Hung Trai


Sáng hôm sau Trì Kính Uyên dậy sớm lại hiếm thấy gặp được Thích Ý Đường trên bàn ăn, trước mặt hắn là một bát cháo mùi thơm nức mũi.
"Dậy rồi?" Thích Ý Đường đẩy bát cháo tới trước mặt Trì Kính Uyên: "Không nóng lắm, có thể ăn rồi."
Thì ra là cho cậu.
Trì Kính Uyên gật gật đầu cảm ơn ý tốt của Thích Ý Đường: "Cậu không ăn sao?"
Khóe miệng Thích Ý Đường nhiễm một vệt ý cười: "Tôi ăn rồi."
Lúc này cũng chỉ vừa mới bảy giờ, Thích Ý Đường ăn sáng sớm vậy sao?
"Chốc nữa em sẽ đi làm." Trì Kính Uyên dùng dư quang khẽ quan sát phản ứng Thích Ý Đường.
"Ừm.

Mấy giờ tan tầm?"
"Bình thường là sáu giờ, chắc cũng tầm đó." Với loại công việc cảnh sát này vốn cũng không có khái niệm nghỉ làm trước giờ tan ca.
"Lát nữa Trần Tuyên đưa em đi." Thích Ý Đường nói với Trần Tuyên đang đứng cạnh hắn.
Trì Kính Uyên đưa tay từ chối: "Không cần, em có thể tự ngồi xe bus được, không không xa lắm."
Cậu là đã là một cảnh sát, lý nào cần người đưa đón đi làm.
Thích Ý Đường nâng chén trè lên, ngón tay thon dài tao nhã vuốt vành chén, nốt ruồi son kia lóe lên trong mắt Trì Kính Uyên.

Hắn cũng không nói thêm câu nào, thái độ hiển nhiên cho là chuyện đã quyết xong xuôi.
Trì Kính Uyên đi rồi, Liễu Minh Châu lên tiếng nói với Thích Ý Đường: "Ngài cũng quản cậu ấy chặt quá rồi."
Chén nước trà trong tay Thích Ý Đường vẫn chưa vơi bớt, hắn ngửi hương trà nhàn nhạt liền đem cốc thả xuống làm vang lên một tiếng chạm nhỏ: "Gần đây có chút chuyện không yên ổn."
Liễu Minh Châu chợt nhớ tới việc hai ngày nay Thích Ý Đường bận rộn bôn ba bên ngoài: "Nhân gian này có khi nào được yên bình quá lâu đâu."
Buổi sáng, Trì Kính Uyên giải quyết một vài công việc vặt như đi tìm mèo giúp một bác gái, hòa giải một cặp vợ chồng cãi nhau.

Cho đến mãi tận trưa, lúc cậu chuẩn bị ăn cơm, liền có một phụ nữ trung niên lôi kéo con trai mình đến cục cảnh sát, nói bà bị con trai mình lừa, trộm tiền trong nhà tận mười mấy vạn.
Trải qua một phen dò hỏi mới biết, thì ra thằng nhóc đang mê mẩn mọt streamer trên mạng, donate cho người ta tận mười mấy vạn.
Bận bịu một hồi cho đến tận hai giờ chiều cậu mới ăn được bữa trưa.
"Tiểu Trì, ngày đầu đi làm đã quen việc chưa?" Một lão tiền bối ngồi xuống cùng ăn cơm trưa với Trì Kính Uyên, thân thiết hỏi thăm.
"Dạ cũng quen rồi." Những thứ này đều là những chuyện vặt vãnh, nếu so sánh với những sự vụ trước đây của bộ đội đặc chủng thì quả thật chúng đơn giản hơn rất nhiều.

Trì Kính Uyên ngược lại thấy công tác ở đây nhàn hơn rất nhiều.
"Anh Lý, Trì Kính Uyên lợi hại lắm nha.

Ảnh chạy với bọn em cả buổi sáng vậy mà không thở dốc lấy một hơi.


Lúc tìm mèo cho bác gái Ngô, con mèo bị mắc trên cây không bò xuống được.

Anh không thấy đâu, anh Trì leo cây điêu luyện lắm như thể có tập qua khinh công ấy." Một cậu thanh niên trẻ bưng khay cơm đi tới, rất tư nhiên ngồi xuống.
Lão tiền bối nghe vậy liền cười ha ha: "Trâu Bình, cậu biết Tiểu Trì trước kia làm gì không?"
Con ngươi Trâu Bình chuyển động, suy nghĩ một hồi vẫn không ra: "Làm gì ạ? Sẽ không phải là võ sư đâu đúng hông?"
"Cậu ấy từng là bộ đội đặc chủng, thân thủ rất siêu phàm." Anh Lý vỗ vai Trì Kính Uyên, cười rạng rỡ đến in hằng những nếp nhăn.
Trâu Bình trợn to hai mắt, nửa ngày không nói ra lời: "Vcl, Trì Kính Uyên lợi hại vậy ư.

Thế mà lại chạy đến chỗ này của bọn mình, đáng tiếc quá đi!"
Anh Lý gắp một miếng cà rốt, nói: "Không phải đâu.

Bên trinh sát với hình sự đều muốn cướp người đấy."
Trì Kính Uyên nhanh chóng nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, nói: "Hiện tại rất tốt."
Trước kia cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc Thích Ý Đường không cho cậu ra đường đi làm, thế mà cậu không ngờ tới Thích Ý Đường lại dễ nói chuyện như vậy.

Mặc dù nói là gả đi, nhưng ngoại trừ thay đổi nơi ở và những người cùng sống thì so với khoảng thời gian cậu độc thân thì cũng không khác biệt gì lắm.
Đến buổi chiều bọn họ cũng có môt khoảng thời gian rảnh rỗi.

Trâu Bình là một cậu nhóc đam mê hóng hớt, hai mươi lăm tuổi, tràn đầy lòng hiếu kỳ.
"Em nghe bảo vụ án trên xe bus kia bị đội hình sự dời lại rồi."
Trì Kính Uyên đang cầm ly nước, nghe vậy quay sang nhìn về phía Trâu Bình.
"Nói chứ vụ án kia cũng quá mơ hồ, dời lại cũng là chuyện bình thường." Một nữ cảnh sát đang cắn hạt dưa, lướt qua nói bâng quơ.
Trâu Bình sáp tới, nói: "Tiễu Mễ, cô cũng nghĩ là do thứ kia làm đúng không?"
Tiểu Mễ đưa một nắm hạt dưa cho Trâu Bình, đôi mắt tỏa sáng nói: "Còn không phải sao? Cái chết ly kỳ như vậy căn bản là một con người bình thường không thể làm được, sớm muộn gì cũng đi vào bế tắt thôi."
Trì Kính Uyên đang nghe cuộc hội thoại của hai người, một đồng nghiệp một mặt thông cảm tiến tới bên cạnh cậu rót nước: "Hai người bọn họ chính là hai cái đầu giỏi tưởng tượng nhất cục chúng ta đấy.

Cậu nghe cho vui thôi chứ cũng để trong lòng nha.

Thế kỷ hai mươi mốt rồi, phải tin tưởng khoa học."
Tiễu Mễ và Trâu Bình mất hứng: "Anh Lưu, đừng cho rằng bọn em nói linh tinh? Chính là thứ khi làm đấy, em chắc luôn."
"Trước mắt chỉ có thể nói rằng, phương thức gây án có chút bí ẩn và tinh vi.

Sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi.


Nếu tất cả các vụ án nan giải đều đổ cho quỷ thần thì còn cần cảnh sát chúng ta làm gì nữa?" Anh Lưu bưng ly nước trà nóng hổi trở lại vị trí của mình.
Kỳ thực, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Trì Kính Uyên nhất định đồng ý với anh Lưu, kiên quyết tin tưởng khoa học.
Sau khi tan tầm, Trì Kính Uyên ra về chợt thấy Trâu Bình leo lên một chiếc xe đạp phóng đi, cậu tự nhủ không biết có nên sắm cho mình một chiếc hay không.
"Xin chào.

Xin hỏi đây có phải là Trì Kính Uyên tiên sinh không?" Một người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu đen không biết xuất hiện bên cạnh cậu từ lúc nào.

Thế mà cậu không hề phát hiện ra bất cứ động tĩnh gì.
Ánh mắt Trì Kính Uyên ngưng lại, khẽ gật đầu: "Ừm."
Người đàn ông lấy trong lòng ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu, giới thiệu: "Xin đừng hoang mang.

Tôi thuộc đội đặc án, tên là Hạ Vân Chu.

Tôi muốn hỏi cậu một vài thông tin về vụ án gần đây."
Bên trong tiệm cà phê, Hạ Vân Chu nhận một ly mocha, mỉm cười hỏi Trì Kính Uyên uống gì.
"Không cần." Trì Kính Uyên lạnh lùng từ chối.
Hạ Vân Chu cười nói: "Được rồi."
Nhân viên phục vụ đưa cho cậu một ly nước lọc liền rời đi.

Hạ Vân Chu khoanh tay để lên bàn: "Thực không dám giấu, sau một thời gian dài điều tra hai vụ án gần đây, có lẽ cậu cũng biết rồi, chúng tôi không thu thêm được bất cứ manh mối nào cả.

Cho nên hôm nay chúng tôi mới mạo muội quầy rầy tiên sinh đây, hi vọng ngài có thể giúp chúng tôi một chút sức lực."
Trì Kính Uyên bình thản nói: "Ừm.

Biết gì nói nấy."
Lúc đầu khi nhìn Trì Kính Uyên, Hạ Vân Chu cảm thấy đây có lẽ là một người cứng đầu và khó chịu, nhưng qua vài đoạn giao tiếp nhỏ anh mới nhận ra không hẵn là vậy.

Tướng mạo Trì Kính Uyên khá ưu nhìn, thuộc kiểu nghiêm túc thận trọng.

Tính cách cũng có thể xem là dễ nói chuyện, thậm chí có chút nhiệt tình?
"Cậu có thể kể lại một chút về sự tình hôm đó được không? Cụ thể lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Vân Chu hỏi.

"Ừm." Trì Kính Uyên gật đầu nói: "Vậy nói từ vụ án gần đây đi..."
Hạ Vân Chu vẫy tay gọi phục vụ kêu thêm một ly nước cho Trì Kính Uyên.
"Đó là một lối rẽ, đường dẫn tới cõi âm.

Theo lý mà nói đáng lẽ ban ngày sẽ không thể nào phát sinh tình huống như vậy.

Cõ lẽ tôi sẽ nhờ người điều tra một chút."
"Sau đó các cậu đã thoát ra như thế nào?"
Trì Kính Uyên nhớ lại một chút, nói: "Lúc đó đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng.

Không ai có thể nhìn thấy cái gì.

Cho đến khi mở mắt lại, chúng tôi đa trở về với hiện thực."
Hạ Vân Chu sờ sờ cằm, suy tư chốc lát, nói: "Các cậu gặp may rồi, có lẽ đã được cao nhân tương trợ."
Anh tính toán trong đầu một chút, có thể là vị đại sư nào đó.
"Nói như vậy có nghĩa là mọi chuyện đều do quỷ mà ra?" Trì Kính Uyên vẫn còn chút khó tin.
Hạ Vân Chu gật đầu nói: "Trên hai thi thể này có oán khí rất nặng, hẳn là do ác quỷ lấy mạng."
Anh dừng lại một chút, đột nhiên nhìn về phía Trì Kính Uyên hỏi: "Sau khi về nhà cậu có cảm thấy thân thể không thoải mái không? Nếu đã tiếp xúc rắt gần với ma quỷ như vậy ít nhiều cũng sẽ bị lưu lại những thứ không sạch sẽ.

Thứ đó đối với thân thể có ảnh hưởng rất lớn."
Trì Kính Uyên lắc đầu một cái, đột nhiên nhớ tới cái đêm sau khi xuống tàu: "Chỉ là ngủ một giấc đến sáng hôm sau là không sao nữa rồi."
"Vậy hẳn là trên người cậu thịnh dương khí.

Có thể cho tôi xem bàn tay cậu một chút được không?" Hạ Vân Chu nói.
Trì Kính Uyên xòe bàn tay trước mặt anh.

Hạ Vân Chu dựng thẳng hai ngón tay, nhắm mắt lại lẩm bẩm câu gì không rõ, sau đó đột nhiên đặt lên lòng bàn tay cậu: "Sắc!" (1)
"Má ơi! Lạ thật.

Sao cậu lại sạch sẽ như vậy được? Có người nào trừ tà giúp cậu sao?" Hạ Vân Chu thu tay lại, ánh mặt đầy ngỡ ngàng nhìn Trì Kính Uyên.
Trì Kính Uyên thành thực lắc đầu, biểu thị mình cũng không quen biết ai trong lĩnh vực này.
"Đó là mới là điều bí ẩn." Hạ Vân Chu nghĩ mãi không ra: "Có thể cho tôi mạo muội hỏi ngày tháng năm sinh của cậu được không?"
Trì Kính Uyên khi còn bé có nghe ông nội nói qua, hiện tại vẫn còn nhớ liền nói cho Hạ Chu Vân.

Hạ Chu Vân vừa nghe đã trợn to hai mắt nhìn cậu.
"Vờ cờ lờ!"
"Cậu chờ một chút." Anh chấm chút nước lên đầu ngón tay sau đó vẽ vẽ viết viết gì đó lên bàn.
"Đờ mờ! Làm sao cậu có thể sống tới bây giờ được vậy?" Nếu không phải thuở nhỏ đã được khen là thần đồng trong giới huyền học, anh thật sự nghi ngờ trình độ chuyên môn của chính mình.
Đầu lông mày Trì Kính Uyên nheo lại thành một nếp, nhìn qua có chút hung dữ.

"Bát tự cậu thuộc dạng cực âm, theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ cậu đã chết từ khi vừa ra đời mới phải." Ngày hôm nay Hạ Vân Chu đã được mở mang tầm mắt.

Anh tính nhẩm đến năm nay Trì Kính Uyên cũng đã hai mươi ba rồi, chẳng trách Trì Kính Uyên lại gặp những chuyện này.

Đây chính là loại thể chất hấp dẫn âm khí, quỷ ma.
"Vậy mà vừa nãy tôi còn nói cậu dương khí thịnh cơ đấy..." Hạ Vân Chu vỗ vỗ mặt mình.

Thực sự là không thể phán bừa mà.
Thật ra, Trì Kính Uyên cũng đã từng nghe ông nội nói qua.

Khi vừa chào đời, tim cậu đã không còn đập.

Ông nội đã ôm cậu đi tìm Nhị gia cầu xin cứu lấy đứa bé đó, và đó cũng chính là lý do hình thành nên mối hôn sự này.
Trì Kính Uyên đã từng cho rằng Thích Ý Đường có bài thuốc dân gian thần kỳ hay là quen biết vị thần y nào đó.

Thật không ngờ, thế mà lại có liên quan đến những thứ sâu xa thần bí đó.
Lúc ra về, Hạ Vân Chu đưa cho cậu một lá bùa: "Cái này có thể hộ thể bình an."
Trì Kính Uyên nhận lấy: "Cảm ơn nhiều." Cậu chần chờ một lát rồi lên tiếng: "Khi nào vụ án có tiến triển thì có thể báo tôi một tiếng được không?"
Hạ Vân Chu chưa kịp trả lời, Trì Kính Uyên liền đã tay sờ gáy: "Thôi, vậy có hơi không hợp quy cách." Dứt lời, cậu liền vẫy tay tạm biệt: "Tôi về đây."
Những tia nắng còn sót lại lúc về chiều nhuộm đầy thân hình người thanh niên, kéo chiếc bóng dưới chân ra thật dài.
Hạ Vân Chu lục túi, nhìn theo bóng Trì Kính Uyên đang lên một chiếc xe bus, không khỏi huýt sáo một cái: "Bảnh trai thật sự."
Vừa nói anh vừa rút điện thoại trong túi ra nhắn một chiếc tin trong nhóm kích động thông báo hôm nay mình vừa gặp một nhân vật kỳ lạ.
Thà chết vì đạo không chết vì nghèo (2): Đội trưởng bớt khoác lác đi.

Có kỳ nhân nào mà lão gia ngài chưa từng thấy đâu.
Mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ: Đội trưởng, đừng phét nữa, mau về đi.

Em vừa mượn người từ tổng cục tới để giúp chiêu hồn Trần Lập kho và Ngô Thục Quyên nè.
Vân Chu Nhất Tế (3): Chờ, tôi tới ngay đây.

Còn nữa, người kỳ lạ mà tôi vừa nói thật sự rất khác thường.

Cậu ấy kỳ thực từng chết lúc vừa mới sinh, nhưng bây giờ đã hai mươi ba rồi.
Toàn bộ đám đông quần chúng vừa nhìn thấy tin nhắn này của anh thì liền như bùng nổ, liên tục tag tên Hạ Vân Chu.

Hạ Vân Chu nhìn tin nhắn nhảy liên tục vui vẻ nâng khóe miệng, hài lòng off line.
Còn nói mình khoác lác cơ đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận