Hung Nhân Ác Sát


Phù Hành Xuyên rửa mặt qua loa rồi vội vàng bước vào phòng thẩm vấn.
Để an toàn, phòng thẩm vấn không nằm trong nội bộ tòa Thức An mà nằm tại một tòa nhà nhỏ hình trụ tròn ở góc phía Tây Nam.

Phòng thẩm vấn bên dưới tầng hầm số một, thực vật sum suê ngập tràn sức sống phủ kín hành lang.

Giữa những loài thực vật có treo vài lồng chim, không ít những chú chim đang líu lo giữa những cành lá.
Chúng không phải vật trang trí bình thường.
Những bồn hoa và chim nhỏ đều vô cùng nhạy cảm với sát khí.

Quan trọng hơn, chúng nó đủ bắt mắt để che giấu nghiêm ngặt những pháp khí có trên hành lang.
Phù Hành Xuyên nuốt một miếng chocolate, vị ngọt và cảm giác dính dính chiếm cứ toàn bộ khoang miệng ông ta.

Vừa mới bước vào phòng thẩm vấn, ông ta đã tự rót cho mình một ấm trà.
Phòng thẩm vấn của Tập đoàn Thức An không thể so với Cục Cảnh sát, phong cách trang hoàng của nó tương đối ấm áp.

Ánh đèn vàng dịu dàng ấm cúng, gia cụ màu cà phê thẫm kèm theo bồn cây lá rộng, trên chiếc bàn nhỏ bày trà nóng hổi và bánh quy bơ đào.

Nhìn thoáng qua nơi đây giống với một quán cà phê mang phong cách phục cổ hơn.
Nhưng nó vẫn có bộ phận lạnh băng.
Ví dụ như phòng thẩm vấn đầy đủ mọi vật dụng, vậy mà lại không có bất cứ thứ gì sắc nhọn.

Bàn cố định với sàn nhà, tất cả ly tách đều làm bằng chế phẩm đặc biệt không vỡ.

Hay như Phù Hành Xuyên ngồi trong chỗ tối, tách biệt khỏi khoảng trời ấm áp kia bởi vách kính một chiều, người bên trong hoàn toàn không nhìn thấy ông ta.
Chẳng biết người vô danh kia đến từ đâu, cần nhiều thời gian kiểm tra sức khỏe hơn, buổi tới mới thẩm vấn được.

Phù Hành Xuyên dò xét Chung Thành Duyệt thông qua tấm kính một chiều.
Chung Thành Duyệt đã cởi áo mưa.
Chung Thành Duyệt mặc một chiếc áo thun trắng thùng thình, chiếc quần thun tối màu rộng rãi, giày thể thao giặt tinh tươm.

Bấy giờ anh đang đeo kính lên, có lẽ vì sợ nước mưa làm nhòe mắt kính nên lúc trước anh đã nhét hộp kính vào túi quần.
Không thể không nói, tướng mạo của người này rất hợp với thẩm mỹ của các bậc phụ huynh.
Gương mặt ôn hòa nhã nhặn, mái tóc đen không nhuộm không uốn, mái và đuôi tóc hơi dài, cộng thêm chiếc kính vuông không viền khiến cả người anh toát lên vẻ thư sinh, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thực tế khá nhiều.
Mặc dù hôm nay trải qua chuyện kỳ lạ, nhưng gương mặt anh không hề có vẻ sợ hãi hay chống đối, cũng không phấn khích nóng lòng ba hoa khoác lác.
Song, với tâm thái quan sát soi mói nhặt xương từ trong trứng gà của Phù Hành Xuyên mà nói, thì ông ta vẫn có thể tìm được ra điểm khiến ông ta khó chịu.
Đôi mắt.
Diện mạo của Chung Thành Duyệt mà phối hợp với đôi mắt trong trẻo thì hoàn toàn có thể đi chụp poster tuyên truyền “Top 10 thanh niên tiêu biểu”.

Nhưng đôi mắt của anh giống như hố đen dùng mực nước chấm lên, u ám tối tăm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

Nếu không có diện mạo vô hại trung hòa, chỉ riêng đôi mắt ấy thôi cũng đủ để người ta thấy bất an.
Phù Hành Xuyên hắng giọng, ra hiệu “bắt đầu” với đồng nghiệp ở đầu bên kia camera.

Ông ta cúi đầu xem hồ sơ về Chung Thành Duyệt, hít sâu một hơi.
– Chào cậu Chung, trên đường đã có người giải thích qua với cậu rồi chứ?
Chung Thành Duyệt ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, tay áo hơi dài che khuất cổ tay.
– Khu Tịch Chiếu bị nghi ngờ rò rỉ chất hóa học độc hại, đây là hành vi phạm tội có dự tính trước, tình tiết vụ án rất nghiêm trọng.

Gần đây tất cả những sự kiện bất thường đều được sắp xếp điều tra, các anh đang hỗ trợ cảnh sát.
Giọng nói của Chung Thành Duyệt rất nhẹ nhàng trong trẻo.
– Tôi đã được xác nhận giấy ủy quyền bên phía Cục Cảnh sát rồi, tôi đồng ý phối hợp.
– Vậy chúng ta sẽ nói chuyện bình thường để thả lỏng trước nhé.

– Phù Hành Xuyên nói – Tôi đã xem hồ sơ của cậu.

Trước đây cậu học thạc sĩ ở trường đại học A.


Đại học A cũng là trường số một số hai của nước ta đấy.

Với thành tích của cậu thì nhảy đâu chẳng được, tại sao lại muốn trở về Hải Cốc phát triển?
Thành phố Hải Cốc nằm trong đất liền, lịch sử lâu đời, chủ yếu phát triển du lịch.

Chỉ nhìn riêng về phát triển thôi thì nó miễn cưỡng được coi như thành phố cấp hai.

Chuyên ngành của Chung Thành Duyệt là “Hoá sinh và Sinh học phân tử”, không thích hợp làm việc ở Hải Cốc.
Càng khỏi phải nói đến chuyện với thành tích không tầm thường này mà giảng viên hướng dẫn chịu buông tay Chung Thành Duyệt, quả thực khó mà tin được.
Chung Thành Duyệt cười có vẻ mất tự nhiên:
– Bố mẹ tôi đã hơn tám mươi rồi, nếu tôi học tập hay làm việc thời gian dài ở bên ngoài sẽ không tiện chăm sóc bọn họ.
– Ồ, tám mươi rồi à, vậy thì phải chăm sóc chu đáo mới được.

Nhưng tôi hơi khó hiểu, nhìn hồ sơ này… tốt nghiệp xong cậu không trở về thành phố Hải Cốc ngay mà du lịch hai năm bên ngoài hả?
– Vâng, khi ấy sức khỏe người nhà vẫn còn tốt, tôi muốn nhân thời gian rảnh rỗi để đi du lịch khắp nơi, tránh cho sau này phải lo lắng.
– Cậu hiếu thảo thật đấy, xem ra bố mẹ cậu đối xử với cậu rất tốt.
Chung Thành Duyệt im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía kính một chiều, dường như có thể xuyên thấu qua lớp kính ấy.
– Bọn họ đối xử với tôi rất tốt.

– Anh nói – Chắc hẳn trong hồ sơ cũng viết tôi được bọn họ nhận nuôi.

Trên thế giới này sẽ chẳng có ai làm trọn chức danh bố mẹ hơn bọn họ.
Phù Hành Xuyên tiếp tục như chẳng có chuyện gì:
– Cậu không tò mò về bố mẹ ruột của mình sao? Tôi thấy cậu du lịch toàn quốc trong hai năm, còn tưởng…
– Tôi không hề tò mò.

Người thân của tôi chỉ có bố mẹ, bố mẹ của hiện tại.

– Chung Thành Duyệt đẩy gọng kính, nở nụ cười khẽ.
Phù Hành Xuyên lập tức nhìn số liệu truyền về máy tính bảng.
Tính tới thời điểm hiện tại, Chung Thành Duyệt không hề nói dối.

Phù Hành Xuyên vô thức thở phào một hơi, xem ra dường như ông ta đã lo lắng dư thừa rồi.
– Ban nãy là câu hỏi theo lệ, có lẽ đã khiến cậu cảm thấy không thoải mái, tôi xin lỗi trước nhé.

Sau đây chúng ta mới bàn vào việc chính…
Những câu hỏi nhằm vào bản thân Chung Thành Duyệt kết thúc mau chóng, về chuyện xảy ra ngày hôm nay, những lý do mà anh trả lời không khác gì những lý do anh đã đưa ra với Cục Cảnh sát.

Chung Thành Duyệt chỉ cảm thấy một điều bất thường duy nhất đó là “đèn đường trên phố hỏng rồi”.
Số liệu của bộ phận kỹ thuật truyền tới không ngừng, trong miêu lời tự thuật của Chung Thành Duyệt không có nửa câu nói dối.
– Cuối cùng tôi xác nhận thêm một lần nữa, tại sao cậu lại đội mưa ra ngoài vào lúc rạng sáng?
– Chẳng phải ban nãy anh đã hỏi rồi hay sao? Hôm nay bố mẹ tôi đi thăm người thân mà quên mất không đóng cửa sổ, tôi sợ bồn chậu của bố bị ngập nước.
Đích thị Phù Hành Xuyên đã hỏi rồi, số liệu nói với ông ta rằng anh đang nói thật, nhưng cũng không thể ngăn ông ta cảm thấy điều này rất vớ vẩn.
– Tại sao? – Phù Hành Xuyên không nhịn được truy hỏi – Cậu đạp xe đến đường Trường Lăng mất một tiếng đồng hồ.

Nửa đêm nửa hôm mưa to gió lớn như thế, đường còn khó đi…
Ông ta đã cố ý xác nhận rồi, cây trong chậu là giống năm nguyên một chậu, tám nguyên hai chậu.

Cho dù nghĩ thế nào thì người bình thường đều sẽ đợi đến khi trời sáng mới tính.
Ấy vậy mà Chung Thành Duyệt lại nhìn ông ta với ánh mắt kinh ngạc:
– Đó là hai sinh mệnh đấy.
Phù Hành Xuyên: …
Được lắm, lại nói thật.

Lo lắng của ông ta từ cấp “như thể dư thừa” biến thành cấp “lo bò trắng răng”.

Phù Hành Xuyên:
– Vất vả cho cậu rồi, cậu ra ngoài đi.

Thức đến tận nửa đêm thì về phòng nghỉ ngơi một lát trước đã, ngày mai tôi còn có chuyện muốn tìm cậu.
Chung Thành Duyệt được nhân viên công tác đưa đi, Phù Hành Xuyên uống non nửa ấm trà, cảm giác tang thương chậm rãi dâng lên trái tim.

Sếp Phù ngoài bốn mươi tuổi cảm thán hồi lâu, người trẻ tuổi bây giờ thực sự khiến người ta càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Dẫu sao thì Chung Thành Duyệt còn có thân phận rõ ràng, người vô danh tiếp theo mới là trọng điểm.
Phù Hành Xuyên ra ngoài hút điếu thuốc, khi trở về, người vô danh đã ngồi vào vị trí Chung Thành Duyệt vừa mới ngồi.
Giây phút nhìn thấy người kia, cơ thể sếp Phù vô thức căng thẳng, đồng tử khẽ phình to.
Người vô danh đã buộc gọn mái tóc lại, dưới ánh đèn ấm áp, làn da tái nhợt thêm vài phần sinh động.

So với ảnh chụp thì màu gò má và môi của y tươi hơn một chút, đôi đồng tử màu nâu đỏ không quá bắt mắt.

Dáng người y dong dỏng cao, áo bệnh nhân đã được đổi thành áo phông tuyên truyền của tập đoàn Thức An.

Chiếc áo phông với thiết kế khô khan mặc trên người y nháy mắt trở thành sản phẩm thời thượng.
Quan trọng vẫn là gương mặt kia.
Phù Hành Xuyên đã nhìn thấy rất nhiều “mỹ nhân” là người hoặc không phải người.

Nhưng so ra diện mạo của người vô danh vẫn vượt sa so với bọn họ, dung mạo y mang một vẻ đẹp tựa máu đẫm lưỡi dao.
Xinh đẹp quá mức, nhìn người thật còn tà quái hơn trong ảnh.
Sếp Phù cảm khái, song không hề có chút tán thưởng vẻ đẹp mà ngược lại tràn ngập cảnh giác.

Ông ta đã lăn lộn trong nghề này ba mươi năm rồi, đương nhiên biết được đạo lý căn bản nhất…
Vật sống có dính dáng đến huyền học, đặc biệt là “người không rõ lai lịch”, xinh đẹp cũng đồng nghĩa với nguy hiểm.
Phù Hành Xuyên khẽ gõ mặt bàn, trong nháy mắt, cả gian phòng thẩm vấn hoàn toàn khép kín, hơn mười thuật pháp mang tính phá hủy im lặng vận sức chờ phát động.

Nếu không phải thực vật sum suê, chim chóc say ngủ, Phù Hành Xuyên còn có thể thuận tay kích hoạt hệ thống nổ sập.
Khác với sếp Phù hết sức đề phòng, Ân Nhận chỉ nhẹ nhàng thoải mái.
Dưới phong ấn chỉ có bóng tối ẩm ướt dày đặc cùng đống thi thể bốc mùi hôi thối dính nhớt.

Vậy mà sau khi kiểm tra sức khỏe xong, y còn được nhân viên dẫn đi tắm thỏa thuê một trận.

Thậm chí không cần ai phải dạy, Ân Nhận cũng tự ngộ ra cách sử dụng vòi nước ấm.
Vòi nước ấm – thần kỳ.

Máy sấy – quá đỉnh.

Đầu óc bị ngấm nước mới muốn hủy diệt thời đại này.
Ân Nhận thả lỏng dựa vào ghế có tay vịn, đánh giá đồ ăn trước mặt.
Y vừa mới đến, không biết đồ ăn đã được thay đổi.

Trà và bánh qui bơ đào dùng để tiếp Chung Thành Duyệt đã mang đi, bây giờ trên bàn đặt một tách cà phê nóng hổi, cộng thêm một đĩa bánh quy chocolate.
Cà phê là cà phê đen nguyên chất, vô cùng đậm hương.
– Không cần nói vội, ăn uống chút gì đi đã.

– Trong phòng vang lên một giọng nói.
Ân Nhận nhìn về phía tấm kính một chiều.

Dưới hình thái hiện tại, y không thể nhìn rõ tình huống phía đối diện, nhưng có thể cảm nhận được uy hiếp từ nơi đó.
Ở cạnh “chiếc gương” phía đối diện có một người tu hành rất mạnh, tiếp theo có cẩn thận đến mấy cũng không quá.
Thức uống trước mặt nóng hôi hổi, mùi hương vừa chua vừa đắng xộc thẳng vào mũi y.


Ân Nhận thử nhấp một ngụm, suýt nữa thì sát khí đã phun ra khỏi miệng y.
Có bẫy.

Cho dù ai đó thích khẩu vị cực đoan thế này cũng không thể mặc nhận tiếp khách như vậy được.
Miệng tách vừa rời khỏi môi, Ân Nhận nhìn lướt qua mấy thứ trên bàn.

Cảm ơn khứu giác xuất sắc của hung sát giúp y ngửi được mùi của đồ ăn giữa một đống vật trang trí vụn vặt.
Muối và hạt tiêu đựng trong lọ nhỏ tinh xảo, dấm và tương đựng trong ống mềm trong suốt.

Gói nhỏ hình trụ tròn tỏa ra mùi sữa thơm nồng, gói giấy mỏng hình chữ nhật bọc đầy những hạt đường.

Bên cạnh còn kèm một thìa nhỏ mứt quả và mỡ lợn.
Toàn là những thứ gia vị.

Chúng được bày ngăn nắp chỉnh tề trong hộp gỗ, nằm ngay trong tầm với của y.
Và tất nhiên, thời gian còn lại cho y phản ứng đã không nhìn.
Ân Nhận khống chế biểu cảm, nhanh nhẹn rút gói đường cát, xé gói bơ sữa, cho thêm vào trong đồ uống.

Y không rõ mình làm vậy là “đúng hay sai”, nhưng y đã từng điều chế rất nhiều thuốc, biết cách làm thế nào để chúng ngon miệng hơn.
Đồ uống cho thêm gia vị ngon miệng hơn nhiều, Ân Nhận uống liền mấy hớp, rồi lại cầm cái miếng giống đồ điểm tâm kia lên.
Lần này không có bẫy, y nếm thử cảm giác đắng tuyệt vời hoàn toàn xa lạ.

Điểm tâm thấm đượm hương vị ngọt đắng, Ân Nhận ăn sạch luôn cả đĩa chẳng thèm khách sáo.

Nói một cách công bằng, thứ này ngon gấp cả vạn lần oán lâu, chẳng qua ăn riêng mình nó thì hơi dính răng, đồ uống phối hợp với nó rất tuyệt.
– Còn nữa không? – Ân Nhận còn chưa hết thèm.
Phù Hành Xuyên:
– … Còn.
– Xin lỗi, tôi thực sự rất đói.

Chỗ mấy anh có đầy đủ gia vị thế này, có thể làm bát mỳ hay gì đó được không?
Phù Hành Xuyên:
– … Trong ngăn kéo tủ vẫn còn hai gói bánh qui nữa.
Phù Hành Xuyên buông máy tính bảng xuống ở nơi Ân Nhận không nhìn thấy.

Vừa mới đây thôi, kết quả kiểm tra sức khỏe của người vô danh đã được gửi tới.
Căn cứ vào kết quả phân tích, người vô danh kia là con người nước nhà tiêu chuẩn.
Tuổi xương của y khoảng chừng 22 đến 23, cơ thể khỏe mạnh, chẳng qua hơi suy dinh dưỡng.

Gay go hơn khi diện mạo của người vô danh rất đặc biệt, DNA không khớp với bất cứ người mất tích nào.

Toàn thân y không có bất cứ vết chai, vết phẫu thuật hoặc tổn thương, hoàn hảo như thể vừa mới ra đời, không để lại cho chúng ta dù chỉ là một manh mối.
Cảnh sát đã liên lạc với Trung tâm Sức khỏe tâm thần, phía trung tâm nói rằng không có bệnh nhân này.

Người vô danh xuất hiện vào đúng lúc bệnh viện mất điện, không trích xuất được tài liệu camera.
Tính đến hiện tại, sếp Phù chỉ có thể moi tin tình báo từ y mà thôi.
Song, nhìn biểu hiện trước mắt của người vô danh chứng minh y có lượng tri thức nhất định của thời hiện đại, có thể loại trừ khả năng “ít tiếp xúc với tin tức lưu hành” và “không hiểu thời đại hiện nay”.
– Ngại quá, làm chậm trễ… thời gian của anh rồi.

Anh cứ hỏi, tôi… sẽ trả lời.
Ân Nhận cắn bánh qui dính cả miệng, cố gắng phát ra âm thanh.
– Cậu còn nhớ bao nhiêu về chuyện của bản thân mình? – Phù Hành Xuyên đi thẳng vào chủ đề chính.
Ân Nhận vội uống một hớp cà phê:
– Khụ khụ, không nhiều lắm, tôi nhớ trước đây mình thường đi lại khắp nơi, có lẽ nên nói là “công tác” mới đúng? Chuyện gần đây thì không nhớ ra, bây giờ đầu óc tôi rất rối.
Thiết bị đo xuất hiện dao động hỗn loạn, người này không nói dối, chẳng qua ngôn ngữ hơi khoa trương mà thôi.
– Nói chuyện tối hôm qua đi.

– Sếp Phù vẫn tỉnh bơ.
– Anh muốn hỏi tại sao tối hôm qua tôi lại như vậy hả? – Ân Nhận cẩn thận vào chủ đề nói chuyện.

– Tôi không rõ, vừa tỉnh dậy đã vậy rồi.

Tôi thực sự cũng hết cách, chỉ nhặt con dao găm ở gần đó để phòng thân.


Cho dù người nhà không báo cảnh sát thì tôi cũng dự định tìm sự giúp đỡ của họ.
– Chuyện tôi vào Bệnh viện Tâm thần thành phố là do trùng hợp mà thôi.

Tôi chỉ muốn tìm một chiếc áo để mặc.

Lúc mới tỉnh dậy trên người tôi còn không có quần áo.

– Cho dù khi ấy tôi không có hình người, Ân Nhận thầm bổ sung một câu trong lòng.
– Cậu có thể tìm được nơi cậu tỉnh dậy không?
– Khó lắm, nơi ấy hoang vu hẻo lánh, tôi đi loanh quanh rất lâu, đi quá xa rồi.
Y nói thật lòng, khi ấy y chuyển động vèo vèo dưới đất, gần như đã đi ngang qua cả thành phố Hải Cốc này.
– Cậu chủ động vào Bệnh viện Tâm thần à?
– Đúng, tôi trèo cửa sổ vào.

Đêm tối quá, tôi chỉ biết nó là… nó là “công trình công cộng”, dù sao xông vào nhà riêng của dân cũng không phù hợp.
Ân Nhận nói hợp tình hợp lý, “hóa thành chất lỏng tràn vào qua khe cửa sổ” chắc chắn cũng có thể coi như trèo cửa sổ.
– Tôi lấy một bộ quần áo, không muốn đợi ở nơi mình không hiểu rõ cho nên mới chạy ra ngoài.

Kết quả vừa ra ngoài đã đụng phải anh Chung, anh ấy có thể làm chứng, tôi vẫn rất phối hợp với anh ấy.

Sau đó người của mấy anh kéo tôi đến đây kiểm tra sức khỏe luôn.
– … Cậu gọi cậu ta là “anh Chung”.

– Phù Hành Xuyên day trán.
– Nhìn anh ấy lớn tuổi hơn tôi mà.

– Hung sát ít nhất nghìn năm tuổi ra vẻ vô tội – Anh ấy còn nói là người quen của tôi nữa.
Phù Hành Xuyên cười gượng.

Số liệu quan sát được của người vô danh dao động rất mạnh, nhưng không đến vạch đỏ “nói dối”.

Nói đi cũng phải nói lại, gặp phải chuyện thế này, rất ít người có thể bình tĩnh để miêu tả một cách khách quan.
Vẫn nên giải quyết hiểu lầm trước thì hơn, đỡ để sau này cậu ta tưởng rằng mình là Trương Tam thật.
***
Mười rưỡi sáng, Phù Hành Xuyên mới ra khỏi tầng hầm.

Những gì có thể hỏi ông ta đều hỏi quanh co một vòng, không thể moi được nhiều thông tin hơn từ “người vô danh”.

Người vô danh này hoặc là trả lời thành thật, hoặc là chẳng biết gì hết.

Dường như y chỉ là một thanh niên bình thường không may gặp phải bất hạnh.

Hỏi đến cuối cùng, thậm chí người vô danh còn khuyên ông ta trở về nghỉ ngơi.
Chỉ xét riêng về tính cách thôi thì y còn dễ nói chuyện hơn Chung Thành Duyệt nhiều.
Phù Hành Xuyên từng tiếp xúc với rất nhiều tà vật, chúng nó tàn khốc hoặc bất thường, song đều tỏa ra hơi thở của cõi âm.

Tà vật nhiệt tình cởi mở ư? Chẳng khác nào một câu chuyện cười.

Lần đầu tiên Phù Hành Xuyên nghi ngờ trực giác của mình – khi ấy trực giác của ông ta đã kêu lên ù ù, nhận định hai người này không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện hung sát được.
Kết quả nửa đêm nửa hôm mò tới đây, tập đoàn Thức An tổn thất ba gói bánh quy chocolate.
Điện thoại rung lên, Phù Hành Xuyên cau mày ấn nghe.
“Lão Chung à, Chung Thành Duyệt thức giấc rồi.

Chuyện này có tiếp tục đánh giá ở mức độ ‘nguy hiểm cao’ không? Giá trị sát khí của khu Tịch Chiếu và những khu vực xung quanh đã quay về mức độ bình thường rồi, kể cả kết quả thí nghiệm hay số liệu quan trắc đều… chậc…”
Phù Hành Xuyên híp mắt, cắn mạnh vào đầu lọc điếu thuốc.
– Vẫn đánh giá ở mức độ “nguy hiểm cao”.

Điều tra bệnh nhân ở bệnh viện đó xem, chỉ cần có người nói, cho dù lời làm chứng bất thường đến đâu thì cũng phải ghi lại cho tôi.
Ông ta quyết định tin tưởng vào trực giác được xưng “Quỷ tướng bậc nhất” của mình.
Hết chương 4
Lời tác giả:
Đúng vậy, Tiểu Chung đeo kính! Tự mang theo kỹ năng [Kính mắt phản quang Lv.1] _(:D 」∠)_
Tiểu Ân… Tiểu Ân có lẽ phải bỏ qua kỹ năng [Tư cách quỷ vương Lv.99] của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui