Bạch Đồ kinh ngạc mở to hai mắt.
Thai nhìn bình thường ở tháng thứ tư sẽ bắt đầu xuất hiện thai đạp, nhưng nhãi con trong bụng y hơn bốn tháng lại chậm chạp không có động tĩnh.
Bạch Đồ thử dùng linh lực dẫn dắt cũng không được đáp lại.
Đây là lần đầu tiên nhóc con chủ động biểu hiện với ngoại giới sự hiện hữu của mình.
Chỉ là không ngờ tới sẽ vào lúc này....
Nhãi con nhỏ, biết phụ thân bên cạnh nên hoạt bát như vậy.
Bạch Đồ nhẹ nhàng xoa bụng, chua chua nghĩ.
Hồi lâu Bạch Đồ không nói gì, Vân Dã lo lắng thân thể y không khỏe, vội vàng hỏi:"Sư tôn sao vậy? Chỗ nào khó chịu?"
Thấy đồ đệ ngốc lo lắng, Bạch Đồ lắc đầu:"Không sao, nó...!nó mới vừa đá ta một cái."
"Nó..." Vân Dã nhanh chóng hoàn hồn hiểu được ý của Bạch Đồ, ánh mắt hắn hơi ảm đạm, thấp giọng nói:"Không sao là tốt rồi."
Bạch Đồ hỏi:"Con không muốn sờ sờ nó sao?"
Vân Dã chần chờ:"Con...."
"Trước đây con rất thích sờ nó." Bạch Đồ nhắc nhở.
Nói đương nhiên là lúc ở Lạc Hà Phong, Vân Dã nhớ tới thời điểm coi y là thỏ mà nuôi.
Vân Dã trầm mặc hồi lâu khẽ đáp ứng:"Tốt."
Bạch Đồ nắm tay hắn, để lòng bàn tay Vân Dã lên bụng y.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đặt lên, nhóc con trong bụng Bạch Đồ gấp gáp lập tức sinh động di chuyện.
Như có một móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi gãi ở bên trong.
Đôi mắt Vân Dã khẽ nhúc nhích.
Loại cảm giác này kỳ diệu khó diễn tả thành lời.
Ba tháng trước, vật nhỏ này chỉ là quả cầu thịt nho nhỏ, nhưng trong chớp mắt, sinh mệnh nho nhỏ đã thành hình.
Qua không được bao lâu thai nhi này sẽ giáng thế.
Vân Dã vốn cho là bản thân sẽ vô cùng chán ghét hài tử trong bụng sư tôn, nhưng khi hắn cảm nhận được nhóc con trong bụng, hắn phát hiện dù thế nào cũng không thể ghét được.
Dù sao cũng là hài tử của sư tôn.
Hài tử này nhất định sẽ là hài tử đáng yêu nhất trên đời.
Ánh mắt Vân Dã mềm xuống, không biết có phải cảm giác được tâm tình hắn thay đổi, nhóc con trong bụng Bạch Đồ càng thêm hăng hái, sờ sờ nơi này cái đụng đụng nơi đó cái, tìm đủ cảm giác tồn tại trước mặt phụ thân mình.
Bạch Đồ khẽ hít khí, hơi khó chịu cau mày.
Có phải nhãi con này lăn lộn trong bụng y không vậy?
Nhạy bén nhận thấy Bạch Đồ khó chịu, trán Vân Dã vốn giãn ra giờ nhăn lại, thấp giọng trách mắng:"Không được lộn xộn, cha ngươi rất khó chịu."
Trong bụng lập tức yên lặng.
Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm.
Tốt, giống y chang phụ thân, một giây túng.
Vân Dã sợ đứa nhỏ lại sinh động lần nữa nên không dám chạm Bạch Đồ, hắn ngồi dậy hỏi:"Sư tôn mệt mỏi sao? Con đưa sư tôn về."
"Không mệt." Bạch Đồ lắc đầu, cố ý hỏi:"Con lại muốn giam ta?"
"Con không..." Vân Dã muốn nói lại thôi, hắn chợt nhớ tới gì đó, lại nói:"Nếu sư tôn không muốn về, không bằng con dẫn sư tôn đi dạo?"
Bạch Đồ cầu còn không được, vui vẻ đáp:"Được."
Vân Dã kêu người chuẩn bị xe ngựa, hai người ngồi xe ra Ma Cung.
"....Nơi này là thành Lâm Uyên, thành lớn nhỏ trong Ma Uyên có tất cả mấy trăm cái.
Từ sau khi tiền nhậm chi chủ Ma Uyên qua đời, nội bộ Ma Uyên sụp đổ, từng người xưng doanh, trước mắt thành trì dưới sự thống trị của thành Lâm Uyên chỉ chiếm gần một nửa."
Bên trong xe ngựa, Vân Dã báo cáo tình huống hiện tại của Ma Uyên cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe được cau mày:"Con nói với ta nhiều như vậy không sợ ta sẽ dùng đó đi đối phó con?"
"Không sợ." Vân Dã nói:"Con không muốn gạt sư tôn."
"Vân Dã, bây giờ con chính là tôn chủ Ma Uyên." Bạch Đồ dặn dò:"Những bí mật này liên quan tới tồn vong sinh tử Ma Uyên, dù đối phương là ai con cũng không được tùy tiện nói."
Vân Dã trầm mặc chốc lát nói:"Vậy con nói với sư tôn về phong thổ (đặc sắc từng vùng) Ma Uyên đi."
Không khác Bạch Đồ đoán là bao, không phải tất cả người trong Ma Uyên đều có dã tâm tiến tới Nhân giới.
Ngược lại, trăm ngàn năm qua Ma Uyên tự cấp tự túc, sinh hoạt phong phú sung túc, nếu không phải Ma Quân tiền nhiệm cố ý khơi mào tranh đấu chính ma, có lẽ họ vẫn sống một cuộc sống bình thản yên ổn.
Nói như vậy....
Bạch Đồ nghĩ nghĩ, trong lòng mơ hồ có suy đoán.
Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại.
Bạch Đồ vén rèm xe nhìn ra ngoài, họ đã đi tới cửa thành Lâm Uyên.
Vân Dã đỡ Bạch Đồ xuống xe, hai người lên tường thành.
Thành Lâm Uyên lớn như vậy thu hết vào đáy mắt, hơn ngàn vạn đèn lồng chiếu cả tòa thành sáng như ban ngày, trên đường phố, dân chúng Ma Uyên thanh thản tự tại, sống rất thoải mái.
Bạch Đồ đột nhiên hỏi:"Trong thành Lâm Uyên không có binh mã?"
Đôi mắt Vân Dã giật giật, lên tiếng:"Vốn là có nhưng bị con phân tán."
"Con..."
Vân Dã nói:"Hơn chục năm nay Ma Uyên không thể do thám biết được tình hình ngoại giới, có người thừa cơ kích động dân tâm tụ tập không ít quân đội Ma Tộc."
"Sau khi con tới đây, phân tán quân đội, mỗi tòa thành trì dưới sự thống lĩnh của thành Lâm Uyên chỉ để lại khoảng vạn quân bị, phòng địch nhân tập kích."
"Mỗi thành trì trong Ma Uyên đều thiết lập trận pháp truyền tống, nếu nơi nào bị tập kích, thành trì khác cũng có thể sớm điều quân tới."
Để phòng bị mà nói cách này cũng không có gì không ổn nhưng....
Bạch Đồ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, lúc này, có người hầu vội vàng chạy tới:"Tôn thượng, đại nhân Ô Cưu muốn gặp người..."
Không đợi người kia nói xong, Vân Dã đã cắt ngang:"Không thấy ta đang nói chuyện với Tiên Tôn sao, có chuyện gì chốc hãy nói."
"....Vâng"
Bạch Đồ nhìn Vân Dã.
Nhận ra ánh mắt y, Vân Dã chần chờ chốc lát nói:"Ô Cưu ắt hẳn nghe thấy sư tôn tới Ma Uyên.
Lúc đó hắn hại con đọa ma ở Thiên Diễn Tông, con để lại cho hắn một mạng, sư tôn muốn gặp một lần sao?"
Bạch Đồ gật đầu.
Bọn họ gặp Ô Cưu trong lao ngục trong thành.
Trong lao ngục không thấy ánh sáng mặt trời, Ô Cưu lẳng lặng nằm ở giữa, tứ chi bị xích sắt thô to khóa, săc mặt thoạt nhìn uể oải hơn trước kia nhiều.
Nghe thấy có người tới, Ô Cưu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Đồ, há miệng lại không phát ra được âm thanh gì.
Bạch Đồ hỏi:"Sao hắn biến thành như này?"
Vân Dã nhìn người trong nhà giam, lạnh lùng nói:"Hắn vì muốn huyết thống Ma Tộc trong người con thức tỉnh, vận dụng cấm thuật Ma Uyên, mạnh mẽ rót ma tức vào cơ thể con.
Cũng vì vậy toàn bộ kinh mạch trong người hắn đều vỡ, mất hết tu vi."
"Con nể tình mấy năm nay hắn trung thành và tận tâm với Ma Uyên, để cho hắn một mạng, giam hắn ở đây."
Vân Dã nghĩ tới điều gì, ánh mắt u ám:"Chẳng qua hiện tại con lại hối hận."
Nếu sớm biết hắn rời đi sẽ khiến sư tôn chịu nhiều khổ như vậy, lúc đó hắn nên bầm thây người này vạn đoạn.
Hơi thở Vân Dã bất ổn, trong mắt mơ hồ xuất hiện ma khí.
Nhận thấy người bên cạnh khác thường, Bạch Đồ vội vàng kéo tay hắn:"Vân Dã, ta mới nơi với con cái gì, ổn định tâm trạng."
Ánh mắt chạm tới con ngươi trong suốt sạch sẻ kia, tâm trạng Vân Dã lập tức bình ổn, ma khí trong mắt cũng biến mất mấy phần.
Vân Dã hít sâu một hơi rũ mắt:"Xin lỗi, dọa sư tôn."
"Sư tôn yên tâm, con sẽ không giết hắn." Vân Dã nói:"Trong Ma Uyên có một nơi tên là Thâm Uyên Vô Cực (vực sâu vô cực), Thâm Uyên Vô Cực không ánh sáng không tiếng động, vĩnh viễn là bóng tối, chuyên dùng cho Ma Tộc phạm phải trọng tội lưu đày."
"Con sẽ đưa hắn lưu đày tới Thâm Uyên Vô Cực, vĩnh viễn không được trở về."
Rời khỏi lao ngục, Vân Dã dẫn Bạch Đồ về đình viện của y.
Trong Ma Uyên vĩnh viễn không có ba ngày, lúc mới tới vô cùng khó phân biệt ngày đêm.
Nhưng trong đình viện có trận pháp Vân Dã thiết lập, ngày đêm luân phiên dựa theo canh giờ nhân giới, khi hai người trở về, sắc trời trong đình viện cũng đã tối lại.
Vân Dã đỡ Bạch Đồ về bên giường, bỏ áo lông ngoài trên người giúp y, lại rót cho y ly trà.
Vân Dã nói:"Trà này là con tìm đại phu tốt nhất trong thành điều chế, có thể an thần an thai, sư tôn uống chút rồi ngủ."
Bạch Đồ nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm chần chờ nói:"Con..."
Vân Dã:"Sư tôn muốn hỏi cái gì đều có thể hỏi."
Bạch Đồ trầm mặc hồi lâu hỏi:"Thực ra con căn bản không có ý định tấn công Thiên Diễn Tông đúng không?"
Giới Tu Chân vận sức chờ phát động, Ma Uyên sắp xuất binh tới Nhân giới, đương nhiên không thể thiếu luyện binh trong thời gian dài để chuẩn bị.
Trước kia Bạch Đồ đã hoài nghi, chỉ dựa vào Vân Dã mới tới Ma Uyên ba tháng, lại muốn khơi mào chiến tranh chính ma khó tránh khỏi quá vội vàng.
Nhưng hiện tại xem ra, người này căn bản không có luyện binh.
Hơn nữa nếu hắn thật sự muốn tấn công chiếm Nhân giới sao lại nháo với Ô Cưu thành như vậy.
Thảo nào ngay cả trong Ma Cung nơi ở của Ma Quân lại không có bao nhiên quân bị thị vệ.
Người này...
Vân Dã không trả lời.
Hắn kiên nhẫn chờ Bạch Đồ uống hết trà, sắc mặt vẫn như thường nhận cái ly trong tay Bạch Đồ, để một bên.
Chốc lát mới thấp giọng nói:"Con đích xác không có ý định đánh Thiên Diễn Tông."
Tay Vân Dã xuôi bên người hơi nắm chặt, không khó phát hiện hắn có chút khẩn trương:"Ma Uyên như bây giờ không có gì không tốt, ngông cuồng khơi mào chiến sự, chỉ có thể làm trăm họ lầm than."
Bạch Đồ:"Vậy con...."
"Đúng vậy, con lừa sư tôn." Vân Dã trở lại bên giường cởi vớ cho Bạch Đồ, nhẹ giọng nói:"Con quá nhớ sư tôn, mỗi ngày đều muốn gặp sư tôn, nhưng con không biết làm thế nào...!Nói chung, là con lừa sư tôn."
Vân Dã đỡ Bạch Đồ nằm xuống, kéo mền đắp kín cho y:"Vì sao sư tôn không hiểu chứ, đệ tử theo người nhiều năm, dù xuất thân Ma Uyên nhưng con lúc nào làm chuyện có hại với chính đạo?"
"Mong muốn của con rõ ràng chỉ có..."
Tay Vân Dã nhẹ nhàng xoa gương mặt Bạch Đồ, không nói gì.
Bạch Đồ há miệng, thanh âm kẹt trong cổ họng.
Trải qua kiếp trước làm y không thể bỏ xuống hoàn toàn phòng bị với Vân Dã, bắt đầu từ ngày đối phương đọa ma, y ngày đêm lo âu, lo lắng cuối cùng họ vẫn không tránh khỏi đi tới kết cục kiếp trước.
Nhưng đối phương rõ ràng không phải như vậy.
Đích thân y nuôi dưỡng đối phương lớn lên, sao không rõ đối phương có bao nhiêu thiện lương mềm lòng, dù là khoảng khắc đọa ma, hắn cũng không tổn thương người vô tội.
Nhưng y cư nhiên hoài nghi hắn.
Mắt Bạch Đồ rũ xuống:"Xin lỗi."
"Sư tôn không cần xin lỗi." Vân Dã ngồi chồm hổm bên mép giường, ôn nhu nói:"con hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của sư tôn, đổi lại là con, con cũng sẽ như vậy."
Mắt Bạch Đồ hơi tối, trong lòng hơi ê ẩm.
Vân Dã:"Nếu sư tôn vẫn cảm thấy băn khoăn...!Con đã nói bí mật cho sư tôn, hiện tại đổi lại là sư tôn nói bí mật của mình cho con được không?"
Vân Dã mím môi, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
"Sư tôn có thể nói cho con biết đứa bé này...!rốt cuộc là của ai không?"
Trong lòng Bạch Đồ mềm nhũn, nghiêm túc nói:"Là của con."
Vân Dã cười cười:"Sư tôn không muốn nói lời thật với con?"
Bạch Đồ:"...Thật sự là của con."
Vân Dã yên lặng nhìn y.
Giây lát, hắn nhẹ giọng nói:"Tốt, vậy chính là con đi."
Bạch Đồ:"..."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bạch Đồ: Hỏi! Nói lại không tin! Đồ đệ ngu xuẩn! (thỏ con tức tới đạp chân.jpg).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...