Hương Dạ Thảo

Nửa canh giờ trước tại Thanh Tâm Trà Thất.

Bốn nam nhân đứng theo hình tứ trụ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, biểu tình trên mặt đều tràn đầy nghi hoặc như thể quan tòa đang dò xét phạm nhân.

Đột nhiên, Trần Ngôn Thanh liếc mắt nhìn Vũ Khải Duy, khẽ gật đầu rồi nói:

– Duy ca, huynh mau đi đi!

– Được!

Người được mệnh danh Tùy Phong Sứ Giả, vừa kiệm lời vừa thờ ơ thế sự chỉ đáp gọn lỏn một lời rồi lao ra khỏi phòng như một cơn gió. Ánh mắt hắn khi lướt qua Lý Giang Thành mang một chút ý cười… kỳ dị.

Lý Giang Thành nhíu mày. Anh cùng ba tên trước mặt quen biết nhiều năm, tuy không đến mức là con sâu trong bụng họ nhưng anh tự tin hiểu họ còn hơn chính bản thân mình. Chính là, ba tên huynh đệ này cùng Dạ Thảo không dưng lại tụ họp ở quán trà này dùng điểm tâm. Anh ngửi được mùi âm mưu đang lan tràn khắp phòng và anh, anh chính là nạn nhân của âm mưu đó!

– Thành ca không cần phải đoán!- Trần Ngôn Thanh thong thả ngồi xuống ghế, một tay anh phe phẩy quạt, tay kia xoay xoay chung trà cẩn thận đánh giá từng đường nét chạm trỗ cùng nước men xanh ngọc của nó, vừa buông giọng giễu cợt- Phòng thượng hạng, điểm tâm trứ danh, đang lúc nghèo khó mà Thành ca lại tốn không ít tâm tư cho người đó, ha ha, xem ra địa vị của hắn trong lòng Thành ca cũng không tệ!

Hừ, đó là ta bị ép uổng nha. Lý Giang Thành hận không thể gào lên như thế nhưng anh còn chưa mở miệng thì đã nghe một âm thanh vỡ vụn. Cái chung trà thượng hạng phút chốc biến thành một nắm bột trắng trong lòng tay Ngôn Thanh, phiêu phiêu tán tán rơi lả tả xuống bàn. Ặc, đây là hàng xịn chứ không phải hàng dỏm ngoài chợ Đông mà anh hay bóp nát đâu! Rùng mình một cái, anh nuốt khan, hỏi:

– Đệ đang làm gì vậy? Này, không phải đệ nhờ Khải Duy đi điều tra người ta chứ?

– Phải!- Trần Ngôn Thanh gật đầu ngay tắp lự.

Đoạn, anh ta búng ngón tay cái tách. Tức thì, Lâm Kiệt phóng nhanh ra cửa đứng gác bên ngoài. Một phòng hoàn hảo chỉ có hai người, gió không lọt, muỗi không vào, rất thích hợp để bàn đại sự. Một lần nữa Lý Giang Thành rùng mình ớn lạnh. Hai tên huynh đệ này học cái gì không học lại đi học làm xã hội đen, hừ, bọn họ chỉ còn thiếu cặp kính râm đen thui, comple đen thui là cộp cộp, đủ chuẩn đóng mác xã hội đen!

Được rồi, Trần Ngôn Thanh ngươi đã đóng xã hội đen thì ta sẽ sắm vai cảnh sát, từ từ tiếp ngươi! Nghĩ thế, anh mặt không đổi sắc, ngồi phịch xuống đối diện hắn ta.

Lý Giang Thành đập tay lên bàn, lấy uy thế của một cảnh sát, cao giọng nói:

– Ta nói đệ nha, thật quá đa nghi đi! Người ta cùng ta bèo nước gặp nhau thấy hợp tính thì kết tình bằng hữu. Người ta lần đầu đến kinh thành, ta thân là chủ dĩ nhiên phải tiếp đãi nồng hậu. Chúng ta tình ngay lý thẳng, tâm sáng như gương, chia tay đó là không hẹn ngày tái ngộ. Vốn chẳng còn chút liên hệ gì thì đệ điều tra chi cho hoài công phí sức?

Nhớ lại chỉ dăm phút trước, Đỗ Quân Như mặt mày hớn ha hớn hở hết nhìn một bàn đầy ắp điểm tâm lại nuốt nuốt nước bọt, ôm cánh tay anh lắc lắc, môi anh đào cười rộ, ngước cặp mắt long lanh nhìn anh, cất giọng trong trẻo như pha lê:

– Hào ca, huynh thật tốt! Ta thích huynh quá đi!!!

Anh chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Môi anh mới hé mở, còn chưa kịp giới thiệu tên từng món từng món, giới thiệu từ cách ăn, cách chế biến đến lịch sử ra đời cho nàng biết thì một đoàn mười hai tên thô lỗ phá cửa xông vào, mặt tên nào cùng hùng hùng hổ hổ như bắt lính trốn trại không bằng. Lúc ấy, anh bẻ gãy đôi đũa, vừa bắn ánh mắt tràn ngập sát khí bức lui bọn họ vừa siết chặt Dạ Thần Đao, hận không thể gào thét những lời chất chứa trong lòng như tát nước vào mặt họ:

– Con bà nó! Có để ta yên không hả! Ta đưa bạn đi ngoạn kinh thành tứ tuyệt, mới đi có ba nơi thì cả ba nơi đều bị phá đám, ba lần đều bụng đói mà về. Cái gì thì cũng bất quá tam chứ!!! Ta có thù với các ngươi sao? Được lắm, cùng lên hết đi, ta tiếp!

Lời chưa kịp phun ra đã bị chặn đứng. Đỗ Quân Như chụp lấy cánh tay phải của anh, giọng vạn phần run rẩy:

– Hào ca… đừng ra tay! Bọn họ… bọn họ là người của phụ thân ta…

Anh lại một lần nữa đưa mắt nhìn mười hai người. Không sai, tuy họ đằng đằng sát khí nhưng hết thảy đều ném về phía anh, còn đối với Như Như vẫn một lòng cung kính. Sặc, mặt tên nào cũng đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi, kiếm trong tay run lên bần bật khẳng định là muốn băm vằm anh thành muôn mảnh. Anh âm thầm thở dài, lòng không ngừng rên rỉ, phen này khẳng định là ta bị xem là hái hoa tặc dụ dỗ gái nhà lành rồi!

Vội vàng ướm lời hỏi ý nàng có muốn về không, anh cũng là muốn cho đám người kia rõ anh trong sáng vô tư thuần khiết đến mức nào. Thậm chí anh còn vặn volume hết cỡ cho bọn họ cùng nghe thấy những lời khuyên nhủ nàng:

– Ngươi tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm chưa nhiều mà giang hồ lại hiểm ác. Ngươi tá túc ở nơi đó ta không an tâm chút nào. Ngươi vẫn nên về với gia đình đi thôi. Có giận hờn gì đi nữa thì cũng là người một nhà, sẽ không sao đâu!

Nhìn nàng một bộ dáng ủy khuất như hài tử bị bỏ rơi, anh cũng có chút đau lòng. Nhưng, biết làm sao, giang hồ hiểm ác trùng trùng, nàng lại một thân một mình không người chăm lo rất dễ bị người ta lợi dụng. Anh lại là người sắp thành gia lập thất, không thể mãi mãi làm bảo mẫu, danh tiếng anh thì mặc kệ đi, chỉ e nàng lại chịu tiếng đời dèm pha dị nghị. Vậy nên…

– Huynh không luyến tiếc ta sao?- Giọng nàng có chút hờn dỗi- Ta đối với huynh…

– Không được!- Anh vội ngắt lời nàng không chút do dự- Ta sắp thành thân rồi, ngươi đừng nói nữa…


Những tưởng vậy là an ổn nhưng đám người kia vẫn đồng loạt tuốt kiếm chỉa thẳng vào anh, một chút lý lẽ cũng không chịu nói.

Tâm còn chưa kịp thích ứng thì đám huynh đệ muội như âm hồn không tán xuất hiện thình lình, hại trống tim anh đập so với trống chầu chỉ hơn chứ không kém.

Haiz, anh nhìn bọn họ một đoàn lo lắng cùng ủng hộ mình, sẵn sàng vì mình mà liều mạng với đám người không quen, một lòng tin mình mà chẳng cần biết đầu cua tai nheo ra sao, mọi tức giận vừa mới tụ tức thì tán đi. Lại nhìn Đỗ Quân Như, nàng một bộ dáng ủy khuất nhìn Thảo muội không chớp mắt, hẳn là hiểu lầm vì câu “thanh mai trúc mã” của Ngôn Thanh rồi.

Cũng tốt, ta cũng không cần nhọc lòng giải thích, vốn chỉ là bình thủy tương phùng, hợp hợp tan tan, đời người đâu phải chỉ có một lần?

Vậy nên… Đỗ Quân Như, tạm biệt nàng. Hẹn lần sau gặp lại nàng sẽ tìm được tình quân như ý. Còn nữa, tuổi nàng còn nhỏ, chớ nên dễ dàng nói lời yêu thích với nam nhân như thế. Không phải kẻ nào cũng đủ tỉnh táo như ta đâu!

Chuyện với Đỗ Quân Như có thể xếp vào ký ức được rồi, hà cớ gì Trần Ngôn Thanh lại không chịu để yên? Chỉ nghe Trần Ngôn Thanh nhàn nhạt cất lời:

– Thành ca à Thành ca,- Anh ta lắc đầu cười khổ- người đó nữ phẫn nam trang tiếp xúc với Thành vương đương triều còn không đáng điều tra sao?

– À…- Anh bật cười ha hả- Là ta bảo nàng cải trang đó, nữ nhi lăn lộn giang hồ vốn không tốt chút nào!

– Vậy…- Trần Ngôn Thanh nheo mắt, tiếp tục nói- mười hai tên cận vệ đó là người Lưu Ly, huynh biết không?

– Biết!- Anh ung dung nhấp một ngụm trà, nhàn nhã đáp.

Nhìn nàng không ra người Lưu Ly nhưng nhìn đám thuộc hạ thì anh rõ mười mươi rồi. Thảo nào nàng không biết Liễu đại ma đầu, không biết kinh thành tứ tuyệt, lại càng không biết chủ nhân Dạ Thần Đao là ai. Nhưng… thế có can hệ gì? Anh vốn cũng là một nửa ngoại tộc đấy thôi!

– Có khả năng rất lớn nàng ta là tình địch của Thảo muội, huynh biết không?- Trần Ngôn Thanh nhướng mày, đắc ý nhìn anh.

– Biết!- Anh tiếp tục gật đầu ngay tắp lự.

– Ổ?- Yêu nghiệt trước mặt cười lạnh- Thật sao?

Cơ miệng Lý Giang Thành cứng đơ. Anh… anh vừa nghe cái gì thế này?

Vội vàng nhào tới túm cổ áo Trần Ngôn Thanh, anh kích động vạn phần hét lên:

– ĐỆ VỪA NÓI GÌ? LẶP LẠI TA NGHE!!!

Trần Ngôn Thanh chậm chạp gỡ từng ngón tay của anh, nhìn chăm chăm vào mắt anh, lặp lại lần nữa:

– Đệ nói, nói nàng ta là tình địch của Thảo muội!

– Đệ…- Anh gào lên- đệ nói dối!!!

Sau đó, anh lao ra khỏi phòng, lướt qua người Lâm Kiệt như một cơn lốc, không một lời từ tạ.

Giữa phố xá náo nhiệt, tiếng lao nhao rộ lên không dứt. Một lam ảnh lướt qua nhanh như chớp khiến tà áo rung rinh, hàng quán chao đảo. Dân chúng kinh thành một phen hoảng hốt ngơ ngác nhìn nhau, với tốc độ đó, e là không phải là con người.

Lý Giang Thành bỏ mặc tiếng la ó phía sau, điểm nhẹ mũi giày nhảy lên nóc nhà. Chạy trên mái ngói tuy đường xá gập ghềnh nhưng được cái không ách tắc giao thông, ước chừng có thể rút ngắn thời gian đến hoàng cung. Lòng anh rối như một mớ bòng bong, tai ong óng những lời Trần Ngôn Thanh vừa nói:

“Hai tháng trước bệ hạ đã hỏi ý kiến của đệ về hôn sự giữa người và công chúa Lưu Ly. Bệ hạ không muốn cho huynh và Thảo muội biết vì sợ hai người nóng tính, suy nghĩ lung tung, lại làm ra những chuyện kỳ quặc mà ngài không thể lường được.

Nay thì việc gì đến cũng đến. Hai hôm nữa công chúa sẽ tiến cung. Việc này Thảo muội cũng đã biết rồi!

A, còn tại sao đệ nghi người đó là công chúa ư? Mười hai tên cận vệ ấy là cao thủ không tệ, từ đi đứng đến rút kiếm đều nhất tề đồng loạt, chắc chắn xuất thân từ binh gia. Còn nàng ấy, dung mạo bất phàm, một thân quý khí, không phải con nhất phẩm đại thần cũng là hoàng thân quốc thích. Việc này xác minh không khó, chúng ta ở đây đợi Duy ca là có kết quả ngay!”

Hừ hừ, nước đến chân, bom sắp nổ, nhà sắp cháy mà còn đợi!


Lý Giang Thành lửa giận bốc cao vừa dẫm lên mái lầu Cửu Phụng, lộn hai vòng trên không rồi đáp xuống phía sau Ngọ môn. Đám lính canh trợn mắt sững sờ nhìn anh. Cả bọn còn chưa kịp cúi đầu hành lễ thì bóng anh đã khuất sau đĩnh đồng thứ một trăm lẻ tám ngay chỗ ngã rẽ dẫn tới hậu cung. Cả bọn lại mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Ặc, vừa rồi biểu tình trên mặt Thành vương sao lại y chang chủ nợ vác đao đòi tiền bị thất hứa mấy chục năm thế chứ!

Từ xa, Lý Giang Thành đã thấy viên thái giám cận thân của Hàn Thừa Triết đứng lóng ngóng trước cửa phòng của Dạ Thảo. Lão ta bỗng cúi khom người, một tay làm động tác mời, tay kia đẩy nhẹ cửa cho vị tiểu thư đứng cạnh bước vào.

Anh nhìn dáng liễu hồng hồng kia mà thấy mắt mình xốn xang. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng anh biết chắc nàng ta là trang thiên hương quốc sắc. Dạ Thần Đao vốn định tháo xuống lại được xốc lại trên lưng. Anh hít một hơi thở sâu, điều chỉnh lại gương mặt mình sao cho thật ngầu, thật lãnh, đủ sức dọa cho gian phu dâm phụ sợ té khói.

Lòng anh duy nhất tâm niệm: Ta đến đây là để hạch tội hoàng đế, ta đại diện cho chính nghĩa tội gì phải sợ kẻ gian như hắn! Hừ, hắn chẳng những lăng nhăng muốn lập vợ hai, vợ ba mà còn dẫn người tới ra mắt Thảo muội. Quả nhiên, đế vương đều là những kẻ máu lạnh bạc tình. Hắn nói cái gì trọn đời chung thủy, cầm sắt tương hòa, uyên ương một đôi đều là gạt chúng ta! Vì em gái yêu dấu, mạng quèn này ta liều với hắn!!!

Viên thái giám giật bắn mình nhìn Thành vương hùng hùng hổ hổ lao tới như tên, mặt lạnh tựa băng sơn. Thành vương chẳng nói chẳng rằng, mạnh mẽ gạt lão sang một bên, tay kia khí thế không kém tung chưởng mở bung cửa ra.

– Tiểu nữ Mạc Yên Đình khấu kiến…

Lời Mạc Yên Đình còn chưa dứt thì Thành vương hào khí ngời ngời, mang theo gió lạnh cùng bụi đường ào vào phòng. Ngài chỉ tay vào mặt hoàng đế, cao giọng quát:

– Hàn Thừa Triết, tên tiểu quỷ ngươi giỏi lắm! Ngươi mà lấy vợ bé ta sẽ khiến ngươi ngày ăn không đủ, đêm ngủ không ngon, chó sủa gà bay, hoàng cung tốc mái. Ta sẽ khiến ngươi hối hận chết luôn!!!

Mạc Yên Đình tròn xoe mắt nhìn anh, miệng há ra vẫn chưa kịp khớp lại.

Hàn Thừa Triết mặt đen như cột nhà cháy, gân xanh trên trán nổi đầy, mi mắt nheo nheo, khóe môi giật giật, trợn mắt nhìn anh chẳng khác nhìn cừu địch mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Duy nhất có em gái yêu dấu của anh, hoàng hậu sắp chết vì bệnh tim là lộ mắt sáng rỡ, môi cong như trăng khuyết, tâm tình vui vẻ như người sắp rơi xuống thác vớ phải phao cứu sinh. Ba giây sau, nàng lao tới ôm ghì cánh tay anh, rưng rưng lên tiếng:

– Thành ca, ta không muốn học! Huynh mau giúp ta đi!

– Cái.. cái gì?- Giọng Thành vương run run.

Giờ thì Lý Giang Thành đã nhìn rõ vị tiểu thư áo hồng. Nàng mày thanh mắt tú, không trang điểm lòe loẹt như những nữ vị tiểu thư con nhà quan khác nhưng vẫn toát một vẻ đẹp thuần khiết không vướng tạp bụi trần, không ai khác hơn chính là vị hôn thê Mạc Yên Đình của anh. Căn cứ vào phản ứng của Dạ Thảo, anh có thể lờ mờ đoán ra chút ít. Á a a, thật muốn cắn lưỡi cho rồi, sao lần nào cũng là “thần khẩu hại xác phàm” thế này?!

Bên kia, hoàng hậu vẫn không hay biết phao cứu sinh cũng không cứu nổi nàng, không ngừng kể lể, tố khổ:

– Oa a a, vì cái gì hai tháng ta học không xong mà lại ép ta học trong hai ngày? Nào là học giao tiếp, học đi đứng, học cầm bát đũa, học thêu thùa, học vẽ tranh, học cầm nghệ, học đánh cờ… Mới nghĩ tới là ta thấy chóng mặt rồi. Ta không muốn! Không muốn học đâu!

– Nàng mau qua đây!- Mắt Hàn Thừa Triết lóe lên một tia quỷ dị khi hắn nhìn chằm chằm vào chỗ tay nàng đang ôm cánh tay Lý Giang Thành.

– Bệ hạ…- Giọng Thành vương càng ngày càng thấp- chẳng lẽ ngài muốn Thảo muội học lễ nghi để đối phó công chúa Lưu Ly?

– Hừ!- Sát khí bắn về phía Lý Giang Thành tăng lên ngùn ngụt- Trẫm làm gì còn cần ngươi quản sao? Vừa nãy ngươi nói hay lắm! Trẫm thật muốn biết ngươi sẽ khiến trẫm hối hận thế nào đây!?

– Hơ… thần… thần…

– Lý Giang Thành!- Hàn Thừa Triết chỉ tay vào mặt anh, lạnh lùng phán- Thứ nhất ngươi khi quân phạm thượng, thứ hai ngươi dám vác đao vào tẩm cung của hoàng hậu, thứ ba ngươi dám thân mật và gọi tên hoàng hậu trước mặt trẫm. Ba tội đó trẫm đều có thể khép ngươi vào tội tử!

Lý Giang Thành đứng hình như tượng. Quả nhiên, anh đã sớm biết làm nhân viên triều đình độ rủi ro cao ngất, người ta đắc tội với đại boss ít ra chỉ bị sa thải, cách chức gì đó còn anh một lần đắc tội là cơ hội hối hận cũng không có luôn!

Đột nhiên, Mai Dạ Thảo che miệng cười khúc khích. Nàng nhón chân kề môi nói nhỏ vào tai anh:

– Hi hi, huynh chớ lo! Thừa Triết không giết huynh được đâu!

– Hả?- Anh như con nai vàng ngơ ngác.


– Ha, ngày trước chúng ta kết bái huynh muội từng thề đồng sinh cộng tử, ta và Thừa Triết kết nghĩa phu thê cũng đã thề đồng sàng đồng quách rồi. Thế nên, huynh mà chết thì ta cũng chết, mà ta chết thì Thừa Triết cũng chết theo nha!

Á à…

Tâm tình Lý Giang Thành sáng bừng. Cơ mặt anh giãn ra, khóe miệng không giấu được nụ cười thích thú. Em gái bảo bối, ta yêu em nhất!

Phía bên kia,vị hoàng đế nào đó vừa bị xem thường vừa bị tạt dấm chua vào mặt siết chặt nắm đấm, hầm hầm đi về phía hai người còn đang nháy mắt cười cợt với nhau. Địa vị của hắn trong lòng nàng lại nhẹ hơn Lý Giang Thành, đúng là tức chết!!!

Giữa bầu không khí âm u lạnh lẽo đầy mùi nguy hiểm cùng chết chóc cơ hồ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khoái trá của thần chết, một tiếng thét vang lên như xét toạt bức màn. Mạc Yên Đình hoàn hảo lôi kéo sự chú ý của ba người xong thì bước lùi lại. Nàng ta ngã sụp xuống dập đầu lạy lia lịa:

– Hoàng hậu tha tội! Tiểu nữ không biết Diệp Ngọc Nhu chính là người, nếu người nói rõ từ trước tiểu nữ nhất định sẽ thành toàn cho người và vương gia!

– CÁI GÌ???- Ba cái miệng cùng kinh hô.

Hàn Thừa Triết và Lý Giang Thành hết nhìn Mạc Yên Đình lại nhìn Mai Dạ Thảo. Một người ra sức dập đầu tạ lỗi mà người kia mặt mày tái mét, cắt không giọt máu, nói líu cả lưỡi:

– Nàng nói bậy! Ta vốn không nói như thế!

– Nhưng… rõ ràng người nói người và vương gia nhất kiến chung tình. – Giọng Mạc Yên Đình tràn đầy ủy khuất- Còn có, người không thể sống nếu thiếu vương gia, người muốn tiểu nữ hủy hôn cơ mà?

– Nhưng ta lúc ấy là Diệp Ngọc Nhu, không phải Mai Dạ Thảo!- Dạ Thảo gân cổ cãi- Á….

Hoàng hậu nói rồi thì giơ tay che miệng, hận sao mình lại phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Oa, Thanh ca, kế hoạch này gặp sự cố lớn rồi, muội chết mất thôi!

Nàng ngước nhìn phu quân nhà mình. Hàn Thừa Triết nhìn nàng không chớp mắt, môi mỏng mím chặt đến trắng bệt, hắn gật gật đầu, cười lạnh:

– Tốt lắm! Tốt lắm! Nàng dám hồng hạnh xuất tường?!

Đột nhiên, cánh tay nàng bị gỡ xuống, cả người bị đẩy nhẹ sang một bên. Nàng quay sang nhìn Thành ca của mình. Mặt anh cũng là một bộ dáng không thể tin nổi, anh tháo Dạ Thần Đao xuống giúi nhanh vào tay nàng, run rẩy nói:

– Thảo muội…muội mau cho ta một đao đi! Ta…ta muốn tỉnh ác mộng…

Mai Dạ Thảo khóc không ra nước mắt. Vì cớ gì Mạc Yên Đình lại giá họa cho nàng đến thế? Nàng quay sang nhìn nàng ta, nom dáng vẻ yêu kiều đang run lên vì sợ hãi trông mới đáng thương làm sao!

Dạ Thần Đao trượt khỏi tay nàng rơi bộp xuống và rồi… Mai hoàng hậu bùm một tiếng ngã nhào vào lòng Thành vương, ngất luôn.

Bên tai nàng, tiếng lao xao vang lên không ngớt. Phu quân nhà nàng hét lên:

– Dạ Thảo! Nàng làm gì vậy? Lý Giang Thành ngươi mau buông nàng cho ta!

– Y sư!- Thành vương gia sau khi đẩy nàng vào lòng hoàng đế thì cuống cuồng chạy ra cửa gào lên- Các ngươi mau gọi y sư!

– Bệ hạ!- Tiếng Mạc Yên Đình tràn đầy bình tĩnh- Có khi nào hoàng hậu sợ tội nên…

– Câm miệng!- Hàn Thừa Triết hét- Nàng bệnh cũ còn chưa khỏi, không chịu được đả kích lớn!

– Á- Thành vương lao tới nắm tay nàng lay lay- Có khi nào Thảo muội có tin vui không?

Xôn xao, xôn xao.

Bất chấp tất cả, Mai Dạ Thảo kiên trì nhắm tịt mắt. Cách bế khí, làm kinh mạch chạy loạn hòng qua mắt kẻ địch này không ngờ hôm nay nàng phải xài trong tình huống thế này đây.

Này chính là tuyệt chiêu Trần Ngôn Thanh đã rỉ tai nàng trước lúc nàng đi: “Nếu muội không thể chạy thì hãy giả chết đợi ta đến!”

Trong lúc đó, tại Thanh Tâm Trà Thất, Lâm Kiệt đang nhỏ từng giọt từng giọt mồ hôi xuống bàn.

Kì lạ, vì sao Thành ca khẩn trương rời đi mà Thanh ca vẫn còn ung dung ăn điểm tâm thế này?

– Thanh ca, – hắn chụp lấy đôi đũa chuẩn bị đút vào miệng Ngôn Thanh, hỏi- Huynh lại có âm mưu đúng không?

– Ha ha ha!- Dùng ngón tay thon dài búng mạnh vào bàn tay người trước mặt bức hắn nhăn mặt rụt tay về, Trần Ngôn Thanh điềm đạm đáp- Chốc lát thôi đệ sẽ biết. Bây giờ, đệ mau ăn cho no đi, nếu không chút nữa có hối cũng không kịp!

– Hả?- Mồ hôi Lâm Kiệt vã ra như suối- Hối cái gì cơ?


Nam tử áo trắng tao nhã rút khăn lau lau khóe môi rồi giũ quạt cái xoạch, phe phẩy quạt như một thế ngoại cao nhân đứng trên núi cao xem thường thế sự. Anh nhếch môi cười lạnh:

– Hối hận vì đã không nghe lời ta. Ta đảm bảo chút nữa tin tức đến đệ sẽ nuốt không vô đâu!

Lâm Kiệt cầm cái khăn trắng để trên bàn lau lau mồ hôi trán. Sau đó, hắn run run cầm đũa. Đáng tiếc, Lâm Kiệt mới gắp bánh bao còn chưa kịp đưa vào miệng thì một bóng đen đã lướt vào phòng.

– Thế nào?- Trần Ngôn Thanh nhíu mày hỏi.

– Không sai!- Vũ Khải Duy gật gật đầu đáp.

Gương mặt như hoa xuân đột nhiên sa sầm, mày kiếm nhíu lại thực sâu. Rốt cuộc thì gỡ bỏ mặt nạ cao nhân rồi anh cũng chỉ là một phàm nhân bình thường, vương nhiều phiền muộn của nhân gian. Anh nhìn về phía cửa sổ, giọng lạnh lùng cất lên:

– Còn đệ? Đệ mang tin gì đáng sợ nữa sao?

Người bên ngoài phóng qua cửa sổ, mang theo chút gió hè lùa vào khiến mành trúc lay động. Hắn vòng tay ôm quyền, cúi đầu hành lễ. Bộ dáng hắn chẳng khác nào tiểu tướng đang bái kiến tướng quân, đĩnh đạc lên tiếng:

– Thanh ca, tin tức từ hậu cung cho hay hoàng hậu đã ngất xỉu rồi!

– CÁI GÌ?- Lâm Kiệt và Vũ Khải Duy đồng thanh kêu.

Người tới chính là Ngô Thiếu Kỳ. Hắn vừa nghe tin tức chấn động là lập tức chạy đi tìm quân sư. Thế nhưng… Trần Ngôn Thanh chẳng có gì là ngạc nhiên là thế nào? Chẳng lẽ anh có thiên lý nhãn? Hoặc là… anh biết?

– Ngôn Thanh…- Vũ Khải Duy đại diện huynh đệ chất vấn- rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng ta là huynh đệ nhiều năm chẳng lẽ không đáng cho đệ tin hay sao?

Chớ tưởng anh nghe theo Trần Ngôn Thanh đi điều tra là anh nắm rõ tình hình. Kỳ thực, anh đối với chuyện này rất mù mờ. Chỉ là, Trần Ngôn Thanh đã có chỉ thị, dù là khó hiểu thì anh vẫn phải đi. Đơn giản vì anh tin Ngôn Thanh. Một kẻ thâm trầm khó hiểu như anh đôi khi lại thấy mình không bằng một góc của Trần Ngôn Thanh. Anh khó hiểu vì anh ít nói, nhưng Trần Ngôn Thanh nói nhiều vẫn chẳng để lộ chút manh mối nào mới thực đáng sợ đi.

Trần Ngôn Thanh hít một hơi thở sâu rồi nhắm mắt lại. Giọng anh mang một chút… bất lực:

– Ta không biết! Càng lúc ta càng không kiểm soát được tình hình. Rốt cuộc ta sai ở đâu ta cũng không rõ. Từ Mạc Yên Đình đến công chúa Lưu Ly…

– Khoan đã!- Lâm Kiệt chớp lấy điểm bất ổn, chụp lấy bả vai anh lay lay- Này, đệ mới không hiểu đó! Mạc Yên Đình thì rõ rồi nhưng sao lại liên quan đến công chúa Lưu Ly ở đây?

– Đúng vậy! Đúng vậy! Đệ mới càng không hiểu!- Ngô Thiếu Kỳ từ hoàng cung chạy tới cũng xen lời. Dĩ nhiên hắn hiểu được mới lạ.

Trần Ngôn Thanh đưa mắt nhìn ba tên huynh đệ đang nhìn mình chăm chăm, môi mỏng khẽ cười. Nay tình huống đã xảy ra như thế, anh nói ra cũng chẳng có gì không ổn. Việc kia… vốn đã là bất ổn lớn rồi.

Còn nhớ hai tháng trước, vào một đêm không trăng, có một tiểu tặc đột nhập hoàng cung với mưu đồ thích khách hoàng đế. Đó là khoảng thời gian Thảo muội đang ở núi Vô Thanh trừ phản tặc, hoàng đế bệ hạ đang phong bế tâm tư ngự trong bốn bức tường băng, Thành ca đang ở doanh trại nắm tình hình quân lương. Tóm lại, hôm đó khéo làm sao, chỉ có anh và Vũ Khải Duy trực ca.

Tiểu tặc kia võ công không tệ, dễ dàng hạ sát mười mấy cấm quân, buộc anh và Duy ca phải thân chinh ra tay. Chẳng mấy chốc đã dồn ép được hắn ta vào góc tường. Bởi vì hai đấu một không được công bằng cho lắm nên anh ra dấu cho Duy ca yểm trợ phía sau, mình anh thân hành đấu với tiểu tặc. Chẳng ngờ chỉ qua ba chiêu đã gỡ được mạng che mặt của người đó, thấp thoáng dưới ánh đuốc lập lòe, anh nhìn rõ hắn cư nhiên lại là một nữ nhân xinh đẹp mỹ miều.

Hừ! Dù cho nàng ta là ai, có thân phận gì anh cũng mặc kệ! Tình hình hiện nay đủ rối lắm rồi, anh không thể để cho dư đảng nào của hoàng thúc sống sót, không thể để lại mối họa ngầm nào với huynh đệ muội nhà anh.

Anh nhớ rõ ánh mắt nàng kia vằn tơ máu, chứa đầy hận ý, khiến anh cả đời muốn quên cũng khó. Nàng ta cứ thế cầm kiếm xông về phía anh, nghiến răng nói:

– Hàn Thừa Triết bức tử hôn phu của ta, còn muốn ta thành thân với hắn, đúng là nằm mơ! Ta có chết cũng không gả cho hắn! Hôm nay ta phải giết hắn, phải lấy máu của hắn bồi tế cho hôn phu!

– Aiz, đáng tiếc, đáng tiếc!- Anh giương cung chỉa về phía nàng ta, lạnh lùng nói- Ta đã hứa với Thảo muội sẽ bảo vệ bệ hạ chu toàn, nếu ngươi muốn giết ngài ấy, trước tiên phải bước qua xác ta.

Đoạn, anh không chờ nàng ta nói tiếp, cứ thế buông dây cung phóng tên!

Về sau, khi cấm quân thu thập dọn sạch hiện trường, phát hiện trên người nàng ta có một tấm kim bài, anh cầm lên xem thử. Ba giây sau, anh xoa xoa mi tâm ẩn ẩn đau nhức, cảm thấy rắc rối đã không bớt một mối còn tăng thêm một tầng. Thân phận thích khách này lớn đến mức dọa người, một khi lộ ra việc nàng ta chết trong tay anh thì ngày tháng bình yên của Kỳ Nam quốc coi như chấm dứt!

Mà khoan, linh quang chợt lóe! Anh có phải Thành ca chính trực có gì khai nấy đâu mà để lộ chuyện này cơ chứ! Vừa khéo, ở đây chỉ có anh và Duy ca, anh không nói, Duy ca kiệm lời cũng sẽ không nói, có trời mới biết!

Vốn cứ tưởng chuyện hôm đó trở thành bí mật vĩnh viễn bị chôn vùi dưới ba tấc đất, ai ngờ đâu hai tháng sau đã bị đào lên. Thôi thì, Kỳ Nam Thất Kiệt chúng ta, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu!

Nghĩ đến đây, Trần Ngôn Thanh mặt không đổi sắc, lòng không run sợ, nhìn sâu vào mắt từng người, anh dõng dạc nói:

– Các huynh đệ! Ta vừa phát hiện có người trúng Băng Thần Tiễn của ta đến nay vẫn chưa chết! Trùng hợp thay, người này chính là công chúa Lưu Ly quốc!

Một phòng hít phải khí lạnh, lặng ngắt như tờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận