Ở Bắc Kinh, nhận được tin cô khỏe mạnh, Viên Hòa Đông thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy không sao là tốt rồi, hội nghị vừa xong, tớ sẽ về ngay thôi.”
Viên Hòa Đông vừa gác máy thì có người gõ cửa. Mở cửa phòng, thấy cô Lâm – người anh nhờ tìm kiếm Hứa Tri Mẫn, anh nói ngay: “Cô Lâm, bạn em ở thành phố R vừa nói đã tìm được cô ấy rồi ạ.”
Cô Lâm kinh ngạc: “Thật trùng hợp quá, người cô đưa đến đây cũng nói từng gặp em ấy.” Tiếp đó, cô giới thiệu người đàn ông đứng sau mình: “Giáo sư Tiêu Kỳ.”
“Thầy Tiêu.” Viên Hòa Đông hết sức ngạc nhiên. Khi anh và nhóm Mặc Thâm đến bệnh viện Phụ Ngoại bồi dưỡng thì Tiêu Kỳ là một trong những giáo sư hướng dẫn họ. Tiêu Kỳ chuyên về ngoại khoa tim mạch, kỹ thuật hạng nhất, nhưng cực kỳ nghiêm khắc với học trò, ai cũng nghĩ trong các sinh viên ngoại khoa anh ta chỉ hài lòng với Mặc Thâm. Tiêu Kỳ là một bác sĩ nổi tiếng thích nay đây mai đó, chưa bao giờ làm việc cố định ở bất cứ một bệnh viện nào. Trước đó một khoảng thời gian Viên Hòa Đông có nghe Mặc Thâm nói Tiêu Kỳ đã rời bệnh viện Phụ Ngoại, chuyển qua Hiệp Hòa.
“Tôi ở Hiệp Hòa.” Tiêu Kỳ nói: “Vừa hay mấy hôm trước có nhận một bệnh nhân, bệnh nhân này rất xảo quyệt, chưa ở hết một đêm đã trốn khỏi bệnh viện. Tôi theo nghề y bao lâu nay, đây là lần đầu tiên bị bệnh nhân bỏ rơi. Vấn đề quan trọng không phải là thể diện, mà là với tình trạng bệnh đó bệnh nhân không được phép chạy đi đâu cả. Tôi đã tự đi tìm và cũng nhờ người khác tìm, hôm nay gặp cô Lâm, cô nói em đang tìm người, vừa khéo người đó trùng tên trùng họ với người tôi cần tìm.”
Viên Hòa Đông giật mình, mặt biến sắc: “Tri Mẫn khám bệnh chỗ thầy ạ?”
“Vào trong nói đi, bệnh của em ấy không thể nói rõ ràng ngay được. Đương nhiên, trước hết phải xác định xem người tôi cần tìm và người em nói có phải cùng một người không đã.”
“Cô ấy không thích chụp hình.”
“Em nhận ra được chữ viết không?” Tiêu Kỳ đưa tờ giấy Hứa Tri Mẫn để lại cho Viên Hòa Đông xem: “Trước đó em ấy đã khám ở bệnh viện công.”
Tâm trạng Viên Hòa Đông phút chốc nặng trĩu. Hứa Tri Mẫn thật sự bị bệnh, không những vậy còn bệnh nghiêm trọng tới mức bị Tiêu Kỳ giữ lại nằm viện.
“Thầy Tiêu, vậy chẩn đoán của thầy là?”
“Chẩn đoán chính xác là sa van hai lá. Tôi rất lo bệnh tình em ấy đột ngột chuyển biến xấu, có nguy cơ đột tử bất cứ khi nào.”
“Đột tử?” Viên Hòa Đông kinh hoàng thốt lên.
Thành phố R.
Ca phẫu thuật của Kỷ Nguyên Hiên còn đang tiến hành, nơi chân trời xa xôi đã tỏa ánh sáng bàng bạc. Lo chị dâu và dì cả bị mệt mỏi quá sức, Hứa Tri Mẫn chạy đến nhà ăn bệnh viện mua mấy phần ăn sáng mang lên lầu. Lúc bước lên cầu thang, đôi chân cô dường như nặng nề khác thường. Cô khuyên dì cả uống hết ly sữa đậu nành, chị dâu chia cô nửa cái bánh bao. Hứa Tri Mẫn ăn từng miếng bánh bao nhỏ, khó khăn lắm cô mới nuốt trôi.
Cửa phòng giải phẫu bật mở, Kỷ Nguyên Hiên được đẩy ra ngoài. Ba người vây quanh giường bệnh, lo lắng ngập đầy.
“Xong cả rồi, gia đình mình tránh đường đi ạ, phải đưa bệnh nhân vào phòng CCU.” Nhân viên y tế đẩy giường bệnh nói: “Có gì thắc mắc có thể hỏi bác sĩ giải phẫu.”
Mặc Thâm ra tới, theo sau anh là Dương Sâm. Kỷ Sở Lệ làm như không nhìn thấy Mặc Thâm, đi thẳng về phía Dương Sâm hỏi: “Xin hỏi con tôi thế nào rồi? Có cứu chữa được không bác sĩ?”
Dương Sâm chẳng hiểu ra sao, giải thích: “Bác sĩ mổ chính không phải tôi, là bác sĩ Mặc của chúng tôi bác à.”
Kỷ Sở Lệ rơi vào tình thế khó xử. Vu Thanh Hoàn thở dài một hơi rồi bước đến trước: “Bác sĩ Mặc, tình hình chồng tôi thế nào rồi bác sĩ?”
“Xương sườn bị gãy đâm vào phổi bên phải, xuất huyết tương đối nhiều, chúng tôi đã làm thủ thuật vá phổi cho anh ấy. May mắn là anh ấy chỉ bị gãy xương sườn bên phải, xương bên trái vẫn ổn. Vì vậy khả năng tim bị tổn thương không cao. Những vấn đề khác đợi sau khi vào phòng CCU quan sát sẽ bàn tiếp.” Mặc Thâm nói.
Ba người phụ nữ cuối cùng đã có thể buông xuống tảng đá trong lòng. Vu Thanh Hoàn rối rít cảm ơn, còn Kỷ Sở Lệ chỉ khi sắp đi mới gượng ép nặn ra hai từ ‘Cám ơn.’
Kỷ Nguyên Hiên được đưa vào phòng bệnh theo dõi. Được sự cho phép của bác sĩ, Kỷ Sở Lệ ngồi ở đầu giường trông chừng con trai. Vu Thanh Hoàn và Hứa Tri Mẫn gấp rút làm thủ tục nhập viện. Đến giữa trưa, lúc Hứa Tri Mẫn xách hai giỏ lớn đựng vật dụng hàng ngày trở về phòng bệnh thì anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm đang đứng ở cuối giường lặng im nhìn Kỷ Nguyên Hiên chăm chú. Kỷ Sở Lệ tuy mất hứng nhưng không thể nào xua đuổi bác sĩ đã cứu chữa con trai mình.
Mặc Hàm chủ động đón lấy đồ đạc nặng trịch trong tay Hứa Tri Mẫn: “Chị Tri Mẫn, sắc mặt chị kém quá, chị đi nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, chị phải trông anh chị mới được, anh ấy chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm phải không?”
Mặc Thâm nói xen vào: “Tình trạng anh họ em ổn định rồi, đã có y tá săn sóc đặc biệt theo dõi sát sao, nhiều người nhà ở lại phòng bệnh như vậy không cần thiết, sẽ làm tăng nguy cơ lây nhiễm cho bệnh nhân.”
“Vậy dì cả đi nghỉ đi ạ, một mình con ở đây được rồi.”
Mặc Thâm rốt cuộc không nhịn được nữa, giữ chặt tay cô hỏi: “Em đã hứa gì với anh?”
Kỷ Sở Lệ thấy vậy trừng mắt: “Cậu tưởng cậu là gì của cháu gái tôi hả? Tôi cảnh cáo cậu, bỏ tay con bé ra!”
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.”
“Cái gì mà chuyện của cậu? Nhà họ Mặc các người đời nào tốt bụng với ai!”
“Dì họ!” Hứa Tri Mẫn ngăn lại bàn tay vung lên của Kỷ Sở Lệ. “Mặc Thâm không phải người như vậy đâu.”
“Con còn bênh nó nữa à?”
“Anh ấy là người con thích.” Chính Hứa Tri Mẫn cũng không ngờ mình lại bỗng dưng phân trần một cách tự nhiên như vậy.
“Trời ơi!” Kỷ Sở Lệ ôm trán, “Con thích ai không thích, sao khi không lại đi thích cái thằng này chứ?”
Mặc Thâm mặc kệ Kỷ Sở Lệ làm ầm ĩ, chỉ biết sau từng ấy năm anh trải qua gian khổ cùng cô, cuối cùng anh đã đợi được câu nói này của cô. Anh xoay mặt cô lại, ánh mắt tràn đầy tha thiết: “Em nói lại câu vừa rồi lần nữa đi.”
Hứa Tri Mẫn bối rối đáp: “Sao nói được, câu ấy cả đời chỉ nói một lần thôi!”
Mặc Thâm mỉm cười: “Quan trọng nhất là em chưa nói từ đó.”
“Em có thể làm chứng này, câu vừa nãy không có từ đó.” Mặc Hàm vội vàng phụ họa.
Hứa Tri Mẫn lườm Mặc Hàm: “Em càng ngày càng gian xảo, coi chừng chị mách bạn gái em bây giờ.”
Mặc Hàm vuốt cằm: “Bạn gái em ở bệnh viện nhi đồng, muốn em đưa chị số điện thoại không?”
“Em tưởng chị không dám chắc?” Hứa Tri Mẫn càng lúc càng lúng túng, rõ ràng hai anh em nhà này đang ép cô phải nói ra từ ấy bằng được mới thôi.
May sao ngay lúc này khoa gây mê gọi họ về ký tên lên biên bản ghi chép ca phẫu thuật tối qua, nhờ vậy Hứa Tri Mẫn mới được giải cứu khỏi tình cảnh khốn đốn. Lúc rời đi Mặc Hàm nhắn Hứa Tri Mẫn: “Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm trưa nhé chị.”
Thấy hai người đi rồi, Hứa Tri Mẫn nói với Kỷ Sở Lệ: “Dì họ.”
Kỷ Sở Lệ xua tay: “Dì không quản nổi con, có gì con nói với mẹ con đi, ba mẹ con và nhà dì chẳng qua chỉ là họ hàng, dì nhìn là biết ngay, thấy nhà họ Mặc giàu sang phú quý, thể nào ba mẹ con cũng sẽ không phản đối hai đứa quen nhau.”
Hứa Tri Mẫn biết Kỷ Sở Lệ đang nóng giận, bèn nói vài câu lý lẽ: “Dì họ, dì cháu mình đừng nhắc những chuyện khác nữa, tính mạng của anh họ có phải được Mặc Thâm cứu không ạ?”
“Nó là bác sĩ, cứu người là phải rồi.”
“Vậy dì giận anh ấy chuyện gì? Giận anh ấy cứu anh họ?”
Kỷ Sở Lệ thở hồng hộc: “Thôi, dì nói không lại cái miệng của con.”
Vu Thanh Hoàn quay về kịp lúc, chị đỡ lời giúp Hứa Tri Mẫn: “Mẹ, con thấy mẹ giận dữ chỉ hại cho sức khỏe của mẹ thôi.” Tiếp đó, chị kể sáng nay nhà họ Mặc biết Kỷ Nguyên Hiên gặp tai nạn đã lập tức gọi điện hỏi thăm thương tích của anh, rồi còn hứa dù thế nào họ cũng sẽ cố gắng hết sức.
Kỷ Sở Lệ ương ngạnh đáp: “Giả nhân giả nghĩa cả đấy.”
“Con và Tri Mẫn lại nghĩ giả nhân giả thế này thì tốt thật, chẳng phải đã cứu sống được chồng con đó sao?”
Đúng lúc Kỷ Sở Lệ định tiếp tục phản bác thì Kỷ Nguyên Hiên nằm trên giường bỗng mở mắt, ngón tay co giật.
Y tá săn sóc đặc biệt gọi Dương Sâm ở gần bên qua xem. Dương Sâm kiểm tra cẩn thận một lượt rồi nói với họ: “Ổn rồi. Lượng máu trong ống dẫn lưu rất thấp, người cũng tỉnh lại, về cơ bản đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
Con trai hồi tỉnh từ cơn thập tử nhất sinh khiến Kỷ Sở Lệ cảm động đến mức rưng rưng nước mắt. Lúc này đây, bà không thể không thừa nhận người nhà họ Mặc đã cứu sống tính mạng con bà.
Hứa Tri Mẫn rời phòng bệnh cùng Dương Sâm. Đợi Dương Sâm thay bộ quần áo làm việc xong, hai người đi ra cổng chính khu nội trú, nhóm Mặc Thâm đã đợi sẵn ở đó.
“Không phải đến căn tin ăn cơm ạ?” Hứa Tri Mẫn thấy họ lái xe, không khỏi nơm nớp lo âu. Càng đi lâu với họ, bệnh tình của cô càng có khả năng bị phanh phui bất cứ lúc nào.
Dương Sâm và Quách Diệp Nam lập tức trêu chọc như thể bắt bẻ cô: “Sao, anh họ em thoát chết rồi, em phải đền đáp công lao to lớn của bọn anh mới đúng chứ?”
Hứa Tri Mẫn bị kéo lên xe.
Đến nhà hàng hải sản nổi tiếng gần bệnh viện, mấy anh chàng cùng lật thực đơn, cuối cùng chỉ chọn những món tươi ngon nổi tiếng. Hứa Tri Mẫn sờ sờ ví tiền, chẳng phải cô đau lòng gì, mời họ ăn bữa cơm là chuyện đương nhiên, cô chỉ sợ lúc đi vội quá không mang đủ tiền mà thôi. Tới khi đầu ngón tay chạm được vào tấm thẻ tín dụng cô mới thấy yên lòng.
Món ăn được dọn lên bàn, cô chưa kịp cầm đũa thì đã có vài người gắp thức ăn vào chén cô. Hứa Tri Mẫn nhìn đồ ăn trong chén chất thành hòn núi nhỏ, mang máng cảm giác được họ đã nhận ra chuyện gì đó, cô nở nụ cười miễn cưỡng: “Mọi người đừng khách sáo.”
Quách Diệp Nam chỉ chỉ chén của cô: “Chủ nhân phải động đũa trước bọn anh mới dám ăn chứ.”
Hứa Tri Mẫn nghe vậy bèn gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai vài lần rồi nuốt xuống. Ngẩng lên thấy mọi người đều đang nhìn mình, tâm trạng cô mỗi lúc một hốt hoảng, nhưng lại không thể không cố cười: “Sao các anh không ăn đi?”
“Ăn chứ, em mời đương nhiên là bọn anh ăn rồi.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Quách Diệp Nam lại buông đũa xuống, “Có điều, trước tiên bọn anh muốn nghe em nói lý do tắt máy.”
Không giấu được nữa ư? Cổ họng Hứa Tri Mẫn chát xít: “Tại di động hết pin…”
“Sau đó cả đồ sạc pin cũng mất luôn nhỉ?” Dương Sâm hừ giọng, “Hứa Tri Mẫn, em nghĩ em đang nói chuyện với ai?”
Hứa Tri Mẫn đương nhiên biết cô đang nói chuyện với toàn những con người chuyên nghiệp, và qua lời nhắc nhở của Dương Sâm cô cũng ý thức được sắc mặt và sắc môi của mình nhất định rất khó coi. Chưa nghĩ được nên giải thích thế nào, thần kinh cô căng thẳng đến độ ngực đau thắt lại, cơn ho khan đột ngột ập đến.
Mặc Thâm lập tức ôm vai cô, xem sắc mặt cô hỏi: “Em có sao không?”
“Không sao, sặc một chút thôi.”
“Uống ít nước nhé?”
Cô xua tay.
Thấy cô thở hổn hển chẳng nói năng được gì, Mặc Hàm ở bên đưa tay ra định bắt mạch cho cô. Hứa Tri Mẫn giật ngay tay ra theo phản xạ: “Chị đã nói không sao còn gì!”
Mặc Hàm bàng hoàng, vẻ mặt những người còn lại trên bàn ăn đều ảm đạm. Hứa Tri Mẫn rất nhanh nhận ra sự thất thố của mình, vô cùng hối tiếc xin lỗi cậu: “Xin lỗi Mặc Hàm, chị chỉ…”
Mặc Thâm ôm cô nói: “Về thôi.”
“Nhưng mọi người đã ăn gì đâu?”
Mục đích họ đưa cô ra ngoài ăn là để dò la chân tướng. Giờ đây ai cũng nhìn ra cô thật sự bị bệnh, làm sao còn bụng dạ nào nuốt trôi cơm?
Trước khi đi, nhóm Quách Diệp Nam dặn Mặc Thâm: “Có gì báo ngay nhé.” Mặc Thâm gật đầu rồi một mình dắt cô ra xe.
“Em phải về bệnh viện trông chừng anh họ.”
“Anh đưa em về.” Mặc Thâm thấy cô sợ sệt như con thỏ con, dằn xuống bất an trong lòng, vuốt ve gương mặt cô cười nói: “Em vẫn chưa nói từ kia, đừng quên đó.”
Nét mặt Hứa Trí Mẫn dịu đi đôi chút, cô ngượng ngùng nói: “Hai chữ hay một chữ cũng như nhau mà*.” Nói xong, cô lật đật khom lưng chui ngay vào ghế trước.
(*) Thích – 喜欢; Yêu – 爱.
Lại là dòng xe ách tác dài lê thê. Mặc Thâm nắm tay lái nhíu mày suy tư. Anh phải làm cách nào mới có thể khiến cô sẵn lòng nói ra sự thật? Nếu cô cự tuyệt thì anh nên làm gì bây giờ? Đời này chuyện anh không muốn làm nhất là mạnh bạo bức bách cô.
Anh nhấn chân thắng lái xe vào bãi đỗ, quay đầu nhìn cô. Cô nhắm nghiền mắt tựa người vào ghế, từ màu đỏ không khỏe mạnh ửng lên trên gò má có thể thấy cô mệt mỏi tột cùng. Khoảnh khắc này anh đã quên mình là bác sĩ, sợ đánh thức cô nên anh chỉ đắp áo khoác lên vai cô. Không biết bao nhiêu lần anh tự nhủ với mình, được bảo vệ cô ngày qua ngày chính là niềm hạnh phúc lớn lao. Nhưng đến giờ phút này, mọi sự kiên trì đều trở thành vô nghĩa.
Cô bị bệnh. Trực giác nghề nghiệp mách bảo anh rằng, lần bệnh này của cô hiển nhiên khác hẳn lần bệnh trước, thế nên lòng tin vững vàng của anh bắt đầu lung lay.
Anh nhắm mắt, cầm di động đang rung lên.
“Mặc Thâm à? Tôi, Viên Hòa Đông đây.”
Mặc Thâm nghiêng người sang bên, nhỏ giọng đáp: “Tôi đây.”
“Hứa Tri Mẫn đang ở kế bên cậu phải không?”
“Ừ.”
“Ban đầu tôi định báo tin cho cậu và Quách Diệp Nam, nhưng cậu lên bàn mổ, Diệp Nam lại bận việc. Hiện giờ giáo sư Tiêu Kỳ và tôi đã ở sân bay thành phố R rồi, đến bệnh viện ngay đây.”
“Thầy Tiêu?”
“Tri Mẫn đến chỗ thầy Tiêu khám bệnh, đã vậy cô ấy còn chạy trốn khỏi phòng bệnh của Hiệp Hòa. Cậu nghe cho kỹ này: giữ cô ấy lại, cô ấy không được vận động mạnh, cũng không được xúc động quá mức. Những chuyện khác đợi tôi về chúng ta nói tiếp.”
Trái tim Mặc Thâm tê dại. Lời nói của Viên Hòa Đông đã chứng minh trực giác bác sĩ của anh là chính xác. Tiếp xúc với Tiêu Kỳ gần một năm, anh hiểu cách thức xử trí bệnh nhân của thầy mình. Tiêu Kỳ sẽ không bắt ép bệnh nhân nhập viện, trừ phi căn bệnh ẩn chứa nguy cơ đột tử bất cứ lúc nào.
Ghế bên cạnh vọng đến hai tiếng ho nhẹ của cô: “Tới chưa anh?”
Mặc Thâm hít một hơi thật sâu: “Tới rồi.”
Nghe giọng nói anh đặc âm mũi, Hứa Tri Mẫn ân cần hỏi: “Anh sao vậy?”
Mặc Thâm không biết nên mở lời thế nào. Anh không bao giờ e sợ người khác cướp đoạt cô, cho dù là chướng ngại vật Kỷ Nguyên Hiên hay Viên Hòa Đông, nhưng lúc này đây kẻ đến cướp đoạt cô là tử thần đầy hùng mạnh.
“Thâm?” Cô đặt tay lên vai anh.
Anh xoay phắt người lại, những nụ hôn nhỏ vụn điên cuồng rơi trên trán cô.
Cô bị hành động của anh dọa sợ: “Thâm, xảy ra chuyện gì sao?”
Anh dùng môi mình phong tỏa môi cô thay cho câu trả lời. Cô là của anh, dù kẻ đến cướp đoạt cô là ai, anh cũng tuyệt đối không cho phép.
Giữa trưa, bãi đỗ xem im vắng, khoảng đất trống trải hiu hắt gió thu, còn bên trong xe lại là lửa nóng cuồng nhiệt. Trong phút quấn quít nồng nàn, anh chậm rãi đưa tay đến gần trái tim cô, cảm nhận nhịp tim của cô qua bàn tay mình. Cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy trong đôi mắt anh.
“Mình lên thôi.” Anh hít mũi, cẩn thận đỡ cô ra cửa xe.
Cô chợt thấy nghi ngờ, anh biết điều gì rồi sao?
Sau đó Mặc Thâm vào văn phòng bác sĩ lấy đồ đạc. Cô vốn định đến phòng bệnh thăm chừng anh họ trước, nhưng lại không yên lòng phản ứng khác thường vừa rồi của Mặc Thâm. Cô chỉ mong mình hoa mắt, vẻ đau thương khổ sở đó của anh là điều mà cả đời này cô không muốn nhìn thấy.
Nhân tiện cô hỏi Dương Sâm kế hoạch điều trị tiếp theo của anh họ, cùng lúc đó phía cuối hành lang có một bóng người quen thuộc hối hả bước tới. Nhận ra người đi đến Viên Hòa Đông, cả hai đều sửng sốt.
“A Viên, sao cậu về vậy?” Dương Sâm kinh ngạc, “Hội nghị thường niên ở Bắc Kinh kết thúc rồi à?”
“Chương trình hội nghị can thiệp nội tim mạch kết thúc hôm qua, tớ xin phép về trước thời hạn.” Viên Hòa Đông trả lời, hốc mắt cay cay khi bắt gặp mái tóc ngắn của Hứa Tri Mẫn.
Hứa Tri Mẫn nghe vậy hiểu ngay anh đã vất vả vì chuyện của cô, trong lòng thấy rất hổ thẹn. “Xin lỗi sư huynh, em không ở Bắc Kinh.”
“Ừ, em không ở Bắc Kinh. Thật ra anh đã nhìn thấy em ở sân bay, nhưng không nghĩ em lại cắt tóc.”
“Sư huynh?”
Viên Hòa Đông cố nén khổ đau xuống đáy lòng, tránh người sang bên hỏi: “Tri Mẫn, nói thật với anh đi, em có quen vị bác sĩ này không?”
Tiêu Kỳ lập tức xuất hiện sau lưng Viên Hòa Đông, Hứa Tri Mẫn thảng thốt mở to mắt.
“Cắt tóc.” Tiêu Kỳ cười cười, “Thì ra là đã nghĩ thông suốt, quyết định nhập viện chữa trị?”
Dương Sâm đứng bên cạnh nói: “Ơ… thầy Tiêu, sao thầy bay từ Bắc Kinh đến đây thế ạ?”
“Tìm bệnh nhân chạy trốn khỏi bệnh viện.” Tiêu Kỳ lãnh đạm trả lời, “Tôi đã cảnh cáo cô ta không được xuống giường, cũng không được chạy khỏi bệnh viện, vậy mà cô ta không những ngồi máy bay mà còn chạy đi suốt đêm. Hứa Tri Mẫn, bây giờ em còn có thể đứng trước mặt tôi, quả đúng là kỳ tích.”
“Chẳng qua là sa van hai lá thôi mà thầy.” Hứa Tri Mẫn hít thở sâu, “Chỉ cần uống thuốc đúng hạn là sẽ không sao.”
“Em thông minh quá nhỉ, đã chẩn đoán được một thì tại sao không chẩn đoán được hai?”
“Đó là chẩn đoán mang tính khả năng, không phải chẩn đoán chính xác ạ.”
“Em ăn nói lanh lợi thật, thảo nào Viên sư huynh của em bảo em từng là người giỏi nhất trong đội hùng biện của trường.” Tiêu Kỳ nói xong bèn quay sang Dương Sâm, “Mặc Thâm đâu rồi?”
“Cậu ấy đang ở văn phòng bác sĩ.” Dương Sâm đáp.
“Gọi cậu ấy tới đây.”
Hứa Tri Mẫn hoảng hốt: “Bác sĩ Tiêu.”
Tiêu Kỳ nói: “Em không được phép cản tôi gọi cậu ấy. Thứ nhất, Viên sư huynh của em nói hai người đang qua lại; thứ hai, Mặc Thâm là học trò của tôi.”
“Mặc Thâm! Mặc Thâm!” Dương Sâm gọi hai tiếng.
Hứa Tri Mẫn biết mình không còn cách nào trốn tránh, hai mắt nhìn chằm chằm cửa văn phòng. Khi Mặc Thâm vừa bước ra, thần kinh căng thẳng của cô rốt cuộc không chịu đựng thêm được nữa, cả người cô mềm nhũn ngã khuỵu xuống.
Trong một giây chóng vánh vừa ngẩng lên, Mặc Thâm chỉ kịp nhìn thấy cô ngã xuống. Mọi người đứng gần bên không kịp đỡ cô. Cô ngã xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Quấn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của cô là dải khăn quàng màu xám anh tặng cô vào đêm vượt qua kỳ thi lấy giấy phép hành nghề bác sĩ, giờ đây nó lỏng lẻo rơi tuột ra ngoài. Trái tim anh chớp mắt cũng chia năm xẻ bảy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...