CHƯƠNG 111: HOÀNG ĐẾ ĂN CHUỘT ĐỒNG
Edgar đăng cơ xong bận bịu trăm bề, chuyện kinh doanh, chuyện hạm đội hoàng gia, còn các loại hoạt động của hoàng thất nữa, hắn vội tới chân không chạm đất, ban ngày cơ hồ không có thời gian rảnh ở chung với Thư Thư.
Thư Thư cũng bận rộn một khoảng thời gian, nhưng sau đó lại nhanh chóng được nhàn rỗi. Bên bệnh viện chỉ cần làm nửa ngày, hai đứa nhỏ lại theo Chris và Ian đi du lịch rồi... Cậu không có việc gì để làm, rất mau nhớ Edgar, chỉ muốn bồi bên người hắn.
Nhưng đại khái ngồi cạnh nhìn Edgar xem văn kiện thì không hay cho lắm, mình ngồi cạnh không chừng ngủ mất tiêu? Để người khác thấy được hỏng hết hình tượng a. Bọn họ sẽ cảm thấy Hoàng hậu không khí chất không bản lĩnh cho mà coi...
Thư Thư nghĩ tới nghĩ lui mấy lần, cuối cùng tìm được một biện pháp tốt, đó chính là biến thành tiểu chuột đồng, trốn trong túi áo Edgar để ở bên hắn.
Trước kia chủ nhân cũng thích mang cậu đi khắp nơi, Edgar chắc cũng vậy, nếu hắn dám không thích... Hừ hừ!
Edgar xem văn kiện, Thư Thư liền ngồi trong túi áo hắn gặm nhấm gì đó, Edgar tăng ca, Thư Thư liền ngủ quên trong đó, Edgar mở cuộc họp, Thư Thư liền mò vào trong quần áo liếm bụng hắn...
Được rồi, chuyện chính vẫn chưa làm tới, nhưng như vậy đâu phải không có lợi, ít nhất tình cảm đôi bên cũng không bị công tác bận rộn của Edgar ảnh hưởng, thậm chí ngày càng bền chặt ấy chớ!
Thời gian sau, cậu càng nhận thấy quyết định này thực đúng đắn.
Biến thành chuột đồng xong, cậu liền không cần tự đi đường, còn được ở bên Edgar mọi lúc mọi nơi, có thể tùy hứng ăn bất cứ món gì không cần chú ý lễ nghi hay lo lắng bị người ta nói là Hoàng hậu không có phong thái nữa.
Yêu cầu của mọi người đối với Hoàng hậu vẫn rất cao, tuy cảm thấy Hoàng hậu đương nhiệm rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có kẻ bắt bẻ cậu, tỷ như nói quần áo không hợp hoàn cảnh gì đó, nhưng còn tiểu chuột đồng, dù người khác có không thích cũng chẳng ai đi chỉ trích nó cả, kể cả nó mất hình tượng cỡ nào, mọi người cũng không ai so đo với một con chuột bao giờ.
Lần trước cậu cào một quan viên bị dân tình lên án, mọi người cũng chỉ giương mắt nhìn, nếu đổi lại thành Hoàng hậu đánh người... Kia còn chẳng phải đầu đề ầm ĩ tới tận trời xanh sao?
Thư Thư ngày càng thích biến thành tiểu chuột đồng đi theo Edgar ra cửa mà không phải với thân phận Hoàng hậu đó.
Kể từ lúc ấy, Thư Thư dường như đã lui về ở ẩn, còn toàn thể dân chúng ở đế quốc Thú Nhân biết thêm một sự kiện – Hoàng đế bệ hạ sủng ái chú chuột đồng này còn hơn cả vợ mình.
"Bệ hạ đúng là người nhân ái, nuôi cả thú cưng trong nhà!"
"Nhìn bệ hạ mang theo tiểu chuột đồng thật hòa ái làm sao!"
"Cách bệ hạ nhìn tiểu chuột đồng cũng thật dịu dàng!"
"Cả ngày mang theo tiểu chuột đồng ra cửa mà không mang theo Hoàng hậu, không sợ Hoàng hậu ghen sao?"
...
Hừ, tôi mới không ăn giấm đâu, đó chính là tôi a! Nhìn bình luận trên mạng, Thư Thư đắc ý dào dạt, lại lướt web tìm phim coi.
Cậu nhất định là tiểu chuột đồng đẹp nhất thế giới này đi!
Dân tình trên mạng còn mải bình luận ảnh chụp bệ hạ và tiểu chuột đồng, cơ bản đều ủng hộ.
"Hiện giờ dân chúng có vẻ thích xem các nhân vật có tiếng tăm mang con nhỏ hay là thú cứng theo cùng, nhiều chính trị gia sẽ cố tình tung các bức hình tỏ vẻ mình nhiệt tình yêu thương động vật... Về sau em có thể ra ngoài với ta nhiều hơn." Edgar nhìn đánh giá trên mạng, cười nói với Thư Thư.
Hắn vẫn hi vọng mãi mãi được mang Thư Thư đi tới bất cứ nơi đâu như thế.
"Anh không sợ gặp phải chuyện gì a?" Thư Thư hỏi.
"Có thể gặp chuyện gì đây?" Edgar cười, chỉ là chăm bẵm một bé chuột đồng thôi mà...
Edgar tự tin sẽ không phát sinh chuyện gì, nhưng không ngờ mới được mấy ngày đã bị tỉnh mộng.
Ở thủ đô tinh có một nhà hàng vô cùng nổi tiếng, tên là Nhà hàng trên không, được xây lơ lửng giữa trời, các vị khách sẽ ngồi trong một căn phòng treo trên cao, người phục vụ đi trên một đường thẳng bắc ngang mang đồ ăn tới.
Nơi này có nhiều món ăn đặc sắc, không thể tìm được ở bất cứ đâu khác, Thư Thư đã sớm ứa nước miếng muốn nếm thử, lần này cậu cùng Edgar tham dự yến hội gần đấy, mà đi yến hội thì không được ăn no, vậy là phải tới nhà hàng này ăn thêm.
Ưm, từ đầu tới đuôi cậu đều duy trì hình thái chuột đồng, ăn cơm cũng không chịu biến về hình người.
Ngày hôm nay cũng như thường lệ với Edgar và Thư Thư, nhưng cái bình thường này, ngày hôm sau lại trở thành 'có chuyện'.
Trên mạng đột nhiên phát tán ảnh chụp Edgar cùng ăn chung với chuột đồng Thư Thư.
Edgar bị chụp lén ăn cơm với thú cưng, chuyện vốn chẳng có gì đáng nói, nhưng là... Ảnh chụp này quá ảo diệu đi.
Trên ảnh, Edgar ngồi bên cạnh bàn, cúi người muốn hôn chuột đồng, mà tiểu chuột đồng nằm trên mâm của Edgar, hai mắt nhắm nghiền ngẩng đầu chu miệng một bộ chờ đợi được hôn môi như thế...
Nếu Thư Thư là hình người, đây tuyệt đối là một màn tình cảm siêu ngọt ngào, nhưng lúc ấy cậu lại mang hình chuột.
Một màn này...
Hoàng đế bệ hạ đây là muốn làm gì a? Vì sao lại đi hôn một chú chuột đồng? Hắn thế mà... đùa giỡn với một con chuột a?
Người trên mạng ai cũng bàn tán xôn xao, não bung ra đủ thứ.
"Bệ hạ tính gì đây? Đùa giỡn với thú cưng?"
"Bệ hạ sao ngài có thể như vậy, ngài không thấy hổ thẹn với Hoàng hậu sao?"
"Bệ hạ ngài lại đi làm chuyện điên rồ như vậy với một con chuột, giờ ta mới nhìn thấu bản chất của ngài!"
"Còn không phải show ân ái sao? Ai sợ ai a! Lão tử cũng có chuột cưng! Ta hôn, ta hôn, ta hôn hôn hôn!"
...
Đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ lọt ra vài bình luận tương đối bình thường.
"Bệ hạ thoạt nhìn thực âu yếm, không ngờ hắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy!"
"Tiểu chuột đồng đáng yêu thiệt đó!"
"Đột nhiên rất muốn mua chuột đồng về nuôi!"
...
Nhưng mà những bình luận như vậy quá ít ỏi, tuyệt đại đa số đều là châm chọc.
Dưới tài khoản xã hội của Thư Thư càng thêm dậy sóng.
"Hoàng hậu đừng khóc, nổi dậy đi."
"Hoàng hậu cứ yên tâm, kể cả Hoàng đế bệ hạ có ngoại tình với một con chuột đồng, ta vẫn yêu ngài như cũ."
"Hoàng hậu, Hoàng đế bệ hạ ngoại tình với tiểu chuột đồng, ngài có muốn giáo huấn hắn mấy hồi không?'...
Nhìn đống bình luận này, Thư Thư dở khóc dở cười.
Chỉ là một ảnh chụp thôi mà, sao lại ầm ĩ tới mức đó chứ?
"Edgar, giờ chúng ta phải làm sao?" Thư Thư rối rắm nhìn Edgar.
"Không cần quan tâm bọn họ, một thời gian nữa sẽ ổn cả thôi." Edgar nói.
Thư Thư đồng ý.
Nhưng qua một thời gian sau mọi chuyện vẫn không bình ổn được, lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Mấy người nhìn nhầm rồi, Hoàng đế bệ hạ nào muốn đùa giỡn tiểu chuột đồng, hắn muốn ăn thịt tiểu chuột đồng thì có!"
"Tiểu chuột đồng đáng thương bị bỏ vào mâm, đang chờ nếm vị!"
"Nghe nói rắn thích ăn chuột, Hoàng đế bệ hạ chẳng phải là thú nhân hình rắn sao, phỏng chừng ăn chuột đồng thật đó!"
"Từ góc độ tâm lý học phân tích một chút, Hoàng đế bệ hạ rất có thể là từ nhỏ thường bị cha mẹ dùng tiểu chuột đồng dụ dỗ, cho nên thích ăn chuột đi."
"Ha ha ha!"
"Bệ hạ thực đáng thương...
...
Edgar: "..." Uy, nói vậy mà nghe được a?
Thư Thư nhìn nghía ảnh chụp, lại nhìn Edgar, hạ quyết tâm từ nay về sau không bao giờ ngồi trong mâm nữa.
Bị bọn họ bàn tán một phen, hình ảnh này trở nên thực khủng khiếp.
Trên mạng còn nhiều người nhây không dứt, có người còn in thành hình ảnh biếm họa, thêm chữ viết này kia.
Cái gì mà 'Đừng nhúc nhích, ta muốn hôn ngươi', cái gì mà 'Ngoan ngoãn nằm trên mâm cho ta ăn', đủ kiểu cần gì có đó.
Nhất thời, trên mạng đều tràn ngập hình ảnh Edgar và chuột đồng hôn môi.
Tiểu chuột đồng của Hoàng đế bệ hạ cứ vậy trở thành nhân vật nổi tiếng.
Bên ngoài chỉ hi hi ha ha mọt phen, cảm thấy Edgar kỳ thực không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, bên trong là người rất yêu thương động vật, nhưng Ian và Chris đều biết tiểu chuột đồng kia là Thư Thư.
"Các con về sau khắc chế một chút, đừng ở bên ngoài khanh khanh ta ta..." Ian rối rắm nhìn con trai mình: "Ta không muốn một ngày nào đó lại đọc được tin con trai mình có sở thích yêu đương với động vật..."
Edgar: "..."
Fred bắt đầu thấy nhớ vợ yêu của mình.
Đến nỗi Gary... ôm chặt chân Thư Thư: "Mẫu phụ, con cũng phải tới đó ăn cơm!"
Sự tình cuối cùng kết thúc bằng sự kiện Edgar mang Thư Thư và tụi nhỏ tới nhà hàng trên không ăn một bữa hoành tráng.
Lần này, nhà hàng trên không miễn phí cho họ, lần trước bọn họ tới đây ăn cơm còn bị chụp lén, giờ nhà hàng đâu thể không biết xấu hổ lấy tiền của họ nữa chứ?
Mà ban đêm...
Edgar nắm Thư Thư kéo vào trong chăn."Uy, anh làm gì a!" Thư Thư cố ý tỏ vẻ bị giật mình kêu lên.
"Ăn chuột đồng." Edgar nói, ăn là phải từ từ chậm rãi nhấm nháp mới hưởng được hết mùi vị kia.
Một thời gian sau, khi công chúa Camilla lên mạng tra tin tức về Hoàng đế Edgar, chuẩn bị cho quan hệ giao lưu ngày càng tốt đẹp...
"Công chúa điện hạ, Hoàng đế đế quốc Thú Nhân tựa hồ thích ăn chuột!" Một giống đực mang bức hình tới hồi báo.
"Đưa ta xem... Đã nhỏ còn nhiều lông, ngon ở chỗ nào..." Elena bĩu môi, sau đó chú ý tới bộ dáng Edgar: "Hắn lớn lên đẹp trai thật đó, ta muốn XX với hắn!"
"Công chúa điện hạ, nói XX là không hay đâu, chúng ta nên dùng từ hàm súc một chút thì hơn."
"Vậy phải nói thể nào?"
"Liền nói... cộng độ một đêm?"
Vì thế, công chúa Elena khi gặp được Hoàng đế đế quốc Thú Nhân liền hỏi: "Không biết ta có vinh hạnh được cùng bệ hạ cộng độ một đêm chăng?"
Bị cự tuyệt xong, nàng nỗ lực níu kéo, chỉ vào động vật nhỏ trong túi áo Edgar mà nàng đã quên nó gọi là gì: "Đây là gì vậy? Ngài mang theo đồ ăn khuya sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...