Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều

Editor: Sứa Không Não

V quốc.

Svip VIP Lounge*

*đoạn này mình không biết dịch thế nào cho thuận nên để theo chị google nhé:))

Tiếng nhạc vĩ cầm thanh thúy vang vọng khắp đại sảnh, những bức tượng được trang trí bằng hoa văn vàng đen sang trọng, nhiều giám đốc của các tập đoàn lớn đến V quốc đã nhanh chóng được đón tiếp sang khách sạn bên cạnh để nghỉ ngơi.

Càng đến gần thời điểm diễn ra hội nghị chính thức, V quốc, vốn nằm ở một nơi xa xôi, càng trở nên sôi động với sự ra vào của các ông lớn đến tham dự.

Đồng thời, giới truyền thông cũng đánh hơi được tin tức này, thiết bị phát sóng trực tiếp vốn đã được bố trí ở một góc, các bản xem trước từ các quốc gia khác nhau cũng sắp được tung ra.

Sầm Nguyễn vừa rời khỏi sân bay đã thấy có người đến chào, một người phiên dịch đứng bên cạnh phiên dịch lại: "Chào mừng các vị khách quý của B quốc. Tần thiếu gia, chúng tôi đã bố trí phòng cho ngài rồi."

Tần Viễn Hành và trợ lý Trương đang bận rộn xử lý mọi việc, tạm thời ở đây chỉ có Sầm Nguyễn, cậu nhìn khung cảnh xa lạ, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Ở đây có địa điểm vui chơi nào không?"

Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, họp xong phải chơi hai ngày rồi mới về.

Người phiên dịch sửng sốt một chút rồi kiên nhẫn cung kính giới thiệu với cậu.

Sự chú ý của hắn không khỏi đổ dồn vào chiếc cài áo màu vàng hồng được đeo trên ngực thiếu niên trước mặt – đây là biểu tượng đại biểu cho người tham dự hội nghị của các tập đoàn.

Quả thực hiếm thấy có người nào trẻ tuổi giống Sầm Nguyễn, hơn nữa người đến đây đều là hỏi tin tức về gia tộc khác, trực tiếp hỏi nơi để vui chơi thế này, Sầm Nguyễn là người đầu tiên.

Có điểm không đáng tin cậy.

Phiên dịch viên cuối cùng vẫn là nhịn không được tiết lộ cho cậu một chút tiếng gió, "Tiểu thiếu gia, chúng tôi đã an bài cho Tần gia ngài cùng Kỳ gia ở tầng trên cùng, giữa hai gian có hành lang thông với nhau..."

Vậy nên, nếu có bất kỳ vấn đề gì, có thể lén thương lượng, miễn cho đến lúc ở hội thường nháo lên, điều này sẽ không tốt.

Sầm Nguyễn không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu.

Cậu rất mau đi theo nhân viên phục vụ trở lại phòng, khi chỉ còn lại một mình, cậu ngồi trên ghế sửa sang lại một chút những ký ức liên quan đến việc nguyên chủ bị Trần Vận uy hiếp.

Cậu đã tìm ra gần hết những nhân viên nhận hối lộ, cộng với sự việc của nguyên chủ, Trần thị lần này ít nhất cũng phải rớt một tầng máu.

Sầm Nguyễn không chắc liệu mình có thể hợp tác thành công với Kỳ gia hay không, nhưng ít nhất nó có thể gây tổn hại đến danh tiếng của Trần Vận. Đến lúc đó, anh trai cậu sẽ dùng một chút thủ đoạn, Trần gia sau đó sẽ không thể trở mình nữa. Mất đi một đối thủ cạnh tranh sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của Tần gia.

Ngay khi đang nghĩ vậy, điện thoại cậu bỗng rung lên, Trần Vận gửi cho cậu một tin nhắn mới.

- -[Đừng quên giao dịch giữa chúng ta! Sau lần này, tôi sẽ chuyển cho cậu hai ngàn vạn và đưa cậu ra nước ngoài!]

- -[Tôi thu được tin tức, Kỳ gia sẽ không hợp tác với bất kỳ tập đoàn nào ở B quốc, Tần gia lần này tuyệt đối giỏ trúc múc nước công dã tràng*]. Sầm Nguyễn chớp chớp mắt, nhìn đi nhìn lại tin nhắn cuối được gửi đến.

*Ý nói làm việc vô ích, không thu được kết quả.

Kỳ gia không muốn cùng các tập đoàn B quốc nói chuyện hợp tác...?

Không có khả năng đi, chuyện này sao Trần Vận lại biết được?!

Sầm Nguyễn có chút nghi ngờ, dù sao thì Trần Vận cũng từng lừa dối nguyên chủ, thỏa thuận về 2 ngàn vạn như lời hắn nói kia cũng chưa có ký kết gì, nhưng chính điều này đã tạo cơ hội cho Sầm Nguyễn lợi dụng lỗ hổng này.

 
Để đề phòng, cậu đã đặc biệt đi hỏi trợ lý Trương, sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chưa kịp hoàn toàn thả lỏng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Tần phu nhân.

Nhắc mới nhớ, Sầm Nguyễn đã lâu không gặp Tần phu nhân, không biết trong khoảng thời gian này Tần phu nhân bận rộn cái gì, khi Sầm Nguyễn hỏi, khóe miệng bà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Không có vấn đề gì lớn, mẹ chỉ là đi tìm mấy vị đại sư, nhưng mãi chưa có kết quả."

Sầm Nguyễn khẽ mở to hai mắt, vô thức bắt lấy tay Tần phu nhân, "Mẹ--!"


Đang yên đàng lành tìm đại sư làm gì?!

Không phải đã đồng ý để cậu chắn tai cho anh trai rồi sao?

Tần phu nhân lại hiểu lầm ý cậu: "Tiểu Nguyễn, mẹ sẽ tìm được biện pháp giữ con an toàn."

Sầm Nguyễn đứng ngơ ngác trong gió, cuối cùng dở khóc dở cười: "Mẹ, con không sao."

Cậu không nghĩ rằng Tần phu nhân chỉ trong vài năm này có thể tìm ra giải pháp nào, hơn nữa việc cậu chắn tai đã được hệ thống chú định rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót.

Tần phu nhân lại lắc lắc đầu, như bình thường dặn dò cậu mấy câu về hội nghị rồi rời đi, trước khi đi bà nhìn Sầm Nguyễn một lúc, như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tâm trí mình.

Sầm Nguyễn có hơi phát sợ vì bị nhìn chằm chằm, sao cậu lại cảm thấy nụ cười của Tần phu nhân có chút đáng sợ.

Mãi cho đến khi trong phòng chỉ còn mình cậu, cảm giác ngột ngạt đó mới vơi đi đôi chút.

Thời gian diễn ra hội nghị sắp đến, Sầm Nguyễn đi theo người phụ trách địa điểm làm quen với tòa nhà văn phòng.

Khu vực vị trí của mỗi gia đình cũng được sắp xếp hợp lý, Tần gia được bố trí trong phòng riêng trên tầng cao nhất.

Ngắn ngủi mấy ngày, Tần Viễn Hành dẫn cậu đi gặp một số đối tác, Ninh Minh Viễn cùng Huân Phi Bạch mà trước đây cậu gặp cũng có mặt.

Sầm Nguyễn ngơ ngác nhớ lại mấy người trước mắt là ai, cậu có chút mù mờ, nghĩ chính mình về sau cũng không dùng đến mấy người này nên dứt khoát ném ra sau đầu, Tần Viễn Hành nhận ra sự lơ đãng của cậu, cúi người thấp giọng hỏi: "Khó chịu ở đâu à?"

Sầm Nguyễn lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười: "Em đang nghĩ liệu ngày mai có thể lên núi Kỷ Vân ngắm cảnh hay không."

Núi Kỷ Vân* – một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở V quốc.

*极云山 (Núi Jiyun): Mình tra trên mạng thì không thấy địa danh này (chắc là tác giả bịa ra hay gì đó)

Tần Viễn Hành không ngờ Sầm Nguyễn đầu óc toàn là nghĩ đến chuyện vui chơi, nhất thời cảm thấy bất lực: "Hôm nay mọi việc giải quyết ổn thỏa tôi sẽ đi với cậu."

Nhìn thấy Sầm Nguyễn không có ý định bắt chuyện với mọi người, Tần Viễn Hành liền dắt cậu ra khỏi đại sảnh, đến phòng riêng được sắp xếp cho Tần gia, ánh sáng ở đây hơi tối, những sọc vàng đen tạo thêm cảm giác xa xỉ cho nơi này.

Đội lên kế hoạch và một số nhân viên nội bộ của Tần gia đã đợi sẵn bên trong, Sầm Nguyễn ngồi trên chiếc ghế trước bàn tròn, duỗi tay ra là có thể chạm tới tấm rèm, cậu đưa tay kéo rèm ra, khung cảnh bên dưới liền được nhìn thấy rõ ràng.

Có hai chuyên viên phục vụ trong phòng để tiến hành thương lượng biểu quyết.

Sau khi chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp, trong hội trường người đến người đi, nhưng khi thời gian hội nghị bắt đầu, họ nhanh chóng trở về vị trí của mình.

 
Thời điểm cuối ngày.

2023/7/6, 5 giờ chiều.

Hội nghị trao đổi giữa các doanh nghiệp từ nhiều quốc gia được tổ chức mười năm một lần chính thức bắt đầu.

- Mọi người ngồi vào vị trí của mình, phòng hội trường nhất thời trở nên im lặng.

Lúc này, một đội ngũ từ cửa sau của tòa nhà văn phòng tiến vào, lặng lẽ đi lên tầng cao nhất đến chỗ ở của Kỳ gia, trợ lý Âu yên lặng đẩy xe lăn không nói một lời, vệ sĩ xếp thành hai hàng xung quanh hắn.

Năm sáu thành viên cao cấp của Kỳ gia lặng lẽ chờ đợi trong phòng riêng, nhìn thấy Kỳ lão đến, tất cả đều cúi đầu chào: "Lão gia."

Kỳ lão khẽ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh họ.

"Hôm nay tôi đến đây vì có việc khác phải làm."

"Vâng, Kỳ lão."

Ông lão nhìn vào màn hình lớn trước mặt và người phát thanh viên ở giữa.

Trợ lý Âu cầm lấy danh sách được nhân viên đưa tới, giới thiệu: "Đây là Trạm thị ở A quốc, mấy năm trước có mâu thuẫn với Kỳ gia."


Nghe vậy, ông lão không có hứng thú quay mặt đi, mân mê những món đồ trang trí bằng pha lê đen được đặt trên bàn, tự hỏi đến khi nào ông mới nhìn thấy cậu bé gặp trong mơ đó.

Trong mơ ông thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt của thiếu niên, vậy nên có thể gặp được cậu ngoài đời là điều ông mong chờ nhất trong ngày hôm nay.

Phương án giới thiệu của Trạm thị nhanh chóng được tiết lộ, sau đó đến lượt một số công ty vô danh, nửa giờ sau đến Trần gia, nghe nói tập đoàn này cũng tham gia vào lĩnh vực công nghệ, Kỳ lão miễn cưỡng nhìn lên bản kế hoạch trên màn hình lớn.

Một giám đốc cấp cao cho rằng ông có hứng thú nên nhắc nhở: "Kỳ tổng, đây là Trần gia của B quốc, theo như tôi được biết, công nghệ của họ có dính đến mạng người, đồng thời họ cũng bỏ tiền ra để trấn áp các tin tức đó. Dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, không nằm trong phạm vi chúng ta có thể hợp tác.

Kỳ lão nghe xong xua tay, giọng nghiêm nghị nói: "Tôi đã nói rồi, sẽ không hợp tác với B quốc, bất kỳ công ty nào! Đặc biệt là Tần gia và Trần gia! Cho dù chúng ta muốn hợp tác, tôi cũng đã chọn được ứng cử viên thích hợp rồi."

Giám đốc tức giận đến mức không dám nói gì, những người khác vội vàng hòa hoãn bầu không khí, sợ chọc giận vị này, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Được rồi, Kỳ lão, ngài đừng tức giận, không biết công ty nhà ai lại đạt được sự tán thưởng của ngài, chắc đó phải là một công ty cực kì xuất sắc."

Nhắc tới thiếu niên xuất hiện trong giấc mơ, tâm trạng ông mới trở nên tốt một chút, trên mặt thậm chí lộ ra một tia đắc ý, cười cười, "Đó là đương nhiên, người tôi nhìn trúng sao có thể kém cỏi được."

Một số giám đốc điều hành cấp cao cũng hùa theo khen ngợi người đó, tuy họ không hề biết người nọ là ai nhưng việc họ tâng bốc người này một cách không có quy luật khiến Kỳ lão rất vui.

Trợ lý Âu bất lực nhìn, đưa lá thư chuyển nhượng chi nhánh công ty cho ông lão kiểm tra: "Tôi đã báo trước cho người tổ chức rằng ngài sẽ đến gặp ông ta trong giai đoạn giữa và sau của hội nghị. Nếu đối phương đồng ý trở thành cháu trai nuôi của ngài, tin vui này sẽ được công bố trực tiếp trong buổi phát sóng dành cho khán giả."

"Đến lúc đó mọi người đều biết ngài có một đứa cháu trai, hơn nữa còn sủng cậu ấy như vậy."

Lời nói của trợ lý Âu như sét đánh ngang tai, bất ngờ đến nỗi có người sặc cả nước miếng.

Đồng tử của một số người có mặt vì kinh ngạc dãn ra, ngay cả về sĩ ở một bên cũng nhìn nhau, ngoại trừ Kỳ lão, những người còn lại sôi nổi trao đổi bằng khẩu hình và ánh mắt.

 
[Đm đây là chuyện gì? Tôi nghe nhầm à?]

[Kỳ lão cư nhiên muốn nhận cháu trai! Mẹ kiếp ai lại may mắn như vậy, bỗng nhiên có một người ông là đại lão!]

[Ai, ai, người ấy là ai? Là đối tác không chính thức của công ty à?]

Ngoại trừ Kỳ lão, những người còn lại trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, đang trong quá trình tái thiết lập lại thế giới quan của mình, đồng thời mơ hồ nhìn về phía màn hình lớn, đặc biệt tò mò về "người ấy".

Trong căn phòng im lặng, có người mạnh dạn hỏi: "Kỳ lão gia, không biết người đó tên là gì? Có thân phận gì...?"

Những lời này ngược lại cũng khiến Kỳ lão thắc mắc, cảnh trong giấc mơ thường chỉ có hai người bọn họ, ông dạy cho thiếu niên về kinh doanh, thiếu niên tạo cho ông những cảnh ông muốn thấy trong giấc mơ, có qua có lại.

Ông giống như trừ bỏ biết thiếu niên có trong tên một chữ "Nguyễn", những cái khác đều không biết.

Nhưng đây không phải vấn đề lớn, ông nhận ra giọng nói của của thiếu niên.

Mọi người vừa nghe đến chữ "Nguyễn", theo bản năng nhìn vào danh sách trước mặt, cẩn thận tìm kiếm, người có tên "Nguyễn" không nhiều lắm, nhanh chóng xem qua một vòng cũng không tìm thấy người thích hợp, sau đó không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía danh sách những tập đoàn tại B quốc.

Người phụ trách tham dự hội nghị lần này của Tần gia là Tần tiểu thiếu gia – Sầm Nguyễn.

Thật bất ngờ.

Mọi người nghĩ.

- Ở phía bên kia của tầng cao nhất, Sầm Nguyễn hoàn toàn không biết kế tiếp mình sẽ phải nghênh đón cái gì.

Cậu cẩn thận xem lại kế hoạch, đã lâu rồi mới có cảm giác khẩn trương như này, cậu nắm chặt lấy cánh tay của anh trai, vùi cả mặt mình vào đó, sợ bị người khác nhìn thấy.

Mãi đến khi kế hoạch của Trần gia được chiếu trên màn hình lớn, kèm theo tiếng giới thiệu của các thành viên trong nhóm, cậu mới thò mặt ra.

Hạng mục của Trần thị lần này cũng là về khoa học công nghệ, sản phẩm mà hắn bỏ ra 5 năm để nghiên cứu, miêu tả đến ba hoa chích chòe được nhiều người thích thú. Hơn nữa, tốt xấu Trần thị cũng là tập đoàn đứng thứ hai tại B quốc, vẫn được rất nhiều người xem trọng, tranh nhau muốn hợp tác đến vỡ đầu.

Trần phu nhân nhàn nhã ngước mắt lên khi nghe thấy thanh âm, rồi không để ý lắm mà nhấp một ngụm cà phê.

Từ góc độ kỹ thuật, Tần gia so với Trần gia mạnh hơn nhiều, nếu không Trần Vận cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy để gài bẫy nguyên chủ.


Đáng tiếc là ngày hôm nay hắn vỡ mộng rồi.

Nghênh đón hắn ở phía sau chính là một làn sóng địa ngục.

Sầm Nguyễn trong đầu nghĩ vậy, chưa kịp thư giãn đã nghe thấy tiếng nhân viên gõ cửa đi vào.

Hội nghị gần tới nửa đoạn sau, phần kết thúc là của Tần thị, cùng là lúc để họ trình bày, Sầm Nguyễn đứng dậy, vỗ nhẹ vào nếp nhăn trên quần áo, đang định đi theo người đàn ông đến phòng thu để trình bày thì bị Tần Viễn Hành nắm lấy cổ tay kéo lại.

Lòng bàn tay ấm áp lập tức bao trùm lên sự lo lắng của cậu, đem lại một cảm giác an tâm không giải thích được.

"Tôi đưa cậu đến đó."

Sầm Nguyễn cong cong mi mắt, "Cảm ơn anh trai."

Các vệ sĩ cũng theo họ ra ngoài để đảm bảo an toàn trên đường đi.

Đi được nửa đường, Tần Viễn Hành rũ mắt, chậm lại một chút, sau khi cảm nhận được một ánh mắt chằm chằm mãnh liệt, Sầm Nguyễn hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi con ngươi sâu thẳm như ao nước của người đàn ông.

Cậu chỉ cao đến ngực của người đàn ông, thời điểm ngẩng đầu lên không khỏi cảm thấy một tia áp bách.

Cậu hơi do dự, thanh âm có hơi chút mềm mại dò hỏi: "Sao vậy?"

Vệ sĩ xếp hàng bốn phía, hai người đứng giữa hành lang nhìn nhau, như thể những người phía sau đều biến thành hư ảnh, chỉ còn lại họ trên thế giới.

Tần Viễn Hành cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen nhánh thuần khiết đó.

"Cậu biết đấy, cơ hội lần này rất quan trọng."

"Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?"

Đến bây giờ hắn vẫn cho Sầm Nguyễn một cơ hội để thẳng thắn.

Chỉ cần Sầm Nguyễn cuối cùng từ bỏ thỏa thuận với Trần Vận, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ cậu khỏi bất cứ tổn hại nào.

Sầm Nguyễn nghiêng đầu, không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh trai, cậu đang nghĩ nếu kế hoạch lần này thành công, anh trai và Tần phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ.

Tuy rằng không biết người trong mộng có phải là quản gia của Kỳ lão gia tử hay không, nhưng một số kinh nghiệm và giảng dạy của đối phương rất hữu ích, Sầm Nguyễn cũng học được rất nhiều kiến thức, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì diễn thuyết, nhất định có thể thành công.

"Anh ở trong phòng đợi em, em sẽ cho anh một kinh hỉ."

Nghe cậu nói như vậy, trong mắt Tần Viễn Hành hiện lên một tia thất vọng, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, bày ra vẻ mặt như thường lệ, vỗ vỗ vai thiếu niên.

Hai người tiếp tục đi dọc hành lang, chẳng mấy chốc đã thấy được căn phòng.

Ngoại trừ người phụ trách, không ai có thể vào, có rất nhiều máy giám sát, đây là để phòng ngừa có người cố ý trả thù, cũng là để bảo về an toàn tính mạng.

Sầm Nguyễn thoải mái bước theo nhân viên.

 
Tần Viễn Hành nhìn bóng lưng của cậu ở ngoài cửa, cho đến khi cánh cửa chậm rãi đóng lại, người bên trong hoàn toàn bị cảnh cửa trắng lạnh lẽo che khuất, hơi thở đặc trưng của thiếu niên quanh người gần như cũng đã tiêu tan.

Hắn nhìn thật sâu một lần cuối cùng, xoay người rời đi.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới lần nháo loạn trước của Đồng Trí, Tần phu nhân và hắn đã trò chuyện riêng.

- -"Vậy là con đã sớm biết về Sầm Nguyễn và Trần Vận rồi?"

- -"Viễn Hành, con là do mẹ đích thân bồi dưỡng, con thật sự cho rằng mẹ lui về sau màn rồi thì việc gì cũng sẽ mặc kệ sao?"

- -"Tần gia đặt lợi ích lên hàng đầu, bất luận kẻ nào cũng không được cản trở, tuy rằng mẹ cũng luyến tiếc Tiểu Nguyễn, nhưng nếu bị những thành viên cốt cán của Tần gia điều tra ra, con cho rằng thằng bé còn có thể sống thoải mái như vậy được sao?"

Tần Viễn Hành nhớ lại xong, sải bước trở lại phòng của Tần gia, vẻ mặt không thay đổi.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn đối với Sầm Nguyễn cũng nổi lên chút thương hại.

Không thể phụ nhận rằng trong thời gian ở bên đối phương, hắn đã cảm thấy thoải mái và vui vẻ trong chốc lát.

Nếu không, hắn sẽ không thể nhân từ như vậy khi đối mặt vơi kẻ phản bội, chứ đừng nói đến việc kiên nhẫn nhắc nhở, hướng dẫn cậu, cho cậu vô số cơ hội với hy vọng đối phương sẽ chọn con đường sống.

Nhưng Sầm Nguyễn rốt cuộc cũng không thẳng thắn với hắn cho đến giây phút cuối cùng trước khi bước vào.

Tần Viễn Hành nhíu mày, áp suất xung quanh thấp dần, nhân viên bên cạnh gần như run lên vì sợ hãi trước sự lạnh lẽo và áp bức tỏa ra từ người hắn.


Khi hắn ngồi xuống, giọng nói của người phụ trách đã xuất hiện qua loa phía ngoài hội trường.

Một giọng nói trong trẻo và hơi non nớt vang lên, âm điệu chậm rãi, giọng nói điềm tĩnh nội lực, không hề có nửa điểm luống cuống.

"Tôi là Sầm Nguyễn, người đàm phán chính của Tần thị cho dự án này. Cơm ơn các vị đã ủng hộ."

"Hiện tại, công nghệ mô phỏng âm thanh cùng chân dung AI350 do Tần thị phát triển đã đạt được những kết quả mới nhất. Nếu công nghệ này hoàn thiện, ranh giới giữa thực và ảo sẽ ngày càng thu hẹp cho đến khi bị phá vỡ hoàn toàn..."

Giọng nói của thiếu niên chậm rãi truyền đến tai mỗi người, giọng nói rất hay, một số công ty nghe được hiệu quả của kỹ thuật này càng hưng phấn kích động, kiềm chế không được sôi nổi nhấn chuông muốn giành được quyền hợp tác.

Trung tâm quản lý bất ngờ nhận được thông báo đồng ý hợp tác của nhiều doanh nghiệp.

Phương án nói đến nửa chặng đường, Tần Viễn Hành mới nhận ra có gì đó không thích hợp, Tần phu nhân cũng không khỏi ngồi thẳng người dậy.

Có cái gì đó không đúng.

Mọi chuyện dường như không diễn ra như họ tưởng tượng.

Trong hai phương án kế hoạch, một cái đã bị Trần Vận sửa đổi, đem lỗ hổng trong kỹ thuật của Tần thị mở rộng, khi đó, Tần gia ở trước mặt các công ty trên toàn thế giới mang tai tiếng, sự nghiệp sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Kế hoạch đang chiếu trên màn hình rõ ràng không phải kế hoạch ban đầu, thậm chí còn được sửa đổi nhiều lần, các điểm kinh doanh, điểm yếu, giải pháp vận hành thị trường,... đều được hoàn thiện đến mức tốt hơn ban đầu tới vài lần.

Ngay cả khi lần này họ không thể hợp tác với Kỳ thị, thì vẫn có thể mở rộng tầm ảnh hưởng xã hội của mình thông qua phát sóng trước tiếp, hiệu quả tuyệt đối không kém hơn.

Hắn cũng không phải người duy nhất bị sốc, sắc mặt của Trần Vận tệ muốn chết, mọi kế hoạch của hắn đều đã bị Sầm Nguyễn phá hỏng.

Hắn tức giận đến mức đánh mất lí trí, trực tiếp dẫn người đến phòng thu âm xử lý Sầm Nguyễn.

Cùng lúc đó, trong phòng riêng cấp cao nhất của Kỳ gia, Kỳ lão gia, người luôn tỏ ra không mấy quan tâm đến Tần gia, không khỏi run nhẹ khi nghe thấy giọng nói phát ra từ loa.

Những nhân viên cấp cao khác tuy rằng cũng rất động tâm nhưng không dám lên tiếng vì vừa rồi bị Kỳ lão kiên quyết phản đối, dù sao thì ông cũng đã quyết tâm muốn nhận cháu trai nuôi.

Tuy nhiên, ngay khi đang nghĩ vậy, họ nhìn thấy Kỳ lão đang điên cuồng bấm chuông với đôi tay run run cho đến khi âm thanh của hệ thống vang lên khắp toàn bộ hội trường.

- -[Xin chú ý, Kỳ gia đã rung chuông hợp tác.]

Số lần rung chuông càng nhiều thì càng thể hiện mong muốn được hợp tác mạnh mẽ.

Bấy giờ tất cả các công ty đều biết nguyện vọng được hợp tác mãnh liệt của Kỳ thị.

Giám đốc cấp cao trợn tròn đôi mắt nhìn Kỳ lão, không phải nói là đã chọn được đối tượng hợp tác khác rồi sao?

Có lẽ nào...

Một ý nghĩ buồn cười nảy ra trong đầu.

Kỳ lão nhìn trợ lý Âu, sốt ruột nói: "Nhanh, cầm theo bản hợp đồng đẩy ta đến phòng thu âm. Nóng lòng quá rồi!! Giờ ta muốn lập tức thấy cháu ngoan của ta."

Trợ lý Âu lần đầu thấy cảm xúc của Kỳ lão dao động mạnh như vậy, liền nhanh chóng đứng dậy đẩy ông ra ngoài.

Mà lúc này, ở hành lang cũng có một bóng người khác bước nhanh đến.

Tần Viễn Hành cầm tờ giấy trong tay âm thầm siết chặt, hắn đột nhiên nhớ tới trước khi vào phòng thu âm Sầm Nguyễn đã nói sẽ cho hắn một kinh hỉ hay gì đó.

Trước đây hắn đã hiểu nhầm Sầm Nguyễn.

Người em trai mà hắn che chở không có làm hắn thất vọng.

Kinh sợ qua đi, một niềm vui không tên dâng lên trong lòng hắn, đây là cảm giác hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Xiềng xích khép kín trong lòng dường như được nới lỏng ra một chút, hắn nghĩ mình có thể thử tin tưởng Sầm Nguyễn, tin vào những lời nói khó hiểu nhưng chân thành mà cậu nói ra từ tận đáy lòng.

Hắn thậm chí còn không nghe thấy thông báo Kỳ thị muốn hợp tác qua thanh âm của hệ thống, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là muốn nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kia, cho cậu một cái ôm thật chặt khi phát biểu xong.

Giọng nói của thiếu niên dừng lại khi phần trình bày kết thúc, lúc này Sầm Nguyễn mới bình tĩnh lại, trên mặt mang theo ý cười.

"Cảm ơn Kỳ lão gia tán thành. Tôi tên Sầm Nguyễn, rất hân hạnh được làm việc với ngài."

Tốt quá! Cậu không có cô phụ kì vọng của anh trai QAQ. Lúc này cậu vẫn còn vô tội không biết đại Tu La tràng* nào đang đợi cậu ngoài cửa.

*Gốc là 修罗场 (cánh đồng Shura): ý chỉ một mối quan hệ giữa những người phức tạp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận