ta đã nói xong rồi." Bạch Đồ cắt ngang:"Bây giờ con không tiện xuất hiện trước mặt chính đạo, ngoan ngoãn ở đây đợi ta về."
"Nhưng..."
Bạch Đồ sừng sộ:"Nhưng cái gì?"
Vân Dã:"...Không có gì."
Đôi mắt Vân Dã rũ xuống, làm ra bộ dáng đáng thương.
Bạch Đồ thấy mà mềm lòng, tới gần hắn thấp giọng nói:"Giận?"
"...Không dám giận sư tôn."
Bạch Đồ sớm rõ kịch bản của hắn, không chút lưu tình đâm thủng:"Ngươi không dám, ngươi chỉ biết giả vờ đáng thương làm ta mềm lòng."
Biểu tình Vân Dã lập tức càng thêm đáng thương:"Sư tôn..."
"Được rồi." Bạch Đồ trấn an sờ sờ tóc hắn, lại như nghĩ tới điều gì, ôn nhu nói:"Con ngoan ngoãn ở lại Ma Uyên chờ ta, chờ chuyện này xong, sau khi trở về ta sẽ nói cho con một bí mật.
Lúc này xe tù áp giải Ô Cưu ở phía sau bọn họ chậm rãi chạy tới.
Hai hộ pháp một nam một nữ đi theo Vân Dã đi tới trước xe ngựa, thi lễ với hai người:"Hồi tôn thượng, Tiên Tôn, đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể xuất phát."
Bạch Đồ gật đầu:"Đi thôi."
Y quay đầu vào xe ngựa, hai vị hộ pháp kia ngồi trước xe thúc linh thú.
Màn xe lần nữa buông xuống, linh thú ngự không ở trước xe ngựa khẽ kêu, chậm rãi chạy tới nhập khẩu Ma Uyên.
Chuyến đi lần này của Bạch Đồ chỉ vì sáng tỏ chân tướng, bỏ đi lòng nghi ngờ của chính đạo, không muốn mang nhiều người hầu Ma Uyên.
Vân Dã khuyên bảo không có kết quả chỉ đành lấy lui làm tiến, để hai hộ pháp bên cạnh mình đi theo Bạch Đồ.
Hai hộ pháp cũng đi theo Vân Dã ở kiếp trước, tu vi cao thâm, với hắn trung tâm như một.
Để họ đi theo, ít nhiều gì Vân Dã cũng có thể yên tâm chút.
.....Đánh rắm.
Vân Dã căn bản không yên tâm, sao có thể yên tâm.
Chan trước xe ngựa vừa đi, chân sau Vân Dã đã triệu tập một nhóm Ma Uyên tinh nhuệ, trộm đi theo.
Xe ngựa của Bạch Đồ rất nhanh đã chạy ra Ma Uyên, Bạch Đồ vén rèm xe nhìn về đám mây phía xa xa.
Bên cạnh y, nữ tử một thân hắc y rót cho y chén nước:"Nơi đây cách Thiên Diễn Tông còn hai canh giờ, Tiên Tôn có muốn ngủ một chút?"
"Không cần." Bạch Đồ lắc đầu:"Đa tạ Chỉ Phong cô nương."
Chỉ Phong cười cười:"Tiên Tôn không cần khách khí.
Tôn thương công đạo hai người chúng ta chăm sóc Tiên Tôn thật tốt, nếu Tiên Tôn xảy ra chuyện gì, ta với Nam Kiều chắc chắn sẽ bị tôn thượng trách phạt."
"Là hắn lo lắng nhiều." Bạch Đồ nói:"Ta thanh tu trong Thiên Diễn Tông nhiều năm, Thiên Diễn Tông không đến mức sẽ làm gì với ta."
"Dù sao nay đã khác xưa." Chỉ Phong chỉ chỉ nói:"Cẩn thận dù sao vẫn có lợi."
Bạch Đồ cúi đầu, tay ở trong áo lông nhẹ nhàng vuốt ve bụng, môi không tự chủ đượng cong lên:"Đúng vậy, phải cẩn thận hơn."
Chỉ Phong trầm ngâm nhìn y hồi lâu, đột nhiên hỏi:"Tiên Tôn có biết, những ngày qua tôn thượng đã phái Chỉ Phong điều tra Tiên Tôn từng người nào lui tới đi."
Bạch Đồ cũng không kinh ngạc:"Đoán được."
"Tiên Tôn không hiếu kỳ Chỉ Phong tra được những gì?"
Bạch Đồ nhìn nàng.
"Không thu hoạch được gì." Chỉ Phong nói:"Tiên Tôn hiếm khi lui tới với người khác, lui tới nhiều nhất trước đó chỉ có mấy vị tiền bối giới Tu Chân.
Nhưng đây không phải là đáp án tôn thượng muốn."
"Chuyện này làm Chỉ Phong bối rối rất lâu, nhưng gần đây Chỉ Phong lại mơ hồ có chút suy đoán." Chỉ Phong nháy mắt với Bạch Đồ, nghịch ngợm nói:"Chuyện này chỉ sợ....tôn thượng người trong cuộc mơ hồ."
Đôi mắt Bạch Đồ khẽ động.
Nữ tử này trước đó tiếp xúc với y không nhiều, thời khắc này tâm tư linh hoạt làm cho y hơi kinh ngạc.
Y vốn cũng không muốn gạt, Bạch Đồ thả lỏng cơ thể dựa trên đệm mềm, nhẹ giọng nsoi:"Cũng không phải là do chính hắn mơ hồ sao?"
Đều đã nhắc nhở tới mức này, người nọ vẫn còn ở khắp nơi tìm phụ thân hài tử trong bụng y, ngu ngốc.
Trong mắt Chỉ Phong thoáng qua tia hiểu rõ, cười nói:"Tôn thượng nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Phải không?"
"Dĩ nhiên." Ánh mắt Chỉ Phong sinh động:"Tiên Tôn tới Ma Uyên, tôn thượng rất vui mừng.
Nếu biết chuyện này nhất định sẽ càng thêm vui vẻ.
Thật chờ mong sau khi tôn thượng biết sẽ có phản ứng gì."
Bạch Đồ nhếch môi, con ngươi nhu hòa:"Ta cũng rất chờ mong."
Không lâu lắm, xe ngựa dừng trước sơn môn Thiên Diễn Tông.
Trước khi xuất phát Bạch Đồ đã viết thư báo cho Lăng Vi Quân, vì vậy Thiên Diễn Tông sớm biết họ tới.
Bạch Đồ một mình mang theo xe chở tù áp giải Ô Cưu vào Nghị Sự Các, Lăng Vi Quân cùng mấy trưởng lão và chưởng giáo mấy đại môn phái ở giới Tu Chân chờ ở đó.
Chân mày Bạch Đồ hơi nhíu.
Chủ ý lúc tới của y là không muốn kinh động quá nhiều người, cũng sớm viết cho Lăng Vi Quân biết, vì vậy khi đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng y không khỏi có phần kinh ngạc.
Chẳng qua cũng không phải đại sự gì.
Bạch Đồ kéo áo lông trên người, ngăn mấy tầm mắt khó tin, thong dong đi vào trong.
Y mặc như vậy chỉ có thể giấu giếm đệ tử tu vi cấp thấp ngoài kia, trước mặt nhân sĩ đứng đầu giới Tu Chân này căn bản không thể giấu.
Bạch Đồ coi Nghị Sự Các như không có người đi tới, đối với người ngồi trên chủ vị:"Lăng Vi Quân, đã lâu không gặp."
Tính ra y và Lăng Vi Quân đã mấy tháng không gặp, người sau nhìn qua tiều tụy không ít, sớm không còn tiêu sái an nhàn như trước.
Lăng Vi Quân thấy dáng vẻ này của y cũng kinh ngạc không thôi, hồi lâu mới tìm được về thanh âm của mình, hoảng sợ nói:"Mời, mời Tiên Tôn người."
Bạch Đồ không khách khí với hắn, trực tiếp ngồi xuống ghế.
Xe tù áp giải Ô Cưu bị đẩy vào bên trong Nghị Sự Các.
Tứ chi Ô Cưu vẫn bị xích sắt khóa, cúi thấp đầu ngồi trong xe, chẳng nói câu nào.
Bạch Đồ nói:"Tình hình tỉ mỉ ta đã nói với Lăng Vi Quân, hiện tại người cũng đã mang đến cho các ngươi, chư vị có thể tự mình kiểm chứng.
Trong Nghị Sự Các lập tức nghị luận ầm ĩ.
Có người chất vấn:"Dù trong chuyện này Vân Dã bị oan nhưng hắn xuất thân từ Ma Uyên, hiện tại đi vào Ma Uyên thành Ma Quân, sao không thể diệt trừ được?"
"Đúng vậy, hơn nữa trước đó hắn còn gửi chiến thiếp tới Thiên Diễn Tông.
Tính tình người Ma Tộc hay thay đổi, ai biết được ngày nào hắn đột nhiên muốn đánh giới Tu Chân, lẽ nào giới Tu Chân phải ngồi chờ chết sao?"
"Một ngày chưa diệt Ma Uyên, chính đạo trung nguyên sẽ không có ngày sống an ổn, tiên tôn dám bảo đảm Ma Uyên vĩnh viễn sẽ không ra tay với chính đạo sao?"
Bạch Đồ:"Ta dám."
Lời y vừa rơi xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lăng Vi Quân chần chờ, hòa giải nói:"Bản tọa biết Tiên Tôn sủng ái Vân Dã, nếu trước đó, Vân Dã chắc chắn không dám ngỗ nghịch Tiên Tôn, nhưng hiện tại đối phương đã trở thành ma đầu, Tiên Tôn nói...!có thể tính sao?"
Đáp trả hắn lại là Ô Cưu bị nhốt trong xe tù.
Ô Cưu ngẩng đầu, đôi mắt âm u nhìn Bạch Đồ:"Lời của Tiên Quân Chiêu Hoa đương nhiên là có thể tính.
Chư vị còn chưa biết, đường đường Tiên Quân Chiêu Hoa đã trở thành Ma Hậu của chi chủ Ma Uyên.
Chi chủ Ma Uyên bây giờ của chúng ta bị Tiên Quân Chiêu Hoa mê tới thần hồn điên đảo, nơi nào lo lắng đám lão già các ngươi."
Bạch Đồ thở dài trong lòng.
"Này...?!" Lăng Vi Quân vô cùng hoảng sợ, hỏi:"Tiên Tôn, lời ma đầu kia có thật không?"
Bạch Đồ rũ mắt không đáp, Lăng Vi Quân nhìn bụng y, thăm dò hỏi:"Nói như vậy, thai nhi trong bụng Tiên Tôn..."
"Là hài tử của Ma tộc!" Có người thiếu kiên nhẫn chỉ trích:"Ngươi thân là Tiên Tôn chính đạo, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy!"
Bạch Đồ đứng dậy:"Chuyện riêng của ta không cần chư vị phí tâm.
Hôm nay tới đây chỉ vì sáng tỏ sự thật, cũng đưa ý nguyện Ma Uyên đình chiến tới.
Chuyện đã nói xong, cáo từ trước."
Y cất bước muốn đi, lại bị một đạo kiếm khí ngăn lại.
Cùng lúc đó, hai thân ảnh xuất hiện bên người Bạch Đồ.
Một nam một nữ hộ Bạch Đồ ở phía sau, vũ khí bên hông mơ hồ hiện ra ma tức.
Bạch Đồ khoát khoát tay, để hai người lui ra.
Người cầm kiếm lông mày và râu đều bạc trắng, hẳn cũng là nhân vật chưởng giáo môn phái nào đó, Bạch Đồ nghiêng đầu nìn, nhất thời không nhớ danh hào của đối phương.
Người kia nói:"Lời Tiên Tôn sai rồi, nếu đây là huyết mạch Ma tộc, sợ rằng không còn là chuyện riêng nữa.
Ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời, kiếm trong tay đột nhiên bị lực đạo mạnh mẽ bắn trúng, rời tay thẳng tấp đâm vào tường.
Nghị Sự Các lại xôn xao.
"Đừng chỉa kiếm vào ta." Trong lúc Giương cung bạt kiếm, Bạch Đồ thu linh lực, tay bảo vệ phần bụng, nhàn nhạt nói:"Các ngươi muốn như thế nào?"
Mọi người trầm mặc, trong mắt đều là đề phòng.
Đây là kết quả bết bát nhất trong dự đoán của Bạch Đồ.
Thiên Diễn Tông không dám làm gì mình, trên thực tế, nếu như y không muốn thừa nhận mình có liên quan tới Vân Dã.
Giới Tu Chân dù hoài nghi cũng không cầm được chứng cứ gì.
Nhưng y không muốn như vậy.
Y chưa bao giờ là người chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ, che che giấu giấu.
Hơn nữa, đây không công bằng với Vân Dã.
Được Vân Dã cho uống tiên dược mấy ngày, linh lực y đã khôi phục được thất thất bát bát.
Muốn đi ra ngoài cũng không khó.
Tuy y không muốn xé rách mặt với giới Tu Chân, nhưng nếu họ thật sự muốn làm kẻ địch với y, y phụng bồi tới cùng.
Trong Nghị Sự các lập tức yên tĩnh, chốc lát, Lăng Vi Quân nói:"Đều thu vũ khí.
Nơi đây là Thiên Diễn Tông, Tiên Quân Chiêu Hoa là người Thiên Diễn Tông, dù là ai cũng không được thương tổn Tiên Quân Chiêu Hoa trước mặt bản tọa."
Hắn đứng lên đi tới trước mặt Bạch Đồ, thi lễ với y:"Tiên Quân Chiêu Hoa đường xa mà tới, trước tạm thời nghỉ ngơi ở Thiên Diễn Tông, chuyện còn lại chúng ta bàn sau đi."
Lạc Hà Phong, Bạch Đồ ngồi trong đình nghỉ mát, không thể làm gì khác ngoài thở dài.
Ai có thể nghĩ tới, sẽ có ngày y trở về Lạc Hà Phong bằng thân phận tù nhân.
Lăng Vi Quân để y ở lại Thiên Diễn Tông, dễ nghe là để y tu dưỡng, thực ra chính là giam lỏng y ở đây.
Lăng Vi Quân nghĩ gì sao Bạch Đồ không rõ, đối phương luôn hành sự khôn khéo chu toàn, không thì cũng sẽ không đưa Thiên Diễn Tông phát triển tới địa vị như hôm nay.
Đối phương không dám chính diện xé rách mặt với y, lại không thể cứ như vậy thả y và huyết mạch Ma tộc trong bụng y rời đi, chỉ có thể giam lỏng y ở Thiên Diễn Tông.
Còn kế tiếp, vừa đấm vừa xoa hay dẫn dắt từng bước đều đủ cả.
Tiểu tử trong bụng như cảm thấy được tình cảnh hiện tại của Bạch Đồ, bất an khẽ động trong bụng y.
Bạch Đồ cúi đầu, trấn an sờ sờ:"Đừng sợ, cha sẽ nhanh chóng dẫn còn về nhà."
Trên đời này, thứ có thể giam Tiên Quân Chiêu Hoa cũng không có bao nhiêu.
Dưới chân núi Thiên Diễn Tông, Vân Dã nôn nóng đi qua đi lại trong rừng.
Hắn đi theo Bạch Đồ ra khỏi Ma Uyên, sợ bị y phát hiện nên cũng không dám đi quá gần, chỉ có thể đợi dưới chân núi Thiên Diễn Tông.
Nhưng một lần đợi này chính là khoảng nửa ngày, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, bên trong Thiên Diễn Tông vẫn không truyền tới tin tức gì.
Đột nhiên một người hầu Ma Uyên xuất hiện trước mặt hắn:"Tôn thượng, có tin tức."
Vân Dã vội vàng hỏi:"Như thế nào? Sư tôn của ta đang ở đâu?"
"Dựa theo tin tức truyền tới từ Thiên Diễn Tông, hiện tại Tiên Tôn đang bị chưởng môn Thiên Diễn Tông giam lỏng ở Lạc Hà Phong."
"Giam lỏng?" Vân Dã cau mày:"Xảy ra chuyện gì, không phải sư tôn nói sẽ không dễ dàng cùng chính đạo xung đột sao?"
"Không có xung đột, chỉ là...!là..."
Vân Dã nóng nảy:"Có gì thì nói mau, là cái gì?"
Người hầu kia chần chờ chốc lát:"Hình như là chính đạo phát hiện Tiên Tôn mang thai cốt nhục của tôn thượng, họ không muốn thả huyết mạch trong bụng Ma tộc đi nên tạm thời giam y ở Thiên Diễn Tông."
"...A?"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Dã: Toàn thế giới đều biết đó là hài tử của ta, ngoại trừ ta:).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...