Chốn cũ ta về người có hay
Bao năm ly biệt thế gian này
Tình là hư ảo, ai chờ đợi?
Ngàn năm lẻ bóng, vẫn nồng say?
...
Sau khi thấy cơ thể hoàn toàn tẩy lễ.
Đã là Hóa Thần Kỳ chính thức.
Nguyên Thần Lạc Tinh dần thu nhỏ lại hình quả cầu nhỏ chìn vào trong thức hải.
Tiếp đó, Lạc Tinh quay qua cười nói:
"Cảm ơn ba người hộ pháp giúp ta."
"Này, chỉ cám ơn suông thôi à." - Trần Tiểu Linh khá cao hứng nói.
"Đương nhiên.
Đệ nghèo lắm.
À, Tình hình lúc ta bế quan thế nào." - Lạc Tinh vui vẻ, quay qua hỏi Triệu Tiểu Vy.
"Ha ha, lúc Lạc ca ca bế quan có một tên Hóa Thần Kỳ định vào gây rối, bị Tiểu Linh tỷ một kiếm chẻ làm đôi, nên giờ không ai dám đến phá.
"Đa tạ Tiểu Linh tỷ." - Lạc Tinh thấy mọi việc vẫn ổn, thì trong lòng cũng bớt lo.
"Hừ! tỷ đệ trong nhà còn khách sáo gì nữa, nhưng hai đứa này ngày nào cũng tìm cớ đến hộ pháp giúp đệ, thì đệ nên đền đáp kìa."
"Tiểu Linh tỷ này, chúng ta chỉ đến đây tu luyện, sẵn xem quá trình tiến giai Hóa Thần của Lạc Ca Ca để học hỏi thôi." - Hạ Tử Yến tranh thủ nói, sợ Lạc Tinh hiểu lầm.
"Thế học được gì không?" - Trần Tiểu Linh cười tủm tỉm.
"Không quá nhiều.
Nhưng cũng có thua hoạch." - Cả hai nàng xuy nghĩ rồi nói.
"À.
Tiểu Tinh ta nói bí mật này.
Lúc nguyên anh ngươi ly thể kết hợp thần hồn thì biến thành gì biết không."
Lạc Tinh tưởng Tiểu Linh tò mò sao Nguyên thần mình khác ngưòi vậy.
Nên cười nói: "Nguyên thần đệ là Ba đầu sáu tay đó hả.
Đệ làm sao biết."
"Không phải vụ mấy cái đầu và tay.
Lúc đó, phần dưới của ngươi và chân thân giống nhau như đúc, lại không mặt đồ gì nên lộ hàng hết rồi.
Nên hai nha đầu này chiếm tiệm nghi sạch rồi, haha."
Trần Tiểu Linh vừa nói đến đây, hai cô nàng đã phi thân ra khỏi phòng, chưa kịp từ biệt Lạc Tinh.
"Chà, da mặt mỏng ghê." - Trần Tiểu Linh lại bịt miệng cười lớn.
"Tỷ tưởng ai cũng mặt dày như tỷ à." - Lạc Tinh lúc này cũng hơi quê.
"Thằng nhóc này, muốn tìm đánh hả?" - Trần Tiểu Linh xoắn tay lên xông đến.
Một trận mưa đòn tung ra.
Lạc Tinh hầu như thất thủ toàn tập.
"Tha đệ đi, đệ vừa tiến giai toàn thân hư nhược."
"Hừ, lo ổn định cảnh giới đi.
Lần trước ta tiến giai, tới ba ngày ta không dùng linh lực được.
Nên thời gian này đệ ở trong phòng.
Mọi chuyện để ta lo.
Ta sẽ hộ pháp cho.
"Đa tạ tỷ."
Ba ngày sau, Lạc Tinh đã hoàn toàn thích ứng với cách xử dụng linh lực Hóa Thần kỳ.
Sau đó bắt đầu việc quan trọng nhất mà mình ấp ủ bấy lâu.
Đầu tiên là chìm vào trong thức hải.
"Ầm ầm." - Linh thức Lạc Tinh bắt đầu lao đi khắp nơi.
Sau nữa canh giờ tìm kiếm, thì đã thấy một giới điểm nhỏ bé, nhưng kết cấu kỳ lạ và cô động.
"Đúng là Hóa thần Kỳ sẽ có thể thấy đường vào Hùng Thiên Giới mà." - Hưng phấn, nhưng vẫn thêm phần hồi hợp: "Hi vọng là vào được."
Lạc Tinh chuyển động suy nghĩ.
Biến thành một luồng sáng bay vào.
"Ầm...ầm." - Vách ngăn vô hình ngăn cản lại.
Linh thức Lạc Tinh bị đánh bật ra.
"Bình tĩnh, có lẽ chưa đủ độ xuyên thấu." - Lạc Tinh bắt đầu dông hết tinh thần lực lại thành một điểm.
Linh thức tập trung cao độ.
Tiếp đó như một mũi khoan lao tới.
"Roẹt...!Roẹt..."
"Ào..." Một luồng sáng lóe ra, hút lấy linh hồn Lạc Tinh.
Xuyên phá thành công.
Linh thức Lạc Tinh biến vào một vùng không gian khác.
"Ha ha...!Đúng là Hùng Thiên Giới."
Do đây là thế giới mình tạo ra, nên lập tức cảm nhận được sự quen thuộc.
Lạc Tinh bắt đầu thực thể hóa thân hình cho dễ hành động.
"Lạc thần khiên."
"Lạc thần đại nhân."
"Lạc thần đại nhân ơi."
Ba lần gọi lên tiếp.
Không ai trả lời.
"Kỳ quái." - Lạc Tinh trải rộng linh thức ra, 10 dặm, Trăm dặm, ngàn Dặm.
Phát hiện phía bắc có một tòa thành.
Lập tức, Lạc Tinh bay về đó.
Tốc đô siêu nhanh, đã 1000 lần âm thanh.
Một tốc độ khủng khiếp.
Bên ngoài Lạc Tinh ma sát tạo thành một quả cầu lửa lớn cả dặm.
Lạc Tinh sợ bay kiểu này, mình không né kịp, tòa thành sẽ bị công phá tan nát mất, nên giảm tốc độ lại.
Khi đến cổng thành, Lạc Tinh bước vào.
"Đứng lại.
Ngươi là ai." Một giọng nó vang lên.
Là ngôn ngữ Hùng Thiên Giới.
"Ta là Lạc Tinh! ta muốn hỏi chút." - Lạc Tinh cố gắng ngọng nghịu nói ngôn ngữ thân yêu của mình.
"Hỏi gì mà hỏi, nhìn ngươi quá lạ mắt, giọng nói cứng ngắt, đi qua bên kia khai báo.
Chừa đường lớn cho người khác.
Lạc Tinh thấy vậy không thèm chấp với hắn ta.
Linh lực tràn ra.
thấy người mạnh nhất nơi này.
Là Mệnh Môn Kì Tam Chuyển.
"Thôi, hỏi hắn tốt hơn."
Lúc tên lính canh định thần lại, Lạc Tinh đã biến mất.
Tại phủ thành chủ.
Lý Phúc đang ngồi nhâm nhi ly rượu thì Lạc Tinh xuất hiện.
Hắn hoảng hốt, tính hô hậu vệ vây bắt, nhưng thấy Lạc Tinh tốc độ cả hắn còn không có phản ứng.
Thì biết có lẽ là Chân Quân cảnh, nên cũng bình tĩnh lại nếu đối phương muốn thì mình đã thành người chết rồi.
"Xin hỏi đại nhân là ai, tìm ta làm gì." - Lý Phúc nói.
"Ta muốn biết nơi này là nơi nào.
Năm nay là năm bao nhiêu?"
" Dạ.
Nơi này là Phước Lộc Thành, thuộc Đại Việt Vương Triều, năm nay là Hùng Vương thứ 5835 năm.
Thưa Đại Nhân."
"Ài! đúng như ta lo lắng.
Tỷ lệ dòng chảy thời gian là một phần trăm so với tiên giới." - Lạc Tinh vẫn còn tia hi vọng.
"Từ đây đi Lạc Hoàng thành hướng nào." - Lạc Tinh chỉ hỏi đại.
Ai biết qua hơn 4000 năm.
Lạc Hoàng Thành còn tồn tại không.
"- Bẩm, Lạc Hoàng Cổ Thành, hướng tây bắc 50 vạn dặm."
Lạc Tinh không dám hỏi nữa, sợ có tin tức không tốt.
Lập tức bay lên trời rồi lao đi, bỏ lại tên Lý Phúc đang cố gắng đứng vững, ánh mắt có vẻ vui mừng vì đối phương không gây bất lợi cho mình.
Khoảng hai mươi phút sau, Lạc Tinh đã bay đến Lạc Hoàng Thành.
Nơi này không như xưa, Lúc nãy bay nhanh quá, tâm trạng lại đang nôn nóng, Lạc Tinh không kịp nhìn.
Giờ nhìn lại xung quanh, nhà cửa san sát, từng tòa nhà to lớn nối tiếp nhau.
Có tòa nhà chọc trời cao gần ba ngàn mét, xuyên thẳng lên mây xanh.
Linh thức Lạc Tinh trải ra.
"Ohm! Tinh thần Tháp.
Sao nó còn tồn tại, hơn 5000 năm rồi mà."
Khi xưa, Đây là tháp cao nhất Lạc Hoàng Thành.
Giờ thì bé tí, pha thêm chút cổ kính.
Lạc Tinh lập tức bay đến.
Có người, Lạc Tinh lập tức hạ xuống.
Trong lòng hết sức hồi hợp.
"Ai? Mọi giọng nói vang lên."
"Đúng giọng nàng rồi." - Tuy giọng nói không trong trẻo như xưa.
Pha chút vẻ từng trải sương gió.
Nhưng làm sao Lạc Tinh có thể không nhận ra.
Tim Lạc Tinh rộn lên, lao nhanh đến một bóng người vừa bước ra, ôm nàng vào lòng.
"To gan ngươi là ai."
"Rầm." - Lạc Tinh không hề phòng bị.
Bị đấm một cú vào mắt.
tuy nhiên chênh lệch hai người quá lớn nên Lạc Tinh cũng không bị đánh bay.
"Sặc...!Là Ta."
"Ngươi! Là Ngươi!"
"Đúng Là ta!" - Lạc Tinh giang tay ra.
"Ta không quen ngươi!" - Người kia òa khóc.
"Nhưng ta quen nàng!" - Lạc Tinh mặt kệ? vẫn tiến tới ôm chặt nàng không buông.
"Binh! Binh! Binh!" - liên hoàn đánh.
Sau đó chỉ có tiếng khóc, lần này khóc suốt gần cả ngày.
Sau khi khóc xong, Lạc Tinh mới chịu buông nàng ra.
Nhưng lần này thì lại bị nàng giữ chặt không chịu buông.
Đối phương là Lạc Dương.
Nhờ lên tới Chân Quân tầng thứ chín, nên nàng có tuổi thọ khoảng 6000 năm.
Lúc Lạc Tinh về, thì Lạc Dương xem như hơn 5850 tuổi rồi.
Đã thành một nữ phụ trạc tuổi 50.
Đây là do nàng cố gắng dưỡng nhan tuyệt đối.
Nếu thêm vài chục năm nữa, Lạc Tinh mới về thì nàng sẽ thành bà lão 70 rồi.
Sau cả ngày khóc lóc thì Lạc Dương cũng đã bình tĩnh lại.
Tiếp đó, Lạc Tinh kể sơ lượt lại quá trình bước qua cánh cửa tiên giới của mình.
Qua vài canh giờ cũng xong.
"Chàng thì sướng rồi, chỉ trải qua 40 năm.
Còn ta là 4300 năm.
Là 4300 năm đó." Lạc Dương nói xong lại thút thít, nghẹn giọng.
Bản thân nàng cũng không biết làm sao mình có thể chịu đựng được ngần ấy năm.
"Ta xin lỗi, ta cũng cố gắng lắm rồi.
Thôi nàng kể chuyện phát sinh ở đây đi." - Lạc Tinh an ủi.
Lạc Dương bắt đầu kể tóm tắt.
Nơi này sau khi Lạc Tinh đi thì ban đầu không có gì.
Nhưng sau đó, toàn bộ Hùng Thiên Giới rung chuyển.
Tất cả chìm trong đêm tối.
Lạc Dương khi đó cảm nhận được dấu hiệu Hùng Thiên giới gần như bước vào thời kì tận thế.
Lúc nàng đang hoảng sợ, nghĩ đến hậu quả khủng khiếp nhất là Lạc Tinh tử vong.
Thì lúc đó có phân thân Hùng Vương truyền tin bảo nàng đừng lo lắng.
Tuy nhiên, thêm một ngày, tất cả phân thân của Lạc Tinh trên tượng đá bỗng nhiên không thể liên lạc.
Nó vẫn giữ chức năng hấp thu tính ngưỡng Lực, nhưng Lạc Dương không thể câu thông bất cứ phân thân nào của Lạc Tinh.
Nàng cố gắng không nghĩ tình huống xấu, mà tất cả là do Lạc Tinh ly khai Hùng Thiên giới nên mới bị thế.
Lạc Dương bắt đầu chờ đợi Lạc Tinh đến tìm nàng.
Nhưng hết năm này qua năm khác.
Không thấy bất cứ tin tức gì.
Nàng chỉ biết tự nhủ bản thân: "Lạc Tinh nếu có chuyện.
Hùng Thiên Giới sẽ hủy diệt theo.
Không nên lo lắng quá."
Rồi sau đó, thời gian trôi nhanh.
Nàng ngày ngày ngóng trông.
Bóng người đi biền biệt phương nào.
Một ngàn năm sau, dân số ngày càng đông, nên Linh khí giảm bớt nhanh chóng, nhu cầu tu luyện lại cao.
Dẫn đến nội loạn cũng sảy ra thường xuyên.
Cũng may, Lạc Dương có thực lực tuyệt đối, nên đều đàn áp hết tất cả.
Nàng thử mọi cách để cải thiện sự xuy giảm linh khí nhưng không được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...