Hung Nhân Ác Sát


Cánh cửa phòng kiểm tra chịu áp lực đóng kín, không ai nhắc nhở bọn họ tiếp tục.
Ba người chưa vào ngay.

Mũ mềm đỏ lấy một bọc khăn ướt và băng cá nhân ra cẩn thận xử lý vết thương.

Gile xanh thì lấy ra hai chai nước tăng lực, chia cho Ân Nhận hai tay trống trơn một chai.
– Uống đi, uống vào sẽ đỡ hơn nhiều.
Gile xanh uống một ngụm, ngồi bệt xuống hành lang:
– Chúng ta có dư dả thời gian, nghỉ ngơi một lát trước đã.
Ân Nhận cầm lấy chai đồ uống, học theo đối phương mở nắp chai, nhấp một ngụm.
Vị ngọt rất trong lành, y thích.
– Tâm lý của cậu vững thật đấy, nhìn thấy mấy thứ tà quái kia mà không sợ.

Lần trước chúng tôi tham gia kiểm tra thể lực, có cậu bạn còn ngất luôn.

– Gile xanh thở dài một hơi, nhìn lên trần nhà.
– Đây không phải lần đầu mọi người đến đây hả?
– Lần thứ hai rồi.

– Gile xanh nói – Đây là em họ tôi, hai chúng tôi đều thuộc gia tộc nhỏ… haiz, nói là gia tộc, kỳ thực cũng chỉ thế mà thôi.

Hai chúng tôi học hành không tốt lại có chút tài năng trên phương diện này, cho nên mới ý định đến đây thử vận may.
Ân Nhận ngồi xuống cạnh anh ta:
– Lần trước…
– Không qua được vòng kiểm tra chịu áp lực.

– Gile xanh rất thản nhiên – Trình độ của bản thân không đủ, nào oán trách được ai.
– Kiểm tra chịu áp lực thường có gì?
– Không biết nữa, mỗi năm nội dung kiểm tra sức khỏe đều thay đổi, kiểm tra thị lực cũng không cùng một nhóm tà vật.

Giống như thi đại học ấy, nơi này chỉ quan trọng bản lĩnh thực sự, những thứ khác chẳng dùng được.
Hành lang u ám, ánh sáng trắng từ đỉnh đầu chiếu xuống càng tôn thêm vẻ mỏi mệt của gile xanh.
Mũ mềm đỏ băng bó vết thương xong cũng uống mấy ngụm nước tăng lực.

Hiển nhiên cô đã nghe được câu chuyện giữa hai người, giọng nói chen vào rất kiên định:
– Năm nào cũng có thể báo danh kiểm tra, lần này không được, cùng lắm thì năm sau lại tới.
Lời của cô dường như đang ám chỉ gì đó.
– Cũng phải, chúng tôi không làm mấy chuyện giả danh lừa bịp.

– Gile xanh nhếch môi cười.
Ân Nhận uống từng chút hết sạch luôn chai nước tăng lực.
– Tôi không hiểu những thứ này… nhưng tôi vẫn có chút ấn tượng trên phương diện công việc.

Câu đó nói thế nào nhỉ “cứng quá hóa gãy” –  Ân Nhận bóp bóp cái chai, giọng rất thản nhiên – Hai người đừng quá miễn cưỡng bản thân, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến phát huy.
Gile xanh chỉ coi nó là lời khách sáo, đang định cười thì bị mũ mềm đỏ liếc mắt chặn họng.
Mũ mềm đỏ nhìn bàn tay đầy thương tích của mình, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
– Đi thôi.

– Một lát sau, cô chỉnh ngay ngắn lại chiếc mũ trên đầu mình, không nói nhiều lời.

Nhiệt độ phòng kiểm tra chịu áp lực rất thấp, căn phòng nhỏ hơn tất cả những phòng khác.
Nền nhà xi măng bụi bặm, trên đó đặt một chiếc bàn, hai chiếc ghế, một cô bé ngồi bất động trên một chiếc ghế trong số đó, khuỷu tay phải chống lên bàn, bày ra tư thế muốn vật tay.
Nhìn hình thể, cô bé này chỉ tầm năm sáu tuổi.

Mái tóc cô bé buộc thành hai bím sừng dê, chiếc áo sơ mi trên người nhuốm bùn đất ngả sang màu vàng nâu, cánh tay dưới lớp áo sưng tấy, thối rữa ghê người.
Đó chẳng phải chỉ là một thi thể còn nguyên hình dáng sao?
Đầu của cô bé làm bằng bùn đất, dường như có ai đó đã chặt đầu cô bé xuống, lắp một khối đất có tóc lên.

Khối bùn đất kia khô ráo, to hơn đầu người một chút.

“Gương mặt” bằng phẳng không có mắt mũi, chỉ có những vết nứt tựa mai rùa.
Những vết nứt ấy sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại có vụn đất rơi lả tả xuống bàn.
Có lẽ do không có miệng cho nên cô bé rất im lặng.

Sau lưng cô bé là một chiếc bóng mờ, vóc dáng mảnh khảnh không nhìn ra là nam hay nữ.
Cái bóng kia đặt hai tay lên vai cô bé, mười ngón tay dài bất thường.

Cổ của chiếc bóng dài đến tận trần nhà, cái đầu biến mất phía sau lớp sơn tường ảm đạm.
Cả hai đều không nói chuyện.
Ân Nhận chưa nhìn thấy loại tà vật này bao giờ, chỉ dựa vào sát khí tỏa ra từ người chúng, cả mũ mềm đỏ và gile xanh cộng lại cũng không thắng nổi một con.
Gile xanh nuốt nước bọt:
– Cái này là… vậy tay sao?
– Chạm vào tà vật chưa hiểu rõ là điều tối kỵ.

– Mũ mềm đỏ lo lắng nói.
Chẳng ai biết được chúng nó sẽ có năng lực cổ quái gì, ít nhất nhìn ngoại hình của hai tà vật trước mắt không giống như thuộc kiểu thể chất mạnh.

Mặc dù Tập đoàn Thức An sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện, song cũng chỉ cam đoan ở mức “không có di chứng”, chứ không nói rằng sẽ “xóa bỏ đau đớn”.
– Thôi kệ, tôi… tôi lên trước.

– Gile xanh xắn tay áo, bất chấp ngồi vào chiếc ghế trống.
Hộc bàn hướng về phía bụng anh ta, bên trong đen ngòm.
Trước mặt xuất hiện thêm một người sống nhưng cô bé không có bất cứ phản ứng nào.
Gile xanh lau mồ hôi trên trán, xoa xoa lòng bàn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ đang vươn ra kia.
Rắc rắc.
Cô bé chậm rãi quay đầu qua, càng nhiều vụn đất rơi xuống mặt bàn theo động tác ấy.
Gile xanh nhìn chằm chằm vào bàn tay thi thể nho nhỏ, cố gắng hết sức để không nhìn vào “gương mặt” nứt như mai rùa của cô bé.

Anh ta không dám chậm trễ, vừa bước lên đã dùng sức vật tay cô bé xuống bàn.
Mũ mềm đỏ và Ân Nhận im lặng nhìn, chỉ thấy mặt gile nghẹn tím tái, gân xanh nổi lên trên trán.
Bàn tay cô bé vẫn chẳng mảy may di chuyển.
Gile xanh cắn răng, dùng tay trái rút một lá bùa dán vào cổ tay phải.
Bùa chú không cần lửa cũng tự cháy, một bàn tay tím tái vươn ra bên bên dưới cổ tay phải của gile xanh.

Hai bàn tay đồng thời nắm lấy tay cô bé, liều mạng kéo xuống.
Bàn tay tím tái to gấp đôi, gầy gò như xương khô, móng tay sắc nhọn của nó níu chặt mu bàn tay cô bé nhưng cũng không thể cào rách làn da thối rữa kia.
Tay cô bé như cố định tại chỗ, vẫn không hề dịch chuyển chút nào.
Qua nửa phút sau, có lẽ cô bé cảm thấy phiền, giữa những khe nứt mai rùa ùa ra một làn gió, bàn tay quỷ kia nháy mắt bị bao phủ bởi bụi đất.


Gile xanh hét lên một tiếng đau đớn, bàn tay ma quỷ trên cổ tay anh ta nhanh chóng héo quắt thối rữa như thi thể chôn vùi dưới đất lâu ngày.

Nó nứt thành từng khớp xương vàng nâu, chỉ vài giây sau đó liền biến mất trong không khí.
Không còn bàn tay quỷ kia, mắt gile xanh đỏ ngầu, cắn bật máu môi.
Anh ta lục lọi túi áo loạt soạt, dán liền một lúc năm sáu lá bùa lên cánh tay.

Ngay sau đó, khuỷu tay anh ta nở bung một đóa hoa dị dạng, năm sáu cánh tay quỷ vươn ra từ khuỷu tay, đập mạnh vào cánh tay cô bé.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu.
Cơ thể gile xanh run lên tại chỗ, cổ họng phát ra tiếng khò khè dính nhớt.

Anh ta há to miệng, nôn ra một đống nước bùn vàng.
Sau mấy nhịp thở, nước bùn đặc lại thành bùn nhão nâu đen như bùn đầm lầy.

Gile xanh vẫn cố gắng dùng chút sức lực nhưng bàn tay của anh ta đã bị cô bé dễ dàng ấn xuống bàn.
Bấy giờ gile xanh chẳng quan tâm đến thắng bại nữa.

Anh ta xô chiếc bàn ra, ngã xuống đất, đau đớn cào cấu cổ họng mình.

Chất bùn nhầy không ngừng phun ra từ miệng và mũi.

Mũ mềm đỏ vội vàng bước lên trước, cô kéo bùa hộ mệnh bằng gỗ đào trên túi xuống, áp nó lên trán gile xanh.
Bùa hộ mệnh dán lên da thịt phát ra tiếng xèo xèo như nướng thịt trên tấm sắt.
Cuối cùng gile xanh cũng ngừng gãi cổ họng, anh ta mệt mỏi nằm vật xuống đất, bùn nôn ra dần dần trở nên trong suốt.
Cứ thế chừng mười phút qua đi, gile xanh mới miễn cưỡng khôi phục bình thường.

Giấy khám sức khỏe của anh ta rơi trên mặt đất, thấm ướt nước bùn.

Trên giấy xuất hiện một dấu X lớn màu nâu sậm, xem ra được tô lên bằng nước bùn.
– Haiz, lại thua rồi.

Hai người cố lên nhé, tôi ngồi một lát.
Chờ ổn thêm một lát nữa, gile xanh mới cầm giấy khám sức khỏe lên, không còn hơi sức để mở miệng.

Giọng anh ta khản đặc khác thường, cổ họng vẫn còn vết thương do ban nãy cào cấu, máu đỏ tươi rướm từng chút ra ngoài.
Cô bé đã khôi phục tư thế ban đầu, mặt hướng về phía cánh cửa.
– Có… có lẽ là đi sai hướng rồi.

Chúng ta phải thông qua một cách khác để chiến thắng nó… – Mũ mềm đỏ giẫm lên sàn đầy nước bùn, sắc mặt tái mét.
Ân Nhận:
– Để tôi lên thứ hai đi.
– Không, tôi chuyên nghiệp hơn, cậu cứ…
Mũ mềm đỏ còn chưa nói xong đã thấy Ân Nhận bước nhanh tới trước, đặt mông ngồi xuống.
Y không chạm tay vào bàn tay kia mà cẩn thận cúi người, vươn tay vào trong hộc bàn đen ngòm.
Chiếc bàn học này có kiểu dáng mà học sinh tiểu học hay dùng, theo lý mà nói, hộc bàn còn không sâu bằng nửa cánh tay người trưởng thành.

Vậy mà Ân Nhận vươn tay tới độ kẹt cả bả vai bên trong nhưng vẫn phải cố dùng sức sờ soạng.

– Cẩn thận! – Mũ mềm đỏ hét lên.
Ân Nhận vừa lục lọi hộc bàn thì cô bé cũng chầm chậm đứng lên, cử động những khớp xương cứng ngắc, dùng cả tay lẫn chân bò lên mặt bàn, “nhìn” Ân Nhận từ trên cao xuống.
Chiếc bóng sau lưng cô bé buông tay ra, hai tay hướng về phía Ân Nhận, mười ngón tay mảnh dài xòe rộng.

Bàn tay cụp dần từng ngón vào trong theo từng bước cô bé lại gần.
Nó đang đếm ngược thời gian.
Ân Nhận chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục tìm kiếm, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Nhưng không vì vậy mà cô bé buông tha cho y.

Vụn đất trên gương mặt rơi xuống rào rào ngày một nhiều hơn, đập cả vào mặt Ân Nhận, “gương mặt” không mắt mũi càng ngày càng gần y hơn.
Ngay giây phút sắp chạm vào y…
– Tìm được rồi.
Ân Nhận móc ra một vật nho nhỏ có màu đỏ, ngồi lại bình thường.

Cô bé dùng tốc độ không giống con người ngồi về chỗ cũ, tư thế y như lúc đầu.
Ân Nhận thở phào một hơi.

Y cầm giấy khám sức khỏe của mình lên đặt ngay ngắn chỉnh tề trước mặt cô bé.

Sau đó cẩn thận cầm thứ đo đỏ kia nhét vào bàn tay phải khẽ mở.
Toàn bộ quá trình đều không chạm vào cô bé.
Cô bé nắm chặt vật màu đỏ trong tay, điều chỉnh góc độ giấy khám sức khỏe của Ân Nhận, tay nhanh chóng nâng lên rồi ấn xuống.

Trong cột “kiểm tra chịu áp lực” xuất hiện thêm… ba bông hoa nhỏ.
Gile xanh, mũ mềm đỏ: “…”
Ân Nhận cười lịch sự với cô bé quái dị kia:
– Cảm ơn nhé.
Tà vật chợt sững người, vụn đất lại rơi loạt xoạt từ trên mặt xuống.

Cô bé chậm rãi vươn tay, tặng thêm cho Ân Nhận một bông hoa nữa.
Ân Nhận: Cô bé này khách sáo quá.
Đóng dấu xong, cô bé đặt con dấu lên trên bàn.

Mặt bàn như biến thành đầm lầy, chẳng mất mấy giây đã nuốt trọn con dấu.

Cô bé lau đi vụn đất rơi xuống bàn, một lần khôi phục tư thế ban đầu.
Mũ mềm đỏ thở phào một hơi:
– Quả nhiên, Thức An không cổ vũ chúng ta tiếp xúc với loại tà vật chưa rõ tên, đề bài thực sự nằm ở nơi khác.
Biểu cảm của gile xanh không được ổn lắm:
– Tôi đã bảo mà, hóa ra không cần thắng… ở đây không có camera, hai thứ kia không chỉ đơn thuần là ra đề, mà chính là giám khảo.
Anh ta nhìn lên trần nhà thấp, gương mặt thoáng buồn bã.
– Do mình chưa đủ bản lĩnh thôi…
Có người thị phạm, mũ mềm đỏ không đắn đo nữa, cô lập tức cúi người thò tay vào hộc bàn.
Nhưng bàn tay vừa vươn vào chưa được bao lâu, mũ mềm đỏ run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh ứa ra trên gương mặt.

Chiếc bóng quái dị vừa mới cụp một ngón tay, cô đã vội rút tay ra, không ngừng ho khan.
Giấy khám sức khỏe của cô trượt xuống đất, dần dần xuất hiện một dấu X lớn viết từ nước bùn.
***
Tại một căn phòng khác.
– Tình hình thế nào? – Giáo sư Lý hỏi.
Phù Hành Xuyên nằm trên giường, hai mắt nhìn thẳng máy tính bảng.

Màn hình máy tính bảng chia làm hai phần hình ảnh, một nhân vật chính trong đó là Ân Nhận, nhân vật chính còn lại là Chung Thành Duyệt.
– Tạm ổn, đều kiểm tra đến cửa sau rồi.

Thiên phú của Tiểu Ân bình thường, tư chất tổng hợp không tệ.


Biểu hiện của Tiểu Chung hoàn mỹ, như thể sinh ra để phục vụ cho chúng ta vậy… Lão Lý này, Tiểu Chung có phong thái của ông năm ấy đấy.
Xét tổng thể của cả câu nói này thì nó vẫn mang theo ý thở dài.

Nếu như Chung Thành Duyệt do bọn họ chủ động tìm được thì tốt, tự dưng dâng lên tận cửa lại có chút kỳ quái.

Còn về Ân Nhận, ngoài gương mặt ra, Phù Hành Xuyên không thấy điểm gì bất thường.
Nếu căn phòng “ba phần trời” dùng để kiểm tra thực lực cứng thì phòng kiểm tra chịu áp lực chính là đề thi.
Năng lực quan sát, phán đoán, tốc độ phản ứng, lòng gan dạ cùng với “có thắng nổi tò mò hay không”.

Đối với một nhân viên công tác trên cương vị phi khoa học mà nói, những tố chất này liên quan đến tính mạng.
Cách làm của Ân Nhận vô cùng chính xác, quan sát kỹ càng không động chạm linh tinh, còn có thể thành công lấy ra thứ đồ trong hộc bàn.

Hộc bàn đã được tận tay Phù Hành Xuyên thi pháp, chỉ cần thò tay vào bên trong sẽ chạm vào vật sống mà con người sợ hãi nhất.
– Tôi vẫn còn nhớ hai người đi chung với Ân Nhận, Lữ Huy và Lữ Na Na, vẫn là tật xấu cũ, tâm thái không vững, nóng vội muốn thành công.
Giáo sư Lý Niệm nhìn lướt qua màn hình.
– Thoạt nhìn Ân Nhận rất ổn, còn Chung Thành Duyệt…
– Thị lực được 0, giống như ông, có lẽ chỉ nhìn thấy tà vật cực mạnh và hoàn cảnh hiện tượng mà thôi.

Đáp đúng 100% đề ngẫu nhiên trong kho đề, phản ứng nhanh đáng sợ, một tiếng kiểm tra VR cuối cùng…
Khóe miệng Phù Hành Xuyên giật giật.
– Hai người kiểm tra chung với cậu ấy thì một người suýt nữa tè ra quần… một người tè thật, Tiểu Chung chỉ hỏi một câu “thiết bị này có được dùng trong trò chơi không?”.

Đối với cương vị khoa học thì cậu ấy là một nhân tài tiêu chuẩn như đáp án.
Hi vọng người có vấn đề không phải là Chung Thành Duyệt, Phù Hành Xuyên thầm nghĩ.
Giáo sư Lý Niệm đã nói qua về “tường mắt” ở nhà ăn, tính đến thời điểm hiện tại thì Phù Hành Xuyên đã đưa ra được một phán đoán sơ bộ…
Có lệ quỷ ký sinh trên con dao găm khí linh của Ân Nhận.

Khi hung sát phá phong ấn, sát khí hỗn loạn, lệ quỷ chiếm được khí của hung sát.

Thời điểm xảy ra sự việc Chung Thành Duyệt và Ân Nhận đang ở cùng với nhau, hình ảnh quá rối loạn, rất khó để nói rốt cuộc vấn đề nằm ở ai.
Nếu người “không dễ lây nhiễm” như Chung Thành Duyệt trúng chiêu, nhất định con lệ quỷ này sẽ rất khó đối phó.

Nó có khả năng chịu ảnh hưởng của hung sát, có cẩn thận hơn nữa cũng không quá.
Còn về chuyện bản thể của hung sát, Phù Hành Xuyên không lo lắng gì nhiều.

Hung sát có biến đổi thế nào đi nữa thì bản chất cũng là thứ có thực thể, không thể ám lên con người.
Trong lúc Phù Hành Xuyên đang suy nghĩ, Chung Thành Duyệt đã hoàn thành xong hạng mục kiểm tra cuối cùng.

Ân Nhận cũng cùng hai anh em nhà họ Lữ rời khỏi phòng kiểm tra chịu áp lực, y ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua “cánh cửa đen” kia.
Năng lực càng mạnh thì sức hấp dẫn mà cánh cửa đen kia tỏa ra càng lớn.

Nó là một điểm trừ nhằm riêng vào từng đối tượng, chuyên trị những chứng khó trị như “tự coi mình là nhân vật chính” hay “không ngừng tìm đường chết”.
Không biết vì không đủ thực lực hay tính cách cẩn thận, Ân Nhận không chạm vào cạm bẫy ấy.

Truyện Đô Thị
Chưa đầy hai phút rưỡi sau, trên đầu máy tính bảng bật ra một tin ngắn.
[Cương vị khoa học (Dấu đỏ) – Kiểm tra đạt tiêu chuẩn: 005 – Lao Bân, 011 – Chung Thành Duyệt]
[Cương vị phi khoa học (Dấu đen) – Kiểm tra đạt tiêu chuẩn: 012 – Ân Nhận]
Hết chương 9
Lời tác giả:
Em gái mặt bùn: Hỏi chấm.

Tôi làm giám khảo đàng hoàng mà tại sao lại có người muốn vật tay, hung hăng vậy sao?!
Quỷ vương đại nhân: Chỉ cần tôi thành đồ bỏ đi thì sẽ chẳng ai có thể lợi dụng tôi.jpg
Ân cá muối, chuyên trị flag tổng hợp trong phim kinh dị! Mặc dù nếu thực sự gặp được thì chắc hẳn cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui