Ngươi mới có dị vật, ngươi mới bị bệnh!Bạch Đồ liều mạng giãy dụa.
Chỗ chết người là dược mà y uống trước đó chỉ có thể tạm thời không để người bình thường phát hiện thai nhi tồn tại, nhưng Tô Du là ai, y tu đại thành giả (ưu tú, có thành tích cao,...) trong thế hệ trẻ Thiên Diễn Tông, nàng vừa nhìn, không phải thân phận của y sẽ bị nhìn ra?
Nhưng Vân Dã ôm rất chặt, y căn bản không thể tránh thoát.
"A, con thỏ nhỏ này thật đáng yêu.
Ngươi nhẹ chút, đừng làm nó bị thương." Khí chất lạnh lùng vừa nãy hoàn toàn biến mất, nhận lấy con thỏ nhỏ trong tay Vân Dã, xoa nhẹ hai cái:"Chậc chậc, thật không nhìn ra ngươi cũng sẽ thích động vật nhỏ."
Vân Dã không muốn giải thích:"Sư tỷ mau xem nó đi, đến tột cùng là bị bệnh gì."
"Được, để ta xem."
Bạch Đồ giãy dụa mọi cách cũng không có kết quả, chỉ có thể nhận mệnh nằm ở trong lòng bàn tay Tô Du, mặc nàng đưa Linh Lực vào cơ thể mình.
Sau đó, sắc mặt Tô Du thay đổi.
Ánh mắt nhanh chóng từ nghi hoặc tới sửng sốt, sửng sốt tới hoảng loạn, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch.
"Này, đây là...." Tô Du sửng sốt mở miệng, Bạch Đồ chỉ nhướng mày, bình tĩnh nhìn nàng.
Thanh âm Tô Du ngập ngừng.
"Cuối cùng nó bị làm sao vậy?" Vân Dã thấy vẻ mặt nàng, vội vàng hỏi.
Tô Du đặt Bạch Đồ xuống, bất an vuốt ve tẩu thuốc trên tay, ấp a ấp úng:"Không...!không sao, không có chuyện gì."
Vân Dã nghi ngờ nhìn nàng:"Tô sư tỷ, ngươi đang giấu diếm ta cái gì?"
Tô Du nhắm mắt:"Thỏ nhỏ này thực sự không sao, chỉ là đang mang thai."
Vân Dã ngẩn ra:"Mang thai?"
Hắn ôm Bạch Đồ, khảy khảy thân dưới y.
"Ô!" Bạch Đô cừa quậy, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.
Vân Dã buông y ra:"Không phải là con đực sao?"
Tô Du thấy mà chân mềm nhũn.
Người này có biết mình đụng của ai không....
"Nam tử cũng có thể mang thai, thỏ đực mang thai thì sao chứ?" Tô Du một chút cũng không muốn dây dưa chuyện này nữa, bắt đầu đuổi khách:"Được rồi, thỏ con không có sao hết, ngươi trở về chăm sóc tốt là được.
Ta phải tiếp tục luyện đan, ngươi mau đi ra."
Nàng không nói gì đẩy Vân Dã ra khỏi cửa, đang định đóng cửa, trong đầu lại đột nhiên vang lên thanh âm của Tiên Quân Chiêu Hoa.
"....Đa tạ."
Tay Tô Du run lên, giương mắt nhìn sang, lại chỉ thấy bóng lưng của của Vân Dã.
Nàng không dám nhìn nhiều hơn nữa, nhanh chóng đóng cửa.
Bên trong phòng Luyện Đan, Tô Du bị đả kích tam quan tựa lưng vào cửa, ngực phập phồng dồn dập, hồi lâu mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ.
Tiên Quân Chiêu Hoa là Thỏ Tiên...!Còn mang thai???
.................
Ban đêm, Vân Dã đặt ổ nhỏ được bện từ cây mây ở bên gối, ôm Bạch Đồ vào đó:"Đêm nay ngươi ngủ ở đây."
Ổ nhỏ là Vân Dã dựa theo thân hình Bạch Đồ tự mình làm ra, vừa đủ có thể cho y hoạt động.
Dưới đáy ổ nhỏ là tầng bông mềm mại, hai bên còn đặt cỏ khô thỏ thít ăn, bày trí nói là xa hoa cũng không quá.
Bạch Đồ thoải mái lộn mèo bên trong, lập tức bị tay Vân Dã ngăn lại.
Vân Dã nghiêm túc nói:"Bây giờ ngươi không thể lộn xộn, thương tổn cục cưng trong bụng thì phải làm sao đây?"
Bạch Đồ dùng chân đẩy tay hắn ra, thầm nghĩ, trước đó y còn chạy ngược chạy xuôi, vừa đánh yêu thú vừa giúp hắn đột phá cảnh giới, cũng không thấy tiểu tử trong bụng có chuyện gì.
Chỉ là tuy nói như vậy, y vẫn ngoan ngoãn ngồi ở giữa ổ, không lộn xộn nữa.
""Vậy mới ngoan."
Vân Dã xoa xoa đầu y, tay nhẹ nhàng vuốt thẳng lông cho y.
Giây sau, Vân Dã lại hỏi:"Đúng rồi, sư tôn ta thường gọi ngươi thế nào? Ta cũng không thể vẫn luôn kêu ngươi là thỏ con đi?"
Bạch Đồ chớp chớp mắt, trong lòng bi thương.
Tới tới, người này lại muốn đặt biệt danh cho y.
Vân Dã chống cằm, tay còn lại sờ sờ lông Bạch Đồ, như có điều suy nghĩ:"Gọi ngươi là Bạch Tiểu Nhuyễn đi thì sao? Lớn lên vừa trắng lại nhỏ lại mềm, rất thích hợp với ngươi."
Bạch Đồ:"..."
Không thích hợp, cảm ơn.
Trời đã khuya, Vân Dã tìm khăn lụa đắp lên người Bạch Đồ, thổi tắt đèn trong phòng, trở lại bên giường:"Được rồi Tiểu Nhuyễn, mau đi ngủ, người mang thai cần nghỉ ngơi nhiều, đừng luôn nghĩ chạy ra ngoài."
Hắn nằm trên giường, loại dọa dẫm nói:"Nếu ngươi không ngủ, ta sẽ kể cho ngươi chuyện xưa sói xám lớn ăn thỏ trắng nhỏ."
"...."
Nếu không phải bây giờ Bạch Đồ ở trong nguyên hình, dù sụp hình tượng Tiên Tôn, y cũng muốn trợn mắt với hắn.
Rõ ràng là đồ đệ mình dạy dỗ, sao đầu óc lại....!không đi đường thường vậy chứ?
Bạch Đồ không nói gì.
Ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào phòng, để lại một mảnh lạnh lẽo.
Bạch Đồ nhìn Vân Dã, người sau hai tay đặt sau ót, mắt hơi khép.
Gò má hắn bị ánh trăng phản chiếu càng thêm sâu sắc, đuôi mắt hẹp dài, hơi nhướng, dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng khẽ nhếch, diện mạo vô cùng khó gần.
Nhưng chính là người này, khi phát hiện thân thể y không khỏe trong bí cảnh, giữ "người xa lạ" là y suốt cả đêm.
Cũng là người này, rõ ràng trên miệng luôn muốn nướng y ăn, lại dốc lòng bện ổ nhỏ cho mình, dỗ y ngủ sớm.
Đối ngoại là dáng vẻ người lạ chớ lại gần, chỉ có Bạch Đồ biết, trong lòng chất chưa cỡ nào mềm mại và thiện ý.
Đáng tiếc, thiện ý thế nhân dành cho hắn thực sự quá ít.
Khi nhỏ phụ mẫu đều mất, còn bị đuổi ra khỏi tộc đàn.
Bạch Đồ không dám tưởng tượng, một con sói con mới được sinh ra không bao lâu làm thế nào để tồn tại trong một môi trường khắc nghiệt như vậy.
Có lẽ là vì vậy nên hắn mới vô cùng ỷ lại Bạch Đồ, thậm chí hiểu lầm phần ỷ lại này là yêu
Đúng, nhất định là như vậy.
Bạch Đồ nghĩ vậy, thở dài, lặng lẽ bò ra khỏi ổ.
Tựa hồ Vân Dã ngủ rất sâu, không có chú ý tới động tĩnh bên cạnh.
Bạch Đồ lặng lẽ chạy ra khỏi phòng Vân Dã, rời khỏi Lạc Hà Phong.
Thân phận của y không biết có thể giấu được bao lâu, vẫn là sớm rời khỏi nơi này, nghĩ biện pháp khôi phục hình người tốt hơn.
Nguyên hình Bạch Đồ hành động có phần bất tiện, y đi rất chậm, đi không bao lâu phải dừng lại nghỉ ngơi chút.
Có một con suối trườn bên cạnh con đường xuống núi, Bạch Đồ dừng lại bên suối nhỏ, cúi người uống hai ngụm.
Đột nhiên có động tĩnh vang lên phía sau y.
Bạch Đồ đang định né tránh, võng Thiên Linh (lưới trời) rơi xuống, giam y ở trong.
Sau đó, võng Thiên Linh mang y tự động bay lên không, bay lên tay một thiếu niên.
Thiếu niên hưng phấn nói:"Sư huynh, ngươi xem, ta bắt được con thỏ!"
Thanh âm thiếu niên non nớt, tuổi tác chỉ khoảng 13 14 tuổi.
Một thiếu niên dáng người cao hơn giáo huấn:"Đi tìm Linh Thú cho ngươi, ngươi bắt con thỏ làm gì?"
Thiếu niên đáp:"Ta nướng ăn không được sao, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy thỏ ở đây đấy.
Ta trước bắt nó về, chút nữa về bếp làm, mỗi người phân một nửa."
Bạch Đồ:"..."
Y thực sự nhìn qua rất ngon sao?
Bạch Đồ lắc đầu, đám tiểu đệ tử này, không tu luyện cho tốt, luôn chỉ biết nghĩ tới ăn uống.
Bạc Đồ nhàn nhã đổi tư thế trong võng Thiên Linh, tránh đè tới bụng mình.
Y cũng không sốt ruột.
Võng Thiên Linh thường dùng để bắt Linh Thú, là pháp bảo cấp thấp nhất giới Tu Chân, có cách điều khiển riêng và khẩu quyết giải trừ.
Còn phương phải giải trừ, Bạch Đồ đương nhiên biết.
Thiếu niên để võng Thiên Linh qua một bên, Bạch Đồ đang định thừa cơ giải trừ pháp khí trốn ra, phía sau bọn họ đột nhiên vang lên thanh âm khác:"Ngươi đang làm gì?"
Toàn thân thiếu niên chấn động:"Mục, Mục sư huynh...."
Mục Hề đứng phía trước, con ngươi quét qua võng Thiên Linh bên chân hắn, lạnh lùng nói:"Ta kêu ngươi bắt mấy con Linh Thú, ngươi lại chạy tới bắt thỏ?"
Lúc này, có người bên cạnh Mục Hề thấp giọng nói:"Mục sư huynh, này hình như là thỏ của Vân Dã."
"Phải không?"
"Ta cũng không chắc." Người kia nói:"Chỉ biết hôm nay hắn mang theo một con thỏ đi tới Ngưng Đan Các, nhiều sư huynh đệ đều nhìn thấy.
Nghe bọn họ nói, hình thể giống hệt con thỏ này.
Ấu thỏ mập như vậy, không thấy nhiều trên núi Thanh Vân.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...