Trong khu chợ đêm khá lớn nằm giữa trung tâm thành phố U có rất nhiều quá ăn, nào là quán lẩu thịt nước, gà rán, trà sữa, đủ loại cửa hàng rực rỡ muôn màu muôn sắc, đặc biệt tới ban đêm, khi biển người đổ vào khu chợ, cực kỳ náo nhiệt.
Cao Khôn đứng trước một cái thớt gỗ, một tay cầm dao, một tay giữ đậu phụ, nhanh nhẹn xắt xuống, những miếng đậu phụ nhỏ xinh chỉnh tề sắp thành một hàng.
Đầu bếp Dương thấy vậy thì không khỏi khen ngợi “A Khôn vừa mới tới vài ngày đã luyện ra tay nghề thế rồi, không lâu nữa là có thể bắt kịp tôi rồi đấy.”
“Dĩ nhiên, anh ấy thông minh như thế, học gì nhớ nấy, chú dạy một là ca hiểu mười đấy.” Lưu Hỉ Nhạc bên cạnh vừa đảo nồi canh, vừa kiêu ngạo nói.
Quán ăn nhỏ chỉ có mấy người làm, cũng không có phân công việc gì cụ thể, ngoại trừ hai đầu bếp chính, những nhân viên khác từ mua thức ăn tới rửa nguyên liệu việc gì cũng phải làm.
Lúc này ông chủ Mã đi đến, trong tay bưng một khay bát bẩn, Cao Khôn thấy vậy vội đưa tay ra nhận, rồi bảo “Còn đồ không? Cháu đi dọn.”
Ông chủ Mã lắc đầu “Mày đổ nước vào xô rồi mang ra ngoài dọn dẹp.”
Chờ Cao Khôn đi ra ngoài, lại nhìn qua Lưu Hỉ Nhạc.
Lưu Hỉ Nhạc hiểu ý chạy ra ngoài giúp đỡ.
Mà một người khác nhỏ thỏ đang rửa nguyên liệu cũng dừng tay, để đổ đó rồi đi ra ngoài “Anh Mã, em cũng đi ha!”
“Thằng ranh con này!” Lão Dương nhìn bóng người thoăn thoắt chuồn mất, miệng ngậm một điếu thuốc lá phả một hơi “Nãy giờ cứ hóng ra ngoài, biết chắc ra đấy lại gặp gái cho mà xem” Xong xuôi lại cảm thán một tiếng. “Đã bao lâu rồi sinh ý không tốt như vậy nhỉ?”
“Ờ phải” Ông chủ Mã cười tủm tìm cầm cái thìa nhỏ lên nêm gia vị “Nhiều người cũng tốt, chỉ khổ cho A Khôn, bị mấy cô gái đó gây khó dễ đi tới đi lui.”
“Mấy đứa trẻ bây giờ thích kiểu người như thế lắm”, lão Dương nói “Tôi thấy cậu ta từ trưa đến giờ bận bịu suốt, nên mới gọi vào đây, buổi tối để cậu ta vào bếp đi, bên ngoài để mấy người A Lục tiếp.”
Ông chủ Mã đồng ý gật đầu.
Lúc này, Cao Khôn mang hai xô nước ra ngoài, chỉ thấy Lưu Hỉ Nhạc thò đầu ra ngoắc ngoắc anh “Ca, mau ra đây mau ra đây!”
Lão Dương mắng cậu ta “Tập trung đi, có mỹ người đẹp đâu mà kích động thế, không thể để cho anh mày nghỉ một lúc hả?”
“Thật là có mà!” Lưu Hỉ Nhạc vẻ mặt láu lỉnh.
Cao Khôn nhìn theo về phía ánh mắt hưng phấn của cậu, không khỏi ngẩn ra.
…
Lý Huỳnh Lam chống đầu ngồi ở một góc tối trong quán, nguồn sáng ở đây không đủ nên không thể nhìn rõ thực đơn treo trên tường, nhưng vẫn có thể thấy rõ biển hiệu mời khách của quán ăn.
Cậu ngửa đầu nhìn tấm biển ‘Mã Ký’ treo phía trên, lại quét mắt nhìn mấy người vị khách kẻ đứng người ngồi xung quanh, bởi vì gần đây có trường học, vậy nên đa phần khách khứa tới quán lúc này đều là học sinh, trung học hoặc đại học đều có, có người vẫn còn đang mặc đồng phục, mà trong đó đa số lại là nữ sinh.
Không ít người cũng đang nhìn về phía cậu, cho dù cậu đã cố gắng ngồi vào góc tối trong quán, nhưng vẫn bị người ta chỉ chỏ, chỉ là Lý Huỳnh Lam lại chẳng hề để tâm tới những ánh mắt tò mò ấy.
Cậu đeo kính râm, nhìn về phía phòng bếp, quả nhiên, Lưu Hỉ Nhạc vừa đi ra, một lúc sau Cao Khôn cũng theo tới.
Sự xuất hiện của anh khiến cho chung quanh bắt đầu nổi lên những trận ồn ào, không ít học sinh hi hi ha ha chào hỏi anh, thậm chí còn có người gọi anh là suất ca, gọi anh tới cùng ăn, thế mà dám bảo đi ăn mới là quan trọng, nhìn xem, ai mà chẳng đang cố nghĩ cách làm thân với anh.
Cao Khôn chỉ đi thẳng rồi nói “Tới ngay, chờ một lúc, xin lỗi…” Khó khăn lắm mới thoát khỏi mấy người ồn ào, cho tới khi nhìn rõ người trước mặt là Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn ngạc nhiên.
“Sao cậu lại tới đây?”
Lý Huỳnh Lam tháo kính râm xuống, nhìn kẻ cao lớn trước mặt, hỏi lại “Mấy người ở đây mở tiệm buôn bán, sao em lại không thể tới?”
Cao Khôn thật ra là muốn hỏi tại sao đối phương biết mình đi làm ở đây, chợt nghe thấy Lý Huỳnh Lam nhếch mép hất cằm về phía mấy người đằng sau “Công việc không tồi nhỉ, thành quả cũng được phết đấy!”
Lời này lại có một chút lạnh lùng khó hiểu, Cao Khôn chẳng biết trả lời ra sao mới phải lẽ, chỉ đành nói “Cậu ăn chưa?”
Lý Huỳnh Lam thầm nghĩ tôi ăn rồi còn đến chỗ anh làm gì, nhưng ngoài miệng vẫn bảo “Rồi!”
Cao Khôn nghĩ ngợi “Ở đây có món sủi cảo được lắm, để tôi gọi cho cậu một phần nếm thử nhé?”
Lý Huỳnh Lam định gật đầu, nhưng nghe phía sau có người gọi anh, nên đành bảo “Thôi, anh đi đi, em chỉ đi ngang qua, ngồi một lát rồi sẽ đi!”
Cao Khôn lại nói “Rất nhanh thôi, cậu chờ tôi một lúc” Sau đó vội vàng chạy vào phòng bếp, vài phút sau đã trở lại đặt một vật trước mặt Lý Huỳnh Lam.
Loại quán ăn này vốn chẳng có hy vọng món ăn được bày ra đĩa cẩn thận trang trí cầu kỳ gì, nhưng Cao Khôn vậy mà cũng không đưa cho Lý Huỳnh Lam dùng hộp ăn bằng nhựa, mà là một chiếc cặp lồng bằng inox cực kỳ sạch sẽ, Lý Huỳnh Lam nhận lấy, đây là chiếc cặp lồng Cao Khôn mang từ nhà đi, dùng để giữ nóng thức ăn, là chiếc lần trước hai người họ đi siêu thị mua được.
“Rửa sạch sẽ rồi!” Cao Khôn nói, sau đó cầm đũa cho cậu “Cẩn thận nóng.”
Bên cạnh lại có người gọi anh, Cao Khôn vội đáp “Đến!” một tiếng, rồi dặn Lý Huỳnh Lam mau ăn, còn mình đi dọn dẹp bàn.
Lý Huỳnh Lam nhìn đám sủi cảo trong cặp lồng, bộ dáng không được coi là xinh dẹp, nhưng rất thơm, đến nỗi chỉ muốn ăn sạch mà thôi, cậu không nhịn được gắp một chiếc rồi bỏ vào miệng.
Đằng kia, Cao Khôn bận rộn chạy đi chạy lại chẳng khác nào một con quay, Lý Huỳnh Lam yên lặng nhìn anh, Cao Khôn thỉnh thoảng cũng lo lắng nhìn về phía cậu, chỉ là mỗi lần anh định đi về phía này, thế nào cũng có người gọi phải làm việc tiếp, so với Lý Huỳnh Lam tỏ ra khí tức người lạ chớ có đến gần, hiển nhiên Cao Khôn được hoan nghênh hơn nhiều, cũng dễ gần người khác hơn.
Tới khi Lý Huỳnh Lam hoàn hồn, bất tri bất giác đã ăn hết sủi cảo trong cặp lồng, một đống sủi cảo chui vào trong dạ dày, hoàn toàn khác biệt với những đồ gần đây cậu thường ăn, khiến nó hoàn toàn căng cứng.
Bỗng một cốc nước được đẩy tới trước mặt, Lý Huỳnh Lam vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông để râu mép đang đứng bên cạnh, nói với cậu “Chỗ này của tôi hơi lạnh, bụng rỗng đừng nên ăn nhiều quá, uống miếng nước cho tiêu.”
“Cảm ơn”, Lý Huỳnh Lam nhận lấy uống một ngụm, vừa nhìn đối phương đã biết là ai, trên mặt có chẳng mấy khi thu lại vẻ lạnh đạm, nhưng vẫn khách khí nói “Ông chủ Mã? Mấy hôm trước anh ấy có một chút việc nên nghỉ, phiền ngài chiếu cố.”
Ông chủ Mã nghe khẩu khí này, thực ra có chút ngoài ý muốn không ngờ Cao Khôn lại có một người anh em như vậy, rõ ràng bọn họ không hề thuộc một loại người, thế nhưng vẫn cười nói “Bạn của Cao Khôn, cũng là bạn của tôi, đến dĩ nhiên là hoan nghênh rồi.”
“Sinh ý của ngài ở đây tốt như vậy, dĩ nhiên là tôi sẽ đến thăm thường xuyên.”
Ông chủ Mã đi rồi, Cao Khôn rốt cuộc mới rảnh rỗi tới xem Lý Huỳnh Lam, anh nhìn đồng hồ “Lát nữa tôi mới tan làm…” Công việc ở đây không sắp xếp chính xác giờ tan làm, tuỳ lượng khách, thậm chí có ngày còn làm tới ba bốn giờ, tính ra thì hôm nay vẫn còn sớm.
Lý Huỳnh Lam không thay đổi tư thế, chỉ “Ừ” một tiếng.
Cao Khôn thấy cậu không có ý đi, đành bảo “Cậu chờ tôi một lúc.”
Lý Huỳnh Lam lại “Ừ”, thuận tay rút một tờ giấy ăn lau vết đồ ăn dính dưới cằm Cao Khôn.
Chợ đêm cực kỳ ồn ào, theo thời gian trôi đi, số lượng học sinh dần thay bằng nhân viên văn phòng. Dọc phố bên cạnh còn có một dãy những cửa hàng KTV ồn ào náo nhiệt, cũng có rất nhiều người sống về đêm ra ngoài tìm một nơi làm ấm bụng, cho nên trừ bỏ ‘Mã Ký’ còn rất nhiều tiệm ăn khác, nào là đồ nướng, hải sản, món gì cũng có.
Lý Huỳnh Lam mở di động ra chơi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cao Khôn đang bận bịu đằng xa, đối với mấy loại phiền toái bên cạnh cũng thích ứng dần, mãi cho tới khi có một tiếng quát vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Quay đầu lại chỉ thấy một đám thanh niên ất ơ và hai người trung niên đang gây gổ với nhau, chắc là về vấn đề chỗ ngồi. Cao Khôn ban nãy đã dọn cái bàn của Lý Huỳnh Lam ngồi sang một bên, chỗ ngồi của cậu ở góc rất tối, chẳng có mấy người muốn ngồi gần, cho nên nãy giờ vẫn rất an ổn, chỉ là lúc này hai bên khách tranh chỗ với nhau lại ngay gần đây này, chỉ là khu vực này là thuộc ‘Mã Ký’, nhưng mấy thanh niên này lại là khách bên tiệm đồ nướng.
Theo lý thuyết, chủ quán là hàng xóm với nhau, khách ông khách tôi không phải tính toán chi li từng chút một, hai bên chia sẻ chỗ ngồi chút mọi chuyện sẽ ổn, ai ngờ lúc này cả hai bên đều không nói lý, ông chủ quán đồ nướng vốn định ra giải hoà, ai ngờ chẳng dập được lửa, ngược lại càng ngày càng lớn giọng, hai người đàn ông trung niên kia có lẽ cũng đã uống rượu, nên không chịu thua, ăn xong rồi cũng không chịu nhường chỗ, nói tôi ăn ở quán này dựa vào cái gì muốn chúng tôi đi, hai bên liên tục gây hấn với nhau.
Chuyện bé tẹo vậy cũng sinh sự với nhau, mọi người cũng không phải lần đầu gặp phải, cố gắng khuyên nhủ người trung niên kia, mấy người trẻ tuổi kia vừa nhìn đã biết là không dây được.
Quả nhiên, một tên bị tình huống giằng co này làm cho phát điên, lục ra một cái ví rồi ném thẳng lên bản, ý tứ là một là cút hai là quất.
Mấy vị khách khác thấy vậy tự động kéo nhau đi, ông chủ cũng lui về phía sau cửa hàng định tìm viện binh, ai ngờ đã bị đối phương chặn lại, lớn tiếng mắng “Ai dám báo nguy thì tới luôn!”
Vẻ mặt hắn dữ tợn, tóc ngắn một mẩu, cánh tay nom ra còn thô hơn cả chân Lý Huỳnh Lam, đằng sau lưng xăm trổ chằng chịt, nhưng do trời tối quá không nhìn ra là hoa văn gì, khuôn mặt hung dữ sát khí bắn ra tung toé, trông cái dạng này cũng biết có lẽ trong lòng mất hứng, nên cố tình gây sự với người khác.
Thấy tình hình chẳng thể níu kéo gì hơn nữa, nhân viên bên Mã Ký thấy vậy thì hành động luôn, Lưu Hỉ Nhạc là người lao tới đầu tiên, nhìn đám người kia rống lên “Mấy người ở đây bọn này còn sinh ý gì nữa? Hả? Đồ chưa ăn mà đã thái độ vậy, còn quán nào dám mở?”
Sau đó có một tên đá văng cái bàn gần đó, chiếc ghế bên cạnh cũng đổ xuống lăn vài vòng, tới dưới chân Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích.
Lưu Hỉ Nhạc cả giận “Nhóc con chỗ nào tới, biến về!”
Ông chủ Mã cũng đi phía sau, trong tay còn cầm một gốc cải trắng “Nháo cái gì đấy, không ăn ổn mà ăn đi!”
Chân ông ta bị thọt, cơ thể lại gầy đét, nhìn qua nửa điểm khí thế cũng chẳng có, nhưng ông chủ quán đồ nướng thấy ông ta thì cứ như tìm được vì cứu tinh.
“Lão Mã à, ông xem chuyện này…”
Ông chủ Mã đi qua liếc mắt một cái, khua khua gốc cải trắng trong tay, không nói chuyện.
Thấy Lưu Hỉ Nhạc rống lên, mấy thanh niên kia cũng nổi cáu theo, đang định giải quyết, ánh mắt lại nhìn ra người tới sau đó, không khỏi cứng đờ.
Những người khác vừa muốn động, lại bị gã có hình xăm kia ngăn lại.
“Cao Khôn?”
Gã xăm mình mờ mịt gọi.
Ông chủ Mã và Lưu Hỉ Nhạc không khỏi nhìn về phía Cao Khôn.
Cao Khôn chậm rãi lại gần, ngoài dự đoán mọi người, anh gật đầu với gã xăm mình, sắc mặt trước sau như một “Từ Nhị”
Kẻ gọi là Từ Nhị kia đơ ra một lúc, sau đó lại lộ ra một tia xấu hổ “Vâng, là quán của anh à? Ha ha, chuyện kia, xin lỗi nha…”
Cao Khôn lắc đầu “Cậu ăn gì chưa? Tôi chọn món cho cậu nhé?”
Khoé miệng Từ Nhị giật giật, vội vàng lắc đầu “Không ăn không ăn, à anh xem chuyện này, mất mặt quá…”
Cao Khôn đi tới nâng chiếc ghế bị đá lăn tới chân Lý Huỳnh Lam, nhìn người ngồi đó không sứt mẻ gì, lúc này mới quay đầu lại “Ăn chút gì đi, đến đến đến…”
“Không phiền không phiền” Từ Nhị một bên xua tay, một bên đẩy mấy người kia đi, chạy vài bước lại quay đầu lại, lấy một hộp thuốc lá trong túi áo đưa qua, nhỏ giọng bảo “Cái này, A Khôn… Em thật ra không biết, nếu biết là anh, em khẳng định không như vậy, anh, anh đừng để trong lòng nhé.”
Cao Khôn đẩy gói thuốc lá của hắn về, xoay người cầm cái ví trên bàn.
Từ Nhị thấy thế, vậy mà lại lùi về phía sau một bước, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Chỉ thấy Cao Khôn đưa đồ vật nọ vào tay hắn, âm thanh vẫn ôn nhu như trước “Đừng quên cái này.”
Từ Nhị nhận lấy, lại nhìn vào mắt Cao Khôn, thấy anh mặt mày bình tĩnh, không giống như đang tức giận, lúc này mới xoay người rời khỏi, trước khi ra về còn lễ phép chào hỏi ông chủ Mã và quán đồ nướng bên cạnh.
Chuyện này phát triển hệt như một người khoả thân chạy tới bồn cầu tính làm chuyện đại sự, kết quả chỉ phóng ra một cái rắm, khiến quần chúng náo nhiệt xung quanh chờ xem kịch vui mở rộng tầm mắt, thất vọng trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...